Quyển 6 - Chương 189: Sinh Gương Mẫu
hố Đông.
Tuy cùng trong Trường An, nhưng phố Đông lại nằm trong Hoàng thành, tách biệt hẳn với Đông thành Tây thành Lăng Phong từng ở. Phố Đông chủ yếu là dinh thự phủ đệ của quan viên, chùa chiền đạo quán cao cấp. Có thể nói là một khu đô thị cao cấp trung tâm thủ đô.
Lý phủ, phủ đệ của Lý Thiên Tường, Tư nghiệp Quốc Tử Giám, “Thứ trưởng Bộ Giáo dục”.
Đằng sau hậu viện, một vị phu nhân chừng 40 tuổi áo quần hoa quý, trên tay cầm một khay đồ ăn gì đó đi vào.
- Nguyệt Nhi, con đưa bát canh này ra thư phòng, nói là con tự làm cho cha uống.
- Là mẫu thân làm, con mặt dày nhận làm gì? Cha cũng biết thừa mà thôi.
Lý phu nhân nhìn con gái Minh Nguyệt nằm dài trên bàn thở dài:
- Ài, cái đứa nhỏ này. Mẫu thân cũng đâu có nói dâng cho cha ngươi nhìn chứ?
Lý Minh Nguyệt lười biếng ngẩng đầu:
- Mẫu thân, con gái tốt xấu cũng là tài nữ kinh thành đó. Ở Quốc Tử Giám người theo đuổi sắp cả một hàng dài, mẫu thân việc gì phải chạy đông chạy tây như vậy chứ? Cứ làm như con gái sắp ế không bằng.
- Hừ, còn sắp một hàng dài? Ngươi cứ nằm ườn ra đó ai đến rước đi đây? Mau đứng dậy.
- Mẫu thâân...
Lý Minh Nguyệt làm nũng, nhưng trước ánh mắt của Lý phu nhân đành phải đứng dậy.
Lý Minh Nguyệt mấy ngày nay buồn chán trong khuê phòng. Tri kỷ Lăng Vân đã đi Hà Bắc, nàng không còn chỗ tâm sự. Nàng cũng có mấy người bạn khác, đều là con gái vài vị đại thần trong triều. Chỉ là nàng không thích nói chuyện với họ bằng Lăng Vân. Lăng Vân là nữ thương nhân, đi đây đi đó nhiều, khác hẳn mấy tiểu thư nhốt mình trong khuê phòng.
Cũng vì có mật hữu như Lăng Vân, tư tưởng của Lý Minh Nguyệt cũng thoáng hơn. Vân tỷ cũng là đại tiểu thư, nhưng một mình tự lập chèo chống cả một gia tộc, điều này khiến Lý Minh Nguyệt trong thâm tâm rất ngưỡng mộ.
Lý phu nhân tiếp tục rèn dũa:
- Cũng sắp 20 rồi có biết không? Con gái Giản đại phu cũng bằng tuổi ngươi, hôm trước vừa sinh con trai rồi đó.
- Con mới không thèm lấy chồng sinh con gì đâu...
- Nói bậy, nữ nhi lớn không lấy chồng sinh con thì làm gì?
Lý Minh Nguyệt tinh quái nói:
- Thì ở vậy chăm sóc phụ thân và mẫu thân nha.
- Chăm sóc chúng ta? Thôi thôi, ngươi cả ngày chỉ lo vẽ tranh, không làm ta với cha ngươi lo lắng chết đã tốt. Hai chúng ta già rồi, không nuôi ngươi được mấy năm nữa đâu.
Lý phu nhân quay lưng phân phó:
- Tiểu Hồng, mau sửa lại trang điểm cho tiểu thư.
- Vâng, phu nhân.
Nha hoàn Tiểu Hồng nhanh nhẹn tiến lại. Lý Minh Nguyệt lười biếng nói:
- Mẫu thân, chỉ là Dư học chính thôi mà. Con với hắn có phải chỗ xa lạ gì đâu?
- Nói bậy. Gặp ở Quốc Tử Giám khác, gặp ở nhà là khác. Hơn nữa, từ nay về sau ra khỏi nhà đều phải chỉnh sửa phục trang, xem lại tác phong ăn nói, không được như trước nữa. Tiểu thư khuê các, cũng không phải nữ nhân phong trần. Cha con lại là học sĩ trong triều, con mà cứ tung tăng như vậy, ài...
Lý Minh Nguyệt chun mũi:
- Con vẫn rất nghe lời mà, ra đường đều ngồi trong kiệu, ngay cả ánh nắng cũng không chạm được.
Dư Minh Sinh chính là tài tử lần nọ bên cạnh Tần Vương, kẻ chưa kịp thể hiện tài hoa đã bị Lăng Phong nói loạn giành mất Tô Đóa Nhi.
Thanh danh Dư tài tử rất lớn trong giới văn sĩ, lúc tuổi trẻ còn xưng đệ nhất kinh thành. Hiện tại Dư Minh Sinh làm quan học chính tại Quốc Tử Giám, đại loại giảng viên được giữ lại trường.
Điểm đặc biệt là, tuy không ít nhà danh giá hỏi đến, nhưng Dư Minh Sinh vẫn chưa lập gia đình. Bằng hữu kinh thành vẫn đồn thổi do Lý Minh Nguyệt cả, nói họ Dư chấp nhận ở lại Quốc Tử Giám chẳng qua để ở cạnh Lý Thiên Tường, tiện bề lấy lòng nhạc phụ tương lai mà thôi.
Lý phu nhân cũng khá ưng ý kẻ này. Dù sao trong mắt cha mẹ, con rể như Dư Minh Sinh luôn là lựa chọn hàng đầu, chẳng lẽ lại tìm thành phần giang hồ mồ côi như Lăng Phong.
Hôm nay "con rể" lại tới chơi, Lý phu nhân liền tự tay làm ít điểm tâm, kêu Lý Minh Nguyệt bưng ra, tiện thể tiếp xúc này nọ. Nói chung nữ tử thời cổ có cha mẹ thoáng như này đã là phước đức lắm. Chỉ tiếc Lý đại tiểu thư không hể để ý, vẫn thờ ơ chán chường.
Lý phu nhân giống như nhớ ra chuyện gì, nói:
- Con vẫn lui tới tiệm tơ lụa gì đó sao?
- Thì, con là... cổ đông ở đó mà. Phải tới xem kinh doanh ra sao chứ? Chẳng phải đồ ở đó mẫu thân cũng rất thích sao?
Lý phu nhân hơi nghiêm mặt nói:
- Thích là một chuyện, nhưng con là con gái đại học sĩ, cũng không thể dính vào việc buôn bán. Hơn nữa, nghe nói con thường tiếp xúc với một thanh niên quản sự ở đó?
Lý Minh Nguyệt lập tức liếc Tiểu Hồng, chỉ có nha đầu này nói chứ không ai khác.
- Hắn? Hắn bỏ đi mất tích rồi, nửa năm nay con có gặp lần nào đâu.
- Nguyệt Nhi, ta và cha con tuy không khắt khe chuyện môn đăng hộ đối, nhưng là cũng không thể gả con cho một kẻ du thủ du thực, nay đây mai đó.
- Mẫu thân, con cũng đâu nói muốn gả cho du thủ du thực.
Lý phu nhân lập tức rèn dũa:
- Dư công tử tài hoa hơn người, ngay cả cha ngươi cũng thường xuyên khen ngợi, tương lai là rường cột triều đình. Dư gia tuy không phải nhà đại quan, nhưng cũng là nhà có gia giáo, khắp kinh thành điều kiện tốt như hắn không nhiều đâu. Không lo sớm, người khác gả vào mất...
- Gả thì gả nha, con cũng không để tâm.
- Nói cho con biết, hôm trước mẫu thân đã gặp Dư phu nhân rồi.
Lý Minh Nguyệt giật nảy mình:
- A, mẫu thân gặp làm gì?
Tiểu Hồng bên cạnh vội nói:
- Dư phu nhân hỏi thăm tiểu thư đó, còn khen tiểu thư rất nhiều.
- Ta cũng chưa gặp bà ấy bao giờ, bà ấy khen ta cái gì được?
Lý phu nhân cầm tay Lý Minh Nguyệt nói:
- Ta và Dư phu nhân xem bát tự cho hai đứa, rất hợp đó, còn nói nếu năm nay cưới thì càng đại cát.
- Mẫu thââân...
Lý Minh Nguyệt chán nản nói 2 chữ kéo thật dài.
Trong mắt Lý Minh Nguyệt, Dư Minh Sinh coi như nam nhân tài hoa nhất mà nàng gặp. Dư Minh Sinh hiện tại còn có một bộ thư pháp riêng, ngay cả Lý Thiên Tường cũng thi thoảng khen ngợi. Dư Minh Sinh làm người khá tốt, phong phạm tài tử, có điểm tự cao lánh đời một chút, âu cũng là bệnh chung của người có tài. Tài tử rõ ràng rất dễ được lòng giai nhân, có điều không phải lúc nào cũng đánh đâu thắng đó, đặc biệt đối với nữ nhân cũng có tài không kém như Lý Minh Nguyệt.
Lý phu nhân bỗng nói:
- Phải rồi, mấy ngày nữa có phải Gia Mẫn Đế Cơ mời con đi Chung Nam ngắm cảnh vẽ tranh?
- Vâng. Đế Cơ rất thích họa.
- Ừm, con thân thiết được với Đế Cơ là phúc cho nhà ta. Nhưng Hoàng ân tuy mênh mông, cũng rất vô tình, nói gì làm gì cũng phải cẩn thận. Ta định tuyển thêm một đứa nữ hầu cho con.
Lý Minh Nguyệt không hiểu hỏi:
- Thêm làm gì? Tiểu Hồng là được rồi.
- Không được, Tiểu Hồng tuy nhanh nhẹn tháo vát, nhưng quá yếu ớt, lỡ có chuyện không lo được.
- Chỉ đi với Đế Cơ một lát mà thôi, xung quanh đã có đầy hộ vệ trong cung, có thể có chuyện gì được chứ?
Nói thì vậy, Lý Minh Nguyệt cũng không để tâm lắm. Dù sao thêm một người, lại có bản lĩnh kỳ quái gì đó, nàng càng đỡ chán.
...
Lúc này, ở thư phòng của Lý Thiên Tường.
- Đại nhân, sắp tới thi lên Thượng xá, học sinh thấy hay là trong đề thi để chút liên quan đến Yên nghịch, như vậy cũng tiện bề đánh giá.
- Điều này rất dễ gây sóng gió. Cứ như mọi năm hỏi một chút điển tích điển cố là được rồi.
- Học sinh nghĩ đây là cơ hội để sĩ tử tỏ lòng trung quân ái quốc, nếu ngay cả điểm này cũng không có, làm sao thành trụ cột quốc gia?
Lý Thiên Tường chỉ nhâm nhi ly trà.
Dư Minh Sinh đang gắng thể hiện tấm lòng trung quân ái quốc, xem chừng muốn lấy lòng nhạc phụ tương lai.
Chẳng qua, Lý Thiên Tường tuy làm quan trong Quốc Tử Giám, nhưng lại không quá cứng nhắc bảo thủ.
Yên Vương tạo phản, triều đình chia phe phái, chủ chiến chủ hòa đều có. Nhưng người như Lý Thiên Tường lại nhiều hơn cả, đều cố gắng hạ thấp mình, cố gắng không tỏ thái độ nghiêng về bên nào.
Yên Vương là hậu duệ của Thái Tổ, căn cơ rất vững, thực lực lại không nhỏ. Ngay trong hoàng tộc quân đội không ít kẻ ngầm ủng hộ. Xác suất Yên Vương thành công không phải không có.
Nếu Yên Vương thực thành công, lên ngôi cũng không thể giết sạch triều đình, kiểu gì cũng phải dùng lớp quan lại cũ. Lúc này kẻ nào lỗ mãng hành sự, bày tỏ lập trường chống đối, lúc đó chắc chắn sẽ chết.
Lý Thiên Tường làm quan đã lâu, có ánh mắt và kinh nghiệm nhất định. Bản thân lão chỉ là Tư nghiệp, quan cư tứ phẩm, tại Quốc Tử Giám vẫn xếp dưới Tế tửu Phương Thế Khanh. Ngay cả lão Phương cũng nằm im chờ biến, lão Lý cũng chả dại gì đứng ra ý kiến ý cò.
Dư Minh Sinh lại khác. Gã tuy có thừa tài hoa, chẳng qua tính tình khá cô độc tự cao. Hơn nữa đang còn tuổi thanh niên, ngựa non háu đá thích thể hiện mình, gặp chuyện gì cũng muốn bình luận đưa ra ý kiến, ra vẻ trải đời. Đại khái chính là các “anh hùng bàn phím” thích bình luận chính trị trên mạng xã hội về sau.
Lý Thiên Tường cũng vì nhìn ra điểm yếu này của Dư tài tử, nên chuyện của cô con gái Minh Nguyệt lão tạm thời cũng không hết sức ủng hộ.
Lúc này, Lý phu nhân cười cười bưng bát canh đi ra nói:
- Lão gia, ngài xem đi, Minh Nguyệt làm chút điểm tâm, lại xấu hổ không dám ra, làm ta phải đem ra hộ nó.
- Phu nhân, phiền ngài quá. - Dư Minh Sinh nhanh chóng đứng lên nói.
Lý Thiên Tường chỉ cười khẩy, đứa con gái kia lão quá rõ, chưa nổ tung cái bếp là may, nói gì đến nấu canh.
Lý phu nhân xởi lởi nói cười:
- Minh Nguyệt ở Quốc Tử giám, lại phiền Dư học chính để ý giúp.
- Phu nhân yên tâm, tiểu chất nhất định để ý.
Dư Minh Sinh chắp tay, cố gắng bảo trì phong độ.
"Có ta làm Tư nghiệp, còn cần hắn đi để ý sao, thật là..." Lý Thiên Tường vừa nghĩ vừa cắt ngang:
- Bà vào trong đi, chúng ta còn bàn việc lớn.
Nhìn qua Dư Minh Sinh, Lý Thiên Tường cũng thật ngao ngán. Cái tên thanh niên họ Dư này, tài thì tài thật, nhưng tán gái thì quá kém, so với lão Lý thời "phong vân" kém đến mười vạn tám ngàn dặm.
Nếu Dư tài tử chịu nói ra, lão Lý ngay lập tức sẽ kêu con gái ra cho mà tiếp chuyện, để lão còn vào ngủ. Chả lẽ còn bắt lão không không tự khênh con gái ra cho hắn?
Cũng khó trách Dư tài tử, gã điển hình thanh niên gương mẫu, tuy thèm đến chết vẫn ra vẻ ta đây đạo mạo. Xem ra cũng nên tặng cho Sinh ca một cái biệt hiệu, gọi “Sinh gương mẫu” đi.
Chẳng qua, Dư tài tử cũng không đến nỗi quá gỗ, nuốt nuốt chén canh xong liền lúng túng:
- Đại nhân, chẳng hay Minh...
Chữ Nguyệt còn chưa nói ra, đã nghe Lý Thiên Tường hô to:
- Minh Nguyệt đâu rồi?
- A, đại nhân, học sinh chỉ là...
Dư Minh Sinh vội can.
Lý Thiên Tường thì đã chờ đoạn này từ nửa canh giờ trước, vẫn nhiệt tình:
- Không sao, lão phu gọi nó ra giúp ngươi.
- Không, không. Minh Nguyệt vừa nấu nướng xong, chắc còn mệt...
- Mệt cái gì? Nó mệt bằng lão phu sao?
Chỉ nghe có tiếng nha hoàn nào đó:
- Bẩm lão gia, tiểu thư không ở trong phòng, đã đi ra ngoài.
- Cái gì? Lại ra ngoài rồi?
Lý Thiên Tường buồn bực ngồi xuống ghế nhìn sang, lão không cần đoán cũng biết con gái đi đâu.
Dư Minh Sinh chột dạ ngẩng đầu:
- Học sinh...
- Ăn hết đi, hết chuyện thì về.
- Vâng!
Mật Thám Phong Vân Mật Thám Phong Vân - Thần Long