Quyền Thần epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 189: Tây Hoa Thính Cùng Khổ
ó là một gian phòng tối, so với căn phòng rộng lớn phía trên thì căn phòng này tạo cho người ta cảm giác bí bách, đơn giản vì trong phòng chất đầy giá sách bằng gỗ, ngay chính giữa phòng đặt một chiếc bàn lớn, trên mặt bàn la liệt thiết chế lệnh tiễn, ngăm đen, lạnh lẽo.
Mật thất này nhìn qua trông giống một phòng sách, bảy tám giá sách đặt la liệt hồ sơ, có lẽ do gian phòng này từ lâu không ai đặt chân đến, nên trong không khí có mùi ẩm mốc.
- Đây là phòng chứa lưu trữ hồ sơ của Tây hoa thính.
Bùi Anh Hầu giải thích:
- Tại đây có hồ sơ của các thành viên Tây hoa thính, có hồ sơ ghi lại quá trình làm việc, có hồ sơ ghi chép chi tiêu, cũng có hồ sơ của các nhân vật trọng yếu các quốc gia khác, bên trong ghi chép tỉ mỉ, cho đến nay đều được bảo vệ cẩn mật. Tuy nhiên tất cả giờ đã thành quá vãng. Năm đó Tây hoa thính có ba trăm người, mỗi người phải vượt qua năm kỳ sát hạch mới được ghi tên trong hồ sơ này, chính thức trở thành thành viên Tây hoa thính, bây giờ cảnh còn người mất, trong hồ sơ, chỉ còn mười ba người chúng ta!
- Những người khác đều rời đi?
- Đều còn sống!
Bùi Anh Hầu chậm rãi nói:
- Thân là người của Tây hoa thính thì chỉ có thể làm những nhiệm vụ đặc biệt, âm thầm hoạt động sở trường của chúng hạ. Tây hoa thính suy sụp, tất cả mọi người phải tìm cách tồn tại. Không ít kẻ tìm kiếm một công việc tương tự, như Đông hoa thính, vào trong đó kiếm miếng cơm, dù sao cũng chỉ là thay đổi cấp trên và cơ cấu tổ chức, còn công việc thì toàn bộ như cũ, đặc biệt là nếu đang xâm nhập nước khác, chỉ cần một lần nữa thề trung thành với Thính trưởng Đông hoa là được, hơn nữa đãi ngộ tốt hơn, bọn họ không lý do gì không nhận. Số ít người không muốn đầu quân vào Đông hoa thính cũng không ở lại Tây hoa thính thì mai danh ẩn tích, sống đời ẩn sĩ!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, mới hỏi:
- Nếu tất cả đã đi, vì sao mấy người còn ở lại?
- Thuộc hạ và bọn họ, từ nhỏ đã được Công Nhan lão nuôi dưỡng hoặc được cứu tính mạng vài lần. Công Nhan lão quá thế, còn Tây hoa thính nay không bằng xưa, nhưng chung quy vẫn là tâm huyết vài chục năm, chỉ cần thánh thượng một ngày không xoá bỏ Tây hoa thính, chúng thuộc hạ sẽ còn kiên trì.
Bùi Anh Hầu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ:
- Kỳ thật thuộc hạ cũng không biết chính mình có thể kiên trì được bao lâu!
Hàn Mạc chắp hai tay sau lưng, đi qua một loạt giá sách, nhìn thấy một ngăn đề “Ti viên hồ sơ”, trên đó có bốn phần, thứ tự gọn gang: "Nhất xử ti viên" "Nhị xử ti viên", liền biết đây là lưu trữ hồ sơ thành viên Tây hoa thính.
- Vì an toàn, rất nhiều tên trong hồ sơ đều là tên giả, hoặc là biệt danh, biệt hiệu.
Bùi Anh Hầu thấy Hàn Mạc cầm lấy một quyển "Nhất xử ti viên hồ sơ" lật qua vài trang, liền giải thích :
- Như là Hồng Tụ, nàng biệt danh là Hồng lạt tử, người bên ngoài Tây hoa thính không ai biết tên thật của nàng!
- Chính là muội tử kia?
Hàn Mạc khoé miệng tươi cười hỏi.
- Muội tử?
Bùi Anh Hầu giật mình, lập tức cười nói:
- Đại nhân so sánh thật thú vị, một lần Công Nhan lão ra ngoài trở về, mang về một đứa trẻ, đứa trẻ đó lớn lên ở Tây hoa thính, được Công Nhan lão đích thân truyền thụ, luyện đuợc công phu cái thế, đó chính là Tiết Hồng Tụ. Đại nhân đừng nghĩ nàng mười bảy tuổi non nớt, kỹ năng theo dõi, ám sát của nàng đều xuất thần. Tây hoa thính sau khi suy sụp, thành viên thưa thớt, nhưng Tứ xử chủ sự vẫn không thể thiếu, mấy năm trước khi nàng mười lăm tuổi, chúng thuộc hạ những người còn lại cùng nhau nghị luận, để nàng làm Tứ xử chủ sự, mười lăm tuổi đảm nhiệm chủ sự, ở Tây hoa thính chỉ duy nhất một người.
- Tính tình dường như rất lạnh!
Hàn Mạc mỉm cười nói.
Bùi Anh Hầu thở dài nói:
- Đại nhân nói vậy chắc không rõ, Tây hoa thính là một tổ chức bí mật, tỷ lệ tử vong cao nhất, Tiết Hồng Tụ từ nhỏ ở hoàn cảnh này lớn lên, tính tình có chút cố chấp… đại nhân không cần cùng nàng so đo.
Hàn Mạc xua tay cười nói:
- Ngươi hiểu lầm, ta cảm giác rất tốt. Nếu đã là làm việc đặc biệt, tính tình cũng đặc biệt hơn bình thường, đó là đương nhiên.
Dừng lại một chút, hỏi:
- Công Thâu Toàn là người Công Thâu gia tộc, như thế nào gia nhập Tây hoa thính?
Bùi Anh Hầu lập tức trả lời:
- Công Thâu Toàn mười bốn năm trước đặt chân vào Tây hoa thính, Mặc Gia và Công Thâu gia là kẻ thù truyền kiếp, tôn tử hai nhà gặp mặt, đánh nhau không hề lưu tình. Công Nhan lão lần đó đi Khánh quốc, gặp Công Thâu Toàn đang bị Mặc gia đuổi giết, liền ra tay cứu, Công Thâu Toàn là người có ơn báo đáp, nên đi theo Công Nhan lão gia nhập Tây hoa thính.
Dừng một chút tiếp tục nói:
- Công Thâu Toàn vốn là Nhất xử khí giới ti – ti trưởng, sau đó Nhị xử xử trưởng lại thiếu, hắn thế vào chỗ đó.
- Khí giới ti?
Hàn Mặc nâng cằm, chăm chú nhìn Bùi Anh Hầu nói:
- Đúng rồi, Tây hoa thính có tứ xử, các xử có gì khác nhau, ngươi nói xem khí giới ti hoạt động thế nào?
Bùi Anh Hầu nói:
- Nhất xử được gọi là Nội vụ xử, chủ yếu quản lý việc hậu cần ở Tây hoa thính. Nội vụ xử cấp dưới có tứ ti, như ngân tiễn ti, chủ yếu quản lý chi tiêu ngân bạc, còn có khí giới ti, huấn luyện ti cùng dược phẩm ti!
- Đúng là đầy đủ hết!
Hàn Mạc đi ra phía bàn, ngồi lên ghế, tuy còn có hai chiếc ghế nhỏ bên cạnh, nhưng Hàn Mạc không mời Bùi Anh Hầu ngồi xuống.
Nếu là thính trưởng, vậy ngày thường đều ở đây, Tây hoa thính cần có ý thức trong đầu bây giờ thính trưởng Tây hoa thính là Hàn Mạc!
- Nhị xử là ngoại sự xử, phụ trách thám thính các quốc gia. Tam xử là nội sự xử, phụ trách thám thính các quận Yến quốc.
Bùi Anh Hầu rất kiên nhẫn giải thích:
- Về phần tứ xử, là kinh xử, phụ trách công việc ở kinh thành… tuy nhiên bây giờ ở Tây hoa thính tứ đại xử đang bỏ trống.
- Tây hoa thính bây giờ chủ yếu làm gì?
Ngồi trên ghế, Hàn Mạc chắp hai tay chăm chú nhìn Bùi Anh Hầu hỏi:
- Các ngươi ngày thường làm gì?
Bùi Anh Hầu cười khổ:
- Đông hoa thính tiếp quản tất cả công việc ở Tây hoa thính, hiện giờ Tây hoa thính không có phận sự gì cả. Nếu tính là có làm, thì chỉ một lần thánh thượng hạ ý chỉ, nói chúng thuộc hạ giúp Đại lý tự và Hình bộ thẩm tra phạm nhân mà thôi. Tây hoa thính giỏi bức cung, lại chính là điểm yếu của Đại lý tự và Hình bộ. Cho nên khi có trọng phạm không chịu nhận tội, sẽ chuyển qua nơi này nhờ chúng ta bức cung… tất cả chúng thuộc hạ không ai muốn làm việc này, làm trợ thủ cho Đại lý tự và Hình bộ với Tây hoa thính là một sự sỉ nhục. Cho nên dù có bức ra lời khai, chúng thuộc hạ cũng không quản, sau đó Đại lý tự và Hình bộ cũng không chuyển trọng phạm sang đây nữa.
- Cho nên các ngươi đến bây giờ, đều không có chuyện làm?
Hàn Mạc nhìn chằm chằm Bùi Anh Hầu hỏi.
Bùi Anh Hầu cũng không lập tức trả lời, mà là suy nghĩ hồi lâu, rồi mới trả lời:
- Đều không phải không có chuyện làm, tất cả mọi người đi kiếm bạc nuôi bản thân.
- Cái gì?
Hàn Mạc nhíu mày, khó hiểu hỏi:
- Kiếm bạc nuôi chính mình, lời này có ý gì? Bổng lộc triều đình không đủ nuôi các ngươi sống ?
Bùi Anh Hầu cười khổ nói:
- Bổng lộc triều đình? Thính trưởng đại nhân, đã ba năm Tây Hoa Thính không có nhìn thấy bạc triều đình ban xuống rồi!
Hàn Mạc sửng sốt, không dám tin, ngạc nhiên hỏi:
- Ta không hiểu, ngươi nói là, các ngươi ba năm không có lĩnh đến bạc?
- Đúng!
Bùi Anh Hầu lắc đầu nói:
- Từ ba năm trước, Tây hoa thính đã không nhận được bạc triều đình ban xuống. Vốn Tây hoa thính cũng có một phần ngân khố, nhưng trước khi qua đời Công Nhan lão dặn dò chúng thuộc hạ phải chiếu cố thật tốt huynh đệ vợ con của những người đã hi sinh tính mạng vì Tây hoa thính, cho nên phần bạc này đều dùng để trợ cấp cho họ. Bây giờ trên hồ sơ còn có gia quyến của sáu mươi huynh đệ cần phải chăm sóc, họ đều lớn tuổi cùng với trẻ nhỏ. Dựa theo Công Nhan lão chỉ bảo, trừ phi những người già qua đời hoặc đứa trẻ tròn hai mươi tuổi, nếu không Tây hoa thính sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng họ… cho nên mười ba người chúng thuộc hạ không chỉ kiếm bạc nuôi bản thân mà còn nuôi sống mấy trăm người!
Hàn Mạc há miệng thở dốc, nhưng không có nói lên lời.
Vẻ mặt hắn vốn nghi hoặc, lúc này trở nên kinh sợ.
Hắn bỗng nhiên hiểu được, vì sao Công Thâu Toàn và Lý Cố phải dùng tay nghề tuyệt kỹ của chính mình để chế tạo ra tân kỳ đồ chơi, sau đó ra đường mời khách nhân mua.
Lúc ấy Hàn Mạc còn tưởng họ kiếm bạc nuôi bản thân, nhưng thật sự không ngờ, Tây hoa thính mười ba người này lại phải gánh vác cuộc sống mấy trăm người như vậy.
- Tuy mấy trăm miệng ăn cần bạc không nhiều lắm, nhưng chung quy là mấy trăm miệng ăn, hơn nữa huynh đệ chết đi đều vì Tây hoa thính, vì quốc gia, họ dâng hiến tính mạng, chúng thuộc hạ thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ.
Vẻ mặt Bùi Anh Hầu nghiêm nghị:
- Cho nên chúng thuộc hạ mười ba người, mỗi người một nghề, ẩn giấu thân phận, ở chung quanh kiếm tiền. Thuộc hạ có tài viết chữ, cũng có thể vẽ tranh, cho nên ở kinh thành dựa vào đó mà kiếm bạc, về phần những người khác, có người hiểu y thuật làm lang trung, có sức khoẻ đi làm việc cần sức khoẻ, Lý Cố và Công Thâu Toàn một điêu khắc vô song, một giỏi cơ quan thuật, hợp lại cùng một chỗ làm một ít đồ vật để bán, mấy năm này đều sống qua như vậy.
Nói tới đây, Bùi Anh Hầu thở dài một hơi, mặt mày ảm đạm.
- Với bản lĩnh của mình, các ngươi dùng thủ đoạn khác kiếm bạc có gì khó!
Hàn Mạc chậm rãi hỏi:
- Vì sao các ngươi không làm?
Bùi Anh Hầu hiểu Hàn Mạc muốn nói “thủ đoạn khác “ là ý gì, lắc đầu:
- Trong hai mốt điều có quy định, những bản lĩnh học được từ Tây hoa thính học trừ phi Tây hoa thính hạ lệnh hoặc chấp hành nhiệm vụ, nếu không, tuyệt nhiên không được tùy ý sử dụng, hơn nữa trước đó Công Nhan lão nói qua, chúng thuộc hạ tồn tại là để người khác có cuộc sống tốt hơn, cho nên không thể dùng bản lãnh của mình làm thương người vô tội!
Hàn Mạc trầm mặc, hắn từ khi nhậm chức thính trưởng Tây hoa thính đã từ từ kéo bức màn bí mật bao phủ bề ngoài của nó lên.
Tuy rằng Tiết Công Nhan đã qua đời nhiều năm, nhưng ảnh hưởng của lão vẫn còn bao trùm toàn bộ Tây hoa thính.
- Triều đình vì sao không phát bạc xuống?
Hàn Mạc chau mày:
- Nếu không xóa sổ Tây hoa thính, vậy Tây hoa thính vẫn là nha môn của triều đình, sao không có lương bổng?
Bùi Anh Hầu chỉ nói:
- Triều đình quyết định, thuộc hạ không dám can dự, nhưng sau khi đại nhân hồi phủ, cứ hỏi qua Hộ bộ thượng thư Hàn đại nhân, hết thảy đều rõ ràng!
- Đại bá?
Hàn Mạc thì thào tự nói:
- Đại bá biết?
Rồi suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Tây hoa thính biên chế là ba trăm người đúng không?
Bùi Anh Hầu gật đầu trả lời:
- Biên chế là không thay đổi, nhưng… nhưng tình hình bây giờ, không có ai nguyện ý ở lại đây!
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Rồi sẽ tốt hơn.
Hắn chắp hai tay sau lưng, đi ra cửa phòng, bỗng nhiên dừng bước, cũng không có quay đầu lại, chỉ có để lại một câu:
- Số tiền trợ cấp cho vợ con sáu mươi huynh đệ hàng năm cần tất cả bao nhiêu, ngươi thống kê cho ta một chút, trở lại gặp ta, số bạc này ta đưa cho ngươi, về phần lương bổng của các ngươi… ta sẽ giải quyết sớm!
Vẻ mặt Bùi Anh Hầu bình thản nói:
- Tất cả theo ý đại nhân!
Quyền Thần Quyền Thần - Sa Mạc Quyền Thần