Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dị Giới Thú Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 188: Quang Minh Đại Giáo Chủ (1)
K
hông đi được? Sở Thiên ngạc nhiên.
Nhìn theo hướng nhìn của Trinh Đức, trên đại thảo nguyên không có bất cứ điều gì bất thường.
“Thánh Nữ Trinh Đức, tại sao ta không đi được?” Sở Thiên hỏi.
“Mấy ngày nữa ngài sẽ biết.” Trinh Đức cười nhạt, sau đó khom người nói: “Trư tộc còn lại cũng phải trông cậy vào điện hạ rồi!”
Không nghĩ ra Trinh Đức đang có ý gì, Sở Thiên xoay người tiếp tục tiêm interferon cho Trư nhân.
Gần trăm vạn người của Trư tộc, hơn nữa lại rải rác khắp trên đại thảo nguyên, muốn tiêm interferon cho từng người, đây đúng là việc không thể nào.
May mà Sở Thiên mang theo không ít thiết kỵ Khải Tát, chỉ mất một ngày, Sở Thiên đã huấn luyện họ thành những y tá tạm thời, sau đó phân họ đến các bộ lạc để chữa bệnh cho Trư tộc.
Thời gian nhàn rỗi thúc ngựa rong chơi thảo nguyên, thỉnh thoảng lại lấy interferon từ máy ly tâm người, những ngày Sở Thiên ở đại thảo nguyên rất thoải mái, có điều, lời tiên đoán của tiên tri La n lại khiến Sở Thiên mãi nghẹn người, chỉ muốn nhanh chóng chữa khỏi cho người bệnh, sau đó trở về Khải Tát!
… … … … … … … … … ..
Đế quốc Khải Tát, trong thành Bàng Bối!
Trước phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc, vẫn ồn ào như thường ngày. Tuy Sở Thiên không ở nhà, nhưng vẫn có nhiều quan chức quý tộc đến tặng lễ vật, những pháp sư vì hâm mộ danh tiếng đến cầu kiến Thánh Tế Tự, hay có những người đơn thuần chỉ muốn đến tham quan.
Trước cổng lớn như ở cung điện, hai hàng bộc nhân xếp hàng ngay ngắn, ngạo nghễ nhìn những người đang đến cầu kiến.
“Ra ngoài! Công tước đại nhân không có ở nhà, lần sau hãy tới đi!”
“Quy củ ở đây của chúng ta, những người từ bá tước trở xuống chỉ có thể gặp quản gia, nhưng quản gia cũng không có ở nhà, ngươi đến nơi khác chờ đi!”
“Cút! Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Đây là công tước phủ, không phải nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào!”
Đám bộc nhân từng người đuổi những người đến cầu kiến đi, tuy họ không hề khách khí, nhưng không ai dám nói gì, bởi vì đây là phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc!
“Ai da, xin lỗi!” Trong đám người đông đúc, một thiếu niên không cần thận đụng phải một quý tộc vừa bị đuổi đi.
“Ngươi không có mắt à!? Muốn chết à!” Quý tộc nhìn thấy trước mắt là một kẻ mặc y phục vải chắp vá, tức giận mắng: “Kẻ bình dân như ngươi lại dám đụng vào quý tộc? Đi, đi theo ta… ”
Thiếu niên dụi dụi mắt, tạ lỗi: “Thật ngại quá, ta… mắt của ta không nhìn rõ.”
“Thì là là thẳng mù…” Quý tộc đang định chửi tiếp, nhưng chợt phát hiện thiếu niên cao trên hai thước, sau lưng còn có một thanh kiếm lớn.
“Bỏ đi, lần này tha cho ngươi… ” Nói rồi, quý tộc nhanh chóng chuồn mất.
“Ài!” Thiếu niên thở dài, mở to hai mắt, bước lên bậc cửa trước phủ công tước.
“Làm gì vậy? Cút ra!” Một bộc nhân mắng.
Thiếu niên cố ngẩng đầu lên, nhìn tấm biển trên cột cửa, nhưng lại không nhìn rõ: “Xin hỏi, đây có phải là phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc không?”
“Ngươi mắt mù à? Bản thân không nhìn thấy sao!” Bộc nhân chỉ vào tẩm biển nói.
“Cái này…” Thiếu niên do dự một lát, sau đó nhắm mắt lại.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, trong khóe mắt hiện ra tia sáng màu xanh da trời, “Ha ha, lần này nhìn rõ rồi, đúng là phủ công tước Phất Lạp Địch Nặc!”
Dứt lời, thiếu niên bước tới cổng lớn, “Ta muốn gặp Phất Lạp Địch Nặc gia gia.”
Vốn nhìn thấy sự thay đổi trong mắt của thiếu niên, tên bộc nhân có chút sợ hãi, nhưng vừa nghe thấy lời của thiếu niên, liền lập tức hung dữ lại, “Gia gia? Hừ! Lại một kẻ giả làm thân thích! Cút!”
Nói rồi, mấy bộc nhân nữa lao đến, dùng chiếc gậy chỉ vào thiếu niên. “Nếu không cút đi, ta sẽ đánh chết ngươi!”
“Các ngươi… ” Thiếu niên năn nỉ nói: “Ta muốn gặp Phất Lạp Địch Nặc gia gia, cầu xin các ngươi, cho ta vào đi!”
“Mẹ kiếp! Còn không đi? Đánh hắn!”
Bụp bụp! Cây gậy giáng xuống như mưa, thiếu niên bị đánh đến ôm đầu chạy, phải biết rằng, nếu luận về công phu đánh người, bộc nhân của Sở Thiên có thể có được danh hiệu “sát thủ của trọng thần Khải Tát”.
“Đừng đánh nữa!” Địch Áo vừa từ trong phủ đi ra, nhìn thấy bộ dạng của bộc nhân, lập tức nói: “Dừng tay lại!”
“Ai da, là Địch Áo thiếu gia!” Đám bộc nhân ngay lập tức vứt ngay gậy đi, cười nịnh bợ chạy tới, “Thiếu gia, ngài lại đi đến học viện ma pháp để dạy sao?”
“Uhm, phải!” Địch Áo gật đầu, chỉ vào thiếu niên hỏi: “Các ngươi sao lại tùy tiện đánh người? Lão sư biết sẽ không vui đâu.”
“Thiếu gia, tên tiểu tử này đến lừa tiền đấy!” Tên bộc nhân nói.
“Ta không phải kẻ lừa gạt!” Thiếu niên nhỏ giọng nói.
“Vậy tại sao ngươi gọi công tước đại nhân là gia gia ngươi!” Tên bộc nhân quát.
Địch Áo nhìn qua người thiếu niên, ngạc nhiên nói: “Ngươi sao lại gọi Phất Lạp Địch Nặc lão sư là gia gia? Ngươi có biết tuổi của lão sư không?”
Thiếu niên lắc đầu.
“Vậy ngươi đã từng gặp lão sư chưa?”
“Chưa, lần trước lúc nghi thức thăng cấp Thánh Tế Tự ta đã đến một lần, nhưng ở xa quá, không nhìn rõ.” Thiếu niên cúi đầu nói. “Nhưng ta đã nhìn được bức họa.”
“Ngươi không biết lão sư, vậy tại sao còn gọi lão sư là gia gia?” Địch Áo lấy làm lạ hỏi.
Thiếu niên lấy một quyển trục ma pháp trong lòng mình ra, giở ra cho Địch Áo. “Ngươi xem!”
“A?” Địch Áo nhìn vào quyển trục sững người lại, bức họa người trên quyển trục, chính là Sở Thiên, có điều lại là bộ dạng của Sở đại thiếu gia lúc già.
Mái tóc trắng tung bay, trường bào trắng muốt, ngoài những vết nhăn trên mặt ra, những cái khác đều không khác gì Sở Thiên.
Địch Áo tỉ mỉ xem, phát hiện có chút không giống, trên mặt Sở Thiên là bộ dạng thần côn chuẩn mực, nhưng Sở lão gia gia trên bức họa, lại có sự uy nghiêm và thần bí nhiều hơn.
Đột nhiên, một áp lực không tên từ bức họa truyền ra, ập vào đầu của Địch Áo.
“Quanh Minh hộ thuẫn!” Địch Áo quát một tiếng, phóng thích ma pháp phòng vệ cấp bảy lên mình.
“Địch Áo thiếu gia, sao vậy?” Mấy võ sĩ của gia tộc lao lên, bảo vệ Địch Áo.
Lau những giọt mồ hôi trên trán, Địch Áo chẩm rãi nói: “Ta không sao. Đa tạ các ngươi.”
Khép quyển trục lại, Địch Áo thở dài, chỉ dựa vào bức họa này, cũng có thể khiến Tế Tự đạo sư cấp bảy cảm thấy áp lực khôn cùng, người trong bức họa này quá khủng khiếp rồi. Có điều, Địch Áo đã xác định, người này chắc chắn không phải là Sở Thiên.
Đem quyển trục trả lại cho thiếu niên, Địch Áo nói: “Ta nghĩ ngươi nhầm rồi, lão sư của ta rất trẻ, chắc chắn không phải người trong bức họa.”
“Không thể nào?” Thiếu niên mù mờ nói: “Ngươi có thể để ta gặp Phất Lạp Địch Nặc gia gia không?”
“Lão sư đã đi đại thảo nguyên Huyền Hà rồi, không biết lúc nào về.” Địch Áo tiếc nuối nói: “Nếu ngươi muốn gặp lão sư gấp, vậy chỉ có thể đi đại thảo nguyên thôi.”
“Đại thảo nguyên? Xa quá!” Thiếu niên sắc mặt lộ vẻ khó khăn, “Trên đường còn có nhiều ma thú hung dữ, làm thế nào đây?”
“Gan nhỏ còn hơn lợn!” Một bộc nhân nhỏ tiếng khinh bỉ.
“Hắc hắc, đúng là ta rất nhát gan.” Thiếu niên ngượng ngùng nói.
Chần chừ một hồi, thiếu niên do dự lẩm bẩm: “Bỏ đi, vẫn phải đi đại thảo nguyên Huyền Hà vậy!”
“Đa tạ ngươi.” Thiếu niên cảm tạ Địch Áo rồi, bỗng biến mất. chỉ lưu lại một tia sáng kỳ dị.
Địch Áo ngây người nhìn theo bóng của thiếu niên. Qua một lúc lâu, hắn nói với mấy bộc nhân đánh người, “Thân thể của các ngươi còn ổn chứ? Có bị thương không?”
“Không có.” Đám bộc nhân lắc đầu nói.
“Kỳ lạ!” Địch Áo chau mày tiếp tục đi lên lớp, có điều trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, kẻ nhát gan hơn cả lợn, bị bộc nhân đánh cũng không đánh trả, không ngờ trên đại lục này còn có một Kiếm Thần như vậy…
… … … … … … … … … ..
Đại thảo nguyên Huyền Hà, qua mười mấy ngày chữa trị, Trư tộc xung quanh thành Hải Gia Nhĩ đã khôi phục sức khỏe, Trư nhân cách xa thành Hải Gia Nhĩ, cũng được tặng thuốc.
Chính lúc Sở Thiên đang muốn về nước, hắn cuối cùng đã biết, tại sao Trinh Đức lại nói hắn không đi được. Bởi vì, người của Giáo Đình đột nhiên đến.
Thú tộc là tín đồ thành kính nhất với Chiến Thần, tự nhiên cũng sẽ cung kính vạn phần với Giáo Đình, Tra Lý vừa nghe được tin tức, bèn đem người ra thành Hải Gia Nhĩ nghênh đón, còn Sở Thiên thì đeo lên danh phận phận Hồng Y Đại Giáo chủ, cũng bất đắc dĩ phải đi ra cùng.
Một đội ngũ chừng trên vạn người trải dài mấy ngàn thước, lần này, khí thể Giáo Đình đến đây không hề nhỏ.
Phía hàng đầu tiên của đội ngũ, là một chiếc xe được bốn con Á Long Thú kéo, trên thân xe có khắc một hình mặt trời màu vàng kim, chứng tỏ người đến là đại nhân vật của Quang Minh thần điện.
Trong đám đông ra đón, Sở Thiên nói nhỏ với Trinh Đức: “Thánh Nữ, người đến lần này là ai?”
“Quang Minh đại giáo chủ của Quang Minh thần điện, Lan Đức tiên sinh.” Trinh Đức trả lời.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Hắn đến làm gì? Sau khi giết Mục, Sở Thiên đã bổ sung thêm một chút kiến thức về Giáo Đình, ít nhất hiện tại hắn biết, tên Lan Đức này, là nhân vật thứ hai trong Quang Minh thần điện. Đồng thời cũng là thượng cấp trên danh nghĩa của Sở Thiên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dị Giới Thú Y
Du Tạc Bao Tử
Dị Giới Thú Y - Du Tạc Bao Tử
https://isach.info/story.php?story=di_gioi_thu_y__du_tac_bao_tu