Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mỹ Ngọc Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 189: Chuyện Vui Liên Tiếp
C
ó câu nói, kinh doanh mưu cầu vững chắc nối tiếp nhau như dòng chảy, có ông chủ vạn năm mở tiệm, không có thợ vạn năm đi làm công. Thời đại hiện nay làm thấy quen rồi “Đi ăn máng khác”, Tiểu Ngọc vốn không nên khẩn trương khi nhân viên trong tiệm muốn từ chức như thế. Nhưng Trâu Chú không giống người khác, hắn chính là đầu bếp chính của Mỹ Vị Cư, không có hắn trấn giữ, danh ngạch buôn bán của Mỹ Vị Cư không chừng sẽ tuột dốc rất nhiều.
“Trâu sư phụ, ngươi muốn tự mình mở tiệm hả?”
Tiểu Ngọc suy đoán hướng đi của Trâu Chú, khả năng lớn nhất chính là tự lập môn hộ. Dù sao hiện tại trong giới ăn uống người ta cũng là một người có tiếng tăm, muốn tự mình mở tiệm cũng hợp tình hợp lý.
Trâu Chú vội vàng lắc đầu nói: “Không phải vậy, Tống phu nhân, không phải ta muốn ra ngoài tranh giành với ngươi. Phá huỷ đài của Lão Đông Gia ngài, loại chuyện như vậy Trâu Chú ta không làm được.”
Trâu Chú là một người thành thật, Tiểu Ngọc nghĩ hắn không phải là loại người nói một đàng làm một nẻo. Dù sao cũng đã từng là khách và chủ một thời gian, người ta muốn tiến về tiền đồ phía trước, mình cũng không tiện ngăn cản. Tiểu Ngọc nói: “Ngươi đã quyết định đi, ta cũng không cưỡng ép lưu lại.... Chỉ là Trâu sư phụ, chỗ đầu bếp của Mỹ Vị Cư nhà ta trống đi làm sao cho tốt?”
Trâu Chú nói, hiện tại mấy trợ thủ trong phòng bếp cũng đã có thể làm ra hình ra dáng, trên thực tế gần đây đa số thời gian hắn chỉ đều ở bên cạnh xem mà thôi, thao tác phù hợp hắn đều đã giao cho mấy đầu bếp khác làm rồi. Tiểu Ngọc thầm nghĩ, thì ra Trâu Chú không phải nhất thời nảy ra ý muốn, mà là sớm có chuẩn bị muốn rời khỏi Mỹ Vị Cư rồi. Đã như vậy, thì hợp được tan được thôi!
Sau khi Trâu Chú rời đi, nhị trù Ôn Viễn được bổ nhiệm làm đầu bếp chính, tiếp nhận công việc của Trâu Chú. Mà Tiểu Ngọc cũng không lường trước được cái máng, chiếm được Trâu Chú đi về phía đó hoá ra là Trâu Chú và Y Từ Tâm đính thân, thông qua người nhà họ Y tiến cử hắn vào cung làm ngự trù!
Trách không được khi đó cái mặt mo của hắn ửng hồng, cũng là duyên cớ này!
Lúc Tần Xuân Nhạn nói cho Tiểu Ngọc tin tức này, nhìn trộm sắc mặt của nàng, nói: “Từ Tâm sợ tỷ trách nàng bắt cóc một nhân viên ưu tú của tỷ, không dám tự mình đến nói với tỷ...”
“Trách, ta đương nhiên trách!” Vẻ mặt của Tiểu Ngọc không hờn giận, nói: “Tỷ muội nhà mình, thế nào cũng không nói trước với ta toàn bộ tính toán của mình.... hại ta đoán nửa ngày là ai dụ dỗ đầu bếp chính của ta, té ra là muội ấy!”
Tần Xuân Nhạn đang lúng túng, Tiểu Ngọc lại bật cười, nói: “Tỷ đâu phải là người hẹp hòi như vậy? Từ Tâm là con gái nên da mặt mỏng, không dám ở trước mặt của tỷ nói chuyện hôn sự, tỷ cũng biết rõ tâm tư của muội ấy. Thôi đi, cái này coi như là “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài”, không phải đối thủ cạnh tranh bên ngoài đào đi là tốt rồi!”
Lúc này Tần Xuân Nhạn mới thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Ngọc bỗng nhiên nhìn nàng hai mắt chớp chớp trêu ghẹo: “Từ Tâm cũng đính thân rồi, hôn sự của muội lúc nào thì làm hả?”
“Phụt!”
Tần Xuân Nhạn phun một ngụm nước trà ra ngoài, ho khan không ngừng, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng. Tiểu Ngọc không ngờ nàng phản ứng lớn như vậy, càng công khai đùa giỡn, không buông tha chút nào hỏi tới cùng: “Gần đây có cùng với Thích đại phu nghiên cứu vấn đề y học hay không?”
Tần Xuân Nhạn không ngờ Tiểu Ngọc thế nhưng lại hỏi trắng ra như vậy, bây giờ nàng không chỉ có trên mặt mà ở nơi nào cũng nóng lên, quả thật như tôm bị luộc chín cả người đều đỏ ửng. Làm sao hỏi người ta như thế! Rất rất rất... rất mắc cỡ!
Tiểu Ngọc thấy Tần Xuân Nhạn đứng ngồi không yên, không biết trả lời như thế nào, biết cũng không thể đùa quá mức. Người ta là thiếu nữ cổ đại bao giờ cũng rất rụt rè nha, phải chừa cho chút mặt mũi. Đúng lúc này Tống Hóa vội vã chạy vào trong phòng khách hồi báo nói: “Phu nhân, trạm dịch đưa tới một phong thơ, là từ Minh Châu tới.”
“Minh Châu?”
Tiểu Ngọc và Tần Xuân Nhạn đồng thời vui mừng. Tiểu Ngọc nhận lấy phong thơ vừa mở ra xem, Tần Xuân Nhạn sốt ruột thúc giục nàng mau đọc: “Hải Đường nói những gì?”
Ở Minh Châu chung sống với nhau một đoạn thời gian rất lâu, tình cảm của Tiểu Ngọc, Xuân Nhạn, Hải Đường và Thanh Tranh tương đối nồng hậu, cho nên Tần Xuân Nhạn rất coi trọng thư gởi từ Minh Châu tới.
“Ôi chao, Thanh Tranh sắp trở lại! Hải Đường cũng vậy, thư trễ như vậy... Ta tính toán ngày.....”
Thanh Tranh đã mãn ba năm hiếu kỳ, chuẩn bị về tới Lâm An. Ngày đó nàng cùng với Tiểu Ngọc đi tìm Tống Tiềm, không nghĩ tới ở Minh Châu gặp được phu quân của mình, vì trông nom buôn bán ở phường thêu, Thanh Tranh không đi theo Tiểu Ngọc cùng nhau trở về. Bất quá muốn làm hôn sự mà nói, trước sau cũng phải về quê nhà chờ Trần Văn Vũ tới cửa cầu hôn, mới đúng lẽ.
Cho dù nổi trội như Thanh Tranh, cũng không dám làm chuyện vụng trộm tự định chung thân. Tần Xuân Nhạn cầm lấy thư hai mắt vừa mới nhìn, Tiểu Ngọc liền cả kinh kêu lên: “A, tính ra ngày mai thuyền đã đến rồi!” Nàng vội đi sắp xếp người đánh xe, sáng mai đến bến tàu đón người. Gia cảnh Thanh Tranh bần hàn, cũng không có người hầu hạ gì, Tiểu Ngọc đương nhiên là muốn chăm sóc cho nàng thật tốt.
Tiểu Ngọc vui vẻ nói: “Ôi chao, chúng ta trở lại lo liệu đám cưới, ta phải chuẩn bị cho muội ấy một bộ đồ cưới thật tốt, Xuân Nhạn, nếu như muội lấy chồng, ta cũng tặng cho muội một phần hậu lễ!”
“Tiểu Ngọc tỷ tỷ!”
Tần Xuân Nhạn thấy Tiểu Ngọc thật không dễ dàng chuyển đề tài, mới vừa thong thả trở lại, lại bị nàng trêu ghẹo làm cho mặt đỏ tới mang tai. Lần này nàng cũng ngồi không yên nữa, vội vàng cáo từ.
Ngày hôm sau, Tống Hoá cùng mấy gia nhân quả nhiên đón Thanh Tranh trở về. Nửa năm không gặp, Thanh Tranh càng nở nang một chút, so với ban đầu mảnh khảnh càng phải đáng xem lại rồi. Hải Đường chu đáo, phái hai ông cụ lớn tuổi với Thanh Tranh cùng nhau trở về, không để cho một cô gái như nàng một mình lên đường. Hai ông lão kia được Tống Tiềm an bài ở phòng khách.
“Thanh Tranh, muội ở chỗ này với ta được rồi, bên Lục Ba bố trang cũng không có người nào, muội sai bảo bất tiện.”
Tiểu Ngọc không muốn thấy người trong nhà mình chịu uất ức, nghĩ tới ban đầu chỗ Lục Ba bố trang còn có Cúc tỷ, hiện tại Cúc tỷ nghỉ việc, Thanh Tranh trở về không phải ở một mình sao? Rất không an toàn.
Thanh Tranh lại kiên quyết muốn đi về ở. Mặc dù nàng không nói nhiều lời, Tiểu Ngọc cũng hiểu Thanh Tranh đã quyết định chuyện gì rồi là rất khó thay đổi. Ở trong lòng, Thanh Tranh cùng nữ tử hiện đại như nàng có cùng quan điểm, đều có một loại kiên quyết độc lập tự chủ, không muốn lệ thuộc vào sự che chở của người khác. Coi như Tiểu Ngọc là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng cũng không muốn làm “Nữ môn khách” của Tiểu Ngọc.
Cuối cùng Tiểu Ngọc khuyên can mãi, mới làm cho Thanh Tranh đồng ý để nàng phái hai nha đầu đi qua sai bảo. Bất quá ở Lục Ba bố trang, định kỳ Tiểu Ngọc luôn cho người đi thu dọn, cho nên đình viện cũng không bị hoang phế, Thanh Tranh trở về là có thể ở. VốnTrần Văn Vũ lưu lại ở phụ cận Lâm An, hắn cũng tính toán nắm chắc thời gian khi nào thì Thanh Tranh về tới Lâm An. Ngay sau ba ngày Thanh Tranh trở lại, Trần Văn Vũ đến Tống phủ bái phỏng, biết được giai nhân đã về, vui mừng đến hoa chân múa tay, bọn nha đầu đang đứng ở trong sảnh cũng len lén cười. Vị Trần công tử này thật thú vị!
Lúc này Tống Tiềm và Tiểu Ngọc cùng nhau tiếp đãi Trần Văn Vũ, lúc Tống Tiềm ở đây, bình thường Tiểu Ngọc đều không ra chủ kiến, chỉ có lúc cần nàng mới mở miệng.
“Văn Vũ, ngươi xem được ngày tốt tới cửa cầu hôn chưa? Vị trưởng bối nào trong nhà nàng làm chủ?” Tống Tiềm hỏi.
Phụ mẫu Thanh Tranh đều mất, lại không có thúc bá chăm sóc, phải tìm tộc trưởng Tư Đồ nhà nàng cầu hôn mới hợp lý. Điểm này Trần Văn Vũ đã sớm thăm hỏi tốt rồi. Tiếp theo Tống Tiềm lại hỏi một chút chuyện đưa thiếp mời, đặt rượu, bái tế miếu thờ, Trần Văn Vũ đều sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy, Tiểu Ngọc ở bên cạnh dự thính liên tục gật đầu. Nam tử Văn Vũ này, vẫn rất thành thật. Thanh Tranh có thể gả cho hắn, nàng cũng an tâm.
“Văn Vũ, ngày đi đưa bái thiếp, ta đưa ngươi đi!” Tống Tiềm chợt đề nghị.
“Tống đại nhân.... Chuyện này.... Vậy làm sao dám đảm đương?” Trần Văn Vũ thụ sủng nhược kinh. Tri Phủ Lâm An giúp mình đi cầu hôn, đây cũng quá long trọng.
Tiểu Ngọc cười nói: “Văn Vũ, Thanh Tranh là tỷ muội tốt của ta, nếu hai người các ngươi có việc gì cần thì cứ tìm ta, Thiên Thành đi với ngươi cầu hôn cũng là việc nên làm. Dù sao hai phu thê chúng ta, nhất định phải đòi ngươi một phần tạ lễ môi giới thật dày, ngươi cũng đừng keo kiệt không cho nha!”
“Nhưng ta là một thường dân, làm như vậy.... thích hợp không?”
Không phải Trần Văn Vũ tự coi nhẹ mình, mà ở trong xã hội phong kiến này việc công và tư, ranh giới rất rõ nét, trong ngày thường có lui tới cũng coi là vượt ranh giới, nếu Tống Tiềm theo đi cầu hôn cho mình, việc này truyền ra đúng là một việc hiếm thấy.
“Quyết định như vậy, chọn xong ngày ngươi qua đây nói một tiếng là được!” Tống Tiềm quyết định dứt khoát, Trần Văn Vũ cũng đành phải hoảng hốt tiếp nhận ý tốt của Tống Tiềm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mỹ Ngọc Thiên Thành
Trầm Nhiêu
Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
https://isach.info/story.php?story=my_ngoc_thien_thanh__tram_nhieu