Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hỏa Bạo Thiên Vương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 186: Quả Nhiên Ông Ta Rất Thông Minh!
B
ạch Tố cười khanh khách:
- Đường Trọng ít khi tặng hoa, A Ken, cậu còn không nhận nhanh đi à? Cậu không nhanh lấy thì tôi lấy nha.
- Tôi lấy, tôi lấy. Đây là của tôi, không cho Tố Tố cô cướp của tôi.
A Ken vội vàng đứng lên nhận bó hoa tươi từ Đường Trọng. Hắn nâng bó hoa lên mũi ngửi, say mê nói:
- Thơm quá, đây là bó hoa thơm nhất tôi từng nhận được.
Bạch Tố kinh ngạc nhìn A Ken hỏi:
- Chẳng lẽ trước kia còn có người tặng hoa cho cậu sao?
A Ken liếc Bạch Tố nói:
- Ô hay, làm sao lại hỏi thế chứ? Tại sao không thể có người tặng hoa cho tôi chứ? Người tặng hoa nhiều lắm.
- Vậy ư?
Bạch Tố càng hiếu kì:
- Nói thế tức là cậu có rất nhiều bạn gái nha, nhưng sao đến bây giờ cũng không thấy cậu đi hẹn hò nhỉ?
- Bởi vì tôi không thích những tên…đàn ông xấu xa kia.
A Ken đại biến, tức giận nói.
Đường Trọng cùng Bạch Tố nhìn nhau,
,
trong nội tâm đều kinh ngạc.
Hình như A Ken nói những người tặng hoa cho anh ta đều là đàn ông hả? Chẳng qua nhìn dáng vẻ quyến rũ này của A Ken thì quả thật rất dễ khiến đàn ông yêu thích đấy.
Nói chuyện với A Ken vài câu rồi khuyên anh ấy nằm nghỉ.
Anh ấy mới tỉnh lại, tinh thần còn chưa tốt lắm.
Phòng bệnh vip có phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp cùng nhà vệ sinh riêng, còn có một sân thượng có thể nhìn ra lâm viên của bệnh viện. Vì sợ làm ồn đến A Ken nghỉ ngơi nên Đường Trọng và Bạch Tố đi lên sân thượng nói chuyện.
Ánh nắng tươi sáng dù có gió lạnh quét qua trên mặt cũng không cảm thấy lạnh.
Bạch Tố mặc một chiếc quần màu café, một chiếc áo sơ mi vàng nhạt cho sơ vin trong quần làm lộ ra eo nhỏ mảnh khảnh khiến người ta có cảm giác muốn phạm tội. Bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt, chân đi đôi giày cao gót khiến cho chân cô trông dài và thẳng tắp, nhìn rất có sức hấp dẫn.
Làm trong ngành giải trí, dù không là minh tinh thì cách ăn mặc cũng không kém minh tinh bao nhiêu.
Nhìn thấy ánh mắt gian tà của Đường Trọng vẫn ở trên người mình dò xét, thân thể Bạch Tố có một cảm giác tê tê ngưa ngứa, giống như vô số con kiến đang bò trên người vậy.
- Tại sao cậu lại nghĩ tới chuyện mua hoa cho A Ken?
Bạch Tố xoay người nhìn Đường Trọng cười hỏi. Cô nghĩ mình xoay mặt lại đối diện với Đường Trọng thì hắn sẽ không thể không kiêng nể gì mà nhìn mình như thế. Nhưng cô nghĩ sai rồi.
Dù Đường Trọng không lộ liễu như lúc trước nhưng bộ ngực sữa của cô gần ngay trước mắt vẫn làm hắn không nhịn được bị hấp dẫn và rất có xúc động muốn móc đôi mắt ném vào khe rãnh nơi cổ áo sơ mi kia.
Cô gái nào không có xuân? Chàng trai nào không phát xuân chứ?
Đường Trọng cũng đã đến lúc phát xuân rồi.
- Tôi nghĩ đi thăm người bệnh thì cần mua chút quà mới được.
Đường Trọng nghiêm trang đáp:
- Nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mua gì liền mua hoa mang đến. Tôi nghĩ A Ken sẽ thích nó thôi.
- Thích, thích một cách khủng khiếp.
Bạch Tố cười khanh khách.
- Cậu không thấy lúc cậu ta ngủ, đầu còn hướng về phía bó hoa kia sao? Cậu ta không thích đàn ông xấu nhưng nếu người con trai đó thơm thì cậu ta cũng sẽ thích đấy.
- Anh ấy cũng là đàn ông.
Đường trọng nghiêm mặt nói.
Bạch Tố nghiêm túc gật đầu, cảm thán nói:
- Nói thật, tôi quen A Ken vài năm rồi nhưng trước kia không có hảo cảm cũng không có ác cảm với cậu ấy chỉ cảm thấy tên con trai này… thật quá điệu đà rồi. Lần này vì chuyện của cậu, công ty đã chuyển cậu ấy tới để giúp chúng ta tạo hình. Tiếp xúc lâu dần tôi mới thấy cậu ấy rất có chuyên môn, khó trách mà cậu ấy có biệt danh là “nhà ảo thuật”. Hơn thế nữa, cậu ấy một lòng để tâm vào chuyện của cậu. Nói thật, việc tạo hình cho cậu là một công việc rất khó khăn. Nếu không có người trang điểm giỏi thì thân phận của cậu đã bại lộ rồi, bởi vậy mà đến bây giờ vẫn không ai phát hiện ra. Điều đó chứng tỏ A Ken thật sự rất rất giỏi. Về điểm này tôi không thể không bội phục cậu ấy.
- Không ngờ lần này cậu ấy lại dũng cảm như vậy. Cậu ấy sợ nhất là bị đau, bị Bản Bản véo một cái hay bị va vào cạnh bàn hoặc bị con nhện cắn một chút đều có thể kêu ca cả ngày. Không chỉ thế, cậu ấy còn bị choáng khi gặp máu. Thế nhưng lần này cậu ấy lại gắng gượng được như vậy. Đây là tình yêu đích thực sao?
- Dù thế nào tôi đều nợ cậu ấy phần nhân tình này.
Đường Trọng nói rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên lan can sân thượng, cảm giác được một chút lạnh buốt từ đó truyền đến.
Mặc dù ánh mặt trời vẫn chiếu sáng nhưng mùa đông cuối cùng cũng tới. Theo dự báo thời tiết thì năm nay Minh Châu sẽ có tuyết rơi sớm nhưng không biết khi nào thì có.
- Không phải cậu đã báo thù rồi sao?
Bạch Tố chủ động nhìn vào mắt của Đường trọng nói. Dù cô không thích Đường Trọng dùng thủ đoạn bạo lực vì như thế có thể làm lộ thân phận của hắn nhưng thấy hắn vì A Ken làm mọi việc lại khiến thâm tâm thấy cô ấm áp hơn.
Đây là tín ngưỡng, là đạo đức không tuân theo xã hội. Liệu có mấy người nghĩa trọng tình thâm như Đường Trọng chứ?
Đàn ông như vậy mới khiến người ta cảm thấy an toàn.
Mặc dù trong mắt Bạch Tố, hắn chỉ là một cậu bé nhưng ngực hắn đủ rộng để dung nạp những cô gái cần được bảo vệ này.
- Việc đó không tính.
Đường Trọng cười nói:
- A Ken chủ động giúp tôi mà trước đó tôi vốn không biết. Còn tôi báo thù cho anh ấy là sau khi anh ấy đã giúp tôi. Tại sao người ta thường nói cho một giọt nước báo cả dòng sông? Đó là bởi vì trong trường hợp không có lý do gì mà người ta cũng cho mình giọt nước cứu mạng nên giọt nước này mới có ý nghĩa quan trọng. Khi người ta cho mình một giọt nước mà chỉ trả lại bằng một giọt nước khác thì đó tuy không là vong ân phụ nghĩa nhưng cũng là bạc tình bạc nghĩa rồi.
- Nghe cậu nói như vậy tôi cũng muốn cứu cậu tám lần, mười lần để xem sau này cậu báo đáp tôi ra sao.
Bạch tố khanh khách cười. Cô không nghi ngờ lời nói của ĐườngTrọng bởi cô biết từng câu nói của hắn đều rất chân thành.
- Nếu không được thì chỉ có thể lấy thân báo đáp rồi.
Đường Trọng cười nói.
- Cậu nghĩ hay vậy.
Bạch Tố lườm Đường Trọng, vũ mị lan tràn.
Hình như cảm thấy động tác của mình rất lỗ mãng nên Bạch Tố vội nói sang chuyện khác:
- Tôn Thanh bị cậu đánh gãy chân, bây giờ đã được đưa vào bệnh viện Yêu Khang, chưa biết tình huống thế nào. Tôi cũng không muốn đi thăm hắn. Chỉ là lúc này chúng ta đã đắc tội Tôn Văn Lâm rồi, không biết ông ta có trả thù chúng ta không nữa.
- Không.
Đường Trọng nói.
- Cậu khẳng định sao?
Bạch Tố nghi ngờ hỏi.
- Mặc dù chỉ tiếp xúc trong chốc lát nhưng tôi biết ông ta là người rất thông minh.
Đường Trọng nói.
- Nếu ông ta biết có người đánh giá ông ta như vậy thì không biết sẽ vui vẻ hay tức giận nữa….Haizz, thật không ngờ Tôn Thanh cũng có ngày này. Đúng là báo ứng nhân quả khó tránh nha.
Bạch Tố cảm thán nói:
- Hình như tôi đã kể cậu nghe hắn cưỡng đoạt rất nhiều cô bé trong công ty rồi hả?
- Đã từng kể rồi.
Đường Trọng gật đầu.
- Thanh danh xấu của hắn là từ cô truyền ra mà.
- Mọi người đều biết chuyện này. Trong những cô gái bị hắn cưỡng đoạt có nhiều người là tự nguyện cùng hắn phát sinh quan hệ để dựa vào cây to như hắn. Còn nhiều cô bướng bỉnh thì hắn lại dùng các thủ đoạn khác để chiếm đoạt. Năm ngoái, công ty nhận thêm một số người mẫu, trong đó có một người rất giống hot girl Triệu Chi Chi của hai năm trước, chưa đến 18 tuổi, vẫn là sinh viên. Hắn theo đuổi cô gái không buông, hứa cho không ít lợi ích nhưng cô gái vẫn không đáp ứng. Cuối cùng, hắn lấy cớ nói chuyện hợp tác mang cô bé ra ngoài rồi dùng thuốc mê và chụp ảnh uy hiếp cô bé. Cô bé đó có miệng cũng không cãi lại được, lại sợ hỏng thanh danh nên chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng không nghĩ tới hắn lại cặn bã đến tận xương tuỷ, nhiều lần buộc cô bé quan hệ với hắn, sau lại khiến cô bé mang thai con hắn.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng nói:
- Cô gái đó không hiểu gì cả, bụng to hơn còn tưởng là béo lên, khi đi học không cẩn thận bị ngã, liền ngất xỉu rồi được mọi người đưa lên phòng y tế. Kết quả bác sĩ kiểm tra nói cô mang thai. Vì thế thanh danh của cô gái đó hoàn toàn bị huỷ diệt.
- Tại sao không tố cáo hắn?
Đường Trọng hỏi.
- Tố cáo thế nào đây? Hắn nói cô bé đó là tự nguyện.
Việc đã qua lâu rồi nhưng nhắc lại vẫn khiến Bạch Tố tức giận:
- Lúc đó cô gái kia đã bị thuốc khống chế rồi thì còn có chứng cứ gì nữa. Những chuyện như thế, người bị hại luôn là con gái. Cha cô gái tức giận đến công ty tìm Tôn Thanh để nói lý lẽ nhưng Tôn Thanh lại cho bảo vệ kéo ông cụ ném ra cửa cao ốc. Ông cụ xương cốt đã giòn, bị ném như vậy xương liền gãy nát, một chân cứ thế bị tàn phế.
- Cắt một chân của hắn thì một chút cũng không oan.
Đường Trọng hung ác nói:
- Tôn Thanh khốn nạn như vậy thì Tôn Văn Lâm cũng có trách nhiệm.
- Nói thật, tôi không biết Tôn Văn Lâm là người xấu hay người tốt bởi vì ông ta luôn khiến người khác thấy âm trầm. Khi ông ta cười với ai tức là người đó đang bị ông ta tính kế rồi. Hơn thế nữa, ông ta cũng khá dung túng Tôn Thanh. Ông ta là người cha tốt nhưng không phải người cha đủ trách nhiệm. Bình thường ông ta không giáo dục con, khi xảy ra chuyện thì đi sau thu dọn tàn cục. Nếu không có ông ta làm hậu thuẫn thì Tôn Thanh đâu dám không kiêng nể gì như vậy? Có câu nói như thế nào nhỉ? Những yêu quái bên trong Tây Du Ký đi gây sóng gió đại đa số đều có chỗ dựa, những kẻ không có chỗ dựa đều bị Tôn Ngộ Không một côn đánh chết. Xã hội cũng như vậy thôi.
Những lời này thật thú vị, Đường Trọng rất muốn cười nhưng không cười nổi.
Đúng lúc này cửa bị người ta đẩy ra, y tá xinh đẹp lúc trước đi vào nói:
- Cô Bạch, có người họ Tôn đến nói muốn tới thăm bệnh nhân.
Họ Tôn, Tôn Văn Lâm sao?
Đường Trọng cùng Bạch Tố nhìn nhau.
- Ông ta quả nhiên thông minh nha..
Đường Trọng tán thưởng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hỏa Bạo Thiên Vương
Liễu Hạ Huy
Hỏa Bạo Thiên Vương - Liễu Hạ Huy
https://isach.info/story.php?story=hoa_bao_thien_vuong__lieu_ha_huy