Chương 190: Huynh Đệ Song Sinh
ô Song...”
Nước mắt của Tần Vô Song khiến tâm Vân Khuynh rung động giật mình, ngón tay được Tần Vô Song nắm trong tay giật giật.
Tần Vô Song thẳng tắp nhìn y: “Ta đây, ta ở đây, Khuynh nhi, ngươi nhất định phải kiên trì.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Vân Khuynh, đôi môi nhợt nhạt chậm rãi cong lên độ cung xinh đẹp, cố nén đau đớn trên thân thể, y bật cười: “Ta... Sẽ...”
Liên Cừ lúc này rất lo lắng cho hài tử trong bụng Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh có khí lực, lập tức giục: “Vân Khuynh, hít vào... Cố sức... Hít vào...”
Tần Vô Phong đứng ở phía sau Tần Vô Song, một đôi mắt tối tăm vẫn luôn dán lên khuôn mặt Vân Khuynh, một đôi mày kiếm nhăn chặt, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị âm trầm không có nửa phần tâm tình.
Nếu như là hắn, hắn sau đó không bao giờ muốn Vân Khuynh chịu đựng khổ sở như vậy nữa...
Vẻ thống khổ trên khuôn mặt Vân Khuynh khiến tâm hắn chăm chú siết chặt lại, Vân Khuynh một phần thống khổ, đặt ở trong lòng hắn chính là mười phần thống khổ.
Bàn tay chắp ở sau lưng, đã gắt gao siết lại với nhau, đầu ngón tay thon dài đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.
Hắn không phải Vô Song, cho dù tất cả mọi người biết hắn cũng yêu Vân Khuynh, nhưng lúc này, hắn vẫn không thể tranh gì đó với Vô Song, dù sao, hiện tại hài tử trong bụng Vân Khuynh là của Vô Song, Vô Song nói vậy càng khẩn trương khó chịu hơn hắn.
Huống hồ, hắn cũng không phải người như Vô Song dễ dàng đem cảm tình lộ ra bên ngoài.
Nhân sâm và nội lực Vô Song không ngừng đưa vào khiến Vân Khuynh lấy lại một ít khí lực.
Y dùng sức.
Cảm giác đau quặn bụng dưới càng ngày càng khó chịu, nơi riêng tư cũng càng ngày càng đau, giống như là bị người từ nơi đó xé tan thành hai nửa.
Ngón tay y nắm chặt Tần Vô Song, cắt ra vết máu trên tay Tần Vô Song, hàm răng trắng noãn cắn lên môi dưới mềm mại, cánh môi vốn mất đi màu sắc, vào lúc này nhuộm lên vết tích đỏ sẫm.
Mồ hôi lạnh trên trán khiến thân thể y suy nhược, thân thể run rẩy kỳ thực rất khó dùng sức, thế nhưng Vân Khuynh như trước vẫn kiên trì, nỗ lực kiên trì.
Đau nhức xé rách toàn tâm nện lên ý chí của y, muốn khiến y buông tha...
Song song với thân thể mệt mỏi, đau đớn này dằn vặt tâm Vân Khuynh, khiến tâm y cũng uể oải vạn phần, y rất muốn rất muốn vì Tần Vô Song và hài tử tiếp tục kiên trì...
Thế nhưng...
Tần Vô Phong nhìn chằm chằm vào y thấy sắc mặt y trắng xanh, vẻ mặt liền hoảng hốt, trong lòng không khỏi căng thẳng, cái gì cũng bất chấp, hắn ngồi xổm bên người Tần Vô Song, vươn tay vỗ về khuôn mặt Vân Khuynh: “Vân nhi, tiếp tục kiên trì, chúng ta đều đang đợi ngươi... Ngươi không thể bỏ lại chúng ta...”
Vân Khuynh ý thức có chút không rõ: “Đại ca...”
Tần Vô Song lúc này kinh hoảng không gì sánh được, tâm hắn rối loạn, tình tự của hắn cũng hỗn loạn vạn phần: “Xin lỗi... Xin lỗi Khuynh nhi, ta không nên để ngươi hoài hài tử...”
Thanh âm hắn rất run, mang theo vài phần nghẹn ngào.
“Không...”
Vân Khuynh giống như đột nhiên có khí lực, hơi giãy dụa một chút: “Không, Vô Song... Ta thích hài tử... Cũng yêu Vô Song, muốn có hài tử của Vô Song... Có hài tử ta rất hài lòng...”
Liên Cừ nhìn Vân Khuynh và Tần Vô Song Tần Vô Phong ba người.
Vân Khuynh mặc dù đang nói với bọn hắn, nhưng thật ra là càng ngày càng cố sức.
Biết đâu sớm nên để bọn hắn tiến đến.
Chờ hài tử lại ra thêm một chân một tay, Liên Cừ trong lòng kiên quyết, tiếp tục nỗ lực hẳn là có thể thuận lợi đem hài tử làm khổ người khác này sinh hạ.
Vân Khuynh nói, tự nhiên là khiến Tần Vô Song rất cảm động, rất hài lòng, thế nhưng lúc này hắn còn nhiều chính là lo lắng.
Hắn chưa bao giờ biết sinh hài tử là chuyện chấn động lòng người như thế này, chỉ hy vọng Vân Khuynh có thể vì hắn sinh hạ hài tử, dùng sự tồn tại của hài tử để xác định Vân Khuynh là thuộc về hắn.
Nhưng hiện tại hắn mới biết, chuyện này không quan trọng, căn bản một chút cũng không quan trọng, chỉ cần Vân Khuynh sống sót, chỉ cần trong lòng Vân Khuynh có hắn, hắn còn có thỉnh cầu xa với nào nữa đây?
“Khuynh nhi... Ta cũng yêu ngươi, cho dù không vì hài tử, ngươi cũng phải vì ta và đại ca mà sống sót.”
Giờ khắc này, chỉ cần có thể cho Vân Khuynh lực lượng, chỉ cần Vân Khuynh lưu ý, yêu thích, vô luận là thứ gì, vô luận là ai, Tần Vô Song đều nguyện ý tiếp thu.
Chuyện gì, cũng nguyện ý buông.
Tần Vô Song nói khiến Vân Khuynh và Tần Vô Phong đều cảm động không gì sánh được, Vân Khuynh nhắm mắt lại, y biết, y cuối cùng biết, Tần Vô Song đối với y, rốt cuộc sâu đậm đến mức nào.
Hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên lần thứ hai đem ngón tay trắng bệch siết chặt.
“Nhanh... Lập tức là tốt rồi... Vân Khuynh, tốt lắm, ngươi cố lên!”
Liên Cừ nắm lấy thân thể tiểu oa nhi đã lộ ra hơn phân nửa, nỗ lực thuận bụng Vân Khuynh, hắn đầu đầy mồi hôi hột.
Vân Khuynh cũng cảm giác được có một đoàn gì đó kẹt ở dưới, giống như là xé toang cả người y, chém thành hai nửa, đau muốn chết, nhưng hết lần này tới lần khác kẹt ở nơi đó bất động.
Mang theo tín niệm kiên định trong lòng, vào lúc tại thân thể đau nhức sắp không còn tri giác, Vân Khuynh nỗ lực chia lìa ý thức và thân thể, dùng hết khí lực toàn thân nỗ lực sinh tiểu oa nhi kia ra.
Thân thể y dùng hết khí lực, run run, khổ cực thêm một hồi, cuối cùng cũng sinh được hài tử.
Tuy rằng hài tử này là chân ra trước, nhưng tay chân bị kẹt không nghiêm trọng, có Tần Vô Phong và Tần Vô Song cùng ở một bên, trong miệng ngậm miếng sâm, lại được không ngừng đưa vào nội lực, sau một lúc lâu lăn qua lăn lại, hài tử giày vò người khác cuối cùng cũng đi ra.
Nghe thấy tiếng khóc nỉ non của hài tử, Tần Du Hàn và lão quản gia ở ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm.
Liên Duyệt lập tức từ trong tay Liên Cừ đón lấy hài tử lớn bằng hai bàn tay đại nhân, là một nam hài, Liên Duyệt một bên thu dọn cho tiểu oa nhi kia, một bên tràn đầy vui sướng nói với Tần Vô Song: “Tiểu Song, nhi tử của ngươi rốt cục xuất thế...”
Nhưng Tần Vô Song và Tần Vô Phong lúc này đều không thể đem lực chú ý chuyển tới trên người hài tử, cho dù bọn họ hiện tại rất muốn lập tức nhìn hài tử một cái, ôm hài tử một chút. Nhưng là bọn hắn càng muốn ở bên Vân Khuynh.
Vân Khuynh lúc này, mềm nhũn nằm ở trên giường, một bộ hình dạng suy yếu tùy thời đều sắp biến mất, khiến cho bọn họ không dám rời đi nửa khắc.
Liên Cừ thở phào nhẹ nhõm: “Mặc dù có chút khó sinh, nhưng cuối cùng đại nhân hài tử đều an toàn...”
“Ô... Bụng... Còn đau...”
Cảm giác đau quặn quen thuộc truyền đến từ bụng dưới, Vân Khuynh trong lòng cả kinh, thanh âm run run nói với Liên Cừ.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người ngơ ngác trừng lớn hai mắt, nhất thời không hiểu y muốn nói gì.
Nhưng thật ra Liên Cừ, lập tức kinh hô một tiếng, ngừng lại công tác thanh lý cho Vân Khuynh, hít sâu một hơi.
Liên Cừ sắc mặt ngưng trọng, nhìn Tần Vô Song và Tần Vô Phong, trịnh trọng nói với Vân Khuynh: “Vân Khuynh... Ngươi hãy nghe ta nói, hài tử của ngươi không chỉ có một, còn có một đứa ở trong bụng ngươi.
Hài tử này đầu đã đi ra một chút, đây là thuận thai, so với lúc trước dễ hơn rất nhiều, ngươi... Dùng sức...”
Nghe thấy Liên Cừ nói còn một đứa, Vân Khuynh trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất đi.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song cũng là đem tâm nhấc tới cổ họng, hai người đều hoảng hốt, vừa sinh ra một đứa, Vân Khuynh đã thống khổ như thế, thêm một đứa nữa...
Trời ạ!
Tần Vô Song và Tần Vô Phong chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh hắc ám.
Vì vậy, mấy người lại bắt đầu phấn đấu.
May là giống như lời Liên Cừ nói, hài tử thứ hai là thuận thai, hơn nữa hài tử này gầy yếu hơn nhiều hài tử trước, hơn nữa đã sinh ra một đứa, hài tử thứ hai hầu như không quá lăn qua lăn lại, rất nhanh liền sinh ra.
Liên Cừ lau mồ hôi trên đầu: “Song bào thai, đại nhân tiểu hài tử đều rất khỏe mạnh, thế nhưng, hài tử thứ hai sinh ra, hình như có chút vấn đề, rất suy yếu.”
Quá trình khó nhất đã đi qua, Liên Cừ mở cửa để lão tổng quản nhanh chóng đem thêm nước nóng lên, nước nóng trong phòng vốn chuẩn trước đã không đủ dùng.
Tần Vô Song giúp Liên Cừ thanh lý thân thể cho Vân Khuynh, Vân Khuynh bởi vì quá mức uể oải, vào lúc hài tử thứ hai vừa xuất thế liền hôn mê ngủ.
Nhất khắc y mê man, Tần Vô Phong và Tần Vô Song cũng suýt nữa bị dọa hôn mê, may là Liên Cừ nói chỉ là mất sức quá suy yếu, không chuyện lớn gì.
Lúc đó bọn họ mới bình tĩnh xuống.
Chờ tất cả thu thập thỏa đáng xong, Tần Vô Song mới hốt hoảng hiểu ra mình phải làm đa.
Từ nay về sau trên vai có thêm một phần trách nhiệm, dưới đáy lòng cũng nhiều thêm một phần lo lắng.
Sau khi đắp chăn ổn thỏa cho Vân Khuynh, Tần Vô Song liền đứng dậy, Liên Duyệt ôm hài tử đứng ở phía sau hắn, thấy hắn đứng dậy, đem hài tử trong lòng giao cho hắn: “Nhìn một cái đi, tiểu Song, đây là đại nhi tử của ngươi.”
Tần Vô Song đem hài tử ôm ở trong tay, hài tử rất nhẹ rất nhỏ, ấm áp, ôn nhu, nhìn qua cũng rất yếu đuối. Làm da hắn là hồng nhạt khỏe mạnh, nhưng như trước vẫn nhiều nếp nhăn, mặt mày còn chưa căng hết, ngũ quan rất dẹt, trên cái đầu tròn tròn còn có sợi tóc màu nâu thưa thớt.
Một đôi ánh mắt nhỏ bé chỉ lộ một chút khe, viền mắt còn có chút sưng phù.
Tần Vô Song trừng mắt trừng nửa ngày trên tay gì đó, nghĩ hắn hình như càng giống như một con khỉ, mà không phải một người.
“Nương... Ta và Khuynh nhi lớn lên đều là nhân thượng chi tư, vì sao tiểu oa nhi này lại xấu như thế...”
Khuôn mặt Liên Duyệt đen sì: “Năm xưa lúc ngươi sinh ra, cũng chẳng đẹp hơn hắn bao nhiêu... Hài tử này khỏe mạnh là tốt, ngươi liền thỏa mãn đi.”
Lúc này, Liên Cừ ôm hài tử còn lại, Tần Vô Song liếc mắt nhìn thấy hài tử trong lòng Liên Cừ, so với hài tử trong lòng Tần Vô Song gầy hơn nhiều.
Hơn nữa hài tử kia, nhìn qua còn xấu hơn hài tử trong tay hắn.
Còn chưa kịp nghĩ tới cái gì, Liên Cừ liền mở miệng nói: “Hài tử này, bẩm sinh không tốt... Trái tim hình như không được đầy đủ, sau đó hẳn là sẽ nhiều tai lắm bệnh...
Thế nhưng, hô hấp của hắn vẫn rất yếu ớt, cũng chưa từng đứt đoạn, hẳn là một hài tử phúc lớn.”
Liên Duyệt vừa nghe Liên Cừ nói, tâm lại đề lên.
Thực sự là mọi chuyện không như ý, đại nhân không có việc gì tiểu hài tử lại có chuyện.
“Mặt khác hai hài tử này, đều có một cái bớt, lão đại ở vai phải, lão nhị ở vai trái, là cánh hoa hình thoi đỏ sẫm.”
Qua một hồi, Liên Cừ đã đem hai hài tử kiểm tra hoàn tất, đối với trạng huống khỏe mạnh và thân thể đặc thù của bọn họ đều nắm trong tay.
Khuynh Tẫn Triền Miên Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu Khuynh Tẫn Triền Miên