Hình Danh Sư Gia epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 191
ạnh Thiên Sở nghe thế có hơi bất ngờ, nhưng hắn vẫn tiếp tục chưa lên tiếng vội, để Tịch Nhược Đình tiếp tục nói.
Tịch Nhược Đình tiếp: "Là chiều hôm qua sau khi ăn cơm tối xong, ta định đi tắm, liền gọi tiểu nhị nấu nước dùm. Qua một lúc, tên tiểu nhị gọi là Nhị Cẩu đó lên, báo rằng nhà bếp hỏi tối nay có cần chuẩn bị món ăn tối lót bụng cho ta không, còn hỏi ăn cái gì, lúc đó ta còn chưa nghĩ kỹ nên thôi. Hắn đi rồi, ta đột nhiên cảm thấy thèm ăn món bánh bộ lọc ở đây, nên tự xuống lầu, định nói với người ở nhà bếp làm. Xuống dưới lầu, khi đến nhà bếp, ta đột nhiên nghe có hai người đang thì thào đùa với nhau. Ta vốn định không nghe, nhưng đột nhiên nghe thấy tên tiểu nhị vừa rồi lên phòng hỏi ta muốn ăn gì đó, chính là tên mà ngươi bảo là Nhị Cẩu đó, nói một câu gì mà "ta chưa từng nhìn thấy nha hoàn xinh đẹp như thế bao giờ. Rất tiếc là theo nhằm chủ rồi, nếu như là còn sống, ta nhất định sẽ cưới cô ta" đại loại như vậy. Ta vốn định không nghe, nhưng lúc đó theo bản năng, ta nhận thấy hắn đang đề cập đến Liên Nhi, cho nên đứng lại nghe lén."
"Sau đó thì sao?"
"Hắn nói cùng với một người nữa rằng, vào sáng sớm ngày Liên Nhi đi ra ngoài đó, hắn ở gần Thúy Vân sơn trang phát hiện Liên Nhi. Hắn trước đó đã bị mỹ sắc của Liên Nhi mê mệt, cho nên liền bám theo sau."
"Sau đó thì sao?"
"Hắn còn chưa nói xong, lão bản của khách sạn đến. Ta vội vã đi ra, giả vờ tìm đến nhà bếp rồi cùng lão bản nói chuyện. Hắn cũng cùng một đầu bếp từ trong đó đi ra, phát hiện ra ta, biểu tình có vẻ rất khẩn trương. Lúc đó ta tự hỏi có phải là cái chết của Liên Nhi có liên quan gì đến tên này không? Và thế là ta trở về, tìm một cái cớ nói là muốn đến Thúy Vân sơn trang, quả nhiên lão bản nhờ Nhị Cẩu dẫn đường cho ta."
"Cô hỏi hắn rồi sao? Hắn thừa nhận rồi?"
"Chúng ta dẫn hắn ra khỏi khách sạn, đưa hắn tới một chỗ ở ngoài hoang dã, sau đó hỏi hắn. Hắn xem ra đã liệu đến việc ta sẽ hỏi đến điều này, cho nên ta vừa nói, hắn đã hoảng sợ phục xuống đất. Hắn mới đầu còn ấp a ấp úng không chịu thừa nhận. Sau đó thị vệ của ta đến đánh hắn mấy cái, hắn liền khai ngay."
"Vậy hắn làm sao đưa thi thể di chuyển đến kỹ viện được?"
"Cái đó chúng ta cũng không hỏi. Hắn nói hắn trước hết cưỡng gian Liên Nhi ở ngoài đồng trống, vốn không chuẩn bị giết cô ấy, nhưng sau đó nhân vì Liên Nhi nhận ra hắn là người làm trong khách sạn, sợ cô ấy cáo quan, cho nên dùng đá đập cho cô ấy chết. Sau đó nhân vì hắn sợ quá nên chạy trở về khách sạn, còn về việc thi thể vì sao bị di chuyển đến kỹ viện hắn không rõ nữa."
Mạnh Thiên Sở nhớ lại tình huống kiểm nghiệm thi thể lúc đó, người chết xác thật là bị người dùng vật nặng đánh vào hậu não, nhưng khi mở hộp sọ khám nghiệm mới phát hiện là vết thương này không đủ gây trí mạng.
"Tịch cô nương, cô cũng đã thấy qua thi thể Liên Nhi của nhà cô rồi, chắc đại khái còn nhớ được ngoài trừ vết thương trên đầu đó, còn có mấy chục vết thương ở mạt và ở cổ. Chẳng lẽ những cái này cô không hề hỏi hắn?"
"Ta có hỏi, nhưng tên khốn nạn đó ngoan cố dễ sợ, không chịu thừa nhận những vết thương đó là do hắn làm. Sau đó, ta nghĩ đại khái là thị vệ của ta bình thường xuất thủ quen rồi, khi đánh hắn dùng đòn hơi nặng một chút, sau đó hắn nằm ẹp trên đất, thở không ra hơi, nói không được, bộ dạng ra vẻ rất thống khổ. Chúng ta cũng không thèm quản, cho rằng hắn giả vờ. Sau đó hắn nằm ẹp trên đất bất động luôn, thị vệ của ta lên xem xét, mới phát hiện hắn đã chết thật rồi."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, đứng dậy nhảy ra ngoài xe, vén rèm nói: "Vậy Tịch cô nương, cô hiện giờ nhận thấy sự kiện này nên xử lý như thế nào đây?"
Tịch Nhược Đình cũng đi theo xuống xe: "Chúng ta là có sai, nhưng hắn dù sao cũng là kẻ giết Liên Nhi a."
"Hắn không có giết người!" Mạnh Thiên sở nhìn sâu vào Tịch Nhược Đình, nghiêm mặt nói.
Tịch Nhược Đình vô cùng kinh ngạc: "Ta vừa rồi không phải là nói cho ngươi biết rồi
sao? Tự hắn cũng thừa nhận là hắn giết người rồi a."
"Hắn vốn tự cho là bản thân giết Liên Nhi, kỳ thật hắn lúc đó chỉ đánh ngất cô ta, lúc đó cô ta không có chết."
"Ngươi không có thấy qua, ngươi làm sao mà biết được?"
"Trước hết trí mệnh thương trên người Liên Nhi không phải là do bị đá đập vào đầu, mà là do vật bén nhọn cắt động mạch cảnh ở cổ của cô ta, mất quá nhiều máu mà chết."
"Vậy khẳng định là hắn làm, chỉ có điều hắn không dám thừa nhận thôi."
"Hắn không có lý do không thừa nhận. Hắn đã thừa nhận rằng hắn đã giết người rồi, vì sao hắn không chịu thừa nhận dùng phương thức gì giết người chứ? Huống chi, người chết bị phát hiện trong kỹ viện, trong khi đó hắn trực tiếp trở về khách sạn."
"Tên sư gia ngươi chẳng có điểm thường thức gì hết vậy? Sao hắn nói cái gì ngươi cũng tin cái đó hết vậy?" Tịch Nhược Đình bực mình nói.
"Điểm này thì chúng ta có thể hỏi lão bản của khách sạn thử là biết chứ gì?" Mạnh Thiên Sở chuyển thân nhìn lão bản, "Ông chủ, ta muốn hỏi ông một chút, ngày mà Liên Nhi cô nương xảy ra chuyển, Nhị Cẩu tiểu nhị trong khách sạn của ông đại khái là vào thời điểm nào trở về khách sạn?"
"Đại khái là trở về trễ hơn bình thường một thời thần, khi trở về y phục và hình dáng đều ướt và dơ hết, bộ dạng rất sợ sệt, lại còn làm bể 3 cái chén ở nhà bếp. Tôi còn là rầy hắn nữa. Điểm này thì người trong khách sạn của chúng tôi có thể làm chứng."
"Như vậy suy đoán ra, hắn cho dù có giết Liên Nhi thật, cũng hoàn toàn không có thời gian tiến hành vận chuyển thi thể, sao đó tìm đúng thời cơ đưa vào giấu trong kỹ viện."
"ý tứ của ngươi là hung thủ là một kẻ khác? Vậy vì sao hắn lại phải thừa nhận chứ?" Tịch Nhược Đình tưởng không thông.
Mạnh Thiên Sở đến gần trước mặt phụ thân của Tô Viêm. Người này thấy hắn đến gần liền rất khẩn trương, vội vã cúi đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Tô quản gia, có thể là ông biết đó." Mạnh Thiên Sở nói.
Tô Viêm vừa nghe thế, lập tức bước đến ngăn trước mặt phụ thân mình, hung hãn nhìn Mạnh Thiên Sở: "Mạnh sư gia, ngươi đáo để là có ý tứ gì hả? Ngươi tự mình tìm không đươc hung thủ phá không được án, lại đến đủ mọi nơi hoài nghi nói người ta là hung thủ, nha môn các người phá án như vậy sao?"
Mạnh Thiên Sở cười ruồi: "Ta không có nói cái gì cả, ta chỉ là tối hôm qua nghe được lời phụ thân ngươi đối thoại với ngươi, cho nên muốn hỏi phụ thân ngươi một chút thôi."
"Chúng ta đã nói cái gì nào?"
"Các người nói cái gì ngươi không nhất định nhớ được, nhưng phụ thân ngươi lúc đó còn thanh tỉnh, ông ta nhất định sẽ không quên, phải không nào? Tô quản gia?"
"Ta không có giết người. Ta thật không muốn giết cô ta. Thật đó, tuy ta rất muốn khiến cho cô ta chết, nhưng ta không hề giết cô ấy. Ta ngày đó đi cùng với tiểu thư, tiểu thư có thể làm chứng cho ta." Tô quản gia thần tình khủng hoảng, lên tiếng cầu cứu.
Tịch Nhược Đình gật gật đầu: "Đúng vậy, điểm này ta hoàn toàn có thể làm chứng cho quản gia nhà ta."
"Vậy các người đem thi thể của Tiểu nhị đặt giấu ở đâu?"
"Ở một cái giếng khô ở ngoài đồng trống."
"Được rồi, hiện giờ chúng ta đứng ở chỗ này rất lâu rồi. Ta nghĩ Tịch cô nương đại khái cũng không thể nói đi là đi như vậy được. Dù gì thì người là do các ngươi giết. Các ngươi cho dù là hoàng thân quốc thích, đại khái cũng không thể muốn giết ai là giết chứ hả?"
Tịch Nhược Đình thở dài một hơi: "Thôi được, vậy tùy tiện ngươi vậy. Chỉ có điều ta cần phải tìm ngừơi trở về báo cho nhà của ta một tiếng."
"Đó là chuyện của cô, chuyện này cô là chủ sử. Chỉ có cô và tên thị vệ đánh chết người đó không thể đi mà thôi."
Mạnh Thiên Sở cùng mọi người đưa Tịch Nhược Đình và tên thị vệ đó áp giải về nha môn nhốt lại xong, ra lệnh cho Vương Dịch đi tìm thi thể của Nhị Cẩu, sau đó nhờ Mộ Dung Huýnh Tuyết báo cho người nhà của Nhị Cẩu đến nhận thây.
Vương Dịch đưa thi thể trở về, mẹ của Nhị Cẩu phục lên người con trai khóc rống lên.
Mạnh Thiên Sở tử tế kiểm tra vết thương trên người Nhị Cẩu, phát hiện trên người hắn không có vết thương rõ ràng gây trí mạng nào, hỏi: "Lão nhân gia, con trai Nhị Cẩu của bà có phải là bị bệnh hoen suyễn không?"
Mẹ của Nhị Cẩu mặt mũi đầy lệ và nước mắt, vừa gạt lệ vừa gật đầu: "Đúng vậy, Nhị cẩu nhà tôi từ nhỏ bị bệnh suyễn. Tôi và cha nó từ nhỏ đã không dám đánh mắng la rầy nó bao giờ, không ngờ là cái bọn ác ôn đó lại đánh chết tươi nó thế này."
Chờ mẹ của Nhị Cẩu đưa thi thể của hắn đi rồi, Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Sư gia sao
biết Nhị Cẩu có bệnh hoen suyễn thế?"
"Ta cũng nghe trước đó Tịch Nhược Đình có nói, trong qua trình họ đánh hắn, phát hiện Nhị Cẩu đột nhiên hô hấp rất khó khăn. Lúc đó ta đã nghĩ ngay rồi, nhưng mà điều này cũng cho thấy rõ một điểm, rằng Liên Nhi tuyệt đối không phải là bị Nhị Cẩu giết."
"Vì sao thế?"
"Người bị bệnh suyễn phần lớn không thể làm nặng, hắn tay không tự nhiên không thể vác mang một người đi xa như vậy trở về thành vào Noãn Xuân các giấu người."
"Sư gia nói cũng phải, nhưng tôi không hiểu rõ lắm vì sao hung thủ đó kỳ quái như vậy, nhưng người thường đều đem thi thể ẩn giấu nơi hoang dã, còn hắn thì cố ý đem thi thể đưa về thành giấu ở chỗ náo nhiệt nhất là Noãn Xuân các. Quả thật là một quái nhân."
"Xem ra chúng ta cần phải đến chỗ lúc tên Nhị Cẩu đánh ngất Liên Nhi đó xem thử, có thể là tìm được manh mối gì đó."
"Được thôi."
Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết gọi Chu Hạo và Vương Dịch ngồi lên xe ngựa, khi đang chuẩn bị li khai, vừa ra khỏi cửa nha môn thì thấy Phi Yến và Tả Giai Âm hai người nói nói cười cười đi ngang qua.
Mạnh Thiên Sở vén rèm cửa xe lên, Phi Yến nhanh mắt nhất, vừa nhìn đã nhận ra Mạnh Thiên Sở ở trong xe, nhỏ giọng nói cho Tả Giai Âm nghe cái gì đó, khiến cho Tả Giai Âm bật cười khanh khách.
"Cô nha đầu lừa lọc này, ta biết chỉ cần Giai Âm cười thì nhất định là do nhỏ cô nói xấu gì ta đó, đúng không?" Mạnh Thiên Sở cười nói.
"Dù gì thì em trong mắt lão gia vĩnh viễn đều không sánh bằng Giai Âm và Phượng Nghi hai vị tỷ tỷ, làm cái gì cũng bị lão gia nói em là không tốt hết. Hừ!" Phi Yến lừ mắt nhìn Mạnh Thiên Sở một cái, tức tưởi nói.
Tả Giai Âm nói: "Phi Yến chỉ là nói muội ấy lâu lắm rồi không nhìn thấy thiếu gia, sao hôm nay nhìn thấy, thiếu gia dường như ốm đi nhiều."
Mạnh Thiên Sở biết Phi Yến chỉ nói cho có vậy thôi, không để bụng giận hắn thật. Hơn nữa bản thân hắn còn có chuyện cần làm, cho nên chỉ mỉm cười nhìn nhìn Phi Yến đang dẫu môi đứng bên đó, nói: "Được rồi, đều là ta lấy bụng tiểu nhân nghĩ cả, có được không nào? Hai nàng đi đâu đó? Trong nhà có chuyện gì sao?"
Tả Giai Âm vội vã đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, kè miệng vào tai hắn cười nói nhỏ: "Chàng đại khái là quên thật rồi, hôm nay là ngày sinh của Phượng Nghi tỷ tỷ, chúng thiếp sợ chàng quên mất rồi, cho nên đi đến đây báo cho chàng một tiếng, để chàng tối nay nhớ về nhà ăn cơm."
Tả Giai Âm nói vậy, Mạnh Thiên Sở mới nhớ ra, dùng sức vỗ đầu của mình, áo não nói: "Coi ta kìa, nàng không nói ta thật là quên mất rồi."
Mạnh Thiên Sở nhìn ước lượng thời gian, nếu là đến hiện trường thì có lẽ trở về không kịp. Mộ Dung Huýnh Tuyết xem ra cũng nhìn thấy tâm sự của hắn, nên nói: "Hay là chúng ta sáng sớm ngày mai mới đến đó vậy."
Mạnh Thiên Sở ngẫm nghĩ, vừa định lên tiếng, lúc này ở hậu sảnh xa xa chợt có tiếng người gọi tên hắn. Hắn thò đầu ra nhìn, không ngờ là cô nương Tiểu Thanh ở Noãn Xuân các hôm đó.
Mạnh Thiên Sở nhảy xuống xe, nhìn cô nương đó đi lại rất nhanh, bước chân loạng choạng, khi gần đến nơi thì vấp một cái suýt té chúi nhũi.
"Mạnh sư gia, cầu ngài hãy cứu giúp tôi." Cô nương tên Tiểu Thanh đó đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, quỳ sụp xuống dưới đất. Mạnh thiên Sở tự nhiên không thể bước tới đỡ, Mộ Dung Huýnh Tuyết liền nhảy xuống xe, đỡ cô nương đó dậy.
"Cô nương, có chuyện gì thì cô cứ tận tình nói nhanh, hà tất phải làm như thế?" Mạnh
Thiên Sở nhìn thần tình của cô ta, biết là đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
Tiêu Thanh được Mộ Dung Huýnh Tuyết đỡ dậy, bắt đầu khóc sụt sùi.
Mạnh Thiên Sở quay đầu ra hiệu Tả Giai Âm và Phi Yến trở về nhà trước. Tiểu Thanh cô nương này đến, xem ra hắn tự nhiên phải trở về nha môn rồi. Bọn họ cứ đứng ở đây xem ra không tiện.
Chờ các nàng chuyển thân bỏ đi, Mạnh Thiên Sở mới nói với Tiểu Thanh cô nương: "Có chuyện gì chúng ta vào trong rồi hẳn nói."
Tiểu Thanh nhìn xe ngựa của bọn họ, nói: "Các vị có phải là định đi ra ngoài không? Tôi đến thế này chẳng phải là quấy nhiễu các vị hay sao?"
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Vốn ra là định đi ra ngoài, nhưng hiện giờ không cần đi nữa. Cô đừng nghĩ gì nhiều, chẳng có liên quan gì đến cô đâu, là chúng ta không muốn ra ngoài mà thôi. Đi nào, có sự tình gì chúng ta vào nhà rồi hãy nói. Gần đây không biết tại sao nữa, xem có vẻ trời sắp chuyển lạnh rồi, mà lại nóng bức đến như vậy."
Những người khác cũng trở vào nha môn. Mộ Dung Huýnh Tuyết rót cho Tiểu Thanh một ly nước. Tiểu Thanh đặt lại trên bàn không uống, và bắt đầu nói, nước mắt không ngừng lăn dài xuống má.
"Cô nương, cô cứ nói từ từ, không cần phải gấp đâu. Chỉ cần là sư gia chúng tôi có thể giúp được cô, người nhất định sẽ tận lực." Mộ Dung Huýnh Tuyết sợ nhất là nghe nữ nhân khóc tồ tồ, cho nên ở bên cạnh nhanh chóng khuyên nhủ.
Tiểu Thanh cô nương gật gật đầu, xong mới bắt đầu nói rõ ràng: "Hôm qua má má của tôi đã ra lệnh trục khách đối với tôi, nói cái gì là tôi tuổi tác lớn rồi, ở Noãn Xuân các sẽ ảnh hưởng chuyện làm ăn của bà ta. Còn nói cái gì tôi là một ngôi sao chổi, chính là tôi làm cho vận xui vận rủi trà vào Noãn Xuân các, yêu cầu tôi phải đi."
"Loại địa phương đó chẳng lẽ có gì khiến cô không thể bỏ qua sao? Hiện giờ cho cô đi chẳng phải là một chuyện vô cùng tốt đẹp hay sao?" Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi.
Tiểu Thanh cô nương đó thở một hơi dài, thần tình càng lúc càng trở nên ảm đạm. "Chúng tôi đến từng tuổi này rồi, hiện giờ rời khỏi đó ai có thể nuôi chúng tôi chứ? Người giàu có cho dù có cưới thiếp cũng yêu cầu và chọn cưới người trẻ tuổi, chứ ai lại đi cưới người đã già cả cằn cỗi như tôi rồi? Trong khi đó, chịu cưới về các nhà nghèo, đến ở các nhà lao khổ bần hàn, thì tôi không thể chịu cực khổ nổi. Nói như vậy, các vị đại khái sẽ không xem trọng tôi, nhưng những gì tôi nói là thật. Tôi đã quen với chuyện ăn uống hàng quán, ỷ lại vào chuyện bán trôn nuôi miệng. Hơn nữa, những người tốt có ai nguyện ý mang nữ nhân như tôi về nhà chứ?"
"Vậy cô hôm nay đến tìm ta là hi vọng ta làm cái gì cho cô vậy?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Mạnh sư gia, tôi biết ngài ở trong huyện thành này lời nói ra cũng có ít nhiều phân lượng. Ngài có thể làm ơn nói với má má chúng tôi một tiếng, để tôi ở lại Noãn Xuân các, đừng bắt tôi đi, cầu xin ngài mà!"
Mạnh Thiên Sở nói: 'Cô không phải là còn có một người bao có quan hệ rất tốt hay sao? Người đó là phú thương tên Phàn Thành gì đó, hiện giờ cô cũng biết là không thể ở lại Noãn Xuân các rồi, sao không bảo y đi mua cho cô nhà cửa nào đó trong thành, rồi cấp cho cô chút tiền, như vậy cô an ổn sống nửa đời còn lại rồi? Cái chỗ đó sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi, cô thấy có đúng không nào?"
Tiểu Thanh nghe Mạnh Thiên Sở nói như vậy, lập tức như tuyệt vọng cùng cực, đứng dậy chẳng nói một lời, đi thẳng ra ngoài cửa.
Mạnh Thiên Sở thấy vậy, vội vã bước đến giải thích: "Tiểu Thanh cô nương, ta tuyệt không phải không có ý giúp cô, nhưng ta làm vậy là vì tốt cho cô."
Tiểu Thanh cô nương chỉ cười điềm đạm, cúi đầu không nhìn Mạnh Thiên Sở: "Nữ nhân khi trẻ tuổi thì là hoa, già rồi thì là cỏ rác." Nói xong đi thẳng ra cửa, mặc cho Mộ Dung Huýnh Tuyết có gọi thế nào, cô ta cũng không quay đầu.
Mạnh Thiên Sở nhìn bóng lưng của cô ta, đột nhiên cảm thấy có cảm giác như thiếu nợ cô nương này cái gì vậy. Hắn nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, hỏi: "Ta có phải là khiến cô ấy rất thất vọng không?"
"Làm sao mà có chứ? Sư gia là vì tốt cho cô ta. Hơn nữa, trước đó cô ta chẳng phải nói nam nhân đó đối với cô ta tốt như thế nào sao? Không dám cưới về nhà, thì an bày một cái nhà nào đó ở ngoài cũng có thể chứ. Nam nhân các người thật là, sao có thể đối xử như vậy với nữ nhân chứ." Mộ Dung Huýnh Tuyết nói.
"Cô coi cô kìa, lại là quơ đủa cả nắm rồi ha, ta không phải là nam nhân như vậy đâu." Mạnh Thiên Sở tranh biện.
Mạnh Thiên Sở ở nha môn một lúc nữa, đột nhiên nhớ lại hôm nay là sinh nhật của Hạ Phượng Nghi, bản thân vẫn nên ra đường mua lễ vật gì đó cho nàng mới được. Bước ra ngoài nha môn, hắn chợt thấy Tả Giai Âm và nha hoàn Hạ Liên từ cửa sau nhà bếp bước ra, nhất định là định đi mua cái gì đó.
"Giai Âm, các nàng định đi đâu vậy?" Hắn cao hứng bước tới nghênh đón.
Hình Danh Sư Gia Hình Danh Sư Gia - Mộc Dật Hình Danh Sư Gia