Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hợp Thể Song Tu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 191: Kết Đan. (4)
C
uộc truy đuổi vẫn đang tiếp tục.
Hoàng hôn dần xuống, trong Ngưng Bích sơn, mấy tên Ích mạch thiếu niên đang đuổi giết một thiếu niên 10 tuổi.
Không người biết, tin đồn ngày đó Ninh Phàm rình coi Thanh tiểu thư thì ra có ẩn tình bực này.
Ninh Phong mắt lộ sát cơ, nếu có thể ở trong núi đuổi kịp Ninh Phàm, lúc đó giết chết, tuyên bố Lang Vương gây nên, nhất định không người hỏi tới.
Nhưng bọn chúng đuổi theo lại đuổi theo, Ninh Phàm bỗng nhiên thu bước chân, không chạy nữa.
Đây là nơi một vùng đất hoang vu hiếm người tới.
Đám thiếu niên vây hắn ở trung tâm!
- Không chạy nữa sao?
Ninh Phong tranh cười gằn hỏi.
- Không chạy, bởi vì ta nhớ ra rồi, ta là Ninh Phàm... Các ngươi có thể chết rồi!
Giờ khắc này, một giọt mực đậm đột nhiên loang ra ở trên bầu trời!
Ninh Phong còn chưa phản ứng kịp, đã hóa thành thịt nát mà chết!
- Đây là mộng, ta là Ninh Phàm!
Thiếu niên 10 tuổi lãnh đạm nói, giết người đối với hắn chẳng qua chỉ là chuyện vui đùa!
Thúy Đường giang, một thiếu niên 10 tuổi, lưng đeo giỏ trúc, điềm đạm đi qua.
Nước sông chiếu ra gương mặt non nớt của hắn, chẳng qua là trên mặt, không còn mê mang.
- Đây là Minh La mộng, chín trái Minh La quả, mộng là 450 năm... Điểm cuối cùng của giấc mộng là tâm ma, từng màn của giấc mộng là tư tưởng... Ta đem từng bước giải tư tưởng, cuối cùng chém tâm ma, kết đan!
Đi qua bờ sông, từng màn đi qua nhặt một lên trí nhớ lũ lượt.
Giấc mộng này nghiêng về thực tế. Sự thật của chuyện năm đó là Ninh Phàm ở thâm sơn chạy trốn, dựa vào đường núi quen thuộc, bỏ rơi mấy tên Ích mạch công tử...
Mấy tên gọi là công tử, khí tức của bọn chúng đưa tới Lang Vương truy đuổi nên chết ở miệng sói.
Có lẽ, đó mới là Ninh Phàm lần đầu tiên giết người... Mượn chó sói giết người!
Hắn trở lại Ninh gia, nộp lên linh dược.
Ninh gia tổng quản vuốt râu ngắn, hai mắt liếc liếc, không thèm chú ý đến từng tên người ở.
Vào núi Ngưng Bích hái thuốc, chính là tu sĩ cũng có hung hiểm, khiến cho người ở chịu chết, tốt không còn gì bằng.
Lúc tiếp nhận nhiệm vụ, tổng cộng 471 người, đến khi trở lại chỉ còn 97 người.
Tay không mà về chiếm bảy thành. Người có thể hái thuốc, ít nhất đều trãi qua mấy năm y đạo, nhưng chính là thứ người như vậy cũng bất quá nộp lên bốn năm cây trăm năm linh dược.
Nhưng trên nhóm người này, có một thiếu niên 10 tuổi lại hái được 17 cây.
Tổng quản hơi cảm thấy kinh ngạc, nheo mắt, quan sát đánh giá Ninh Phàm. Hắn phát hiện, thiếu niên này ánh mắt thật giống như một đầm nước tối tăm, lấy ánh mắt của hắn nhận biết bao người, nhưng lại không cách nào nhìn thấu tính cách của người này.
- Ngươi tên gọi là gì?
- Ninh Phàm.
- Thuốc này là ngươi hái được sao?
- Phải.
- Ngươi có muốn ở lại Ninh gia ‘Dược đội’ của ta không?
- Không muốn.
- Ha! Lại không muốn sao?
Tổng quản cũng hít một hơi khí lạnh, người hầu nhỏ trước mắt đối mặt mình không khủng hoảng. Hắn đối đáp trôi chảy, càng dám cự tuyệt yêu cầu của mình.
Phải biết đối với bất kỳ người mà nói, vào dược đội đều là cơ hội thay đổi vận mạng.
Thân là tổng quản, người này hàng năm có 3 vị trí, từ người trúng tuyển lấy người thiện biện linh dược, vào dược đội. Một khi vào dược đội, liền thoát khỏi thân làm người ở, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của Ninh gia thì cả đời áo cơm không lo.
3 vị trí này trở thành nguyên nhân vô số người ở nịnh hót tổng quản. Một cơ hội mọi người hâm mộ như vậy chính là một người hầu nhỏ mới 10 tuổi, lại cự tuyệt?! Nói không muốn sao?!
Thêm vào đó chính là một tên thiếu niên 10 tuổi đứng ở nơi đó, lại cho tổng quản một loại cảm giác sâu không lường được.
Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, trên đầu mình rỉ ra một tia mồ hôi lạnh.
- Thôi, không muốn thì không muốn... Một cây linh dược, đổi được 1 lạng tiền, 17 cây, 17 lạng... Lão phu cho ngươi 20 lạng, nhiều hơn 3 lạng. Ngươi giữ lại, coi là ta có hảo ý, nếu ngươi nghĩ thông suốt, tới tìm ta, gia nhập dược đội...
...
Ninh Phàm im lặng nhận lấy tiền. Vác lên giỏ trúc, cung tay rời khỏi.
Thiếu niên 10 tuổi nhưng ánh mắt lại quá mức trầm ổn...
Trong lòng Ninh Phàm cảm thán...
- Dược đội... Năm đó ta mơ mộng gia nhập đội này, nhưng bất quá 1 tháng, liền bị ‘Thiên công tử’ tước đoạt thân phận dược đội, chèn ép... ‘Thiên công tử’, Ninh Thiên! Tin đồn người này xem trọng Ninh Thanh Nhi, lại là sư huynh của Ninh Phong. Một đường chèn ép người ta, là người này, đem ta hãm hại, bán rẻ cho tu phỉ làm đỉnh lô bán đi cũng là chủ ý của người này sao?
- Mộng rất huyền diệu... Ta có thể thấy ký ức, càng có thể thấy... chuyện ngoài ký ức. Đây là lực lượng của Minh La quả sao?
Đi ra Hải Ninh thành phồn hoa, ngoại ô một mảnh ruộng thuốc, chính là nhà của Ninh Phàm.
Nhà lá cũ nát, Ninh Cô đang rơi mồ hôi luyện võ...
Ninh Cô 9 tuổi, cầm trường kiếm, múa võ giọt nước không lọt. Chẳng qua là thấy Ninh Phàm trở lại, Ninh Cô lập khắc thu kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vui sướng.
- Ca ca, ngươi trở lại rồi!
- Ừ, trở lại rồi...
Trở lại rồi, trở lại Ngô quốc rời khỏi đã lâu, mặc dù chẳng qua là mộng.
Nhưng mà giấc mộng này ngược lại cũng có thể nhìn thành là một lần “trọng sinh” đặc biệt, không phải sao?!
- Trong hiện thực, ta không cách nào cho Ninh Cô cơ hội tu tiên... Nhưng mà trong mộng ta có thể! Ngươi muốn bình thản, ta hứa cho ngươi sơn minh thủy tú! Ngươi muốn phú quý, ta hứa cho ngươi thành trì của một nước, nhân gian đế vương! Ngươi muốn trường sinh, ta cho ngươi tuyệt thế công pháp, giúp ngươi đạo thành! Giấc mộng ở Hải Ninh, không người nào có thể làm bị thương ngươi!
- Ca, ngươi thế nào?
Ninh Cô 9 tuổi mơ hồ phát giác hôm nay ca ca có chút bất đồng, nhưng hắn không hiểu. Hắn không hiểu, Ninh Phàm trước mắt không còn là người ở mặc cho người có thể lấn, mà là một ma tu mà đại đội Ninh gia lão tổ đều phải ngắm gió mà chạy...!
- Không có gì! Hiện tại phàm võ của ngươi có thể dừng lại tu luyện, ta dạy ngươi tiên võ!
- Tiên võ sao?
- Ừ, tiên nhân luyện thể thuật, thuật này được đặt tên là “Cự Cốt quyết”!
...
Ninh Phàm 10 tuổi đã cao 6 thước, thon gầy, nhưng kiên nghị!
Hắn đưa Ninh Cô pháp quyết, tâm nguyện này chấm dứt!
Đêm đã khuya, hắn lại một bước bước vào Hải Ninh thành, dưới ánh trăng trong thành, lạnh lùng đi về trước.
Năm đó, đoàn người Ninh Phong bị Ninh Phàm đánh vỡ hành động xấu xa, lạc đường trong núi, chết ở miệng Lang Vương.
Năm đó, ‘Thiên công tử’ Ninh Thiên sư huynh của Ninh Phong ở đất mà Ninh Phong chết thảm, phát hiện dấu chân của Ninh Phàm, cũng dựa vào dấu chân này, kết luận Ninh Phàm có liên quan chuyện này.
Đêm đó, Ninh Phàm vào thành, dùng tiền mới được mua trăm năm sơn sam, để rắn chắc gân cốt cho đệ đệ.
Đêm đó, hắn ở ngoài phường dược bị một đám thị vệ ngăn lại, dẫn đi gặp Ninh Thiên!
Đêm đó, Ninh Thiên không thèm chú ý đến với hắn, thi hành sưu hồn diệt ức với hắn.
Chẳng qua là có một chút nghi vấn, hắn đến nay không biết, hôm đó mình làm sao chạy trốn.
Đêm tĩnh, ánh trăng huyền bí.
Ninh Phàm thu bước bên ngoài phường dược, chỗ tối có 7 tên đại hán mặc áo giáp đi ra từ nơi đó vây quanh hắn.
- Không được nhúc nhích! Ngoan ngoãn đi theo chúng ta! Thiên công tử muốn gặp ngươi!
Một tên đại hán dùng bàn tay chộp tới, thật giống như muốn bóp nát thân thể nhỏ nhắn của Ninh Phàm. Nhưng mà một khắc, Ninh Phàm trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
- Ích mạch tầng một thị vệ... Khó trách năm đó, có thể bóp nát xương vai của Ninh mỗ... Chết!
Ninh Phàm một cước đạp đất, giờ khắc này, cả tòa Hải Ninh thành nhẹ nhàng chấn động một cái!
Sự chấn động đó cực kỳ nhỏ nhẹ, nhưng kết quả là vận dụng cực hạn lực lượng của thân thể.
Thật giống như một tên cự nhân, một cước đạp bể địa mạch của nửa Hải Ninh thành!
Trừ 3 Kim đan cao thủ bao gồm Ninh gia lão tổ trong đó, căn bản không người biết được Hải Ninh kịch biến!
- Là ai?! Là tên cao thủ nào xông vào Hải Ninh chứ?
Ba đạo thân ảnh già nua, truyền âm với nhau trong bầu trời đêm, đều hoảng sợ.
7 tên thị vệ vẫn còn mang cười gằn, lại một thoáng thân thể bạo tán mà chết, ngay cả kêu thảm thiết đều không phát ra.
Còn Ninh Phàm đã sớm bước ra một bước, thuấn di!
Cuộc truy đuổi vẫn đang tiếp tục.
Hoàng hôn dần xuống, trong Ngưng Bích sơn, mấy tên Ích mạch thiếu niên đang đuổi giết một thiếu niên 10 tuổi.
Không người biết, tin đồn ngày đó Ninh Phàm rình coi Thanh tiểu thư thì ra có ẩn tình bực này.
Ninh Phong mắt lộ sát cơ, nếu có thể ở trong núi đuổi kịp Ninh Phàm, lúc đó giết chết, tuyên bố Lang Vương gây nên, nhất định không người hỏi tới.
Nhưng bọn chúng đuổi theo lại đuổi theo, Ninh Phàm bỗng nhiên thu bước chân, không chạy nữa.
Đây là nơi một vùng đất hoang vu hiếm người tới.
Đám thiếu niên vây hắn ở trung tâm!
- Không chạy nữa sao?
Ninh Phong tranh cười gằn hỏi.
- Không chạy, bởi vì ta nhớ ra rồi, ta là Ninh Phàm... Các ngươi có thể chết rồi!
Giờ khắc này, một giọt mực đậm đột nhiên loang ra ở trên bầu trời!
Ninh Phong còn chưa phản ứng kịp, đã hóa thành thịt nát mà chết!
- Đây là mộng, ta là Ninh Phàm!
Thiếu niên 10 tuổi lãnh đạm nói, giết người đối với hắn chẳng qua chỉ là chuyện vui đùa!
Thúy Đường giang, một thiếu niên 10 tuổi, lưng đeo giỏ trúc, điềm đạm đi qua.
Nước sông chiếu ra gương mặt non nớt của hắn, chẳng qua là trên mặt, không còn mê mang.
- Đây là Minh La mộng, chín trái Minh La quả, mộng là 450 năm... Điểm cuối cùng của giấc mộng là tâm ma, từng màn của giấc mộng là tư tưởng... Ta đem từng bước giải tư tưởng, cuối cùng chém tâm ma, kết đan!
Đi qua bờ sông, từng màn đi qua nhặt một lên trí nhớ lũ lượt.
Giấc mộng này nghiêng về thực tế. Sự thật của chuyện năm đó là Ninh Phàm ở thâm sơn chạy trốn, dựa vào đường núi quen thuộc, bỏ rơi mấy tên Ích mạch công tử...
Mấy tên gọi là công tử, khí tức của bọn chúng đưa tới Lang Vương truy đuổi nên chết ở miệng sói.
Có lẽ, đó mới là Ninh Phàm lần đầu tiên giết người... Mượn chó sói giết người!
Hắn trở lại Ninh gia, nộp lên linh dược.
Ninh gia tổng quản vuốt râu ngắn, hai mắt liếc liếc, không thèm chú ý đến từng tên người ở.
Vào núi Ngưng Bích hái thuốc, chính là tu sĩ cũng có hung hiểm, khiến cho người ở chịu chết, tốt không còn gì bằng.
Lúc tiếp nhận nhiệm vụ, tổng cộng 471 người, đến khi trở lại chỉ còn 97 người.
Tay không mà về chiếm bảy thành. Người có thể hái thuốc, ít nhất đều trãi qua mấy năm y đạo, nhưng chính là thứ người như vậy cũng bất quá nộp lên bốn năm cây trăm năm linh dược.
Nhưng trên nhóm người này, có một thiếu niên 10 tuổi lại hái được 17 cây.
Tổng quản hơi cảm thấy kinh ngạc, nheo mắt, quan sát đánh giá Ninh Phàm. Hắn phát hiện, thiếu niên này ánh mắt thật giống như một đầm nước tối tăm, lấy ánh mắt của hắn nhận biết bao người, nhưng lại không cách nào nhìn thấu tính cách của người này.
- Ngươi tên gọi là gì?
- Ninh Phàm.
- Thuốc này là ngươi hái được sao?
- Phải.
- Ngươi có muốn ở lại Ninh gia ‘Dược đội’ của ta không?
- Không muốn.
- Ha! Lại không muốn sao?
Tổng quản cũng hít một hơi khí lạnh, người hầu nhỏ trước mắt đối mặt mình không khủng hoảng. Hắn đối đáp trôi chảy, càng dám cự tuyệt yêu cầu của mình.
Phải biết đối với bất kỳ người mà nói, vào dược đội đều là cơ hội thay đổi vận mạng.
Thân là tổng quản, người này hàng năm có 3 vị trí, từ người trúng tuyển lấy người thiện biện linh dược, vào dược đội. Một khi vào dược đội, liền thoát khỏi thân làm người ở, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của Ninh gia thì cả đời áo cơm không lo.
3 vị trí này trở thành nguyên nhân vô số người ở nịnh hót tổng quản. Một cơ hội mọi người hâm mộ như vậy chính là một người hầu nhỏ mới 10 tuổi, lại cự tuyệt?! Nói không muốn sao?!
Thêm vào đó chính là một tên thiếu niên 10 tuổi đứng ở nơi đó, lại cho tổng quản một loại cảm giác sâu không lường được.
Ngay cả chính hắn cũng không ý thức được, trên đầu mình rỉ ra một tia mồ hôi lạnh.
- Thôi, không muốn thì không muốn... Một cây linh dược, đổi được 1 lạng tiền, 17 cây, 17 lạng... Lão phu cho ngươi 20 lạng, nhiều hơn 3 lạng. Ngươi giữ lại, coi là ta có hảo ý, nếu ngươi nghĩ thông suốt, tới tìm ta, gia nhập dược đội...
...
Ninh Phàm im lặng nhận lấy tiền. Vác lên giỏ trúc, cung tay rời khỏi.
Thiếu niên 10 tuổi nhưng ánh mắt lại quá mức trầm ổn...
Trong lòng Ninh Phàm cảm thán...
- Dược đội... Năm đó ta mơ mộng gia nhập đội này, nhưng bất quá 1 tháng, liền bị ‘Thiên công tử’ tước đoạt thân phận dược đội, chèn ép... ‘Thiên công tử’, Ninh Thiên! Tin đồn người này xem trọng Ninh Thanh Nhi, lại là sư huynh của Ninh Phong. Một đường chèn ép người ta, là người này, đem ta hãm hại, bán rẻ cho tu phỉ làm đỉnh lô bán đi cũng là chủ ý của người này sao?
- Mộng rất huyền diệu... Ta có thể thấy ký ức, càng có thể thấy... chuyện ngoài ký ức. Đây là lực lượng của Minh La quả sao?
Đi ra Hải Ninh thành phồn hoa, ngoại ô một mảnh ruộng thuốc, chính là nhà của Ninh Phàm.
Nhà lá cũ nát, Ninh Cô đang rơi mồ hôi luyện võ...
Ninh Cô 9 tuổi, cầm trường kiếm, múa võ giọt nước không lọt. Chẳng qua là thấy Ninh Phàm trở lại, Ninh Cô lập khắc thu kiếm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vui sướng.
- Ca ca, ngươi trở lại rồi!
- Ừ, trở lại rồi...
Trở lại rồi, trở lại Ngô quốc rời khỏi đã lâu, mặc dù chẳng qua là mộng.
Nhưng mà giấc mộng này ngược lại cũng có thể nhìn thành là một lần “trọng sinh” đặc biệt, không phải sao?!
- Trong hiện thực, ta không cách nào cho Ninh Cô cơ hội tu tiên... Nhưng mà trong mộng ta có thể! Ngươi muốn bình thản, ta hứa cho ngươi sơn minh thủy tú! Ngươi muốn phú quý, ta hứa cho ngươi thành trì của một nước, nhân gian đế vương! Ngươi muốn trường sinh, ta cho ngươi tuyệt thế công pháp, giúp ngươi đạo thành! Giấc mộng ở Hải Ninh, không người nào có thể làm bị thương ngươi!
- Ca, ngươi thế nào?
Ninh Cô 9 tuổi mơ hồ phát giác hôm nay ca ca có chút bất đồng, nhưng hắn không hiểu. Hắn không hiểu, Ninh Phàm trước mắt không còn là người ở mặc cho người có thể lấn, mà là một ma tu mà đại đội Ninh gia lão tổ đều phải ngắm gió mà chạy...!
- Không có gì! Hiện tại phàm võ của ngươi có thể dừng lại tu luyện, ta dạy ngươi tiên võ!
- Tiên võ sao?
- Ừ, tiên nhân luyện thể thuật, thuật này được đặt tên là “Cự Cốt quyết”!
...
Ninh Phàm 10 tuổi đã cao 6 thước, thon gầy, nhưng kiên nghị!
Hắn đưa Ninh Cô pháp quyết, tâm nguyện này chấm dứt!
Đêm đã khuya, hắn lại một bước bước vào Hải Ninh thành, dưới ánh trăng trong thành, lạnh lùng đi về trước.
Năm đó, đoàn người Ninh Phong bị Ninh Phàm đánh vỡ hành động xấu xa, lạc đường trong núi, chết ở miệng Lang Vương.
Năm đó, ‘Thiên công tử’ Ninh Thiên sư huynh của Ninh Phong ở đất mà Ninh Phong chết thảm, phát hiện dấu chân của Ninh Phàm, cũng dựa vào dấu chân này, kết luận Ninh Phàm có liên quan chuyện này.
Đêm đó, Ninh Phàm vào thành, dùng tiền mới được mua trăm năm sơn sam, để rắn chắc gân cốt cho đệ đệ.
Đêm đó, hắn ở ngoài phường dược bị một đám thị vệ ngăn lại, dẫn đi gặp Ninh Thiên!
Đêm đó, Ninh Thiên không thèm chú ý đến với hắn, thi hành sưu hồn diệt ức với hắn.
Chẳng qua là có một chút nghi vấn, hắn đến nay không biết, hôm đó mình làm sao chạy trốn.
Đêm tĩnh, ánh trăng huyền bí.
Ninh Phàm thu bước bên ngoài phường dược, chỗ tối có 7 tên đại hán mặc áo giáp đi ra từ nơi đó vây quanh hắn.
- Không được nhúc nhích! Ngoan ngoãn đi theo chúng ta! Thiên công tử muốn gặp ngươi!
Một tên đại hán dùng bàn tay chộp tới, thật giống như muốn bóp nát thân thể nhỏ nhắn của Ninh Phàm. Nhưng mà một khắc, Ninh Phàm trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
- Ích mạch tầng một thị vệ... Khó trách năm đó, có thể bóp nát xương vai của Ninh mỗ... Chết!
Ninh Phàm một cước đạp đất, giờ khắc này, cả tòa Hải Ninh thành nhẹ nhàng chấn động một cái!
Sự chấn động đó cực kỳ nhỏ nhẹ, nhưng kết quả là vận dụng cực hạn lực lượng của thân thể.
Thật giống như một tên cự nhân, một cước đạp bể địa mạch của nửa Hải Ninh thành!
Trừ 3 Kim đan cao thủ bao gồm Ninh gia lão tổ trong đó, căn bản không người biết được Hải Ninh kịch biến!
- Là ai?! Là tên cao thủ nào xông vào Hải Ninh chứ?
Ba đạo thân ảnh già nua, truyền âm với nhau trong bầu trời đêm, đều hoảng sợ.
7 tên thị vệ vẫn còn mang cười gằn, lại một thoáng thân thể bạo tán mà chết, ngay cả kêu thảm thiết đều không phát ra.
Còn Ninh Phàm đã sớm bước ra một bước, thuấn di!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hợp Thể Song Tu
Mạc Thụy
Hợp Thể Song Tu - Mạc Thụy
https://isach.info/story.php?story=hop_the_song_tu__mac_thuy