Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cầm Đế (Thần Âm)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 190: Ngươi Không Có Quyền Thương Lượng
H
ồng Linh hướng Diệp Âm Trúc nói: " Ta nghĩ, sợ rằng ngài đã bị gạt rồi, trong đó còn không ít kim chúc, chỉ bất quá là bị giấu đi mà thôi". Nghe hắn nói xong, Diệp Âm Trúc không khỏi động lòng " Người nói là các quý tộc này đã giấu diếm nhưng kim chúc trân quý sao?" Hồng Linh gật đầu, nói: " Ta có thể dám chắc! Sau khi đạt tới cửu cấp ma thú, khứu giác của ta cơ hồ có thể tìm kiếm được những mỏ quáng thạch trân quý ở cách xa khoảng ba mươi dặm. Mặc dù trong thành thị này cũng không có tồn tại mỏ quáng thạch rộng lớn, nhưng ta lại cảm giác được số lượng kim chúc trân quý không hề ít. Mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng các chủng loại cũng có không ít. Bí ngân, tinh kim, kim cương tinh, kim cương kiên, ma ngân, thậm chí là kim đô cũng có một ít (hình như cái loại này có liên quan đến linh hồn, như kiểu một loại kim thuộc có tác dụng phụ trợ đối với linh hồn). Cầm đế đại nhân, những hi hữu kim chúc này đều là vô giá, giống như ma ngân kim loại bảo vật này, đều là ngàn vàng khó kiếm, những quý tộc này giả vờ đầu thuận nhưng lại giấu đi những thứ giá trị nhất đó. Đối với những lời nói của Hồng Linh, Diệp Âm Trúc tự nhiên là không nghi ngờ. Cho dù là Địa Tinh cùng Ải Nhân tộc, cũng không có một người có thể so sánh cùng
kim chúc đại sư Hồng Linh. Trong mắt một tia quang mang lãnh lệ chợt loé, Diệp Âm Trúc nói: "Xem ra chúng ta còn phải đại thanh tẩy tây thành một lần nữa. Hồng Nhạn!". Diệp Hồng Nhạn thân hình chợt lóe, đã tới trước mặt Diệp Âm Trúc, nhìn thoáng qua Hồng Linh sau khi biến hóa, " Cầm đế đại nhân, xin phân phó". Diệp Âm Trúc nói: " Hồng Linh nói, còn rất nhiều hi hữu kim chúc còn tàng nặc không thấy được, ta nghĩ, ngươi nên mang theo người đến các dinh thự một lần nữa. Diệp Hồng Nhạn đáy mắt hiện lên một đạo sát khí, " mấy tên hỗn đản, vốn định lưu lại cho bọn chúng một mạng, xem ra..." Diệp Âm Trúc hướng Diệp Hồng Nhạn gật đầu, " Vậy thì chúng ta sẽ thay Phật La vương quốc thanh trừ lũ sâu bọ này vậy. Hồng Linh người hãy cùng đi với Hồng Nhạn, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm". Có năng lực dò xét kim chúc của Xích Tinh Hồng Linh, căn bản là không cần bọn quý tộc này nói thật. Quý tộc nào mà không có một chút gia bảo đây? Hi hữu kim chúc, bảo thạch, đồ vật này thể tích không lớn lắm, nhưng có giá trị liên thành. Tự nhiên là bảo vật được cất giấu tốt nhất. Vốn quý tộc Tây Phi thành thấy liên quân Cầm thành sắp rời đi liền cảm thấy may mắn. Nhưng là những kỵ binh cao lớn, lạnh lùng, sát khí lẫm lẫm đột nhiên quay lại. Diệp Âm Trúc sở dĩ lựa chọn Long Lang kỵ binh xuất động mà không phải Bỉ Mông cự thú quân đoàn hoặc là Đức Lỗ Y, tự nhiên là có tính toán của riêng mình. Tử thần Long Lang kỵ binh không thể nghi ngờ là quân đoàn trực thuộc của Diệp Âm Trúc dễ chỉ huy nhất. Hơn nữa tốc độ của bọn họ là nhanh nhất trong các quân đoàn. Nếu để cho Bỉ Mông cự thú đi hoàn thành cuộc tàn sát này, một là tốc độ sẽ chậm lại. Vạn nhất Bỉ Mông cự thú này nhìn thấy máu tươi lại không thể khống chế không ngừng đồ thành, thì việc rút lui sẽ bất hảo. Về phần Đức Lỗ Y, bọn họ là chủng tộc yêu hòa bình, nếu muốn bọn họ tham dự, Diệp Âm Trúc sẽ không thể để bọn họ gia nhập những màn giết chóc. Bởi vậy, để tử thần Long Lang kỵ binh chấp hành nhiệm vụ lần này là lựa chọn tốt nhất. Lưỡi hái tử thần đã âm thầm tiến vào Tây Phi thành. Đêm tối vừa tàn, ánh bình minh trong trẻo nhưng lạnh lùng vừa ló dạng thì cuộc giết chóc lại bắt đầu. Dương quang tươi sáng. Sau khi mặt trời mọc ở hướng đông thì Cầm thành quân đoàn cũng lặng lẽ rời Tây Phi thành. Mà lúc này trong Tây Phi thành, quý tộc lớn nhất là một Nam tước, hắn là quý tộc suy bại, trong nhà không có gì quý giá tồn tại nên mới thoát được kiếp họa này. Căn cứ sau khi Phật La vương quốc thống kê, lần " đại giá quang lâm" này của Cầm thành, sơ sơ trảm sát quý tộc của Tây Phi thành số lượng cũng không kém bao nhiêu so với quân phòng thủ. Làm Tây Phi thành biến thành nơi không có quý tộc. Mà thường dân ngoại trừ một số trường hợp bị ngộ thương, còn lại tổn thất ít hơn nhiều. Một tòa thành mà không có quý tộc không biết trở thành dạng gì đây? Đầu tiên chỉ có thể hình dung đến hai từ hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn. Trong Tây Phi thành, từ đại lộ đến những ngõ nhỏ, khắp nơi đều là bình dân. Quý tộc bị giết, tin tức không phát mà truyền, phản ứng của đại đa số bình dân không phải là sợ hãi, mà là vỗ tay đắc ý. Dù sao, có biết bao nhiêu bình dân bị quý tộc áp bức đây? Diệp Âm Trúc đái lĩnh Cầm thành chiến sĩ này đến Phật La vương quốc, muốn thấy nhất là cảnh hỗn loạn này. Tuy nhiên, cảnh hỗn loạn ở Tây Phi thành cũng không kéo dài. Lúc này vị Nam tước còn sống sót trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cục cũng đem được tin tức tuyền
đến đại quân Phật La. Đến khi Khố Tư Lặc điều quân đến Tây Phi thành duy trì trị an cũng đã là ba ngày sau. Làm kẻ khác cảm thấy buồn cười là, Khố Tư Lặc nhận được tin tức trong khi hắn đang ở trong soái trướng lắng nghe các lộ trinh sát bộ đội hồi báo về việc không phát hiện được bất kỳ tung tích nào của quân địch. " Cầm thành, ta và ngươi thế bất lưỡng lập". Khố Tư Lặc trong lúc này không cách nào có thể đánh giá đựơc thực lực thật sự của Diệp Âm Trúc. Tây Phi thành, một tòa đại thành thị phồn hoa đã bị tẩy kiếp. Thành này bị diệt, mặc dù không ảnh hưởng đến việc đái lĩnh quân đội của hắn, nhưng đối với Phật La cũng là một đả kích trí mạng. Trong khi Khố Tư Lặc đái lĩnh quân đội đến Tây Phi thành, không nhịn được giật mình trợn mắt há hốc mồm, vốn một tòa thành thi phồn hoa, nhưng lúc này lại lại trở thành một mảnh hỗn loạn, bình dân mọi nơi đều gần như điên cuồng. Quý tộc bị chết, trong nhà đại đa số tài vật đều bị Diệp Âm Trúc đọat đi. Nhưng là trong trang viên của quý tộc cũng còn lại một ít vật dụng có chút giá trị, đối với bình dân tự nhiên đã là rất tốt rồi. Phảng phất người Phật La đã bị Diệp Âm Trúc khơi lên chút hắc ám trong nội tâm, hoặc do bình dân từng bị áp bức quá mức thống khổ, trong nhất thời cả Tây Phi thành đều biến thành một biển cướp bóc. Không có một tòa phủ đệ quý tộc nào còn bảo trì nguyên vẹn. Thậm chí ngay cả gạch ngói, sỏi đá kiến tạo phủ đệ của bọn họ cũng bị tẩy kiếp không còn. Một tòa Tây Phi thành hoàn hảo, lúc này lại biến thành một tòa thành bần cùng tầm thường. Diệp Âm Trúc đến tột cùng đã đoạt đi bao nhiêu tài vật ở Tây Phi thành, Phật La vương quốc căn bản là không cách nào thống kê, ai biết được bên trong Tây Phi thành quý tộc đã cất giấu bao nhiêu đây? Nhưng có thể thống kế tại trận cướp đoạt này là Phật La quốc tổng cộng tổn thất mất công tước một người, hầu tước ba người, bá tước hai mươi mốt người, tử tước một trăm bảy mươi hai người, nam tước vô pháp tính được. Hơn nữa bọn họ cũng không bỏ qua cho mấy ngàn người.( ác quá ) Khố Tư Lặc điều năm vạn đại quân Phật La đồn trú bên trong thành, mới có thể tạm thời kiềm chế được cục diện hỗn loạn, tình trạng trước mắt làm hắn cực kỳ đau đầu. Đầu tiên, là hắn không biết nên hướng quốc vương Phật La Đức Lạp Ngõa Lai giải thích như thế nào đây. Đột nhiên, Khố Tư Lặc phảng phất nhớ tới điều gì, nắm mạnh bả vai của tên nam tước báo tin kia, " Nói, bọn cướp bóc hỗn đản này, rời khỏi Tây Phi thành từ hướng nào? Tên nam tước bị khí thế mạnh mẽ của Khố Tư Lặc làm sợ đến toàn thân run rẩy, " Nguyên..., nguyên soái đại nhân, những người đó hình như là rời đi từ đông môn (cửa Đông)". " Đông môn, đông môn..." Khố Tư Lặc trừng nhãn, " Lão thiên! tột cùng là Cầm thành này muốn làm gì?" qua Tây Phi thành, rồi hướng tới phía đông, việc này, không thể như vậy..., theo dấu hiệu rời đi, đó là vùng đất mậu dịch của Phật La vương quốc, bọn Cầm thành này đúng là hỗn đản, chẳng lẽ chúng muốn tại vương quốc cảnh nội... Khố Tư Lặc cũng không dám nghĩ tiếp, trong lòng hắn đang run rẩy kịch liệt, hắn đột nhiên cảm giác được, tràng chiến tranh này của vương quốc và Mễ Lan quả là một sai lầm. Cùng Lam Địch Á Tư liên hợp, còn bên phía Cầm thành xem ra cũng đã cùng Mễ Lan liên hợp rồi. - Nhanh, người đâu, truyền lệnh ta, tập hợp toàn bộ sáu quân đoàn khinh kỵ binh, lập tức cùng ta xuất phát. Cầm thành này đúng là hỗn đản a, các người cướp bóc nhiều như vậy, nhất định chạy sẽ không nhanh. Mặc dù đã qua ba ngày, nhưng chúng ta nhất định sẽ đuổi kịp bọn chúng. Nếu không, bọn cũng sẽ giống như ôn dịch, mang đến cho vương quốc tai nạn không thể cứu vãn. Đáng thương cho Khố Tư Lặc, hắn làm sao biết được, Diệp Âm Trúc cùng với quân đoàn Cầm thành của hắn vốn không bị vật tư làm vướng bận. Sau khi cướp bóc được tài vật, hắn đã sớm mượn đường Mễ Lan mà vận chuyển đến Cầm thành rồi. Ngay trong khi Khố Tư Lặc đái lĩnh đại quân Phật La tới Tây Phi thành thu thập tình trạng hỗn loạn, thì Diệp Âm Trúc cùng Cầm thành bộ hạ đã tới toà thành thị kế tiếp, khoảng cách năm trăm dặm bên ngoài Tây Phi thành là một tòa thành thị quan trong của Phật La, Nặc Đinh thành. Từ Tây Phi Thành đến tòa thành thị tiếp theo đương nhiên không xa như vậy, nhưng những thành thị gần Tây Phi Thành đa phần lớn đều là những thành thị phụ thuộc Tây Phi Thành, đều là những tòa thành nhỏ, thu nhập thấp hơn, càng huống chi bên cạnh Diệp Âm Trúc lại có một người cẩn trọng như Áo Lợi Duy Lạp. Do Áo Lợi Duy Lạp mãnh liệt đề nghị, nên mục tiêu lựa chọn tiếp theo khoảng cách mới xa như Nặc Đinh Thành. Đến được Nặc Đinh thành, đoàn người Diệp Âm Trúc coi như là chánh thức tiến vào nội địa của Phật La vương quốc. Bởi vì nơi này đã là sâu trong Nặc Nhĩ bình nguyên của Phật La vương quốc, khu vực này thuộc loại tương đối phồn hoa, bắt đầu từ nơi này, đại thành thị của Phật La vương quốc cơ hồ chỉ cách hai, ba trăm dặm là liền gặp một tòa thành thị. " Báo" - cự đại giác ưng từ trên trời bay xuống, trên lưng là Tinh Linh chiến sĩ, từ trên lưng giác ưng cách mặt đứng khỏang năm thướt nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp, cùng Diệp Hồng Nhạn ba người. " Tình huống thế nào?" Áo Lợi Duy Lạp hỏi. Lúc này có thể nói giác ưng kỵ sĩ là thuộc hạ của hắn, do hắn chưởng quản. - Giống như dự liệu của Cầm đế đại nhân cùng Áo Lợi Duy Lạp đại nhân dự liệu, hiện giờ Tây Phi thành là một phiến hỗn loạn, Phật La đại quân tiến vào thành chậm hơn một ngày so với chúng ta dự đoán, hiện giờ đang ở đó xoa dịu dân tâm, chí ít có khoảng năm vạn quân tiến vào làm nhiệm vụ an định Tây Phi thành. Mà thống soái Khố Tư Lặc tựa hồ ý thức được việc gì, suất lĩnh sáu vạn khinh kỵ binh, tại nơi chúng ta lúc trước ly khai Tây Phi thành, dùng tốc độ nhanh nhất đang hướng phía đông chạy tới.
o O o
Nghe Tinh Linh chiến sĩ trả lời, Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp nhìn nhau cười, cơ hồ hết thảy đều nằm trong tính toán của họ. Đôi khi ít người cũng không phải là chuyện xấu, nhất là lúc ở khu vực của người khác, bất luận phát sinh tình huống gì, tổn thất lớn nhất vẫn sẽ là Phật La vương quốc.
Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia thần quang nhu hòa, duy trì một nụ cười nhạt hướng Áo Lợi Duy Lạp nói: " Ta bây giờ cảm thấy có chút bi ai thay cho vị Phật La thống suất này, hắn bây giờ phải tức giận đến tâm tạng sắp phát bệnh mới đúng".
Áo Lợi Duy Lạp cười cười nói: " Nếu đổi lại là ta, sợ rằng đã không kiên trì nổi rồi. Vị Phật La thống soái tâm chí cũng là rất kiên định. Hậu cần tiếp tế quân đội bị người ta đã phá, tiền tuyến thua thảm bại, bây giờ hậu phương của hắn lại mắc phải sự cướp bóc của cường đạo chúng ta, có thể nói là bây giờ Phật La cảnh nội xung quanh đều phát hỏa. Cách làm của hắn cũng không sai, đái lĩnh đội ngũ phản ứng nhanh hy vọng với tốc độ nhanh nhất đem chúng ta mấy ngàn người hoàn toàn tiêu diệt, nếu mình là long kỵ tướng trong tình huống này vị tất đã không có khả năng. Thật đáng tiếc, vấn đề lớn nhất của hắn chính là đã mất đi con mắt cùng lỗ tai, một người tàn tật vừa điếc vừa mù thì còn có thể làm được gì?"
Nụ cười trên mặt Diệp Âm Trúc chợt thu liễm, trầm giọng nói: " Truyền lệnh ta, giác ưng kỵ sĩ quân đoàn trở về, ngoại trừ lưu lại một trăm người giám thị quân đoàn chủ lực của Phật La, mặt khác còn lại chín trăm giác ưng kỵ sĩ hình thành cho ta một mạng lưới, từ trên bầu trời bao vây bọn họ lại. Các ngươi có hai nhiệm vụ, một là đem vị trí của chi khoái tốc bộ đội kịp thời hồi báo, hai là tạo hỗn loạn xung quanh bọn hắn, đem động hướng thực tế của quân ta che dấu đi, hơn nữa làm cho bộ đội thám báo của đối phương hoàn toàn tê liệt. Rõ rồi chứ?"
"Rõ", Cầm đế đại nhân".
Giác ưng kỵ sĩ đi. Áo Lợi Duy Lạp trên mặt lại nở nụ cười, nói: " Bây giờ ta xem như đã rõ tại sao lúc đầu gia gia ta mất đi năm trăm tên Ưng Chuẩn long kỵ binh lại phẫn nộ đến như vậy, có ưu thế trên không trung như thế, chúng ta mặc dù nhân số ít hơn đối phương rất nhiều. Nhưng có thể nói là hoàn toàn nằm ở tình thế bất bại. Trừ phi chúng ta chính mình nguyện ý, nếu không Phật La đại quân muốn gặp chúng ta là việc không có khả năng".
Hóa thân nhân hình của Hoàng Kim Bỉ Mông Địch Tư không biết từ địa phương nào xuất hiện, vuốt cái đầu sáng bóng của mình, nói: " Cầm đế đại nhân, chúng ta lúc nào mới bắt đầu hành động đây? Xin ngài yên tâm, lần này chúng ta sẽ không để cho những con heo quý tộc đó lừa".
Diệp Âm Trúc mỉm cười đạo: " Lập tức triển khai hành động, nói vậy Phật La thống soái đã phát hiện được ý đồ của chúng ta, đã như vậy, chúng ta cũng không cần thiết phải giữ bí mật nữa. Đã có hồi báo về tình huống trong Nặc Đinh thành chưa?"
Diệp Hồng Nhạn nói: " Đã có hồi báo rồi. Tình huống của Nặc Đinh thành tựa hồ còn không bằng Tây Phi thành. Quân thủ thành không tới ba ngàn người. Kích thước của cùng Tây Phi thành tương soa vô kỉ, nhưng độ phồn hoa cao hơn một bậc, phỏng chừng là có nguyên nhân đặc biệt bên trong.
Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng, " xem ra, Phật La đối với việc tiến công Mễ Lan lần này thực sự là đã tiêu hao tuyệt đại bộ phận quốc lực, bởi vậy nên đại thành thị mới chỉ có mấy ngàn quân thủ hộ, xem ra chúng ta căn bản ngay cả việc che dấu cũng không cần nữa. Các quân đoàn chuẩn bị, sau nữa giờ xuất chiến".
Trong khoảng thời gian gần đây. Thời tiết Phật La quốc khá tốt, chí ít tại tây bộ vẫn trời quang mây tạnh. Mặc dù bây giờ vẫn còn trong đông quý, nhưng ánh mặt trời đã chiếu xuống khắp nơi..., cảm giác ấm áp của mùa xuân đang lặng lẽ phủ xuống.
Cửa thành Nặc Đinh mở rộng, trước điếu kiều, binh lính phụ trách phòng thủ trước cửa thành chỉ có hai mươi người. Binh lính tuần tra trên thành bất quá cũng chỉ có năm trăm người mà thôi. Đối với một tòa đại thành thị như thế mà nói, thì quân số quả thật vẫn còn quá ít.
Quả như Diệp Âm Trúc đoán trước, lần này Phật La vương quốc dụng binh đối với Mễ Lan đế quốc có thể nói là bất chấp tất cả, năm mươi vạn đại quân kia mặc dù kinh khủng, nhưng ngay lúc này, khuyết điểm ẩn dấu trong đó cũng đã hiển hiện ra. Thành thị trọng yếu như thế, nhưng quân phòng thủ ít đến đáng thương, ít đến khó có thể tưởng tượng được.
"Đó là cái gì?" Một gã binh lính thủ thành ánh mắt đột nhiên nhìn ra phía trước. Trong lúc đó, xa xa ở phía tây bụi bay đầy trời, đang lấy tốc độ nhanh nhất hướng cửa thành mà đến.
"Kỵ binh, có vẻ là kỵ binh. Tốc độ nhanh như vậy, chẳng lẽ là Ai Lý Khắc Mẫn long kị binh sao?" Ngay đến lúc này, bọn lính thủ thành này còn chưa ý thức được địch nhân đang đến. Dù sao, tình huống chiến trường ở tiền tuyến là không có khả năng truyền đến các thành thị, nhất là tiền tuyến chiến sự vừa mới chấm dứt, tin tức không có nhanh như vậy truyền đến. Nặc Đinh thành là một thành thị nằm sâu trong nội cảnh của Phật La, quân phòng thủ thành làm sao có thể nghĩ được, đột nhiên lại có địch nhân tới chứ?
"Trời ạ, quá phô trương! Đây là long kỵ binh sao? Nếu ta có thể là một thành viên trong bọn họ thì còn gì bằng". Một tên lính thủ hộ thành cảm thán nói.
Xa xa, kỵ binh bộ đội dần dần hiện ra thân hình đang cực tốc phi đến, tọa kỵ ám lam sắc đang chạy chồm lên tựa như phi lên cùng một lúc.
Toàn thể quân thủ hộ Nặc Đinh thành tất cả ánh mắt không ngừng nhìn trên lưng tọa kỵ, cao đại chiến sĩ mặc hắc sắc khải giáp, toàn thân cũng bao trùm trong hắc sắc cương thiết, trong tay cầm trường thương, khoảng cách với cửa thành ngày càng gần.
"Không, không đúng. Đây không phải là Ai Lý Khắc Mẫn long kỵ binh, hình như là lang, chẳng lẽ đây là lang kỵ binh của thú nhân? Mau, mau đóng cửa thành". Đương lúc các binh lính phòng thành nhìn rõ được những kỵ binh trên tọa kỵ này thì rốt cục cũng có người cảnh tỉnh, trong lúc nhất thời đều cả kinh..., lúc này hơn hai mươi quân phòng thủ thành ngoài cửa thành cũng chỉ kịp thời cực nhanh rút lui vào bên trong thành, đồng thời dây xích nối với điếu kiều cũng chầm chậm kéo lên. Tại bọn họ xem ra, hộ thành hà của chính mình dài hai mươi thước, cho dù đến là địch nhân, cũng có thể ngăn cản địch nhân một lúc, nhìn số lượng của đối phương bất quá mấy trăm người mà thôi. Nặc Đinh thành có tường thành phòng ngự cao lớn, cũng không phải sợ.
Nếu lúc này quân thủ hộ thành đối mặt là kỵ binh bình thường, thì cách làm của bọn họ không thể nghi ngờ là cực kỳ chính xác, đáng tiếc, lúc này bọn họ đối mặt là kỵ binh bình thường sao? Không, đây chính là vương bài trong vương bài của Cầm thành, trình độ khủng bố đủ để cùng Bỉ Mông cự thú quân đoàn so sánh, chính là tử thần Long Lang kỵ binh. Trừ Pháp Lam ra đây là một chi siêu cấp kỵ binh, lấy tọa kỵ hoàn toàn là cao cấp ma thú, tử thần chiến sĩ trên lưng Long Lang không một ai là không từ trong huyết tẩy mà phát triển lên, thực lực của bọn họ ít nhất là ngoài lục cấp trung giai, hơn nữa, cho dù là đối thủ đồng cấp bậc cũng không thể nào chiến thắng bọn họ. Đơn giản là sát khí, tựu cũng đủ cho địch nhân cao hơn bọn hắn vài giai phải run rẩy.
Diệp Hồng Nhạn nhất mã đương tiên ( ý nói là dẫn đầu đó ), cưỡi Long Lang thái tử phát huy cực hạn tốc độ, uyển chuyển như một đạo ám lam sắc hướng cổng tây thành phi tới. Lấy tốc độ của Long Lang thái tử, tại lúc đang chạy tới, trong khoảng cách ngắn, tuyệt đối sẽ không chậm hơn so với tốc độ phi hành của cự long. Mắt thấy điếu kiều của đối phương sắp đóng lại, Diệp Hồng Nhạn cũng không có chút nào kinh hoảng.
"Khởi ¬¬¬¬---" Đương lúc điếu kiều đang kéo lên, Diệp Hồng Nhạn đệ nhất khoái tốc tử thần Long Lang kỵ binh, đã vọt tới bên bờ hộ thành hà. Trải qua khoảng thời gian ma hợp này, Long Lang thái tử đã sớm cùng hắn tâm thần hợp nhất, dùng sức bật của tứ chi cự long, thân thể cao lớn đột nhiên bay lên trời, trên người hắn, long lân huyễn lệ tại dương quang chiếu xạ thiểm thiểm phát quang.
Tử thần Long Lang kỵ binh tới thật sự quá nhanh, mặc dù binh lính Phật La đã nhanh chóng phản ứng chạy tới kéo điếu kiều, nhưng trên thành đại đa số binh lính còn không biết đã xảy ra việc gì, thậm chí còn không có một ai phát hiện lúc Diệp Hồng Nhạn vọt lên.
Thân thể khổng lồ của Long Lang thái tử bay lên trời, hình dáng của long dực sau lưng trong nháy mắt triển khai, đôi cánh này mặc dù không thể giúp hắn phi hành, bay lượn trên không, nhưng hai mươi thước khoảng cách đối với Long Lang thái tử cấp tốc bôn hành mà nói chỉ là một việc bình thường, có song dực sau lưng trợ giúp, bảo trì độ cao khi hắn nhảy lên, cũng trực tiếp hướng phía trên điếu kiều đang kéo phóng tới.
"Hống ---" Long Lang thái tử trong miệng phát ra một tiếng nộ hống, một vòng ám lam sắc quang vựng từ bộ phận dưới đuôi của hắn phát ra, trong nháy mắt lan truyền tới đầu, miệng mở rộng ra, một đoàn ám lam sắc quang cầu bất chợt phún xuất, ám lam sắc quang cầu này đón gió kéo dài ra, trong chớp mắt khuếch trương đường kính ngoài một thước, tựu như là đồng dạng với Diệp Hồng Nhạn ở phía trước, liên tiếp oanh kích trên điếu kiều nặng nề kia.
Phải biết rằng, điếu kiều này độ dày bên trong đều là tấm thép, độ dày bên ngoài là do gỗ kiến tạo thành, cực kỳ kiên ngạnh. Nhưng là, Long Lang thái tử dù gì cũng là bát cấp ma thú, ám lam sắc quang cầu do hắn phun xuất lúc đầu tiên phát huy uy lực thực kinh khủng.
Trong tiếng nổ ầm ầm, điếu kiều đã bị khóet một lỗ thật sâu, mặc dù vẫn chưa bị công phá, nhưng một tầng nguyên tố năng lượng tràn ngập khí tức hủ thực đã xâm nhập vào trong đó. Làm cho vật chất của điếu kiều mềm ra.
Mà ngay lúc này, thân hình khổng lồ của Long Lang thái tử đã vọt tới trước điếu kiều. Chỉ nghe Diệp Hồng Nhạn hét lên một tiếng lớn, lam sắc đấu khí từ tay cầm của Long Lang trường thương đột nhiên bạo phát, mũi nhọn sắc bén tựa như mũi dùi vừa lúc đâm vào vị trí trung tâm của điếu kiều trước đó bị ma pháp đạn oanh kích.
Một tiếng nổ chói tai vang lên, lam cấp đấu khí trong nháy mắt bộc phát, nương theo nơi vừa bị Long Lang thái tử phún thổ ám băng song hệ ma pháp, trên điếu kiều nhất thời bị mở ra một cái đại động.
Lúc này quân phòng thủ trên thành mới phản ứng lại, một tiếng kêu thất thanh truyền khắp cả thành, " Địch tập, đúng là địch tập kích, mau bắn tên".
o O o
Cả cổng thành chỉ có năm trăm binh lính thủ hộ, trên đầu thành tiễn xạ cũng không nói là nhiều nhưng hoàn toàn hướng Diệp Hồng Nhạn mà bắn đến. Bất luận là Diệp Hồng Nhạn hay Long Lang thái tử, tựa như không hề phát hiện những mũi tên đang bay tới. Ma pháp đạn cùng cường hoành đấu khí không ngừng oanh kích lên mặt trước của điếu kiều.
Nếu khải giáp toàn thân do Ải Nhân tộc chú tạo cùng long lân của bát cấp Long Lang mà không đỡ được những mũi tên bình thường này, thì tử thần Long Lang kỵ binh làm sao tung hoành trên chiến trường.
Tốc độ của Long Lang thái tử tuy nhanh, tộc nhân của hắn cũng không chậm, tại lần thứ ba Diệp Hồng Nhạn oanh kích lên mặt trước của điếu kiều thì những tử thần Long Lang kỵ binh còn lại đã chạy tới.
Hộ thành hà - Trước mặt Long Lang kỵ binh, hộ thành hà có tác dụng gì? Long Lang thậm chí không cần triển khai long dực của chính mình, vẫn dễ dàng phóng qua hộ thành hà đi tới trước mặt Diệp Hồng Nhạn.
Sau khi Long Lang kỵ binh bên cạnh Diệp Hồng Nhạn vượt qua hai mươi người thì hắn nhanh chóng thu hồi Long Lang thương của chính mình, trở tay rút trọng kiếm sau lưng, hét lên một tiếng " Hợp".
"Hợp" hai mươi tên Long Lang kỵ binh đồng thời nộ hống, hai mươi thanh trọng kiếm đồng thời giơ lên, lục sắc quang mang cùng thanh sắc quang mang chói mắt bay lên trời, dưới sự chỉ dẫn của đạo lam quang đã hợp thành nhất đạo tử sắc hồng lưu.
Phá!
Diệp Hồng Nhạn lần nữa nộ hống, tính luôn cả hắn thì chính là hai mươi mốt tử thần Long Lang kỵ binh đồng thời hạ trọng kiếm xuống, nhưng chỉ có một đạo cự đại tử sắc quang trảm trên hư không hạ xuống, đây là lúc trước tử thần Long Lang kỵ binh khi còn đủ ba trăm tử thần hợp kích kỹ năng, cho nên như thế nào có thể quên được.
Điếu kiều trước đòn hợp kích của hai mươi mốt Long Lang kỵ binh, hình dáng của nó đã không còn như cũ nữa.
Trong tiếng nổ ầm ầm, điếu kiều tứ phân ngũ liệt. Cửa thành phía trước trống trải mở toang không còn gì ngăn cản đã hiện ra trước mặt mọi người.
"Tất cả đều tránh ra cho ta!". Một âm thanh có chút cuồng bạo đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, phảng phất tựa như động đất, chẳng những mặt đất ngoài thành, tựu ngay cả tường thành cũng đều trở nên run rẩy.
Đang chuẩn bị đái lĩnh tử thần Long Lang kỵ binh ngạnh phá cổng thành trước mắt, sau khi nghe được âm thanh đó huyết sắc quang mang trong mắt Diệp Hồng Nhạn cũng giảm bớt vài phần. Ngước mắt nhìn thanh trọng kiếm trong tay, quay lại ngăn cản thuộc hạ đang tiếp tục tiến công, trầm giọng nói: " nhường đường".
Có khả năng để cho tử thần Long Lang kỵ binh nhường đường, đó có thể là dạng tồn tại như thế nào? Cũng không phải là Diệp Hồng Nhạn cùng tử thần Long Lang kỵ binh vô pháp công phá cổng thành trước mắt, mà là nghe được thanh âm ở phía sau, hắn cho rằng đối với loại công viêc chỉ cần vào sức mạnh này thì giao cho hắn tựu là thích hợp nhất. Mà cái người được lựa chọn thích hợp này, hiển nhiên cũng là chủ nhân của âm thanh lúc nãy.
Long long trong tiếng nổ cực lớn, thân ảnh khổng lồ xuất hiện trên mặt đất bình tuyến, Diệp Hồng Nhạn đái lĩnh tử thần Long Lang kỵ binh tách ra khỏi cửa thành, nhường phía trước cho thân ảnh khổng lồ nọ tiến đến. Có người kia công thành còn phải che dấu nữa sao?
Thân ảnh khổng lồ vô bỉ, giống như một toà sơn nhạc tồn tại, chạy tới phía trước nhưng lại vô cùng nhanh, trên đầu là một cái sừng nhàn nhạt hôi sắc sáng bóng, tuy trên người không hề có một khối lân phiến, nhưng thân thể khổng lồ nọ xuất hiện thì tại tâm trí tất cả quân hộ vệ thành của Phật La đều lâm vào một mảnh vô cùng sợ hãi. Bọn họ như thế nào cũng không thể nghĩ ra trên thế giới này lại còn có ma thú kinh khủng như thế tồn tại.
Đúng vậy, chợt xuất hiện đây, thậm chí có thể nói muốn cùng tử thần Long Lang kỵ binh thưởng công không phải ai khác, đúng là Chiến Tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư.
Vốn Diệp Âm Trúc không muốn để cho tên gia hoả này xuất chiến, nhưng sau khi Diệp Hồng Nhạn mang theo tử thần Long Lang kỵ binh rời đi, Cách Lạp Tây Tư chủ động xin được xuất chiến. Bởi vì hắn biết, chính mình còn muốn ăn no nữa, ba ngày trước, mới vừa ở Tây Phi thành ăn một bữa tiệc lớn, đến bây giờ vẫn còn chưa tiêu hóa hết, chính hắn cũng nói không thể muốn ăn cơm mà không hoạt động a, hơn nữa, hoạt động một chút, đợi sau khi vào thành cũng có thể ăn nhiều hơn một chút.
Đây là ý nghĩ của Cách Lạp Tây Tư, bởi vậy vừa thấy tử thần Long Lang kỵ binh công kích điếu kiều, hắn liền vọt đến. Đầu óc của Cách Lạp Tây Tư tuyệt không giống như bề ngoài thô thiển hung ác, hắn hiểu rất rõ địa vị của tử thần Long Lang kỵ binh trong mắt của Diệp Âm Trúc. Bởi vậy, trong khi lao tới, hắn cố ý hét lên một tiếng, để tránh cho trong quá trình lao đến làm thương tổn đến tử thần Long Lang kỵ binh, nếu không sẽ rất khó giải thích a.
Lực lượng cùng tốc độ, lực lượng chính thức cùng với thể tích khổng lồ của Cách Lạp Tây Tư nọ đâu chỉ có ngàn cân, trong khi toàn lực xung kích tới thì lực lượng kinh khủng tới đâu đây. Nhìn thân thể khổng lồ kia tựa như pháo đạn hướng Nặc Đinh thành điên cuồng chạy tới, ngay cả Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp cũng vội hấp một ngụm lương khí.
Áo Lợi Duy Lạp thở dài nói: " may mà thú nhân tộc cũng không có Chiến Tranh cự thú tồn tại, nếu không, một tòa thành thị của chúng ta cũng không tránh khỏi bị trùng kích. Không hổ là Chiến Tranh cự thú, trên chiến trường là một tồn tại kinh khủng.
Diệp Âm Trúc nói: " Chiến tranh cự thú không một toà thành nào không phá đựơc (vô thành bất phá - chiến tranh cự thú), xem ra lần này mang theo Cách Lạp Tây Tư tới là một lựa chọn chính xác, vốn ta chỉ nhìn hắn ở phương diện phàm ăn mà thôi, bây giờ dùng hắn vào việc công thành cũng quả là không sai lầm. Việc chúng ta nên làm bây giờ, chỉ là chờ thu thập tàn cuộc là được. Hy vọng người này không nên hở một chút là phá nát cả tòa thành thị thì mới tốt.
Vừa nói trứ thoại, bất luận là Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp hay là Cầm thành bộ hạ của hắn đều dùng hết sức bình sinh dùng hai tay bịt chặt hai lỗ tai của mình vào.
Sau một khắc, những tiếng đinh tái nhức óc điên cuồng va chạm đã vang tới nơi.
Cái gì hộ thành hà? Hà lưu nọ sao có thể ngăn cản, Cách Lạp Tây Tư với đại thối thập phần to lớn cùng trăm thước hùng khu ầm ầm oanh kích lên tường thành Nặc Đinh thành. Chỉ một chốc cả mấy chục thước tường thành trước mặt lực lượng kinh khủng của chiến tranh cự thú đã biến thành mảnh nhỏ.
Đại địa chấn run lên, thời khắc này thậm chí cả Nặc Nhĩ bình nguyên của Phật La quốc đều run rẩy, bên trong Nặc Đinh thành, âm thanh va chạm kịch liệt cơ hồ làm cho mọi người ở nữa tòa thành thị phía tây tạm thời mất đi thính giác. Trên mặt đất nơi bị địa chấn đảo qua. Vượt qua một phần ba những tòa tổ ốc bởi vì trận động đất khổng lồ vừa rồi mà bị sụp đổ hoặc là xuất hiện vết nứt. Từng đạo vết nưt kinh khủng xuất hiện trên mặt đất bên trong thành thị. Chính là do đợt va chạm này, khiến cho cả tòa Nặc Đinh thành đều lâm vào trong khủng hoảng.
Người Phật La bên trong Nặc Đinh thành không ai biết xảy ra chuyện gì, nhưng tại lúc này, cục diện hỗn loạn khiến cho bên trong Nặc Đinh thành trở thành một mảnh tạp nhạp, tự trong ý nghĩ của mỗi người, cơ hồ đều hướng phía trong nhà của mình mà chạy đi.
Cho dù đã mường tượng đến kết quả, nhưng khi kết quả chánh thức xuất hiện trước mắt, Diệp Âm Trúc vẫn còn không khỏi giật mình. Cách Lạp Tây Tư lúc này triển khai hoàn toàn thực lực công thành quả thật là đáng sợ. Thân hình khổng lồ trăm thước của hắn lúc này đã hoàn toàn lao vào trong thành tường. Ít nhất có một đoạn tường thành rộng chừng vài trăm thước hoàn toàn bị chấn bay, hiện ra trước mặt Cầm thành đại quân, là một thành thị hoang tàn bên trong.
"Cầm đế đại nhân, ta trước tiên đi ăn cơm. Khi rút lui gọi ta một tiếng". Thanh âm hùng hậu của Cách Lạp Tây Tư ở xa xa truyền đến, hiển nhiên một chút va chạm điên cuồng vừa rồi căn bản là không mang đến cho hắn một chút nào trầy xước. Đây là cái dạng lực lượng gì a? Lấy đâu ra lực trùng kích kinh khủng như vậy? Chiến Tranh cự thú siêu cấp phòng ngự cùng khả năng trùng kích quả nhiên kinh nhân.
"Âm Trúc ta đi tìm hắn". Minh từ bên cạnh Diệp Âm Trúc lóe ra, hướng phía Nặc Đinh thành chạy đi, trong khoảng thời gian này, có lẽ ở cùng Cách Lạp Tây Tư học thói xấu, bây giờ Minh cũng không quá thích ăn nham thạch nữa, dù sao, nham thạch nơi đâu chẳng có, còn lương thực mỹ vị thì biết tìm đâu? Dưới tình huống lương thực đầy đủ, hắn không có khả năng ăn nhiều hơn Cách Lạp Tây Tư. Chạy mau tới, hắn là sợ Cách Lạp Tây Tư một mình đem lương thực của Nặc Đinh thành ăn sạch.
Đây là công thành sao? Diệp Âm Trúc không nhịn được nhớ tới tình cảnh năm mươi vạn đại quân của Phật La trùng kích vào Tư Phúc Đặc Nhĩ thành, kết quả là dưới tình huống tiêu hao trên hai mươi vạn đại quân, người Phật La không còn khả năng tiếp tục công phá Tư Phúc Nhĩ Đặc thành. Mà trước mắt Nặc Đinh thành này một điểm cũng không hề nhỏ hơn Tư Phúc Nhĩ Đặc thành. Bởi vậy, có thể thấy được rõ ràng tác dụng của siêu cấp cường giả trong chiến tranh.
Giơ cao quang minh thần kiếm Áo Cổ Tư Đô, Diệp Âm Trúc hạ lệnh toàn quân tiến vào, kỳ thật, bây giờ cho toàn quân tiến vào thành, đối với tất cả các quân đoàn Cầm thành là tối thích hợp, bởi vì bên trong Nặc Đinh thành này đã không còn lực lượng có thể ngăn cản bọn họ, vì vậy tại sao lại không tiến vào đây?
Cùng Tây Phi thành đồng dạng, tẩy kiếp lại xuất hiện ở Nặc Đinh thành, chỉ khác là lúc này lại phát sinh vào ban ngày. Mà trải qua kinh nghiệm lần cướp bóc trước, lần này quá trình cướp bóc càng thêm có kinh nghiệm. Bởi vậy tốc độ nhanh hơn và hiệu quả tốt hơn.
Trong quá trình cướp bóc, quan chỉ huy chính thức không phải là Diệp Âm Trúc cũng không phải là Áo Lợi Duy Lạp, mà là Hồng Linh. Sau khi đạt tới cửu cấp ma thú, thủy chung chỉ cần là thuộc về kim chúc bảo vật, cho dù bị chôn sâu dưới trăm thước đất cũng bị hắn tìm ra. Có hắn chỉ dẫn, cho dù các nhà quý tộc có muốn cất giấu cũng không có khả năng.
Việc tàn sát cũng đồng thời triển khai, sau khi Diệp Âm Trúc cùng Áo Lợi Duy Lạp thương lượng, vì muốn mang đến cho Phật La quốc càng nhiều sự hỗn loạn, đồng thời cũng xem như là ban phát cho người dân Phật La một chút " trừ bạo an dân", tất cả quý tộc từ tử tước trở lên đều bị trảm sát. Vì cái chết của tử thần chiến sĩ lúc trước, đây là lúc chính thức triển khai trả thù. Chỉ có những quý tộc tự nguyện đem tất cả tài vật giao ra, thì những quý tộc biết nghe lời đó mới có cơ hội thoát chết. Từ mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc truyền xuống, tất bình dân đều run rẩy ẩn núp trong nhà. Cho đến khi quân đội Cầm thành rời đi, bọn họ cũng không có chút ý nghĩ đã bị công kích nào cả.
Diệp Âm Trúc cùng Cầm thành chiến sĩ cũng không phải là hoàng trùng (bọn vô lại), bởi vì bọn họ chỉ lựa chọn lấy đi tài phú của bọn quý tộc. Thậm chí Diệp Âm Trúc cũng không có cướp đi một chút nào tài vật có giá trị của tầng lớp bình dân thượng lưu trên đường.
Bình dân Phật La cũng không quá sợ hãi, sợ hãi chỉ là bọn giai cấp thống trị, giai cấp quý tộc. Đã như vậy, hết thảy cứ để cho bọn hắn gánh chịu sự sợ hãi là được.
Lúc này đây, có lẽ vì Cầm thành chiến sĩ dùng thủ đoạn máu lạnh (thiết huyết thủ đoạn), sau khi chém giết các đại quý tộc trên các con đường phồn hoa nhất, đại bộ phận quý tộc đều không dám có hành vi giấu giếm nào, tại sau khi bị tẩy kiếp, cổ họng của bọn cầm đầu quý tộc đều bị cứa đứt, nhưng trong quá trình cướp bóc lần này lại thuận lợi hơn so với Tây Phi thành.
Tài phú của Nặc Đinh thành so với Tây Phi thành còn muốn nhiều hơn một chút, Diệp Âm Trúc dùng tu di thần giới vận chuyển hai lần là hết, lần này Diệp Âm Trúc ngoại trừ tài vật vận chuyển ra bên ngoài, còn đem những lương thực mà Cách Lạp Tây Tư cùng Minh không ăn được nữa toàn bộ dời đi.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cầm Đế (Thần Âm)
Đường Gia Tam Thiếu
Cầm Đế (Thần Âm) - Đường Gia Tam Thiếu
https://isach.info/story.php?story=cam_de_than_am__duong_gia_tam_thieu