Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chiến Thần Bất Bại
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 185: Công Tử Ma Địch
M
ọi người đã quá quen với Đường Thiên ngây thơ ngốc nghếch, một Đường Thiên khí phách như thế thoáng cái đã chấn nhiếp mọi người.
Chỉ có Lăng Húc phẫn nộ, gã nghiến răng nghiến lợi hạ giọng bảo: “Láo lếu thật! Chờ ta khôi phục lại nhất định ngươi phải chết!”
Thanh Loan muốn nói cái gì nhưng mặt ngây ra không nói năng gì được. Trong tầm mắt nàng là bóng lưng của thiếu niên ngân giáp tản mát ra chiến ý như lửa, nàng cảm thấy không có ý niệm chống lại. Đột nhiên nàng nhớ tới lời khuyên của Địch Hoành Chiến lúc trước – Đường Thiên là một tên quái vật nguy hiểm.
Trên mặt Cố Tuyết hiện vẻ sốt ruột nhưng thị không định khuyên can. Địch Hoành Chiến, Thanh Loan có lẽ không biết Đường Thiên nhưng thị biết bên trong vẻ bề ngoài hồn nhiên khờ khạo là một trái tim cường giả chân chính.
Đường Thiên từ từ bước vào trong vòng.
Một gã hồn tướng giống như mây từ trong rương đồng bay ra, biến ảo thành hình.
Con mắt màu lam trong sáng như đá quý, khuôn mặt anh tuấn nhẹ nhàng cười nụ, hai chân bồng bềnh trong không trung, thân hình thon dài có mấy phần xuất trần.
"Ta gọi là Địch."
Giọng nói của gã êm tai dễ nghe, nhẹ nhàng êm ái làm lòng người mê say.
Mọi người giật mình, hồn tướng mà biết nói chuyện! Tiểu cô nương nhớ tới điều gì đó, khuôn mặt biến sắc lớn tiếng hét: “Sư phụ cẩn thận, gã là Ma Địch!”
“Ma Địch hả?” Đường Thiên sửng sốt. Thật sự mà nói thì khi Địch mở miệng cũng làm hắn giật mình. Hắn giao thủ với hồn tướng nhiều rồi, lần đầu tiên thấy hồn tướng có thể nói. Đương nhiên ngoại trừ Binh ra, đến cả quỷ trảo bình thường cũng không nói một tiếng.
“Thật không ngờ, bao năm như vậy vẫn còn có người nhớ được tên ta, thật hết sức vinh hạnh.” Địch mỉm cười, quay sang khom lưng cảm tạ tiểu cô nương.
Sắc mặt tiểu cô nương có chút trắng hơn, vẻ mặt những người khác thì mờ mịt, họ chưa từng nghe thấy cái tên này.
Nhìn phản ứng của tiểu cô nương, Đường Thiên biết lai lịch đối phương không nhỏ. Thế nhưng hắn không chút e sợ mà lại càng thêm hưng phấn. Hắn nhìn Địch chằm chằm, trầm giọng bảo: “Đừng nhiều lời, một chiêu phân thắng thua đi!”
Địch hơi cúi mình, khí chất tỏ ra ung dung ưu nhã: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Y vung tay lên, một quầng sáng hình tròn hiện ra, hình thành một cái không gian phong bế.
Địch giải thích: “Thỉnh mọi người đừng lo lắng, quầng sáng này chỉ là để cách âm tránh lan tới gần quý hữu.”
Đường Thiên hơi kinh ngạc, hồn tướng rất lễ phép thế này hắn chưa từng thấy. Hắn không nhịn được bèn thì thầm với Binh: “Ầy, đại thúc, đều là hồn tướng cả sao đẳng cấp của người kém hơn người ta nhiều vậy?”
Binh nhướng nhướng mí mắt, trả lời một cách hờ hững: “Bọn thiếu gia thế gia đều có cái đức hạnh này, năm dưa đám thế gia bị chúng ta tiêu diệt không một vạn thì cũng đến tám ngàn đó. Còn lũ thiếu gia thế gia thì, hức, không cách nào tính chính xác được…”
Đường Thiên: "..."
Hắn không còn thời gian để nghe Binh đại thúc khoác lác nữa. Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ. Trên tay Địch xuất hiện một ống sáo đồng, thân nó trơn bóng như mới, sáng bóng đến mức có thể soi gương.
Đường Thiên ngưng thần chờ đợi, đối phương tên là Ma Địch vậy thì các thức công kích có liên quan tới điều này.
Âm võ kỹ?
Đường Thiên có chút hiếu kỳ, có cả sự mong đợi. Hắn chưa từng gặp đối thủ như vậy.
Địch hành lễ, trong trẻo nói từng tiếng: "Mời ngài nghe một khúc!"
Con mắt màu lam khép hờ, ống sáo đồng quay ngang đặt trên bờ môi. Một luồng khí tức rót vào, ống sáo bỗng sáng le lói. Âm phù giống như nước chảy từ trong ống sáo từ từ chảy ra.
Bên trong quầng sáng, không khí thoáng cái trở nên trì trệ.
Con mắt Đường Thiên bỗng dưng trợn tròn tỏ ra kinh ngạc. Cơ thể hắn thế mà tê đi, bắt đầu mềm mại vô lực.
Tiếng sáo réo rắt, du dương, mờ ảo như mây, từng tia mây mù vờn quanh người Ma Địch. Trong đám mây trắng lượng lờ, con mắt màu lam của Ma Địch cụp xuống, thần tình cực kỳ chuyên chú.
“Hừ!” Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, chân lực trong cơ thể tản ra cảm giác mềm nhũn biến mất. Chân hắn nhún một cái phóng tới đối diện với Ma Địch!
Võ kỹ của tên quái này quả nhiên quỷ dị, cứ tiên hạ thủ vi cường!
Thanh âm tiếng sáo văng vẳng trong không trung. Đường Thiên lập tức cảm nhận được sự dị trạng ở xung quanh. Không khí xung quanh bỗng trở nên vô cùng đặc. Đường Thiên cảm thấy mình như đi trong vũng bùn, mỗi bước đều tiêu hao rất nhiều khí lực.
Không khí như tường, nửa bước cũng khó đi.
Ma Địch cách đó chỉ mấy trượng, gã cứ cụp mắt mà thổi, chìm đắm trong thế giới của chính mình.
Gầm lên một tiếng, Đường Thiên đánh ra một quyền vào không khí phía trước.
Tiểu Băng quyền!
Tuy chỉ là võ kỹ hạng thấp nhưng dung hợp với tham ngộ về chấn động của Đường Thiên, không khí đậm đặc ngưng tụ trước mắt tan ra giống như hạt cát rời rạc.
Đường Thiên thừa cơ xông về phía trước.
Mới lao một bước không khí xung quanh lại được tiếng sáo tiếp sức, khôi phục nguyên trạng.
Đường Thiên không hoang mang chút nào, cứ có biện pháp giải quyết là được!
Song quyền thay nhau đấm ra, mỗi quyền mỗi bước, thong thả mà kiên định tới gần Ma Địch. Ma Địch dường như không cảm thấy gì chỉ chuyên tâm vào thổi sáo, dường như không ý thức được nguy hiểm đang tới gần.
Bước liên tiếp được bảy tám bước, Đường Thiên lúc này chỉ còn cách Ma Địch khoảng hai trượng.
Nếu trong trường hợp bình thường thì cự ly hai trượng đối với Đường Thiên thì chẳng là gì. Tuy hiện giờ dù Đường Thiên không để trong nhưng đến tận giờ hắn cũng cho rằng tiếng sáo của đối phương độc đáo kỳ lạ mà lại không quá lợi hại.
Chỉ cần hắn bước tới gần đối phương một trượng là có thể chắc chắn giết chết được đối phương.
Đường Thiên không chút hiểu biết về âm luật, lúc này tiếng sáo bắt đầu phát sinh biến hóa.
************
Bên ngoài quầng sáng, sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt hoàn toàn.
Cố Tuyết nhìn thấy sắc mặt tiểu cô nương bỗng buột miệng ra hỏi: “Công chúa, vị Ma Địch này rất lợi hai sao?”
Tiểu công chúa bặm chặt môi, giọng nói có vẻ run run: “Thời kỳ của Ma Địch sớm hơn Trảm Kiếm Ma tiền bối khoảng một trăm năm gì đó. Gã xuất thân trong thế gia, từ nhỏ đã tinh thông âm luật. Sau khi tu luyện võ kỹ thì đưa âm luật dung nhập vào hình thành một phái âm võ kỹ riêng. Tiếng sáo dường như có ma lực vì vậy mới được gọi là Ma Địch. Ma Địch xuất thân thế gia, phong độ ngời ngời, hiền lành khéo léo nên được mọi người gọi là Ma Địch công tử. Một trận thành danh, đó là lúc Phỉ Lâm tinh gặp phải tinh hồn thú triều đại quy mô, bảy thành liên tiếp bị phá, thây chất đầy đồng, không ai ngăn cản được. Khi thú triều tràn đến thành thứ tám thì Ma Địch đột nhiên chạy tới. Đêm đó trên tường thành, một khúc sáo vang lên làm lui thú triều. Trong một lớp thú triều lấy được tinh hồn thú cửu giai!”
Không rõ là tiểu cô nương kích động hay sợ hãi nhưng khi nói đến đoạn truyền kỳ trong lịch sử này tự nhiên tâm nảy sự kính ngưỡng.
Những người khác nghe thấy thế thì cảm xúc trào dâng, vừa lo vừa sợ.
Tinh hồn thú cửu giai đó là khái niệm gì đây?
Chỉ có Lăng Húc nghe vậy thì trợn mắt há mồm. Cuối cùng gã cũng rõ cái gã quỷ quái ngây người thổi sáo một mình trong quầng sang kia mà lại cường hãn đến như thế.
“Vậy chẳng phải hắn là võ giả cấp Thiên lộ sao?” Địch Hoành Chiến thất thanh.
“Ừm.” Tiểu cô nương cắn môi, lo lắng nhìn vào bên trong trường: “Trong một năm rực rỡ, Ma Địch công tử đã từng đánh bại ba võ giả cấp Thiên lộ!”
Mấy người nghẹn họng, trân trối nhìn. Họ khiếp sợ không thể nói lên nửa lời. Võ giả cấp thiên lộ đánh bại ba võ giả cùng cấp thiên lộ. Cái khác biệt này, bọn họ đương nhiên biết.
Lăng Húc mở to con mắt, trong lòng liên tục thầm than thở: một tên ngốc thật là lợi hại!
Tên Đường ngớ ngẩn gặp nguy hiểm rồi!
Không đúng!
“Nếu là như vậy thì tên Đường ngớ ngẩn hẳn là đã thành tro bụi từ lâu rồi mới phải.” Lăng Húc nhíu mày nói.
“Hẳn là thực lực giảm xuống rồi.” Địch Hoành Chiến kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Gã đưa mắt liếc nhìn đã thấy chỗ then chốt: “Sau một thời gian dài thì đẳng cấp hồn tướng sẽ giảm xuống không ngừng. Chắc chắn không thể so với thời kỳ toàn thịnh.”
“Tên ngốc kia gặp may quá!” Lăng Húc hừ lạnh một tiếng, trong tâm thả lỏng.
Tiểu cô nương lắc đầu: “Đẳng cấp sẽ giảm xuống nhưng thể ngộ với võ kỹ sẽ không giảm. Ma Địch công tử nổi tiếng nhất với sát chiêu, Ma âm phá!”
“Ma âm phá hả?” Mọi người đồng thanh hô cùng một câu.
“Ừm.” Thần sắc tiểu cô nương tỏ ra cực kỳ lo lắng: “Nó còn có cái tên khác là nhất khúc thất sát!”
"Nhất khúc thất sát?"
Riêng cái tên này cũng đủ làm cho mọi người kinh hồn táng đởm.
“Ừ.” Vẻ lo lắng trên khuôn mặt tiểu cô nương càng đậm: “Ta không biết một chiêu này suy cho cùng sẽ xảy ra cái gì. Nhưng nghe kể một chiêu này của Ma Địch chưa từng thất bại.”
Cho tới bây giờ chưa từng thất bại …
Trong lòng mọi người lại nặng trình trịch, cặp mắt bọn họ nhất tề nhìn vào trong trường.
Đường Thiên bên trong trường chỉ còn cách Ma Địch chưa tới hai trượng. Đối với Đường Thiên thì càng gần là càng sắp tới lúc hắn có thể phát động công kích.
Nhưng vào lúc này, bên trong trường chợt sinh biến cố.
Trong quầng sáng, bỗng nhiên bọt khí tự nhiên sinh ra. Trong nháy mắt lại thêm một bọt khí. Màn tiếp theo làm mọi người nín thở. Không khí bên trong quầng sáng tựa như sôi trào. Một bọt khí, lại một bọt khí cứ thế xông ra.
Những bọt khí trong suốt này bằng một nắm tay, sau khi hiện ra thì lẳng lặng trôi nổi trong không khí.
Trong nháy mắt, Đường Thiên nằm trong một đống bọt khí.
Đó là... Cái gì?
Ngoài quầng sang, mọi người trợn trừng cặp mắt.
Chân Không cầu!
Trong lòng Đường Thiên khiếp sợ vô cùng. Mỗi một bọt khí là một chân không cầu. Đường Thiên có thể dùng Chấn đãng quyền xuất Chân Không cầu nhưng so với Chân Không cầu vô số kể dày đặc này thì Đường Thiên cảm thấy một chiêu của mình đúng là tầm thường, là trò vặt vãnh.
Nếu như bảo lúc trước Đường Thiên còn chưa phán đoán được thực lực của đối phương. Một chiêu này lập tức làm cho Đường Thiên nhận ra được thực lực của Ma Địch.
Đường Thiên như ngộ ra điều gì, hóa ra bản chất của tiếng sáo cũng là một loại chấn động thôi.
Hắn đã từng tu luyện Chấn đãng quyền nên hắn hiểu sâu sắc hơn so với người bình thường. Muốn hình thành Chân không cầu phải làm chấn động thật mạnh hút hết không khí.
Nhưng đồng thời có nhiều Chân Không cầu như thế thì …
Trong mắt Đường Thiên, mỗi một Chân Không cầu là một điểm chấn động. Bên trong tầm mắt, dày đặc chi chít hơn nghìn điểm chấn động cùng tồn tại!
Ma Địch thật là lợi hại … gã làm thế nào mà được thế?
Đường Thiên nghĩ nát óc cũng không ra Ma Địch làm thế nào để được điểm này, nhưng lúc này cảm giác nguy hiểm trong lòng mạnh đến mức trước nay chưa từng xảy ra.
Có vô số bọt khí bốc lên, thân ảnh Ma Địch cúi đầu cụp mắt thổi sáo càng lúc càng trở nên mờ ảo bất định. Sát cơ như thực chất ở toàn trường. Mái tóc dài của Ma Địch bay lượn, khuôn mặt anh tuấn chăm chú thổi sáo hiện ra.
Ngón tay thon dài lướt trên sáo đồng, động tác khẽ vuốt mềm như gió làm cho lông tơ của Đường Thiên đều dựng đứng lên.
Khắp bầu trời là những Chân Không cầu lơ lửng từ bốn phương tám hướng từ từ hướng tới Đường Thiên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chiến Thần Bất Bại
Phương Tưởng
Chiến Thần Bất Bại - Phương Tưởng
https://isach.info/story.php?story=chien_than_bat_bai__phuong_tuong