Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Kiếm Vương Triều
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 25: Vô Tình
K
hí tức khổng lồ đó hình như đến từ rất xa, nhưng nặng nề và to lớn như một bức tường thành vô hình.
Khi nó tiếp xúc với quang cầu, mặt ngoài quang cầu rơi ra rất nhiều những mảnh sáng.
Bức tường thành vô hình chỉ ép xuống một cái rồi biến mất.
Nhưng quang cầu tối tăm đã vỡ ra thành hai mảnh, hóa thành hai màn sáng màu đen, lướt qua không trung.
Một tiếng nổ to, cực lớn như tiếng sấm.
Sở Đế nghiêm mặt, chỉ nhìn vào luồng khí tức này, lão đã biết người đến là ai.
Lão thấy đau lòng, không chỉ vì kết quả chờ đợi mấy chục năm đột nhiên có biến cố, mà còn vì lão đang sốt ruột.
Ngay lúc quang cầu bị vỡ, những cột sáng vàng rơi xuống chung quanh lão, những cây cỏ vốn đã bị giày xéo ngã rạp nay lại tuôn ra những luồng nguyên khí bướng bỉnh, mang theo chân hỏa bốc cháy mãnh liệt.
Một chùm chân hỏa tràn vào thức hải của lão, muốn thiêu đốt kinh mạch trong người lão.
Lão không tiến tới được nữa, mà phải lùi lại.
Một luồng chân nguyên tinh thuần với tốc độ cực nhanh truyền vào chuỗi ngọc châu trên cổ tay trái của lão.
Chuỗi ngọc châu này có mặt ngoài thô ráp, màu trắng tinh như tuyết, cứ như những viên tuyết tròn nén lại mà thành, nhưng sau khi chân nguyên rót vào, những tiếng nổ liên tiếp vang lên, từng đoàn khí tức băng hàn không ngừng nổ bung, mười tám xoáy tuyết không ngừng xoay tròn chung quanh người lão.
Trong cửa trận, khắp nơi đều hừng hực những tia hỏa diễm màu vàng.
Những tia lửa vàng không ngừng đâm vào những xoáy tuyết, gió tuyết gào thét, hỏa diễm văng khắp nơi, những xoáy tuyết trở nên nhỏ hẳn đi, đến khi chúng gần như bị mài biến mất hoàn toàn, thì Sở Đế cũng thối lui ra khỏi cửa trận thành công.
Một tia lửa tiếp cận được vào, quấn lên người lão, nhưng bên ngoài áo long bào vàng của lão lại có một tầng màn sáng vàng nhạt, khiến tia lửa không xuyên qua được.
Khuôn mặt của Sở Đế như già thêm mấy phần, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, lão hít sâu một hơi, hai mắt híp lại nhìn lên không trung.
"Làm sao có thể?"
Chu gia lão tổ ngẩng đầu nhìn theo hướng Sở Đế đang nhìn.
Hơi nước hai bên đã lại khép vào phủ lên sơn cốc, như hai con sóng lớn đập ầm vào nhau.
Ngoài bắn tóe ra những luồng sóng khí màu trắng, còn làm bắn ra vô số những tia lửa như ánh kiếm vàng rực.
Trong màn mây mù, Chu gia lão tổ không nhìn rõ được Tu Hành Giả mới ra tay là ai, nhưng lão đã đoán ra thân phận của người đó.
Cả Trường Lăng, chỉ có một Tu Hành Giả có thể từ khoảng cách xa như vậy thi triển ra sức mạnh cường đại như vậy.
Nhưng làm sao người đó lại có mặt ở đây, ngay lúc này?
Chu gia lão tổ vô cùng sợ hãi, cả người đổ mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng trên người lão, nhưng lão là người giàu kinh nghiệm, hắn đã nhìn thấy đây chính là cơ hội của lão.
Cả người lão run rẩy, đưa tay phải về phía cửa trận.
Những luồng hàn sát chi khí đen kịt lại chen chúc chui ra.
Nửa người bên phải của lão đã hoàn toàn mất đi tri giác, nhưng lão biết Đinh Ninh nói đúng, việc lão cần phải làm, chính là một chữ nhanh.
Hàn Sát khí đen kịt tràn ra, bên trong lại bắn ra những tia sáng trắng, vẽ lên một bức tranh thủy mặc giữa không trung, những cột sáng vàng rơi lên bức tranh, nhuộm phần tranh đó trở thành màu vàng đỏ, nhưng không thể xuyên qua được nó.
Chu gia lão tổ rú lên một tiếng đau đớn như dã thú bị thương, quét mạnh cánh tay phải đã gần như mất đi tri giác ngang qua một cái.
Mấy tiếng xuy xuy vang lên, mấy đạo bạch sắc kiếm khí lăng lệ sắc bén đâm vào phía trước sát cửa trận.
Mấy nhúm cây cỏ bay lên, không bắn về phía trước theo đường kiếm khí, mà bị một luồng gió mạnh đấy bắn văng ra.
Cả nửa thân người bên phải của Chu gia lão tổ đã hoàn toàn mất đi tri giác. Lão quát to một tiếng "Đi!", một luồng khí đen cuốn lấy lão và Đinh Ninh, Phù Tô bay tới đập vào cửa trận.
Cỏ cây ở cửa trận khẽ nhúc nhích, những tiếng nổ đì đùng không ngừng vang lên, nhưng đã không còn mang theo bao nhiêu sức mạnh.
...
"Ta còn tưởng là ai, thì ra là chủ nhân Mặc Viên Chu gia Trường Lăng, thì ra cũng có duyên phát hiện ra vùng cấm địa nơi này."
Sở Đế khinh bỉ nhìn bức tranh hai màu đen trắng trên bầu trời.
Mây mù đột nhiên tách ra, con linh thú vừa giống cá vừa giống chim bay xuống.
"Mặc Thủ Thành... và Phan Nhược Diệp."
Nhìn thấy hai người ngồi trên lưng linh thú, ánh mắt Sở Đế lóe lên tia trêu tức, lão cảm thấy chuyện ở đây trở nên vô cùng thú vị, bèn cười rộ lên.
"Trường Lăng không có tường thành, nhưng Mặc Thủ Thành ngươi chính là người đứng đầu lực lượng thủ thành, là bức tường thành vô hình bảo vệ Trường Lăng. Còn ngươi nữa, Vị Ương Cung Cung chủ, tâm phúc tín nhiệm nhất của Trịnh Tụ, hai người các ngươi không ở lại Trường Lăng, lại lặng lẽ đi theo Chu gia lão tổ và hai tên nhóc này, thực là thú vị!" chỉ cần nhìn ánh mắt và nét mặt của người cung nữ trên lưng linh thú, lão cũng đã đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Mặc Thủ Thành hít sâu một hơi.
Lão nhàn nhạt nhìn Sở Đế, nói chậm rì rì: "Quả nhiên không thể giấu giếm được người, trong hai tên nhóc kia, có một đứa là Phù Tô."
"Nên Chu gia lão tổ kia không biết, mang hai tên nhóc này tới đây ý muốn lợi dụng bọn chúng, các ngươi mới đi theo, không ngờ tới nơi có cấm địa này, càng không ngờ lại gặp ta." ánh mắt Sở Đế lạnh lẽo, hai đồng tử lóng lánh.
"Chuyện này quả thực là ngoài ý muốn." Mặc Thủ Thành nở nụ cười khổ: "Ngay cả thánh thượng của chúng ta cũng e rằng không ngờ được lại thấy được người ở nơi này, vào thời điểm này."
Sở Đế cười ung dung: " Tương lai Phù Tô sẽ là một Đế Vương tốt, bởi vì các ngươi không còn cần một đế vương có khả năng mở mang bờ cõi, mà là cần một Đế Vương có thể gìn giữ cái đã có. Nhưng các ngươi để ngăn cản ta, lại khiến hắn phải chết, có đáng không?"
Mặc Thủ Thành nhìn lão, bình thản: "Nếu ta đã chọn làm như vậy, đương nhiên là ta thấy đáng."
"Bởi vì ngươi tin Nguyên Vũ Hoàng Đế và Trịnh Tụ cũng sẽ nghĩ giống ngươi. Không tiếc bất cứ giá nào, phải lấy được lợi ích tối đa trong Lộc Sơn hội minh, dù phải hi sinh con của mình." Sở Đế thở dài cảm khái: "Năm đó, bọn họ cũng sẵn sàng hi sinh những người luôn kề vai sát cánh chiến đấu với họ, thậm chí là những người trung thành tuyệt đối với họ, ta đúng là không bằng Nguyên Vũ Hoàng Đế và Trịnh Tụ, ta không thể làm được kẻ vô tình như họ."
"Đế Vương vốn là đã vượt qua phạm trù người bình thường." mặt Mặc Thủ Thành không hề thay đổi: "Cho nên làm việc cũng không thể dùng khái niệm có tình hay vô tình của người bình thường để phán xét."
"Ngươi từng là một viện trưởng học viện của Trường Lăng, nói về kiến thức, nói về đạo lý, ta không bằng ngươi, nên ta sẽ không tranh luận gì với ngươi." Sở Đế đùa cợt nhìn Mặc Thủ Thành và người cung nữ nãy giờ vẫn luôn trầm mặc: "Nhưng ta biết, dù cả hai người các ngươi liên thủ, cũng không thể giữ ta lại được, mà ta cũng không có khả năng giết được hai người các ngươi, nên ta sẽ không đánh nhau với các ngươi."
Mặc Thủ Thành gật đầu: "Đúng vậy, đúng là chuyện lãng phí sức lực không có ý nghĩa."
"Các ngươi đương nhiên cũng sẽ không để cho ta đi vào, mà nếu các ngươi đã lựa chọn Lộc Sơn hội minh, lựa chọn hiện tại, ta đương nhiên cũng sẽ không để cho các ngươi vào được." Sở Đế nhìn Mặc Thủ Thành và người cung nữ: "Ta đã vì món đồ trong đó chờ đợi mấy chục năm, ta phải nhìn thấy kết quả cuối cùng."
Mặc Thủ Thành nhìn lão, điềm tĩnh không kém: "Vậy chúng ta hãy cùng ở đây chờ đợi."
Người cung nữ cũng biết, nếu bà ta cùng với Mặc Thủ Thành và Sở Đế chiến đấu sẽ lưỡng bại câu thương, có lẽ đều sẽ bị Chu gia lão tổ giết sạch.
Mà Sở Đế, bà ta và Mặc Thủ Thành đều tuyệt đối không thể chết ở nơi này, nên giữ thế giằng co là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bà ta lại quá thân thiết với Phù Tô, sợ hắn bị chết bên trong trận, nên không kềm chế được tâm tình, lạnh lùng hỏi Sở Đế: "Ở trong đó rốt cuộc có cái gì?"
Sở Đế chắp tay sau lưng, không buồn trả lời.
"Chúng ta chọn hiện tại, lão ta chọn tương lai, thực ra chúng ta đã chiếm được một chút ưu thế." Mặc Thủ Thành nhìn người cung nữ đang mất bình tĩnh: "Lão ta không thể làm được gì trong hiện tại, trong khi chúng ta vẫn còn có thể đánh cuộc một trận với tương lai, chúng ta có thể đánh cuộc sẽ xuất hiện kỳ tích, tên nhóc quán rượu kia và Phù Tô Hoàng Tử có thể an toàn trở ra."
"Có khả năng đó hay không?" Người cung nữ vẫn còn giận dữ, ngực phập phồng kịch liệt.
"Chỉ cần một chút xíu khả năng thì cũng là có khả năng." Mặc Thủ Thành ôn hòa: "Hơn nữa nếu ngươi không nhịn được ra tay trước, ta không thể chắc chắn được chuyện gì sẽ phát sinh, có lẽ cả hai chúng ta sẽ đều phải chết ở chỗ này. Vì ta biết, công pháp tu luyện của lão ta có liên quan tới phái nữ."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Kiếm Vương Triều
Vô Tội
Kiếm Vương Triều - Vô Tội
https://isach.info/story.php?story=kiem_vuong_trieu__vo_toi