Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.2 - Chương 66: Phải Lấy Mạng Ngươi
“D
iệp Huyền…”
Lãnh Loan Loan đứng lên, quần la màu lửa đỏ theo gió lay động. Dung nhan tuyệt mĩ, biểu tình lạnh nhạt. Nhìn nàng không khác gì tiên tử hạ phàm, lại còn giống như vị nữ vương tối cao được nhân gian chiếu cố.
Chính là một tiếng nhẹ nhàng, lại giống như long trời lở đất. Trên đài nam tử cuồng vọng chợt cứng đờ, tiếng cười tắt hẳn, hai tròng mắt hẹp dài trừng về phía Lãnh Loan Loan, nhìn chăm chú. Hắnluôn tin tưởng rằng không ai có thể nhìn ra được thân phận của mình, cư nhiên hôm nay lại bị người ta nhận ra, huống hồ còn là một nữ tử còn trẻ mà hắn chưa bao giừo gặp qua.
“Ngươi là Diệp Huyền?” Vạn Oánh Chiêu quắc mắt đứng lên, đôi mắt linh động gần như bị hận thù bao phủ toàn bộ, bàn tay mầm gắt gao nắm chặt, đánh giá nam tử cuồng vọng trên đài, chờ đợi hắn xác định.
Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho kinh sợ, nữ tử thần bí này như vậy lại có thể biết được thân phận của kẻ ngông cuồng này. Nàng rốt cuộc là ai?
Sở Ngự Hằng đứng lên, nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan. Loan Loan có biết nam tử này, lại nhìn qua Vạn Oánh Chiêu đứng bên người nàng, cả người đều tràn ngập hận ý làm người ta nhịn không được mà kinh hãi. Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
“Ha ha ha……”
Sau một hồi sững sờ, Diệp Huyền lấy lại tinh thần lại một lần nữa cười điên dại. Sơn núi chấn động, gió gào thét, đem tóc của hắn thổi bay bay, một đôi mắt hẹp dài mang đầy tà khí. Hắn nhìn Lãnh Loan Loan, nhíu nhíu mi. Môi mỏng có chút trắng bệch nói, làm cho chòm rây cũng rung động không ngừng.
“Tiểu nha đầu ngươi nói không sai, ta chính là Diệp Huyền.”
“Ngươi quả thật là Diệp Huyền.” Lãnh Loan Loan đến gần hắn nhìn chăm chú, hoàn toàn không để sự cuồng vọng của hắn vào trong mắt.
“Đúng vậy.” Diệp Huyền duỗi tay ra, vuốt vuốt chòm râu của mình, lộ ra khuôn mặt gầy có chút nhợt nhạt. Tà tứ nhìn chúng nhân sĩ võ lâm đang kinh sợ, “Ta chính là Diệp Huyền, cũng chính là minh chủ võ lâm tương lai.”
“Hừ, bất quá cũng chỉ là loại người vô sỉ giấu đầu hở đuôi.” Không Động phái Vương Hổ Thánh lúc trước bị Bạch Hoạ Niên đnáh bại, đầy bụng căm tức. Hiện tại nam nhân cuồng vọng này lại chọc giận hắn, làm hắn nhịn không được mà nói ra.
Ánh mắt hẹp dài của Diệp Huyền híp lại nhìn Vương Hổ Thành, đột nhiên tay phải vung lên, nghe “vút” một tiếng, một vật nhỏ lấp lánh ánh bạc từ trong tay Diệp huyền hướng Vương Hổ Thành bắn ra. Tốc độ nhanh như sét đanh làm cho Vương Hổ Thành không kịp trở tay, chưa kịp phản ứng lại cây châm kia đã đâm vào cơ thể.
Phụt…
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể coa lớn đổ rầm xuống đất. Maud da đồng khoẻ mạnh bỗng dưng chuyển thành thâm đen, chắc chắn là đã trúng kịch độc.
Mọi người ồ lên, đều hoảng sợ lại phẫn hận nhìn phía Diệp Huyền. Không nghĩ tới hắn lại âm hiểm như vậy, cư nhiên lại dùng ám khí tẩm độc.
Vạn Oánh Chiêu nhìn Vương Hổ Thành ngã xuống đất, trong nháy mắt tựa hồ lại thấy được cảnh cha mẹ chết thảm lúc đó. Ánh mắt đầy lửa hận thù thiêu đốt, bàn tay mềm rút bảo kiếm bên hông ra, quát một tiếng:
“Cẩu tắc Diệp Huyền, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi.” Thân ảnh xinh đẹp như chim yến tinh xảo, phi thân lên đài.
“Tiểu Chiêu.” Đông Phương Triết nhìn thấy Tiểu Chiêu làm vậy, sắc mặt đại biến, cũng phi thân đi lên.
“Hừ, cả hai ngươi cùng chịu chết.” Diệp Huyền hiển nhiên không đem hai kẻ trẻ tuổi đặt vào mắt, tay phải giương lên định sử dụng độc châm.
Dạ Thần hướng Dạ hồn, Dạ Mị gật đầu một cái, hai bóng dáng màu đen giống như đại bàng vỗ cánh, bay lên một trái một phái mang Vạn oánh Chiêu và Đông Phương Triết tránh khỏi độc châm.
“Dạ hồn, bỏ ta ra, ta muốn thay cha mẹ báo thù.” Vạn oánh Chiêu giãy giụa, trừng mắt đầy hận thù nhìn Diệp Huyền, giận dữ hét.
“Kẻ thù của ta nhiều như vậy, cha mẹ của tiểu nha đầu ngươi là ai?” Diệp Huyền nhìn Vạn Oánh Chiêu luôn mồm la hét muốn báo thù, ánh mắt hẹp dài bỗng đăm chiêu.
“Vạn gia trang.” Vạn Oánh Chiêu oán giận nói.
“Nga, nguyên lai là vị bằng hữu Tăng Duyên Dật kia không tốt.” Diệp Huyền gật đầu, thừa nhận, ngữ điệu lại mang vẻ khinh thường, “ Ai bảo cha ngươi không thức thời, ta vốn có ý định một chưởng đnáh chết hắn, nhưng ngẫm lại như vậy quả thực quá nhân nhượng rồi. hắn không phải là sợ liên luỵ người nhà sao, ta liền khiến cho nhà hắn ngay cả một mống cũng không còn. Không nghĩ tới cư nhiên lại để xổng ngươi.”
Lại chính vì nguyên do mà cả nhà nàng lại chịu cảnh diệt môn.
Vạn Oánh Chiêu đưa tay agứt gao nắm thành quyền, hắn căn bản không phải người, là ác ma không có tính người.
“Dạ hồn, ngươi bỏ ra. Ta muốn giất kẻ không có nhân tính này, ta muốn giết hắn.” Vạn oánh Chiêu lại hướng Dạ Hồn kêu la.
Mọi người như vậy mới biết ra là Diệp huyền là kẻ thù diệt gia của vị tiểu cô nương này, lại càng ghê tởm con người tàn nhẫn như vậy.
Lãnh Loan Loan chớp mi một cái, quần la lửa đỏ tung bay, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt giống như một con chim phượng hoàng rực rỡ đang bay, bóng dáng tao nhã liền dừng lại trên đài cao.
“Dẫn họ đi xuống.” Lãnh Loan Loan hướng Dạ Hồn, Dạ Mị nói.
“Vâng.” Dạ Hồn, Dạ Mị đem Vạn Oánh Chiêu đang giãy giụa cùng Đông Phương Triết bay xuống đài.
“Chủ tử, ta không cần đi. Ta muốn thay cha mẹ báo thù.”
“Im miệng.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói.
Đông Phương Triết ở bên người Vạn oánh Chiêu nhỏ giọng an ủi, chủ tử sẽ trả thù giúp ngươi.
“Tiểu nha đầu, ngươi muồn gì?” Diệp Huyền nhìn Lãnh Loan Loan, con ngươi hẹp dài hiện lên một sự kinh diễm. Còn trẻ lại tuyệt sắc như vậy, nếu có thể lấy nàng chắc chắn là như hổ thêm cánh rồi.
“Ta muốn mạng ngươi.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bàn tay mềm vuốt vuốt tóc trên đầu, làm tóc đen phân tán ở vai, đẹp đến kinh động lòng người. Một đôi mắt lạnh lùng giống như băng tuyết ngàn năm ngưng tụ, khiền người ta có cảm giác như đông lạnh.
Diệp Huyền kìm lòng không run lên, lại âm thầm cười chính mình ngu ngốc. Một tiểu cô nương như vậy thì có gì đáng sợ chớ. Vẫn bất động, cười tà nhìn Lãnh Loan Loan.
“Muốn mạng của ta, phải xem là tiểu cô nương đây có năng lực đó hay không.”
Bất chợt, ý cười chợt tắt, hai tay khẽ động, độc châm như hàng ngàn hạt mưa sắc bén loé ra ánh sáng bạc, bay thẳng về phía Lãnh Loan Loan.
Lê hoa đái vũ (*) châm?
(*)Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)
Mọi người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ nữ tử giống như tiên nữ này hôm nay lành ít dữ nhiều.
Sở Ngự hằng nãy giờ chỉ im lặng quan sát đột nhiên đứng lên, hai mắt thâm thuý tràn đầy sự sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, xuyên qua ánh nắng chói chang nhìn hàng ngàn cây ngân châm hướng Lãnh Loan Loan bay đến, nhịn không được kêu lớn:
“Cẩn thận…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Luyến Nguyệt Nhi
Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu - Luyến Nguyệt Nhi
https://isach.info/story.php?story=chin_tuoi_tieu_yeu_hau__luyen_nguyet_nhi