Quyển IX Chương 1: Hàm Yên Khai Hoa
a năm trôi qua, thân thể Hàm Yên đã trưởng thành hơn nhiều. Trước đây mặc dù cả ngày nghịch ngợm như tiểu yêu tinh, thêm vào mị thuật trên mình nàng thường mê hoặc người tới mức mơ hồ, nhưng trên thực tế nếu như nàng không sử dụng mị thuật thì lực dụ hoặc đối với nam nhân tịnh không lớn. Bất quá giờ đây không còn như vậy nữa. Bây giờ nàng đã chân chính trưởng thành, vóc dáng không chê vào đâu được phối hợp với nét mị hoặc tán phát một cách vô ý, rất dễ khiến người động lòng.
Lúc này, thanh âm ôn nhu của nàng mang đến cho Diệp Vô Ưu sự dụ hoặc vô cùng lớn. Mặc dù đã chinh chiến cả nửa đêm, tinh lực tiêu hao rất nhiều nhưng khi hắn quay đầu nhìn thấy cơ thể xích lõa mĩ lệ của Hàm Yên, dục hỏa trong lòng hắn lại đùng đùng bốc cháy.
“Vô Ưu ca ca, muội tới phục vụ huynh” Hàm Yên yêu kiều nói, dứt lời xong liền cùng Diệp Vô Ưu lăn xuống giường.
Mặc dù mới lần đầu trải qua chuyện ân ái nhưng Hàm Yên lại không giống như thiếu nữ bình thường. Mị thuật nàng học hỏi được tại Ma tông tự nhiên chẳng phải là chút sơ sài bề ngoài. Còn liên quan đến phòng trung chi thuật, nàng tự nhiên cũng có sự hiểu biết không ít, sự thiếu sót bất quá chỉ là kinh nghiệm thực chiến. Vì vậy đêm nay nàng liền mang Diệp Vô Ưu ra làm đối tượng thí nghiệm, các loại các dạng phòng trung chi thuật nhất nhất đều thực nghiệm trên người Diệp Vô Ưu. Còn Diệp Vô Ưu cũng vui vẻ mà hưởng thụ, mặc cho Hàm Yên ngược xuôi thế nào cũng xong.
Một đêm phong cuồng tới tận bình minh mới coi như kết thúc.
Mãi tới quá ngọ, Diệp Vô Ưu ba người mới rời khỏi giường. Trong ba người này, đêm qua Diệp Vô Ưu là người tân khổ nhất nhưng tinh thần lại thoải mái nhất. Ngược lại Lâm Thanh Diệp là người ngủ sớm nhất, tinh thần lại có chút mệt mỏi. Còn Hàm Yên vừa mới trải qua việc phá thân lại vẫn nhảy nhót hoạt bát như cũ, dáng vẻ chẳng có chút gì khó khăn cả.
Bất quá, so với trước đây có điểm không giống là Hàm Yên rõ ràng càng là người phiền phức, từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, nàng luôn luôn đeo dính lấy Diệp Vô Ưu.
“Vô Ưu ca ca, chúng ta không đi tìm tên Tạ Trường Phong đó sao?”, bước trên đại nhai ở Bách Hoa thành, Hàm Yên nũng nịu hỏi.
“Đừng vội vàng, đợi gã tự đến tìm chúng ta”, Diệp Vô Ưu vênh vang đáp. Hắn tin rằng Tạ Trường Phong nhất định sẽ chủ động tìm hắn.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện không sai. Diệp Vô Ưu vừa mới dứt lời, hắn đã trông thấy một hình dáng quen thuộc. Mặc dù đã ba năm chưa gặp, Tạ Trường Phong cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua, nam tử gần đó đang bước về hướng này chính là Tạ Trường Phong.
Trong thoáng chốc, Tạ Trường Phong đã bước đến trước mặt ba người rồi dừng lại.
“Diệp Vô Ưu, đã lâu không gặp!” Tạ Trường Phong lạnh nhạt nói. Cái tên gia hỏa khiến hắn khắc cốt ghi tâm này, làm cho hắn sau khi vừa nhìn thấy đã cảm thấy sự thôi thúc phải tất sát.
“Tạ Trường Phong, ngươi thật là bất hạnh, lại gặp phải ta” Diệp Vô Ưu khẽ mỉm cười. Cái tên Diệp Vô Ưu này có thể dám nói như vậy cũng có điểm chẳng sai. Gã xung khắc với Tạ Trường Phong vì thế nhìn thấy gã tự nhiên thái độ chẳng tốt lành gì. Trong ngữ khí của hắn còn mang theo một cỗ tư vị giễu cợt.
“Đáo để là ai bất hạnh bây giờ còn thật khó nói!” Tạ Trường Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diệp “Lâm tiên tử, thấy người và Diệp Vô Ưu ở cùng một chỗ quả thật khiến ta bất ngờ”
“Cái này, Tạ tông chủ. Ta và hắn, kì thật, kì thật chỉ là vô tình gặp nhau” Lâm Thanh Diệp hơi lúng túng, vừa muốn giải thích mới nhận ra việc tự giải thích có phần thừa thãi. Bất quản nàng và Diệp Vô Ưu là như thế nào nhưng sự thật quan hệ giữa nàng và Diệp Vô Ưu thật là thân mật. Như lúc này, một tay Diệp Vô Ưu còn đang siết lấy vòng eo của nàng. Giữa ban ngày ban mặt, nàng công nhiên bị một nam nhân ôm ấp, quan hệ giữa hai người chẳng cần nói cũng rõ. Tạ Trường Phong chẳng phải là tên ngốc, gã tự nhiên không thể nghĩ là quan hệ giữa Lâm Thanh Diệp và Diệp Vô Ưu chẳng có gì.
“Lâm tiên tử, ta chỉ hy vọng người và Diệp Vô Ưu chỉ là quan hệ cá nhân, không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa chúng ta” Tạ Trường Phong chậm rãi nói “Những chuyện khác ta tịnh không quan tâm”
“Uy, ngươi nói vậy là ý gì. Thanh Diệp tỷ tỷ đương nhiên nghe lời Vô Ưu ca, sẽ không hợp tác cùng loại người đáng ghét như ngươi” Hàm Yên ở bên cạnh chen vào một câu.
“Hàm Yên, ngươi đừng nói nhăng!” Ban đầu nghe thấy Tạ Trường Phong nói vậy, Lâm Thanh Diệp thở ra một hơi thư thái, nhưng lúc này Hàm Yên lại chen ngang như thế, Lâm Thanh Diệp vội vã mắng nàng.
“Đó không phải là nói bừa đâu, Thanh Diệp bảo bối. Hợp tác với loại người như Tạ Trường Phong chẳng có tiền đồ gì hết!” Diệp Vô Ưu vênh mặt nói “Để ta tính xem. Nàng muốn làm gì ta sẽ giúp nàng là được”
“Nếu là như vậy, xem ra, Lâm tiên tử, giữa chúng ta không cần phải tiếp tục bàn bạc gì thêm!” Tạ Trường Phong tái mặt nói.
“Nói thừa, đương nhiên là không cần rồi. Ngươi mau cút đi, đi càng xa càng tốt!” Hàm Yên đốp chát lại rất nhanh. Nàng và Diệp Vô Ưu mỗi người một câu, ngay từ đầu đã không cho Lâm Thanh Diệp cơ hội nói năng.
Nhưng Tạ Trường Phong thấy Lâm Thanh Diệp không nói gì, lại cho là Lâm Thanh Diệp mặc nhiên thừa nhận lời nói của hai người, tức thì nổi giận, sau khi ném một ánh mắt tức tối về phía Diệp Vô Ưu liền quay người giận dữ bỏ đi.
“Hai người các người làm ta tức chết đi!” thấy Tạ Trường Phong bỏ đi, Lâm Thanh Diệp rốt cuộc nhịn không được thét lên với Diệp Vô Ưu.
“Thanh Diệp tỷ tỷ, người đừng có tức giận. Ta và Vô Ưu ca ca có ý tốt với người mà. Tên Tạ Trường Phong đáng ghét đó chẳng sống được bao lâu nữa đâu. Người và hắn hợp tác liệu có thể có gì tốt chứ?” Hàm Yên cười hi hi nói.
“Sống không được bao lâu nữa là có ý tứ gì vậy? Chẳng phải hai người các ngươi muốn giết gã chứ?” Lâm Thanh Diệp giật mình, vội vàng chất vấn.
“Thanh Diệp tỷ tỷ, người nghi oan cho muội và Vô Ưu ca ca rồi. Chúng ta rất là thiện lương, không bao giờ tùy tiện giết người” Hàm Yên cười hi hi nói “Bất quá nếu như Tạ Trường Phong muốn giết chúng ta, chúng ta khẳng định có thể hoàn thủ!”
“Ngươi lại nói nhăng nói cuội gì đó. Hai người các ngươi nếu như là thiện lương thì trên thế giới này đã chẳng có kẻ ác!” Lâm Thanh Diệp phẫn hận vặc lại.
“Thanh Diệp bảo bối, ta quả thực rất thiện lương!” Diệp Vô Ưu long trọng thề bồi, chỉ là sau đó lại bổ sung một câu “Ta đối với mĩ nữ đều luôn rất thiện lương. Đáng tiếc Tạ Trường Phong lại không phải là mĩ nữ”
“Thiện lương? Thiện lương mà lại làm vậy với ta?” Lâm Thanh Diệp trừng mắt nhìn hắn “Thật là bực chết ta mất. Sự việc này của ta đều bị các người phá hỏng hết cả!”
“Thanh Diệp tỷ, đừng bực mình mà, chúng ta tiếp tục đi dạo nhé!” Hàm Yên chẳng buồn bận tâm lên tiếng rủ rê.
“Không đi dạo nữa, về thôi!” Lâm Thanh Diệp tránh thoát sự ôm ấp của Diệp Vô Ưu, quay người tức tối bỏ đi. Nàng đã hao phí thời gian rất nhiều ngày/hao phí rất nhiều thời gian cuối cùng mới đạt được ý hướng hợp tác sơ bộ với Tạ Trường Phong, giờ đây lại bị Diệp Vô Ưu làm lộn tùng phèo khiến toàn bộ trôi theo dòng nước, nàng làm sao mà không nổi giận cho được?
.Diệp Vô Ưu cũng chẳng gọi lại, chỉ đi theo sau nàng. Chẳng bao lâu sau ba người đã trở về đến khách điếm.
Lâm Thanh Diệp đi vào đầu tiên, vừa mới mở cửa phòng thì đột nhiên giật mình.
“Tô tiên tử? Nàng sao lại ở đây?” Lâm Thanh Diệp nhìn thấy trong phòng có một thiếu nữ tuyệt đẹp, không khỏi giật mình. Thiếu nữ này không ngờ lại là Tô Tố Tố.
“Ôi, Tô đại mĩ nhân, nàng tới đây khi nào vậy? Không phải là theo sau chúng ta chứ?” Diệp Vô Ưu có chút thắc mắc. Hắn không ngờ rằng lại có thể gặp Tô Tố Tố ở đây.
“Ngươi nói cứ như là không thể vậy.” Tô Tố Tố nở nụ cười ngọt ngào, “Thực tế là đến đây không chỉ có mình ta, nhưng việc ta đến đây cũng rất dễ dàng, chẳng có gì khó khăn cả”
“Dễ dàng?” Diệp Vô Ưu giật mình, “Tô đại mĩ nhân, theo ta biết, nàng còn chưa thể phi hành được mà?”
“Ta không thể nhưng vẫn có người có thể.” Tô Tố Tố bình thản cười, “Diệp công tử, chẳng lẽ ngươi đã quên mất, tám sư muội của ta cơ bản đều luôn đi cùng ta”
“Ồ, Tô đại mĩ nhân, nàng, nàng không nói đùa chứ? Tám sư muội của nàng giờ đây đều có khả năng bay?” Diệp Vô Ưu lắp ba lắp bắp một hồi. Trời ơi, tám người bọn họ mà lợi hại như vậy, trước mặt họ ai còn làm được gì ngoài việc chịu thiệt thòi đây?
“Diệp công tử, xem ra, ngươi tựa hồ đã sợ rồi phải không?” Tô Tố Tố tỏ ra rất thích thú nhìn Diệp Vô Ưu, “Kỳ thật ngươi không cần tỏ ra sợ sệt như vậy, bọn họ đều rất ôn nhu mà.”
“Ta mà tin ngươi mới lạ.” Diệp Vô Ưu rủa thầm một câu nhưng ngoài miệng vẫn cố nặn ra nụ cười, hỏi: “Tô đại mĩ nhân, ngoại trừ nàng và tám sư muội còn có ai đến đây không?”
“Sao? Chẳng lẽ công tử nhận thấy chúng tôi còn chưa đủ sao?” Tô Tố Tố hơi bực mình, “Với thực lực của Tố Lan các nàng, cho dù phải đối mặt với ai đều không thành vấn đề.”
“Tô đại mĩ nhân, vậy ra các nàng đến để giúp ta đánh nhau à?” Diệp Vô Ưu chấn động, không nhịn được hỏi.
“Có thể nói vậy. Có người không yên tâm về ngươi, mà ta thì, gần đây nhàn rỗi vô sự, liền chủ động tình nguyện đến đây giúp ngươi, thế nào? Chẳng lẽ Diệp công tử không muốn gặp chúng ta? Vậy bây giờ chúng ta trở về quách.” Tô Tố Tố có chút bất mãn.
“Tô đại mĩ nhân, sao lại thế được? Nếu nàng nguyện ý theo ta hàng ngày ta cầu còn chẳng được.” Diệp Vô Ưu vội vàng nói, “Phải rồi, các sư muội của nàng đâu? Bọn họ giờ đang ở đâu?”
“Họ đang ở trong một khách điếm khác. Bất quá, ở đây ta có một tin tức, không biết Diệp công tử ngươi có hứng thú biết không?” Tô Tố Tố khẽ mỉm cười, đồng thời liếc Lâm Thanh Diệp một cái, “Tin tức này có thể có liên quan đến Lung Nguyệt cô nương.”
“Lung Nguyệt làm sao?” Lâm Thanh Diệp vội vã hỏi. Vừa nghe nói có liên quan tới Lâm Lung Nguyệt nàng liền lo lắng, chẳng lẽ Lâm Lung Nguyệt xảy ra chuyện gì ở Kinh Phong đế quốc?
“Lâm các chủ, Diệp công tử, chúng ta đều chẳng phải là người ngoài, đều có thể nói thật lòng với nhau. Ta biết mục đích đến Kinh Phong đế quốc của Lung Nguyệt cô nương nhưng ta muốn cho nàng biết rằng bọn nàng đã tìm lầm người, bọn nàng không nên đi kiếm Phong Hoa Tuyết và Phong Tuyết Nguyệt hai người đó.” Tô Tố Tố nhẹ nhàng nói, “Căn cứ theo tin tức ta có được, trước mắt Lung Nguyệt cô nương tịnh không có nguy hiểm nhưng nếu thời gian kéo dài cũng rất khó nói.”
“Tô tiên tử, như nàng nói, Lung Nguyệt đã rơi vào tay Phượng tiên môn?” Lâm Thanh Diệp lo lắng hỏi.
“Có thể nói như vậy.” Tô Tố Tố khẽ gật đầu, “Diệp công tử, ta đã cho ngươi biết chuyện này. Ngươi có phải đi giúp nàng hay không hoàn toàn do ngươi quyết định.”
“Nói như vậy, chúng ta phải lập tức đến Kinh Phong đế quốc? Nàng giải quyết chuyện ở đây thế nào?” Diệp Vô Ưu nhíu mày, “Ta còn tính chỉnh cho tiên gia hỏa Tạ Trường Phong đó một trận!”
“Rất đơn giản, vung đao chém loạn một hồi!” Tô Tố Tố chậm rãi đề xuất, “Chỉ cần ngươi nói ra, tối nay, ta sẽ để Tố Lan bọn họ động thủ, sau đó chúng ta có thể rời Bách Hoa thành.”
Vô Lại Quần Phương Phổ Vô Lại Quần Phương Phổ - Không rõ...