Chương 185: Sức Bật (phần 2)
rương Cư Chính sửa tay nhấc chân, một chưởng đã đánh về Triệu Tử Văn.
Chưởng pháp ư? Triệu Tử Văn nao nao rồi một trường quyền vung lên đánh vào lòng bàn tay Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính hời hợt vỗ khẽ lên trên nắm tay hung mãnh kia, lực đạo cường đại lập tức bị hóa giải, lại là một chưởng bổ vào bả vai Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn lui lại phía sau một bước, né tránh chưởng phách nhìn như vô lực nhưng lại như thiên quân vạn mã, đùi phải đá vào chưởng phách đang phát lực kia.
Tiếng xé gió linh hoạt và sắc bén vang lên, sau khi Trương Cư Chính đỡ một cước của Triệu Tử Văn thì thiết quyền của hắn như xoay tròn trên không trung, phát ra tiếng xé gió khiến người ta kinh sợ rồi lao thẳng vào bụng của Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính biến sắc, chưởng pháp của y là lấy nhu thắng cương, nhưng nếu như tốc độ cực nhanh thì y có muốn ngăn cũng ngăn không nổi. Y nhanh tay nhanh mắt dùng cả song chưởng kẹp chặt lấy cánh tay của Triệu Tử Văn, đồng thời co rút bụng lại, lấy nhu thắng cương hóa giải kình đạo, bả vai đồng thời huých vào ngực Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn trễ mất một nhịp thì bị đụng đến lui liền mấy bước, ngực cũng hơi đau, cũng lớn tiếng cười, nói:
- Chưởng pháp tốt! Chẳng lẽ đây là Thái Cực chưởng?
Trương Cư Chính ôn hòa cười nhạo, nói:
- Đây là Bát Quái Liên Hoàn Chưởng, không chỉ có thể tiến công, còn có thể phòng thủ bằng cách lấy nhu thắng cương.
- Bát Quái Chưởng? Người này là Võ Trạng nguyên Trương Cư Chính!
Cũng không biết là một vị huynh đệ nào đó trong đám đông nhận ra Trương Cư Chính, kinh hãi kêu lên.
Bát Quái Chưởng Trương Cư Chính. Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Bọn họ đương nhiên là biết Võ Trạng nguyên. Nghe nói Trương Cư Chính này là đệ nhất cao thủ ở kinh đô. Chỉ bằng một bộ Bát Quái Liên Hoàn Chưởng chế khắc kẻ địch, đến nay cũng chưa từng thua lần nào.
Hóa ra là y...... Hạ tướng quân vui sướng gật gù. Nếu như gả con gái cho y so với cho gã thư đồng này thì cũng còn tốt hơn. Nhưng lại nghĩ tới Trương Cư Chính này dường như là thủ hạ của Cửu Hoàng tử, sao có thể gả cho y được, Hạ tướng quân lại lắc đầu, vô cùng mâu thuẫn.
Trương Cư Chính chưa từng bại trận, Bát Quái Chưởng đã luyện tập đến mức đỉnh cao, lô hỏa thuần thanh. Những người vốn nhận định là Triệu Tử Văn thắng đều nhấp nhô không yên, cũng không đoán ra được là rốt cuộc ai thắng ai thua nữa.
- Văn Đăng, y là Võ Trạng nguyên Trương Cư Chính đó. Hạ Văn hắn......
Đại tiểu thư cắn chặt môi, biến hóa bất ngờ làm nàng hết hồn vía, thân thể mềm mại hơi run rẩy, lo lắng nói.
Hạ Văn Đăng như đang cân nhắc, đánh giá hai người trong vòng, một lúc lâu sau mới nói:
- Thế này thì rất khó nói. Hạ Văn và y đều là tuyệt đỉnh cao thủ. Đệ cũng đoán không ra được là rốt cuộc ai sẽ thắng.
- Ngươi nói bậy.
Hạ Bình trừng mắt lườm Hạ Văn Đăng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại quay sang Đại tiểu thư, kéo tay nàng cười bảo:
- Tiểu thư, người đừng lo lắng, Hạ Văn lợi hại nhất, nhất định sẽ thắng!
Từ khi nhập ngũ trở về, cái tên xấu xa này đã khi nào thua chưa? Đại tiểu thư gật đầu, đôi mắt đẹp vẫn nhìn về phía người xấu đang oai dũng, hào hùng.
Tại sao tự dưng lại tòi ra một gã Trạng nguyên? Đến giờ lại là một Võ Trạng nguyên nữa. Triệu Tử Văn cảm thấy có chút choáng váng. Hắn có vẻ khá có thiện cảm với Trương Cư Chính có khí chất nho nhã này. Khi nghe nói y là Võ Trạng nguyên, thần sắc cợt nhả của Triệu Tử Văn đột nhiên biến đổi, con ngươi hiện ra ánh sáng lạnh, chất vấn:
- Là Cửu Hoàng tử phái ngươi tới ư?
- Đúng thì sao nào? Bằng vào công lực vừa rồi của ngươi, muốn đánh bại ta là điều không thể. Hôm nay ta sẽ thay Hoàng tử điện hạ giáo huấn một tiểu thư đồng không ai chịu nổi như ngươi một trận cho tử tế.
Trương Cư Chính không hề cười cợt, lạnh lùng nói.
- Hóa ra ngươi là con chó của Cửu Hoàng tử. Hôm nay ta phải đóng cửa đánh chó, dạy dỗ ngươi cho tử tế mới được.
Cả người Triệu Tử Văn toát ra một khí phách như thủy triều mãnh liệt, sự bá đạo linh hoạt và sắc bén khiến cho Trương Cư Chính nhìn mà kinh ngạc vô cùng.
- Xuất khẩu cuồng ngôn!
Nhưng lúc này đây Trương Cư Chính làm sao lùi bước được. Y xoay người một cái, đánh úp vào ngực của Triệu Tử Văn.
Bát Quái Chưởng của Trương Cư Chính đã luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, bước trụ vững chắc, bước tiến vững vàng, từng chiêu từng thức đều rất có quy củ, không chậm không nhanh, mỗi chưởng lại như có sức lực của cả ngàn quân. Hơn nữa, điểm lợi hại chính là một chưởng đều có thể biến hóa ra rất nhiều chưởng pháp. Một chưởng sinh tám chưởng, tám tám sáu tư chưởng như thủy triều công tới.
- Chưởng pháp tốt!
Một chưởng sinh ra nhiều chưởng, mọi người nhìn mà hoa cả mắt. Hạ tướng quân không kìm nổi, vỗ tay tán thưởng.
Nhưng Triệu Tử Văn lại không tùy tiện như vừa rồi, quyền pháp vô cùng bá đạo bắt đầu giao phong với Trương Cư Chính. Quyền pháp của hắn là chí cương, mãnh liệt và vô cùng bá đạo, bộ pháp nhanh nhẹn, toát ra tự nhiên, vô số quyền ảnh và chưởng phong cùng mở ra.
- Ầm!
Vô số tiếng va chạm, tiếng xé gió lại vang lên, quyền phong chưởng phong phát ra ảo ảnh khiến mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, ngơ ngác. Ai nấy đều như người mù, không biết được hai đối thủ đã giao đấu được bao nhiêu chiêu.
Lúc này, Trương Cư Chính âm thầm kêu khổ. Triệu Tử Văn này vừa rồi quả thực là chưa xuất ra toàn lực. Sức mạnh quyền pháp và tốc độ của hắn hoàn toàn không phải kém cỏi như vừa rồi. Đối với các chiêu thức có tốc độ cực nhanh, Bát Quái Chưởng lấy nhu thắng cương của Trương Cư Chính căn bản là không có tí tác dụng nào. Song chưởng của y chỉ vì đỡ lại một số quyền đánh tới mà đã như chết lặng, rất nhanh mất đi tri giác.
Hai người giao thủ hơn hai mươi chiêu, Triệu Tử Văn không muốn lại tiếp tục giằng co nữa, đơn quyền bỗng nhiên phát lực, toàn bộ sức mạnh của cơ thể tập trung vào một điểm, thiết quyền xoay tròn, phát ra một quyền móc, hung hăng giáng vào ngực của Trương Cư Chính.
"Ầm!" Một tiếng va chạm mạnh mẽ ầm ĩ, tiếng xé gió khiến cho Trương Cư Chính hạ song chưởng chắn lại theo bản năng. Đáng kinh ngạc nhất là một quyền kinh thiên động địa giận giữ lăng không lao tới, hai nắm quyền liên tiếp xoay chuyển trong không trung, nện mạnh vào ngực y. Miệng y phun máu tươi, không cam lòng, lại không thể tin nổi, nói:
- Vì sao sức mạnh trong quyền pháp của ngươi lại trở nên cường đại đến như vậy?
- Cái này gọi là sức bật. Có hiểu không?
Triệu Tử Văn ôn hòa nói.
Trương Cư Chính đầu mờ mịt, thua thật là không cam lòng, hỏi lại:
- Sức bật là cái gì?
Triệu Tử Văn liếc mắt xem thường, đáp:
- Tập trung năng lượng vào một điểm, phát lực trong nháy mắt, cái đó gọi là tạo ra sức bật.
"Còn có loại quyền pháp thế này ư? Bảo sao sức mạnh lại to lớn như thế. Quyền pháp còn mang theo cả lực luân chuyển, một quyền này chỉ sợ là bất cứ ai cũng sẽ rất khó mà tiếp nhận nổi". Trương Cư Chính chịu đựng sự đau đớn kịch liệt trong lồng ngực, giật mình thầm nhủ.
Siêu Cấp Thư Đồng Siêu Cấp Thư Đồng - Huyết Đồ Siêu Cấp Thư Đồng