Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thùy Chủ Trầm Phù
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 188
C
HƯƠNG 187.
“Tuyên.” Minh Chu thu lại nụ cười mỉm vẫn treo trên khuôn mặt, vung tay áo, ra hiệu ngừng đàn sáo ca múa.
Chúng nhân cũng dừng cười nói, trở nên yên tĩnh.
Việt Tiêu hôm nay mặc bộ váy dài đỏ rực, lại càng thêm yêu diễm. Đối diện với ánh nhìn chăm chăm vui sướng khi người gặp họa của chúng nhân, nàng không chút lộ ra quẫn thái, thoải mái tự nhiên hành lễ về phía Minh Chu.
Tiêu Vân Khởi bám đuôi phía sau Việt Tiêu, trầm mặt, hai tay bưng ngang thanh thắt lưng đao tra vỏ khảm đầy châu ngọc.
“Kim Hà thái tử nhập cung khai báo với bổn hoàng, chắc hẳn là vì việc thích khách?” Minh Chu đi thẳng vào vấn đề, giữa hàng mày không tức giận cũng mang uy.
Việt Tiêu mềm mỏng nói: “Lãnh bệ hạ, thanh đao này quả thật là vật của Tiêu tướng quân. Chính là không may, tối hôm qua có tên ăn trộm, đánh cắp mất thắt lưng đao của Tiêu tướng quân. May sao bệ hạ tìm ra vật ấy. Việt Tiêu xin cầu bệ hạ tra rõ, bắt lấy kẻ vu oan giá họa, trả lại sự trong sạch cho Kim Hà ta cùng Tiêu tướng quân.”
Nàng miệng cười yểu điệu, nói dăm ba câu liền đem mối nghi ngờ hành thích quẳng đi không còn một mảnh, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Minh Chu.
Lôi Hải Thành lại cảm thấy rằng Việt Tiêu mặc dù cố gắng trấn định, trong thanh âm chung quy vẫn có tia mất tự nhiên. Đám thích khách này rõ ràng không hề nằm trong vòng dự tính, làm rối loạn mất sự bố trí của nàng.
Minh Chu sớm đoán được Việt Tiêu sẽ tới kêu oan, nhướn mày thản nhiên nói: “Vậy theo Kim Hà thái tử, người đứng sau màn, muốn giá họa quý quốc, phá hỏng quan hệ giao tình giữa hai nước chúng ta, có thể là ai đây?”
“Chuyện này ──” Chẳng ngờ Minh Chu trong chớp mắt lại đem củ khoai lang bỏng tay này nhét lại vào tay, Việt Tiêu ngẩn ngơ, nhìn sứ thần các nước chăm chú đem tầm mắt tập trung trên mặt nàng, không khỏi ngập ngừng.
Trong tình trạng này, nàng chỉ cần hơi lộ lòng nghi ngờ với bất cứ nước nào, thì kết quả thế nào nàng cũng đã biết.
Nàng miễn cưỡng nói: “Việt Tiêu cũng chỉ là ngờ vực vô căn cứ, xin thỉnh bệ hạ tra xét rõ ràng.”
Minh Chu cười lạnh, “Thái tử cầu thân không thành, chúng nhân đều biết. Thanh thắt lưng đao này là vật của tướng quân quý quốc, các vị ngồi đây cũng đã thấy rõ. Thái tử một câu thắt lưng đao bị trộm, làm sao có thể khiến bổn hoàng tin tưởng thích khách cùng Kim Hà không liên quan cho được chứ? Huống chi Tiêu tướng quân quý quốc uy danh truyền xa, ai có khả năng đánh cắp thắt lưng đao tùy thân của Tiêu tướng quân được đây?”
Hắn cố ý đem hai chữ “Tùy thân” nói đặc biệt vang dội, Tiêu Vân Khởi vốn dĩ cúi thấp mặt, giờ phút này ngẩng phắt lên, gân xanh thái dương nổi lên, nhưng dưới ánh mắt Việt Tiêu liền ngậm chặt miệng lại.
Lãnh Huyền vẫn bàng quan, thấy chủ tớ Việt Tiêu rơi vào thế bất lợi, hắn mỉm cười, “Kim Hà thái tử tính tình trung hậu, bổn hoàng tin tưởng thích khách không phải do thái tử phái tới.”
Hắn đột nhiên thay Kim Hà giải vây, Việt Tiêu ngạc nhiên rồi mừng rỡ, “Liệt bệ hạ quả nhiên anh minh. Việt Tiêu đối với đại quốc Thiên Tĩnh cùng Liệt bệ hạ ngưỡng mộ đã lâu, sao có thể sai người hành hung được?”
“Thái tử đương nhiên là không, chính là, ” Lãnh Huyền xoay chuyển ánh mắt, mang theo vài phần lạnh thấu xương.”Bổn hoàng muốn hỏi Tiêu tướng quân, ngươi nói thắt lưng đao là bị kẻ trộm lấy mất, vậy tối hôm qua, tướng quân ở chốn nào vậy? Và ở chung với người nào thế?”
Gương mặt Việt Tiêu trắng bệch, liền sau đó cười duyên nói: “Tiêu tướng quân một mực ở trong xá quán, tùy tùng Kim Hà ta đều có thể làm chứng cho tướng quân.”
Minh Chu lạnh lùng nói: “Lời chứng của tùy tùng quý quốc, có nghe cũng vậy. Kim Hà thái tử, Tiêu tướng quân quý quốc cũng không phải trẻ con ba tuổi, sẽ tự biết đáp lời, không phải phiền đến thái tử mở lời thay hắn.”
Việt Tiêu bị hắn mỉa mai, trên mặt trận hồng trận trắng, nhưng lại không nói nên lời.
Chúng nhân trộm nhìn cục diện, Thiên Tĩnh hoàng đế cùng thái thượng hoàng một đáp một xướng, rành rành là muốn ép Kim Hà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đều cùng dựng tai lên nghe trò hay.
Khuôn mặt Tiêu Vân Khởi đã tối sầm như trời mưa, cắn chặt khớp hàm.
Cho dù có nói ra chân tướng là ở cùng một chỗ với công chúa, cũng không thể cứu vãn được gì. Mà hắn, tuyệt không thể phá hoại danh tiết của công chúa.
Giữa lúc im thin thít, đã nghe thấy từng người xung quanh hắn bắt đầu chầm chậm nhỏ giọng nghị luận.
Hắn bất chợt cười dài, “keng” rút đao ra khỏi vỏ.
Đao quang lạnh lẽo lập tức ánh lên khuôn mặt hắn, phủ lên một mảng bóng xanh đen.
“Tiêu tướng quân!” Việt Tiêu tựa hồ ý thức được Tiêu Vân Khởi muốn làm gì, thất thanh kêu sợ hãi.
Thị vệ trong rừng mai cũng đều rút ra binh khí, vây quanh bảo hộ vợ chồng Minh Chu.
Trong lúc dân tình ồn ào náo loạn, Lôi Hải Thành ngồi dưới Lãnh Huyền bỗng nhiên cười một tiếng, đủ để chúng nhân nghe rõ ràng.
Hắn chậm rãi xoay chén rượu, hướng Tiêu Vân Khởi cười nói: “Tiêu tướng quân, ngươi ta tối hôm qua cùng thái tử nâng chén vui đùa, thương nghị chuyện liên minh giữa hai nước chúng ta, ta còn nói sau này nếu có cơ hội muốn cùng Tiêu tướng quân so kiếm một phen. Có điều hôm nay là tiệc nhà của Lãnh bệ hạ, không thích hợp để vung đao múa kiếm. Xin thỉnh Tiêu tướng quân thu hồi lại bả đao, ngươi ta ngày khác tỷ thí cũng không muộn.”
Tiêu Vân Khởi nhất thời đứng sững tại chỗ, từ từ tra đao vào vỏ.
Lôi Hải Thành cười ha ha, nhìn thẳng hai mắt Việt Tiêu, “Kim Hà thái tử, Lôi mỗ nói như vậy có đúng không?”
Việt Tiêu cũng ngẩn ra, đôi mắt đẹp băn khoăn đảo trên mặt Lôi Hải Thành cùng phụ tử Lãnh Huyền, bất chợt cười khúc khích.”Định Quốc vương nói quả là đúng. Việt Tiêu hôm nay đến, một là muốn thỉnh lãnh bệ hạ tìm ra hung phạm, còn thứ hai, là đến bày tỏ thành ý muốn Kim Hà cùng quý quốc liên minh.”
Nàng xoay người, nói với Minh Chu: “Việt Tiêu nguyện đem nửa số kim sa năm tới của Kim Hà quốc cống tặng cho bệ hạ, xin thỉnh bệ hạ trả lại cho Kim Hà ta sự trong sạch.”
Sắc mặt Minh Chu cuối cùng hơi nguôi giận, vẫy lui thị vệ, gọi người mang thêm ghế gấm đến. Chậm rãi nói: “Thái tử nếu đã là đồng minh của ta, bổn hoàng đương nhiên sẽ không buông tha cho kẻ tiểu nhân đã hãm hại Kim Hà, nhất định sẽ truy xét cẩn thận, trả lại công đạo cho Kim Hà.”
Tình thế thay đổi đột ngột, sứ thần các nước đều lộ sự kinh ngạc, kế tiếp liền bắt đầu tự mình tính toán tương lai bổn quốc. Mỗi người đều ôm bầu tâm sự, nửa sau yến hội rõ ràng buồn chán hơn rất nhiều, ngay cả hai mắt Hứa Xương quốc chủ kia cũng không còn mê đắm nhìn láo liên nữa.
Một hồi cung yến theo tiếng đàn sáo dìu dặt tan đi.
Lôi Hải Thành theo Lãnh Huyền chậm rãi đạp trên mặt đất rơi đầy cánh mai hồng phớt vàng nhạt, xuyên qua rừng mai, tản bộ trên đường mòn lát đá ven hồ.
Sắc trời gần hoàng hôn, mây tía ráng hồng dâng lên nửa bầu trời chiều, đem khung trời nhuộm thành tầng tầng sắc màu rực rỡ diễm lệ trùng điệp. Ánh tà dương xuyên qua tầng mây, rải lên bích hồ, lấp lánh vạn điểm sáng lung linh.
Hồi tưởng lại bộ dạng tươi cười gượng gạo như muốn cắn rụng răng phun máu của Kim Hà thái tử lúc trước, Lôi Hải Thành lần thứ hai buồn cười, lại nhịn không được lắc đầu.
Nơi thời không này, danh tiết của nữ nhân thật sự quan trọng hơn tánh mạng. Lãnh Huyền cũng là nghe hắn nói ra tư tình giữa Việt Tiêu cùng Tiêu Vân Khởi, đoan chắc Tiêu Vân Khởi sẽ không thể phá hoại danh tiết Việt Tiêu, nên mới cùng hắn và Minh Chu định ra kế này, đưa Kim Hà vào bẫy.
Bất quá nhìn đáy mắt Việt Tiêu lúc ấy xẹt qua vài tia hận ý, hắn không thể không nhắc nhở Lãnh Huyền phải lưu lâm nhiều hơn đến nữ nhân kia.
“Ta sẽ bảo Chu nhi cẩn thận hơn một chút.” Lãnh Huyền cười khẽ, “Chu nhi càng lúc càng biết trấn áp, Kim Hà sau này sẽ để cho hắn chu toàn, tùy cơ ứng biến mà được tôi luyện nhiều thêm.”
Đây có lẽ là câu hợp ý nhất mà Lôi Hải Thành nghe được từ lúc trở lại Thiên Tĩnh tới nay, không khỏi nheo mắt cười, “Ngươi cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi.”
Lãnh Huyền hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nét mặt Lôi Hải Thành tươi cười, toả sáng trong tà dương......
Khóe miệng mỏng cũng thong thả cong lên mỉm cười, nắng chiều nhàn nhạt vàng, lướt trên thái dương hắn, mấy sợi tóc bạc không chốn che giấu.
Ở chỗ sâu trong con ngươi đen, là sự ôn nhu khiến trái tim Lôi Hải Thành chua sót rung động.”Đừng lo nghĩ nữa, sau này ta sẽ có thể có nhiều thời gian cùng với ngươi......” Đăng bởi: admin
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thùy Chủ Trầm Phù
Thiên Thương
Thùy Chủ Trầm Phù - Thiên Thương
https://isach.info/story.php?story=thuy_chu_tram_phu__thien_thuong