Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 190: Gió Trên Đồng Hoang Vu (3)
T
rong phòng, Sở Ngọc thu dọn đồ đạc.
Hai mươi viên dạ minh châu to bằng hạt nhãn; bốn mươi viên ngọc trai thượng hạng tròn trịa, trắng tinh, giống nhau như đúc; bốn khối ngọc phỉ thúy không lẫn tạp chất; hai thỏi vàng lớn; ngoài ra còn có các loại đá quý và mã não khác, tất cả xếp cùng một chỗ phát sáng rực rỡ nhiều màu, khiến người ta lóa mắt.
Sở Ngọc cẩn thận đếm lại một lượt, sau đó ỗi loại vào một túi gấm, rồi xếp tất cả vào một chiếc túi to hai lớp bằng vải bố. Vải nhuộm màu xanh, thỉnh thoảng có những chỗ tẩy trắng, thoạt nhìn giống ba lô bằng vải bò mài ở thời hiện đại.
Sở Ngọc cố gắng áp chế sự thấp thỏm, đặt ba lô xuống giường, cầm y phục thiết kế đặc biệt ình lên.
Áo rộng bằng vải lụa trắng, may rất đơn giản. Tay áo hẹp trên rộng dưới, rủ xuống mềm mại như cánh bướm hay lá sen. Áo lót bằng vải gấm trắng kết hợp với dây lụa bó gọn cơ thể, cảm giác thật thoải mái. Quần bằng loại vải tương tự như ba lô “bò mài”, ôm lấy hai chân thon dài.
Tuy đã là cuối thu đầu đông, nhưng trong phòng có lò sưởi ấm áp, hương thơm lan tỏa, dù chỉ mặc áo mỏng cũng không thấy lạnh.
Mặc xiêm y đặc chế, Sở Ngọc nhẹ nhàng đi lại quanh phòng, nhưng nàng thất vọng phát hiện, ở đây không có gương soi toàn thân. Thời cổ đại chỉ có thể soi bằng chậu đồng chứa nước. Dưới nước, phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ tóc rối xõa dài, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc là bởi vì nàng đã quen với thân thể này, rất nhiều lần đã thấy bóng mình dưới nước. Còn xa lạ, bởi vì từ lâu nàng hay mặc trang phục cổ đại, bây giờ mặc đồ hiện đại thấy lạ lẫm quá!
Không nhịn được sờ thêm vài cái, Sở Ngọc mới thay trang phục, gấp gọn gàng, cất đi cùng chỗ với đám châu báu, rồi quay sang thứ khác.
Những vật còn lại rất đơn giản, một con dao găm sắc bén, bốn mũi phi tiêu làm từ thép tinh luyện bọc trong bao da, hai chai độc dược nghe nói là “kiến huyết phong hầu”.(*)
(*) Kiến huyết phong hầu: Trong rừng rậm ở Xi-Xoong-Ba-Na, Vân Nam, Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là “tiễn độc mộc” (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “ Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).
Chưa từng thử tiếp xúc hay thí nghiệm, Sở Ngọc không biết chiếc vòng có khả năng xuyên không hoặc là đến chính xác thời điểm tương lai như mong muốn hay không. Nhưng nếu không thử mạo hiểm lần này, nàng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở về.
Chuẩn bị tiền bạc và vũ khí, cũng là chuẩn bị cho khả năng xuyên qua thời gian không chính xác. Nếu việc đến thời đại và nơi mình muốn không thành công, có sai lệch nào đó, nàng cũng phải đảm bảo khả năng tự vệ và tiền sinh hoạt.
Để đề phòng đến nơi hoang vu không có người ở, nàng cần mang thêm một ít thức ăn, nước uống. Nhưng những thứ này không thể để lâu, trước khi xuất phát một vài ngày, nàng mới chuẩn bị thì hơn.
Bởi phòng ngủ của mình đang đào bới, nên Sở Ngọc đã sắp xếp một phòng khác làm nơi ngủ, sai người mang mọi thứ cần thiết đến căn phòng mới và yêu cầu may y phục, ba lô theo kiểu dáng mà nàng miêu tả. Sau ba ngày, việc chuẩn bị mới tạm gọi là xong.
Chuẩn bị vật dụng xong xuôi, Sở Ngọc liền sai người chuyển lời cho Việt Tiệp Phi, lệnh cho hắn và Thiên Như Kính ngày mai đến nội uyển. Nàng muốn thết đãi một bữa cơm, cũng là dựa theo gợi ý của Dung Chỉ, để hạ dược Thiên Như Kính.
Sở Ngọc không biết, để tìm ra cách sử dụng chiếc vòng phải mất bao lâu. Để tránh Việt Tiệp Phi phát hiện ra dụng ý của nàng mà cản trở, Sở Ngọc quyết định xử lý luôn cả hắn.
Mấy ngày qua, trong lòng nàng dâng lên niềm háo hức phấn khởi. Cho đến hôm nay khi chuẩn bị đồ đạc vật dụng, nàng mới cảm thấy bình tĩnh trầm ổn hơn.
Tỉnh táo lại, rốt cuộc nàng nghĩ đến một vấn đề mà mình đã xem nhẹ: nàng đi rồi, vậy những người còn lại trong phủ sẽ như thế nào?
Liễu Sắc, Lưu Tang, A Man, Hoàn Viễn…và còn cả Dung Chỉ.
Nàng đi rồi, bọn họ sẽ phải làm sao?
Dung Chỉ có thể tạm thời không phải lo lắng, nhưng còn những người khác, Sở Ngọc không khỏi có chút hổ thẹn.
Nếu nàng mất tích ngay trong phủ, những người khác có bị liên lụy không? Lần này, Hoàn Viễn khó mà ngăn được sát ý của Lưu Tử Nghiệp.
Sở Ngọc nhìn sắc trời bên ngoài.
Đã tối rồi, ngày mai là bữa Hồng Môn Yến mà nàng mời Thiên Như Kính, Việt Tiệp Phi. Trước đó, niềm hưng phấn vì sắp được về nhà choán hết tâm trí, nên nàng đã không nghĩ tới chuyện này. Thời gian ngắn như vậy, nàng làm thế nào có thể sắp xếp đường lui an toàn ọi người?
Haizzz, như vậy là, sau khi xử lý được hai người kia, nàng vẫn chưa thể trở về ngay, còn phải bố trí sắp xếp ổn thỏa ọi người rồi mới đi được. Nếu không, dù có thể trở về an toàn, nàng cũng không khỏi lo lắng cho sự sống chết của mọi người ở đây.
Cảm giác hưng phấn của Sở Ngọc giảm bớt. Nàng mở cửa. Hơi lạnh bên ngoài xộc vào mặt, khiến ý nghĩ trong đầu nàng càng rõ ràng hơn. Xuyên qua mấy căn phòng, đi qua gian sảnh và một đoạn hành lang, nàng bước vào phòng ngủ trước kia. Bây giờ nơi này không còn dáng vẻ phòng ngủ nữa. Trên nền nhà toàn là bùn đất nhão nhoét. Vì đã đào sâu vào lòng đất, nên không còn âm thanh đào bới nữa. Chỉ có Lưu Tang ngồi ở miệng hố chứng tỏ A Man vẫn cần mẫn thực hiện nhiệm vụ thổ địa dưới kia.
Sở Ngọc đến bên Lưu Tang, vỗ vỗ vai cậu bé: “Lưu Tang, em tới đây, ta có chuyện muốn nói!”
Lưu Tang gật đầu, đứng lên bước tới, khuôn mặt trong trẻo hồn nhiên, ánh mắt long lanh nhìn Sở Ngọc.
Sở Ngọc nhìn cậu bé, trầm mặc một hồi rồi thở dài: “Lưu Tang, sau này em muốn làm gì?” Thực ra Lưu Tang có thể gọi là văn võ song toàn. Về văn, cậu bé theo học Hoàn Viễn, về võ, được Hoa Thác và Việt Tiệp Phi dạy bảo, tương lai có thể là một trang nam tử hào kiệt toàn tài. Chỉ có điều về chí hướng lại không tốt lắm, cậu bé luôn có duy nhất một mong ước là sau này được làm trai lơ của công chúa Sơn Âm.
Không ngoài dự đoán, Lưu Tang lại nêu lý tưởng mà trước kia đã mấy lần nói ra. Lần này, Sở Ngọc không gượng cười nói lảng sang chuyện khác, mà giơ tay khẽ vuốt tóc cậu bé, thấp giọng nói: “Thật ra, nếu đây là lý tưởng của em, thì ai có chí nấy, ta cũng không gượng ép can thiệp…” Tiếng nàng rất nhỏ, dường như chỉ nói với chính mình, lát sau mới cao giọng hơn một chút: “Lưu Tang, nhưng ta có lời này, nếu em thấy đúng thì nghe, mà nếu thấy không đúng thì coi như ta chưa nói!”
“Với tài năng của em, không đến năm năm nữa, em có thể trở thành một người chỉ huy, một vị tướng giỏi lãnh đạo muôn người. Nếu em nhất định muốn làm trai lơ, ta cũng không ngăn cản. Nhưng sống hoàn toàn phụ thuộc vào người khác là một bi kịch thê thảm. Trên đời này, sống độc lập tự chủ mới là tốt nhất!”
Không đợi Lưu Tang kịp hiểu ra những lời đó có ý nghĩa gì, Sở Ngọc lại vỗ vỗ vai cậu bé, rồi bước ra khỏi phòng.
Ra khỏi Đông Thượng các, Sở Ngọc dừng bước một lát, rồi chậm rãi đi vào Tây Thượng các, đến chỗ ở của Liễu Sắc. Bóng Liễu Sắc in trên giấy dán cửa sổ, hình như hắn đang đếm tiền. Sở Ngọc đứng xem một hồi, mới nhếch khóe miệng rời đi. Đi tiếp hơn mười trượng, nàng tới Tu Viễn cư.
Giữa bóng đêm u tịch, trong Tu Viễn cư lấp lóe một ngọn đèn nhỏ, tuy không sáng lắm nhưng điểm xuyết một nét ôn hòa ấm áp giữa đêm khuya.
Sở Ngọc chần chừ trong khoảnh khắc, rồi mới bước vào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong