Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lâm Mộ Mai
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 183
T
hứ Bảy, Mộ Mai lôi Vưu Liên Thành đi lễ chùa. Những ngày lễ chùa được chính phủ Bắc Kinh liệt vào một trong những hiện tượng văn hóa, nên mỗi dịp đều được đầu tư rất kỹ.
Hiện giờ đã cuối tháng mười một, một trong những ngày lễ nhộn nhịp nhất cuối năm. Trên đường người qua kẻ lại đông nghịt, có cả khách trong nước lẫn ngoài nước. Người bán hàng rong nhiệt tình chào mời khách, khung cảnh nhộn nhịp tưng bừng.
Cô mua cả đống đồ chơi lưu niệm, bắt Vưu Liên Thành xách đầy hai tay. Nhìn những món đồ muôn màu muôn vẻ ấy, cô chợt thấy dường như thân phận họ đã đổi ngược, giờ là Vưu Liên Thành sắm vai thư đồng của Lâm Mộ Mai.
Rẽ qua khúc cua, một bác gái mặt mày đôn hậu gọi họ lại, không, phải là gọi mình Vưu Liên Thành mới đúng.
"Cậu trai trẻ, cậu mua một chiếc vòng ngọc cho bạn gái cậu đi. Vòng ngọc này có ý nghĩa mĩ mãn thuận lợi."
Có lẽ câu "bạn gái" kia của bác ấy đã khiến Vưu Liên Thành vui vẻ, thế là anh kéo tay Mộ Mai đến, còn ra vẻ sành sỏi đánh giá khay vòng ngọc của bác ấy.
Nhìn dáng vẻ anh hớn hở nói chuyện với bác gái kia, Mộ Mai bỗng nổi hứng trêu chọc Vưu thiếu gia, cô nghiêm mặt nói với bác gái: "Bác ơi, bác lầm rồi ạ."
Trong mắt bác ấy ngập vẻ nghi ngờ.
"Bác à." Mộ Mai kéo áo Vưu Liên Thành, "Cháu không phải bạn gái người này đâu, cậu ấy là em trai cháu."
Giận chưa? Mộ Mai thị uy liếc nhìn Vưu Liên Thành, hiển nhiên lời nói của cô đã khiến mặt Vưu thiếu gia ảm đạm trắng bệch.
Vừa dứt lời, bác gái kia kề đến, săm soi nhìn kỹ mặt cô, rồi lại chuyển sang Vưu Liên Thành, sau đó cười phá lên, chỉ vào khay vòng ngọc: "Nếu cháu là chị gái cậu ấy, bác sẽ tặng hết đống vòng này cho cháu không lấy tiền."
"Bác đừng tự tin quá như vậy. Lát nữa cháu đưa thẻ căn cước của bọn cháu cho bác xem, bác sẽ biết mình đã nhầm to đến cỡ nào." Mộ Mai tiếp tục thản nhiên nói dối.
Bác gái xua tay: "Cô gái à, đừng lừa bác. Trước đây ông nội bác là thầy xem tướng, bác cũng có chút nghiên cứu nho nhỏ với lĩnh vực này. Hai người bọn cháu có tướng phu thê đấy."
Bác ấy chỉ vào mắt Mộ Mai: "Ví dụ như cháu là mắt hạnh, còn cậu trai này mắt lại hẹp dài, trong tướng phu thê gọi lại lấy ưu bù khuyết."
Nói xong, bác gái còn kéo tay hai người, mở lòng bàn tay họ ra, lát sau lại cười khanh khách: "Hai cháu không chỉ có tướng phu thê mà còn có mệnh phu thê nữa, sẽ sống với nhau đến răng long đầu bạc." Bác ấy chỉ vào đường chỉ tay của họ, "Đây là đường tình duyên, theo đường này cho thấy, ban đầu hai cháu có chút trắc trở nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ nắm tay đi đến cuối đời."
Mộ Mai cúi đầu nhìn chỉ tay của mình và Vưu Liên Thành cái hiểu cái không, nhưng lòng đã bắt đầu sùng kính con ngõ cổ kính mang sắc thái huyền bí này, vui mừng tin tưởng lời bác gái kia một cách khó hiểu.
Bác gái cười rạng rỡ, từng nếp nhăn trên mặt đều toát lên nét ôn hòa: "Cô gái, bây giờ bác vẫn còn khỏe mạnh, sẽ chờ cô cậu ở đây. Đến lúc đó cô cậu có kết hôn nhất định phải đến đây tặng bác bánh kẹo cưới đấy nhé. Sao đây, cháu có muốn lấy thẻ căn cước ra cho bác xem nữa không?"
Mộ Mai nghẹn lời, ngượng ngừng sờ mũi. Trái lại Vưu Liên Thành nãy giờ vẫn ở bên cạnh im thin thít lại cất lời: "Bác, bác thấy cháu và cô ấy không hề giống..." Anh ngập ngừng chốc lát mới hỏi nốt, "... chị em sao? Bác xem thấy bọn cháu có tướng phu thê còn sống đến răng long đầu bạc thật hả?"
Nghe giọng kính trọng của anh kìa! Từ lúc nào mà Vưu thiếu gia nhà cô đã biết kính già yêu trẻ thế? Mộ Mai thầm thắc mắc.
Bác ấy thôi cười, ánh mắt nhìn ra con phố dài: "Cậu trai, bác đã buôn bán ở đây mấy chục năm rồi, xưa nay không hề nói hươu nói vượn."
Khoảnh khắc ấy tay Mộ Mai bị Vưu Liên Thành siết chặt, khó hiểu cảm nhận tâm trạng anh như có gì đó biến đổi vô cùng to lớn.
Vưu Liên Thành mua hết đống vòng ngọc của bác gái kia rồi vội vàng kéo cô ra về, không dạo chùa nữa.
Trên đường trở về câu lạc bộ, anh chỉ lo chăm chú lái xe, còn Mộ Mai thì vừa ngắm nghía đống đồ chơi mình mua được, vừa nói không ngớt với Vưu Liên Thành, thế nhưng anh không hề phản ứng đáp lời.
"Vưu-Liên-Thành!" Mộ Mai cất cao giọng.
Anh như mới choàng tỉnh khỏi cơn mơ, khẽ quay mặt sang: "Gì cơ..."
Đúng là anh không hề để tâm đến chuyện cô nói, Mộ Mai mất hứng mím môi quay đi giận dỗi.
"Mộ Mai, sau này không được nói lung tung nữa." Anh nhớ lại chuyện khi nãy, cất lời cảnh cáo.
Nói gì mà lung tung cơ chứ? Mộ Mai bối rối quay mặt nhìn Vưu Liên Thành, phát hiện sắc mặt anh nghiêm trang.
"Nghe không, nếu em còn nói vậy anh sẽ buồn đấy." Anh nói tiếp.
Không hiểu sao, Mộ Mai cảm nhận được trong lời nói anh ẩn chứa vẻ ưu thương. Mộ Mai nghĩ chắc do câu "chị em" của mình rồi. Vưu thiếu gia lạ thật, cứ luôn canh cánh chuyện tuổi tác thế.
"Em biết rồi, sau này không nói nữa." Cô hứa hẹn.
Đúng vậy, nếu lời nói ấy làm anh buồn, sau này cô sẽ không nói nữa.
Trở về câu lạc bộ thì đã đến trưa, Vưu Liên Thành không ăn trưa với Mộ Mai mà là vội vàng chui vào phòng tắm, sau đó đi ra. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, ôm cô thật chặt: "Ở đây chờ anh!" Rồi hối hả chạy đi.
***
Đang ngủ trưa ngon giấc, Tần Mặc bị một cuộc điện thoại đánh thức. Cô là chủ nhiệm khoa xét nghiệm ADN của bệnh viện tư nhân vô cùng bảo mật ở Bắc Kinh. Bình thường nếu không có tình huống đặc biệt, hai ngày cuối tuần cô đều có thể ở nhà không phải đi làm.
Hơn hai giờ rưỡi chiều, viện trưởng gọi điện đến bảo cô lập tức đến bệnh viện, ba giờ rưỡi sẽ có khách đến xét nghiệm. Ông còn ra lệnh, khi gặp vị khách kia thì nên nói ít làm nhiều là được.
Tần Mặc đang thay quần áo chuẩn bị đi làm thì lại nhận được cuộc điện thoại thứ hai, bên kia vang lên giọng nói nũng nịu ngọt ngào: "Chị họ, chị đoán xem em đang ở đâu nào?"
Vừa đến văn phòng, mông còn chưa kịp ngồi nóng thì một chàng trai trẻ cầm theo giấy giới thiệu đích thân viện trưởng ký tên tìm đến.
Tần Mặc còn tưởng người khiến viện trưởng đặc biệt nhắn nhủ như vậy phải là nhân vật gì tai to mặt lớn lắm, nào ngờ chỉ là một chàng trai ăn mặc rất bình thường. Áo sơ mi ca rô phối với áo phao hàng chợ, đeo kính gọng to và mũ lưỡi trai kéo thấp.
Đầu tiên anh ta cho biết mình đến làm xét nghiệm ADN giúp bạn, đưa túi nhựa chứa hai sợi tóc cho cô, nhanh chóng điền tài liệu, lúc rời còn đi nhấn mạnh cần gấp kết quả vào thứ Hai này. Từ lúc xuất hiện cho đến lúc khuất bóng chỉ trong mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi.
Tuy rằng tuân theo lời viện trưởng dặn dò, nhưng Tần Mặc vẫn tò mò lén đánh giá chàng trai kia. Tuổi tác khoảng hơn hai mươi, da dẻ rất tốt, còn lại thì không phân biệt rõ ràng, bởi vì đối phương ăn mặc như vậy rất khó nhìn được mặt mũi thật thế nào. Duy nhất có thể khẳng định người này không phải dân Bắc Kinh, hơn nữa còn sống ở nước ngoài rất nhiều năm. Dù rằng nói tiếng phổ thông rất chuẩn nhưng thỉnh thoảng vẫn chen vào một hai từ đơn tiếng Anh. Giọng nói rất êm tai, đặc biệt khi nói tiếng Anh còn thành thạo uốn lưỡi, khiến người nghe say mê.
Tần Mặc bỏ bảng tài liệu và hai sợi tóc kia vào hộp định cầm đến phòng giám định, song vừa mở cửa ra đã thấy một cô gái trẻ tuổi cao ráo đứng ngoài hành lang, ngơ ngác nhìn theo hướng bóng lưng chàng trai trẻ vừa rời khỏi phòng làm việc của cô.
Tần Mặc cười tươi rói, bước đến vỗ vai cô em họ mình: "Tiểu Quỳ yêu dấu của chị, đang ngắm anh chàng đẹp trai kia hả?"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lâm Mộ Mai
Loan
Lâm Mộ Mai - Loan
https://isach.info/story.php?story=lam_mo_mai__loan