Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dị Thế Tà Quân
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 95: Hấp Dẫn Trí Mạng!
H
ai người lại nhìn Quân Mạc Tà. Hai chân hắn đã lún vào trong lòng đất, thần sắc trông có vẻ thoải mái, vui sướng.
Một thoáng qua đi, thân thể của Quân Mạc Tà đã chìm xuống tới eo. Chỉ lộ ra từ phần ngực trở lên, bùn đấu xung quanh sau cơn mưa cũng không thấy tràn ra, hết thảy đều vô thanh vô tức tự nhiên như vậy.
Quân Mạc Tà hắc một tiếng, đột nhiên mặt đất cách mặ hắn ba thước, phun lên một đạo thủy tiễn sáng trong, bắn ra tung tóe mang theo một mùi bị đặc biệt nam tính, cơ hồ là văng tới bên người hai người kia.
Hai người biến sắc đồng thời ôm mũi nhảy ra, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin: hắn thật sự có thể làm được sao! Thủy tiễn rõ ràng chính là dòng nước chảy xiết cao tới hơn mười xích. Điều này quá là kì lạ đi!
Quân Mạc Tà tiêu sái nhảy lên, sau đó hỏi: "Thế nào?"
Hai người nhìn nhau đồng thời ủ rũ nói: "Coi như ngươi thắng, chúng ta nhận thua!"
Quân Mạc Tà thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc cũng đã thu phục thành công!
Nhưng lại không biết hai người phía đối diện cũng thở dài như vậy, thế nhưng trong lòng lại thầm nhủ: rốt cục đã thua!
Thắng cuộc tuy là gian nan, thế nhưng bên thua cũng thoải mái vì dù sao cũng đạt được điểm lợi. Đánh cuộc như vậy quả thật là hiếm thấy.
"Ngươi rốt cuộc muốn chúng ta làm chuyện gì?" Hạc Trùng Tiêu nhíu mày nói: "Mặc dù chúng ta nguyện ý chịu thua, thế nhưng phải nhắc ngươi trước, chúng ta chỉ có thể làm giúp ngươi một chuyện mà thôi! Ngoài ra ngươi đã đáp ứng chúng ta, không thể quỵt nợ! Bất luận vì cái gì cũng không thể quỵt nợ!"
"Đó là đương nhiên, chỉ cần các ngươi làm xong chuyện mà ta giao cho, ta tự nhiên sẽ có hồi báo xứng đáng." Quân Mạc Tà hướng về phía Hạc Trùng Tiêu duỗi tay, mỉm cười muốn bắt tay.
Hạc Trùng Tiêu nghi hoặc liếc hắn một cái, chậm rãi duỗi tay ra bắt lấy. Khi hai nắm tay tiếp xúc, toàn thân Hạc Trùng Tiêu đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ khó hiểu, tiếp đó nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ.
Một cỗ linh khí tinh thuần từ trong lòng bàn tay của Quân Mạc Tà như thủy triều tràn vào thân thể Hạc Trùng Tiêu, trong khoảng khắc Hạc Trùng Tiêu cảm giác mình mình như đang tản bộ trên mây, toàn bộ thân lâng lâng như đang ở trên tiên cảnh. Mỗi một tấc kinh mạch toàn thân, mỗi một nhánh huyết mạch, mỗi một đốt xương đều như đang vui sướng nhảy múa.
Huyền khí đã yên lặng bao lâu, lúc này lại hoạt động mạnh mẽ như chưa bao giờ thấy vậy, Hạc Trùng Tiêu có thể cảm giác được, chỉ cần duy trì một chút nữa, làm cho Huyền khí của mình tăng vọt tới cánh cửa bình cảnh, sau đó chỉ cần linh khí không ngừng tràn vào là phá tan cánh cửa bình cảnh rồi! Khoái cảm trực tiếp như sóng sau xô sóng trước, quả thực là quá sảng khoái mà. thần ạ, nhanh như vậy đã thấy nghiền rồi, nếu sau này không có nữa thì phải làm sao bây giờ! Hay là cùng hắn thương lượng, giúp hắn một vài chuyện nữa...
Suy nghĩ vốn rất bình tĩnh trước nay của Hạc Trùng Tiêu lúc này không khỏi kích động, toàn thân phát run! Tâm tình rất phức tạp, đã bao nhiêu năm nay thực lực không có tiến thêm? Thật sự ngẫm lãi có chút chua xót. Nếu như lúc này không thể đột phá, vậy với thiên phú như của mình mà nói. Nhiều lắm là ba mươi mấy năm sẽ tới đỉnh phong, sau sẽ chậm lại. Đến lúc đó, có gặp kì ngộ cũng đã muộn rồi.
Hùng Khai Sơn nhìn vậy liền há hốc mồm ra, Tam ca làm sao vậy, không phải chỉ là nắm tay thôi sao, vì sao có vẻ say mê như vậy a?
Đúng lúc Hạc Trùng Tiêu cảm thấy tu vi bản thân dần dần tiến tới đỉnh phong vô hạn, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay trống không, Huyền khí từ từ giảm xuống, từ từ tiếp cận điểm đông! Hắn cảm giác rất khó chịu, muốn nổi giận!
Thế nhưng khi Quân Mạc Tà thu tay, lại mỉm cười nhìn hắn, nói: "Như thế nào? Hiện tại đã tin lời ta nói, có thể trợ giúp để các ngươi tiến giai chưa?"
Hạc Trùng Tiêu trong nháy mắt này trực tiếp có một ý nghĩ muốn mãi được nắm tay Quân đại thiếu gia. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng vẫn là huyền thú vương giả, hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại ngửa mặt lên trời, kiệt lực cố gắng bình tĩnh lại. Thanh âm vẫn còn chút run rẩy, nói: "Ta tin! Lực hấp dẫn của ngươi chỉ sợ bất kì một loại huyền thú nào cũng không thể kháng cự! Cái này đối với chúng ta mà nói quả thực là hấp dẫn trí mạng!"
Thấy Hùng Khai Sơn ở một bên nghi nghi hoặc hoặc, Quân Mạc Tà mỉm cười hướng tới hắn duỗi tay ra, cũng để cho hắn nếm thử một phen cảm giác dục tiên dục tử. Hùng Khai Sơn mở to con mắt, giống như gặp được thần tiên sống, hùng chưởng tráng kiện nắm chặt lấy tay Quân Mạc Tà, chết sống không chịu buông, năn nỉ nói: "Cho ta thử một lần nữa đi mà, chỉ một lần nữa thôi...Nhé, cho ta, ta muốn a!"
Một đại hán thân thể tráng kiện lớn gấp ba người thường, râu tóc bờm xờm, đang nắm chặt tay ngươi, lại giống như tiểu hài tử tinh nghịch đòi kẹo, lời nói lại mập mờ tới cực điểm, ngươi nghĩ xem đây là loại cảm giác gì?
Quân Mạc Tà cảm thấy một trận ác hàn, liều mạng rút tay về, một hồi vùng vằng. Cảm giác toàn thân đã nổi cả da gà. Vạn phần hối hận tại sao mình lại lờ mờ chủ động đưa tay ra cho tên mặt dày lưu manh này chứ.
"Lão Tứ!" Hạc Trùng Tiêu quát lớn một tiếng: "Nhìn cái bộ dạng của ngươi xem, còn có điểm phong độ nào của cao nhân hay không? Ngươi gấp cái gì? Mọi người còn chưa có thương lượng xong mà."
"Ta ta, ta, ta có thể không gấp sao?" Hùng Khai Sơn trừng mắt ngưu lên, gân xanh cũng nhanh chóng nổi đầy đầu, nói lớn: "Ta đã duy trì ở trạng thái đỉnh phong sơ giai suốt hai mươi năm rồi, một ngày sống còn dài hơn cả một năm a. Điều kiện gì ta cũng chấp nhận hết."
"Ngươi câm miệng cho ta! Xin hỏi các hạ, ngươi muốn để chúng ta giúp ngươi làm chuyện gì vậy? Với chi thần thông của các hạ, có chuyện gì mà không làm được chứ!" Hạc Trùng Tiêu ngăn Hùng Khai Sơn lại. Sợ hắn làm hỏng chuyện liền đuổi hắn qua một bên, thanh âm có chút gấp gáp, hỏi dồn.
"Thật cũng không có chuyện gì đặc biệt khó cả. Đối với các ngươi mà nói lại càng dễ dàng. Ta có lý do để không xuất thủ. Nếu không sao lại dễ dàng đáp ứng các ngươi vậy!" Quân Mạc Tà tiếp tục bảo trì phong độ bốc phét, thái độ lạnh nhạt lên tiếng.
"Ai nha! Ngươi cũng thống khoái nhanh chóng nói ra đi, có chuyện gì cần chúng ta làm? Mè nheo khiến ta khó chịu quá đi. Thật sự khiến ta nổi nóng mà!" Hùng Khai Sơn ở sau lưng Hạc Trùng Tiêu loi choi nhảy lên, quơ nắm tay, bộ dạng khó dằn nổi, nói: "Không quản là chuyện gì, ta đều làm cho ngươi hết!"
"Gần đây, tuyệt thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên khiến ta rất khó chịu, rất phản cảm!" Quân Mạc Tà vừa nói, liền nhìn sắc mặt hai tên, sau đó thản nhiên nói tiếp: "Các ngươi có thể làm thịt hắn không?"
"Gì? Các hạ đang nói đùa phải không?!" Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đồng thời rống lên một tiếng, sau đó đồng thời ngậm miệng. Ngây ra như phỗng!
Sau khi nghe thấy cái tên Tuyệt Thiên chân tôn, Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn tựa hồ như có một loại cảm giác chuyện này rất lớn, quả nhiên. Tên gia hỏa này chỉ nói một câu hời hợt thế nhưng suýt chút nữa làm cho hai người đứt khí mà ngất.
Đây chính là một vị đứng thứ hai trong bát đại chí tôn a, được thiên hạ công nhận là nhân vật đệ nhị! Nếu bàn về thực lực tự thân, thậm chí cũng không hề thua kém người xếp hạng đệ nhất là Vân Biệt Trần. Chúng ta nếu có thể làm thịt hắn, vậy đã sớm đánh chết Vân Biệt Trần rồi?
Một việc quá khó như vậy mà vị thần bí cao nhân này lại có thể hời hợt nói ra như vậy.
"Đi làm thịt tuyệt thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên sao?"
Ngươi cho rằng giết gà à, mịa! Đây không phải là chuyện chơi! Cái này mà nói là đơn giản à? Còn khó hơn là hái sao trên trời a!
Phỏng chừng coi như là lão đại đích thân xuất thủ nhiều lắm cũng chỉ có thể đáng bại Lệ Tuyệt Thiên mà thôi, tuyệt đối không thể giết được hắn! Muốn giết chết Lệ Tuyệt Thiên, duy nhất chỉ có một tình huống: Tạo ra một tình huống khiến Lệ Tuyệt Thiên không thể chạy trốn, sau đó hai người hợp lực cùng với lão đại động thủ mới có thể. Cho dù là có điều kiện như vậy, chỉ sợ ba người ít nhất cũng phải có một người bị hắn kéo theo xuống mồ!
Vụ mua bán như vậy, so với liều mạng còn liều mạng hơn a!
"Thế nào? Khó sao? Nếu có khó khăn, các ngươi có thể nói ra!" Quân Mạc Tà nhìn hai người, kinh ngạc hỏi.
"Cái này căn bản là không phải khó khăn, mà là không thể làm được!" Hùng mở lời, sau đó lại hừ hừ hai tiếng nói: "Ngươi thà để chúng ta lên trời hái hai ngôi sao còn hơn, làm thịt Lệ Tuyệt Thiên? Ngươi cho rằng dễ như mổ lợn mổ trâu à? Dễ dàng như vậy sao? Đổi một cái điều kiện khác đi!"
"Vậy làm sao bây giờ? Lúc trước chính là đám người Huyết Hồn sơn trang đã chọc tới ta, ài, ta cho các ngươi đi làm chuyện khác thì có tác dụng gì? Ta cũng chỉ tạm thời không tiện xuất thủ mà thôi, bằng không, sao lại phiền đến các ngươi chứ?"
Quân Mạc Tà buông tay, vẻ mặt bất lực, nói: "Các ngươi nếu đã không làm được, vậy quên đi, lần đổ ước này hủy thôi. Các ngươi cũng không cần nghe lời ta nữa. Lệ Tuyệt Thiên để tự ta giải quyết, dù sao cũng chỉ phải đợi vài ngày nữa thôi, bỏ ra chút công phu là được rồi!"
Gì? Hủy đi? Không được. Ngươi nghĩ bỏ qua nhưng chúng ta không thể bỏ qua a, nếu như ngươi không để cho chúng ta hưởng thụ khoái cảm, đó mới trở thành hỏng hết, hiện tại không thể được nữa rồi, nếu như không cố kỵ thực lực của vị thần bí nhân bí hiểm này. Hùng đã thực sự động thủ rồi!
"Chậm đã!" Hạc Trùng Tiêu khoát tay chặn lại, ánh mắt sắc bén, nói: "Ngươi vừa mới nói, trêu chọc ngươi chính là Huyết Hồn sơn trang, cũng không phải bản thân Lệ Tuyệt Thiên, lời này là thật sao?" Hạc Trùng Tiêu cuối cùng cũng hướng tới trọng điểm, điều này làm cho hắn có một loại hy vọng cùng kích động.
Trời không tuyệt đường người a. Hai đại huyền thú cuối cùng cũng nói đúng trọng tâm, cơ hội như vậy nếu để mất đi thật đúng là đáng tiếc.
"Lời này là có ý gì? Huyết Hồn sơn trang không phải là của Lệ Tuyệt Thiên sao? Giữa hai người này còn có cái gì phân biệt?" Quân Mạc Tà thản nhiên nói, ngữ khí lại đặc biệt bình tĩnh, giống như không để chuyện này vào trong lòng vậy.
"Đây chính là điểm rất rất khác biệt a!" Hùng kích động lên tiếng, lập tức cao hứng bừng bừng, tinh thần tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo nói: "Lệ Tuyệt Thiên quanh năm dạo chơi, căn bản không ở Huyết Hồn sơn trang, một năm cũng không về lấy một lần. Ngươi xem, Huyết Hồn sơn trang cùng Lệ Tuyệt Thiên sao lại có thể coi là một? Việc này chỉ cần không liên lụy đến bản thân Lệ Tuyệt Thiên, tất cả đều dễ nói, chỉ là một cái Huyết Hồn sơn trang mà thôi, đây không phải là chuyện gì khó."
Thật là, ai nói gì thì nói, Huyết Hồn sơn trang danh chấn thiên hạ nếu đặt trước mặt bản thân cũng không được coi là việc khó gì, bản thân có đủ sức mạnh để san bằng cái sơn trang này a!
"Là như thế này à? Cũng đúng. Huyết Hồn sơn trang mặc dù là của Lệ Tuyệt Thiên, thế nhưng phải nhằm vào Huyết Hồn sơn trang, cũng không nhất định phải động tới Lệ Tuyệt Thiên." Quân Mạc Tà nghi hoặc hỏi một câu, sau đó vỗ trán một cái, nói: "
Suýt nữa thì giết nhầm người tốt rồi.
Hai người đồng thời trợn mắt trắng dã. Hừ một tiếng đầy khinh bỉ, cái gì mà gọi là suýt nữa giết nhầm người tốt? Lệ Tuyệt Thiên là người tốt sao? Lúc trước ngươi suýt hù chết hai người chúng ta, đó mới là giết nhầm người tốt á.
"Nếu như chỉ là một cái Huyết Hồn sơn trang, vậy sự tình dễ giải quyết rồi." Hạc Trùng Tiêu tự phụ cười cười nói tiếp: "Trong Huyết Hồn trong sơn trang tuy cũng có vài vị thần huyền thế nhưng đối với chúng ta mà nói, cũng chỉ là muỗi mà thôi!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dị Thế Tà Quân
Phong Lăng Thiên Hạ
Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ
https://isach.info/story.php?story=di_the_ta_quan__phong_lang_thien_ha