Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thệ bất vi phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 188
C
hương 188: THẮNG LỢI CỦA NHƯỢC DUNG
Edit: Docke
Ta cùng Tư Đồ đi vào phòng của Nhược Dung, muốn xem thương thế của ả rốt cuộc thế nào rồi. Tề Thụy Lâm đã có mặt ở phòng ả, trên tay tiểu nha đầu bên cạnh còn cầm một hộp nhân sâm giá trị xa xỉ. Nhìn thấy ta đi vào, Tề Thụy Lâm nói: “Ái phi, nàng cũng đến đây à. Xem ra Nhược Dung cô nương đã gần khỏe hẳn rồi. Ái phi, nàng có cách nào xóa được vết sẹo trên mặt của nàng ấy không?”
Sắc mặt của ta khẳng định là nhục nhã, ta nói: “Không thể, ta đâu có y thuật cao như vậy. Xin thái tử hãy mời người khác đi…”
Nói xong, ta phất tay áo rồi cùng Tư Đồ đi ra khỏi phòng Nhược Dung, cũng không thèm để ý đến Tề Thụy Lâm đang ở phía sau gọi vài tiếng.
Nhược Dung đáng thương, lặng lẽ nói: “Xem ra, không biết vì sao, tiểu nữ lại chọc cho thái tử phi tức giận…”
Dù không quay đầu lại nhưng ta nghĩ, vẻ mặt của Tề Thụy Lâm khẳng định là rất đau lòng. Cái kiểu đau lòng này, khẳng định là không giống như đối với ta…
Chỉ là diễn kịch thôi mà, nhưng không hiểu sao ta vẫn cảm thấy có chút hờn ghen không thể nuốt xuống được?
Sau giờ ngọ, ta thức dậy đi đến hoa viên liền nhìn thấy tình cảnh mà ta không muốn nhìn thấy nhất. Không ngờ Nhược Dung cùng Tề Thụy Lâm đang chơi cờ ở trong đình. Khuôn mặt Nhược Dung bị tấm lụa trắng che khuất, chỉ để lộ nửa phần trên. Nếu như không nhìn thấy khuôn mặt thật sự của ả, cũng phải thừa nhận rằng ả rất xinh đẹp. Không sai, nửa mặt phía trên của ả ta thật sự là rất xinh đẹp. Ta nghĩ, ả cũng có quyết tâm quá mãnh liệt, dám tự hủy dung mạo của mình. Khuôn mặt đó ban đầu vốn xinh đẹp cỡ nào a. Ta càng nhìn càng thấy đáng tiếc. Nếu như nhường cho ta có phải là tốt lắm không. Ta không tự chủ được xoa nhẹ lên khuôn mặt tựa như tô mì gói của mình, âm thầm cân nhắc. Kế hoạch của ả là thế nào vậy? Hoàng hậu cùng Đức phi nương nương đang sắm vai diễn gì trong vở kịch này? Điều càng khiến cho ta cảm thấy kỳ quái chính là, lão cha của ta không phải cũng cùng hội cùng thuyền với Đức Phi nương nương hay sao? Vì sao lại bắt đầu chuyển qua giúp chúng ta?
Ta bắt đầu phiền não, vì sao những người bên cạnh ta, cả đám điều phức tạp như thế? Đương nhiên, người phức tạp nhất chính là cái kẻ đang làm bộ làm tịch chơi cờ cùng Nhược Dung kia – Tề Thụy lâm. Hắn lại còn thường hay dùng ánh mắt bao hàm dụng tâm bất minh, nhìn sang tấm lụa trắng che mặt của Nhược Dung ngồi ở phía đối diện.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, ta không khỏi hoài nghi. Trước kia hắn đối với ta thâm tình chân tình, cũng không phải là giả vờ đấy chứ? Hắn diễn tốt đến vậy, ở hiện đại có thể sánh ngang với siêu sao điện ảnh và truyền hình Thành Long… Cũng may, ta còn chưa rơi vào tròng. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, ta quyết định, ba tháng sau sẽ bỏ chạy… Nam nhân diễn giỏi như vậy, phải bỏ thêm nhiều tâm tư để đề phòng mới được. Ta cũng không có dư thời gian để đi phòng ngừa hắnhồng hạnh ra tường (ngoại tình)…
Ta vừa nghĩ lung tung vừa nhìn vào trong đình. Hai người bọn họ đã trông thấy ta. Nhược Dung uốn éo vòng eo đứng lên, lại hình như hơi bị choáng váng đầu óc, lắc lư. Tề Thụy Lâm cực kỳ phối hợp, vươn người ra đỡ ả rồi gọi nha hoàn bên cạnh: “Còn không mau đến đỡ Nhược Dung cô nương…”
Ta nghĩ. Cũng may, màn trình diễn này của hắn cũng coi như không thái quá lắm, còn biết kêu nha hoàn đến đỡ chứ không tự mình chạy đến ăn tươi đậu hũ của người ta. Ta thấy ánh mắt Nhược Dung hiện lên một tia thất vọng, đảo mắt một cái lại tràn ngập tin tưởng. Cũng đúng thôi, chẳng phải đã dùng mê hồn thuật rồi sao? Soái ca trước mắt này, làm sao mà thoát khỏi ma chưởng của ả được. Ha hả…
Ta phụng phịu đi đến chỗ hai người đó, cau mày. Còn chưa nghĩ ra nên khởi binh hỏi tội như thế nào thì Tề Thụy Lâm đã nói: “Ái phi, mau đến xem xem. Nhược Dung cô nương chơi cờ thật sự không tồi. Sao ái phi không cùng chơi một ván? Nếu Nhược Dung cô nương ở lại quý phủ, sau này ái phi sẽ không bị buồn chán nữa…”
Nhược Dung xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Vẻ mặt của ta vốn giống như một khối băng lạnh, biểu tình khẳng định là muốn chất vấn: Ngươi có phải là muốn giữ ả lại để ôm ấp hay không đây?
Tề Thụy Lâm nhìn nhìn sắc mặt của ta, vẫn là tôn trọng ta hơn. Dù sao, hai ta lập gia đình mới hơn một tháng. Cái kia…Tân cái nhà xí cũng có ba ngày tân chứ? (Docke không hiểu gì cả nên… để nguyên) Cho nên, hắn hơi ngượng ngùng, nói: “Ái phi, nàng không thích à, vậy chuyện đó tính sau đi…”
Xem ra, tâm tư của Nhược Dung cô nương đã bị trêu chọc đến mức như mèo con lúc mùa xuân. Mắt thấy đã đạt được mục đích, nhưng chỉ chớp mắt một cái, Tề Thụy Lâm đã bị ánh mắt ai oán của ta trừng đến nỗi phải chuyển đề tài…
Xem ra, suy nghĩ trong đáy lòng ả chính là: Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần phải cố gắng nhẫn nhịn…
Ta lạnh lùng mà liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Thái tử điện hạ, tự ngươi phải biết suy nghĩ một chút mới được…”
Lời nói của ta có vẻ nghiêm trọng, Tề Thụy Lâm hơi tức giận, nói: “Ái phi, hôm nay nàng làm sao vậy, nói chuyện sao lại kỳ quái thế? Vì sao bổn vương làm gì cũng không vừa mắt nàng?”
Ta xoay người đi thẳng ra hoa viên, tự nhiên Tư Đồ cũng đi theo. Nghĩ rằng, bộ dáng bây giờ của ta có phải là có phần cao quý của một thái tử phi đang khinh thường không muốn cùng tranh giành tình nhân với một nữ nhân bị hủy dung hay không? Ta không tự giác khẽ nâng cằm…
Tư Đồ ở bên cạnh nhắc nhở ta: “Đừng nâng, nhìn không thấy đâu, ngươi không thấy phiền sao?”
Ta hơi tiếc nuối hạ cằm xuống, hỏi Tư Đồ: “Vừa rồi bộ dáng ta thế nào? Đẹp tuyệt đúng không? Quý khí quá đúng không?… Này, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì hả?”
Tư Đồ không nói gì, nhưng khóe mắt không tự chủ được co rút một chút, lại không tự chủ được vận chút khinh công phóng về phía trước như bay…
Quá rõ ràng rồi, là vì muốn tránh né truy vấn của ta…
Hai ngày qua, ai ai cũng đều có vẻ muốn trốn tránh, không muốn nhìn thấy ta. Ta biết, hai ngày qua tính tình của ta không được tốt cho lắm. Gặp người liền phát giận. Gặp chén đĩa liền muốn đập phá. Mà mỗi khi nhìn thấy Tề Thụy Lâm cùng cái ả Nhược Dung suốt ngày cứ muốn dựa dẫm vào người hắn kia, là ta chỉ muốn hất thêm một ly nước nóng vào bản mặt ả lần nữa.
Mọi người trong Đông Cung đều biết rằng, ta giống như ngọn núi lửa, sẽ bộc phát bất cứ lúc nào. Cho nên mọi người, trên cơ bản, đều muốn trốn tránh ta. Ngay cả lão cha cũng không ngoại lệ. Cho nên, không còn ai để ta có thể xả lũ hạ hỏa. Ta đành phải cô đơn một mình mò về phòng. Vừa đến phòng, trên mặt ta lại phủ kín hàn băng. Bởi vì ta nhìn thấy Nhược Dung đang cùng Tề Thụy Lâm ngồi chờ ở trong phòng của ta.
Trông thấy ta tiến vào, Nhược Dung yếu đuối sợ hãi đứng lên, thi lễ với ta rồi nói: “Thái tử phi điện hạ, Nhược Dung rất may mắn được ngài chiếu cố, vết thương trên mặt mới lành nhanh đến như vậy. Hôm nay, Nhược Dung đã tự mình xuống bếp, hầm một chén canh hạt sen bưng đến cho ngài…”
Ta cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Trên đời này còn nhiều người vong ân phụ nghĩ lắm. Canh hạt sen của ngươi, ta nhận không nổi đâu, mời người thu hồi lại đi. Đúng rồi, vì sao hôm nay thái tử lại nhàn nhã đến mức đến thăm phòng ta thế này?”
Ánh mắt ta đảo tới đảo lui trên mặt hai người bọn họ, vẻ hoài nghi không cần nói cũng biết. Nhược Dung nghe ta nói xong, sắc mặt tái nhợt, yếu đuối sợ hãi nhìn qua Tề Thụy Lâm. Tề Thụy Lâm nhíu mày nói: “Ái phi, nàng nghĩ đi đâu vậy. Bổn vương chẳng qua vừa vặn đi ngang qua, muốn đến phòng nàng ngồi chơi một chút. Vừa vặn Nhược Dung cô nương cũng đến đây. Nàng đừng có hiểu lầm cô nương ấy…”
Ta cười lạnh: “Có lẽ là ta đã đem lòng tốt trở thành gan lừa (kẻ vong ân phụ nữa) rồi. Nhược Dung, chén canh hạt sen của ngươi ta không nhận nổi đâu, hay là ngươi cứ bưng đi thôi…”
Mặt Nhược Dung càng tái nhợt, bưng cái chén đi đến trước mặt ta. Đôi mắt long lanh ướt át, giơ chén dâng lên cho ta rồi nói: “Thái tử phi điện hạ, ngài là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ. Chén canh hạt sen này, tiểu nữ chỉ vì muốn cảm tạ ngài thôi. Tiểu nữ thật sự không biết đã đắc tội ngài chỗ nào. Nếu ngài không thích tiểu nữ, tiểu nữ đi là được mà…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thệ bất vi phi
Vân Ngoại Thiên Đô
Thệ bất vi phi - Vân Ngoại Thiên Đô
https://isach.info/story.php?story=the_bat_vi_phi__van_ngoai_thien_do