Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Ti Động 38 Hào
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 183: Tiểu Viện
Đ
ại thúc tôm rất bưu hãn trong sân kia vừa nói thầm cái gì, vừa cầm cái kéo lớn không biết lấy từ đâu ra cắt sửa bụi rong.
“Nè, chàng biết hắn không?”
“Sao có thể không biết, tuổi hắn rất lớn, Tử Hằng hồi nhỏ đều là một tay hắn chăm sóc, ta cũng phải gọi hắn một tiếng tôm thúc.” “À há…” Ta bừng tỉnh gật đầu, hèn chi hắn không thèm che giấu đối với Tiểu Tâm như thế. Ừm, tôm thúc, xưng hô này là lạ.
Nụ cười của Phượng Nghi sao lại thấy đáng đánh đòn như thế: “Đã có hắn, vậy chúng ta cũng không phải khó khăn.” Hắn lượm một viên đá nhỏ ném vào trong tường viện, tôm thúc kia thoáng cái thẳng thắt lưng, đồng thời quay đầu, một tay đã sáng lên thanh đao lưỡi cong hàn quang lấp lánh.
“Tôm thúc, là ta.” Phượng Nghi vẫy tay một cái với hắn.
“Hở?” Tôm thúc sau khi ngạc nhiên lộ ra một nụ cười thật to, biểu tình xúi quẩy đối lập rõ nét với khi đối mặt đối mặt Tiểu Tâm: “Ngươi, ngươi là tiểu Phượng à, ngươi đây là từ đâu tới đây?”
“Nhỏ giọng một chút, ta tới chỗ này Tử Hằng cũng không biết.” Phượng Nghi cười hì hì kéo ta đi ra từ phía sau bụi san hô: “Đây là Đào Hoa nương tử của ta, đây là tôm thúc.”
Ta vội vàng cười, gật đầu vấn an: “Tôm thúc.”
Chúng ta không phải là muốn lặng lẽ vào thôn, không cần bắn súng sao? Phượng Nghi kêu to như thế, Tử Hằng nói không chừng có thể nghe thấy chứ?
“À, ta đã nghe nói ngươi thành thân, ái chà chà, tân nương tử thật sự là vừa đoan trang vừa đứng đắn, ừ, là một cô nương tốt.”
Vị tôm thúc này… Ta biết ta trông không thế nào. Cám ơn lão ngài còn có thể chỉnh ra những từ đoan trang hào phóng để biểu dương ta.
Hắn đẩy cửa ra, đao cong thu vào, cười mắt híp thành một cái khe.
“Đến đến, các ngươi mau vào, ta đây liền đi nói cho…”
“Tôm thúc, ta đang muốn nói với ngươi, chuyện chúng ta đến đây, trước tiên đừng nói cho Tử Hằng.”
“Hả?”
“Ngươi cũng biết hắn, chuyện gì cũng muốn tự mình gánh. Ta là lo lắng lần này hắn có chút lời không dễ nói, có chút việc không dễ làm. Cho nên… Hắn nếu biết, lần này ta đến có lẽ có lẽ không công.”
Tôm thúc liên tục gật đầu: “Nói phải! Hắn chính là tính tình ấy ấy, giống mẹ hắn như đúc. Yên tâm, các ngươi mau vào đi, hắn không muốn nghe ầm ĩ bên ngoài nhốt mình trong phòng trong phòng đấy, chắc chắn không biết các ngươi đã tới.”
Chúng ta đi theo phía sau hắn vào sân. Dưới đất trải cát trắng nhỏ mịn, bước trên đường đá, bên đường là rong dập dềnh lòa xòa, trong yên tĩnh lộ ra một cỗ sức sống. Phượng Nghi nhìn hai bên: “Ta cũng đã lâu không tới, nơi này cũng không thay đổi chút nào ha.”
“Đúng vậy, đến đến, gian phòng lần trước ngươi ở, ta không động đậy mảy may, lúc ngươi đi thế nào vẫn là thế ấy.”
Chúng ta băng qua đình viện, dọc theo hành lang gấp khúc đi đến đầu cùng, biểu tình của Phượng Nghi có chút hoài niệm, hắn đẩy một cánh cửa sổ ra: “Nàng xem, gian ấy chính là gian phòng của Tử Hằng.”
Ta ló đầu qua xem, cách núi giả và rong, có thể nhìn thấy nửa cánh cửa sổ.
“Đến đến, ăn chút điểm tâm.”
Tôm thúc thu xếp mấy mấy món ăn, bánh ngọt, mứt, còn có hàu biển gì gì đó, với cả một ấm trà. Có điều, điểm tâm cũng thế, nước trà cũng vậy, đều là lạnh băng. Đương nhiên, cũng có thể dùng những biện pháp khác đun nóng, chẳng qua là ở trong này, thủy tộc bình thường cũng không nhóm lửa.
Ta nghĩ có lẽ các thủy tộc có chướng ngại tâm lý với nhóm lửa. Không phải làm không được, mà là không muốn làm như vậy.
“Tôm thúc ngồi, chúng ta đã lâu không gặp.” Phượng Nghi giao trà cho ta, sau đó lấy rượu ra rót vào trong chén trà: “Đến, tôm thúc, ta kính ngươi.”
“Được được,” tôm thúc lộ ra biểu tình thèm rỏ dãi, bưng rượu lên hít thật sâu một cái: “Thơm quá! Trên người của ngươi toàn là thứ tốt. Cái này có còn không? Tặng ta hai bình, ta giữ lại từ từ uống.”
Ta tự rót chén trà cho mình, nhón hai con hàu ăn. Ưm, là muối, hơi có chút mùi, vị ngon đầy miệng, hương vị rất không tệ.
Bọn họ mời rượu lẫn nhau, có đến có đi, uống vui quên trời đất, tôm thúc thích vật trong chén, thế nhưng thoạt nhìn tửu lượng không tốt, mặt đỏ hồng, nói chuyện cũng có chút mơ hồ không rõ.
“Tôm thúc, chuyện Tiểu Tâm kia, ngươi rõ ràng sao?”
Hắn trợn trắng mắt về phía ta: “Đừng nhắc tới loại người ấy, mất hứng.”
Hự, một cục thịt hàu mắc trong cổ họng, ta vội vàng uống một hớp trà lớn.
Phượng Nghi nói: “Không dối gạt tôm thúc, chúng ta lúc trước còn tưởng rằng nàng bị Đổng tiên tử độc ác giết, về sau mới biết trúng kế của nàng. Nói thật, ta vừa nghĩ tới còn cảm thấy khẩu khí này nuốt không trôi, chuyện đã trải qua cũng không ít, lại có thể lật thuyền trong mương, bị nàng lừa.”
Tôm thúc vỗ bàn cái bịch: “Hừ! Vậy cũng chẳng thể trách các ngươi! Ta cũng bị nàng lừa xoay vòng? Năm đó lúc Tử Hằng phạm phải quy định bị nhốt, còn gửi gắm nàng cho ta chăm sóc, ta còn cảm thấy nàng tính tình điềm tĩnh, lại thành thật! Thành thật cái rắm! Nàng ban đầu xem như an phận, ta dạy nàng chút đao pháp gì gì đó, còn đi nhờ người khác giúp đỡ, dạy nàng chút tâm pháp, chỉ điểm nàng đạo tu luyện. Kết quả chưa qua vài năm, nàng liền leo lên cành cao! Quen biết người bên chính điện, thời gian đi ra ngoài càng ngày càng dài, về sau không trở lại luôn…”
Được, tôm thúc mà đã oán giận thì sẽ không xong.
Ta hơi thất thần, tôm thúc thoạt nhìn chẳng những mặt đỏ, phàm là da dẻ có thể lộ ra cũng đỏ, tựa như luộc nước nóng… Khụ, được rồi, có lẽ tôm chính là loại thể chất này, nóng lên là đỏ.
“Về sau ta còn tưởng rằng nàng mặc dù người lớn tính tình lớn, vẫn không quên gốc, sau đó nàng lại quay về đi theo Tử Hằng, ta còn cố ý giấu giếm những chuyện kia thay nàng… Ôi, nếu biết những chuyện sau này, ta chắc chắn…” Lời nói đằng sau chắc chắn, bị một ly rượu cùng nhau rót vào trong bụng.
Ta lại quay đầu nhìn nửa cánh cửa sổ gian phòng Tử Hằng ấy, cửa sổ đang đóng, Tử Hằng ở trong phòng làm cái gì chứ? Luyện công? Hay là đọc sách? Hay là đang suy tư vấn đề?
“Thật ra… Đông hải này, không bao nhiêu chỗ đáng để lưu luyến.” Tôm thúc thở dài: “Ngay cả ta có đôi khi, cũng tính dứt khoát tìm một chỗ nhỏ dưỡng lão cho xong, những chuyện hàng ngày ở đây ấy à, ngươi xem phía trước, bên kia,” ta nhìn theo hướng hắn chỉ, nơi đó lúc chúng ta đến đã đi qua, chính là nơi gặp phải những thị nữ xinh đẹp ấy. Nơi đó lại đi về phía trước là một cung điện trải dài, rộng rãi mà nguy nga, cung điện tiên giới ta chưa từng thấy, cung điện ma vực chỉ mơ hồ thấy bóng dáng. Ta nghĩ, đình đài lầu các cung điện hiên thất nơi này tuyệt đối không thua kém hai nơi trước, mái cong xà nhà huy hoàng rực rỡ, trên trụ hành lang sơn son có hoa văn, sàn nhà dùng vỏ sò hạt châu san hô ghép lại điêu khắc, hoa mỹ tráng lệ nói không hết.
“Đó chính là Thủy Tinh cung. Rất đẹp ha, ta khi còn là tiểu hài tử, lần đầu tiên nhìn thấy Thủy Tinh cung, ta muốn quỳ xuống hôn mặt đất nơi đó. Nó thật đẹp, thế nhưng cũng quá lạnh giá. Vô số thủy tộc đều muốn có thể đi vào Thủy Tinh cung, có thể có một chỗ ngồi ở nơi đó. Thế nhưng thi thể mỗi ngày khiêng ra từ nơi đó, nhiều như người lần đầu tiên bước vào nơi đó. Còn nữa, căn bản là im hơi lặng tiếng biến mất, ngay cả một bọt nước nho nhỏ, một chút gợn sóng cũng không kinh động.”
“Chính là như vậy, ta ở trong này rất lâu, xem cũng quá nhiều, có đôi khi ta cảm thấy, Thủy Tinh cung này quả thực là thi cốt đắp lên…”
Cũng không phải sao, ta cũng nghĩ như vậy. San hô, đồi mồi này, còn có vỏ trai ngọc óng ánh trong suốt hơn cả ngói lưu ly trải ngay nóc nhà kia… cũng không phải đều là thi thể sao!
Sắc trời tối dần, bầu trời trên đỉnh đầu… Ừ, nơi này không thể gọi là bầu trời, từ cửa sổ nhìn lên trên, một mảnh nước đen thẫm xanh lam. Phương hướng Thủy Tinh cung sáng rọi huy hoàng, giống như trong thành thị kiếp trước, bật vô số đèn nê ông, lấp lánh chiếu sáng, rực như ban ngày. Ta bỗng nhiên nhớ tới, dường như kiếp trước cách nhà ta không xa có một chỗ hộp đêm các loại, tên cũng gọi là Thủy Tinh cung — chẳng qua là, đương nhiên không có đẹp hoa lệ như Thủy Tinh cung này.
Bên ngoài lại có người gõ cửa, ta và Phượng Nghi ở trong phòng không nhúc nhích, nhìn ra từ cửa sổ, cách tảo biển rộng lờ mờ, có một tiểu đồng tử chải bím tóc hướng lên trời đứng ở ngoài cửa: “Tôm thúc, đêm nay có đại yến hội nha, ca ta bảo ta đưa một chút rượu tới cho ngươi — A? Ngươi đã uống rồi?”
“Đa tạ ca ca ngươi, ừm, đây chính là rượu ngon ha.”
“Ừ, liền biết ngươi thích, ca ta trộm giấu một bình lớn đấy, đều ở chỗ này. Đúng rồi, Tử Hằng ca ca đâu?”
“Hắn đọc sách.”
“Ừ, đây là hai hộp thịt, ta nhớ Tử Hằng ca ca thích ăn cái này.”
“Thật làm cho ngươi và ca ngươi lo lắng, ta cũng thay công tử cảm ơn các ngươi.”
“Hì, tôm thúc ngươi đừng khách khí, ta đi đây!”
Tôm thúc bưng thịt và rượu về, toét miệng cười: “Đến đến, không có công tử, tiện nghi chúng ta, hộp thịt này bình thường cũng không hay làm, lúc có đại yến mới làm.”
Ta tò mò nhón một miếng: “Đây là thịt gì?”
“Thịt bò, còn có thịt thủ lợn, kẹp hai mảnh ngó sen, quấn lòng trắng trứng.”
“Ai, thứ này rất bình thường mà.”
Phượng Nghi giơ tay lên, bộp một tiếng đập vào trên trán ta: “Đây chính là đáy biển, nơi không nuôi dê bò.”
“À há, phải, vật hiếm mới quý.”
Ngay cả hộp ngó sen, vật này ở chỗ chúng ta bình thường, đến nơi này trở nên quý giá.
Đã chúng ta không hiếm lạ, những thứ này đều tiện nghi lão tôm thúc, hắn cắn một miếng hộp ngó sen, liền một hớp rượu, ăn ấy gọi là thoải mái, trên mặt đỏ đến tỏa sáng.
Chúng ta lại nói một chút nhàn thoại, lão tôm thúc rượu nhiều nói cũng nhiều, còn nói tin mới trong Thủy Tinh cung gần đây, một vị tân mỹ nhân lại được sủng, lại là mới xuất hiện một tiểu tử làm tiệc rượu gì gì đó, nghe qua long cung này có phần không thái bình, mỹ nhân bên trong như mây, sóng ngầm trào dâng.
Trong phòng chúng ta đây mùi rượu ấm áp bay bổng, ta không uống bao nhiêu, cũng bị xông hơi say, nhoài bên cửa sổ nhìn sân ngây ra. Dáng vẻ rong dập dềnh mềm mại nhẹ nhàng như thế, thật đẹp.
Tử Hằng có lẽ trải qua thời gian rất lâu ở nơi này, có lão tôm thúc rất cá tính cùng hắn…
Ta hơi mơ mơ màng màng, như tỉnh như không, như ngủ như không, bỗng nhiên bị một trận tiếng đập cửa kịch liệt làm hoảng lập tức ngẩng đầu lên.
“Tôm thúc! Tôm thúc!”
Ta sửng sốt, nghe ra thanh âm này chính là hài tử vừa mới tới tặng đồ kia, thế nhưng thanh âm ấy hoảng hốt đến biến giọng, lúc ta ngẩn ra, hắn lại ra sức gõ mấy cái: “Tôm thúc, mau mở cửa ra — tôm thúc!”
Mang theo âm khóc, đến lạc cả giọng.
Ta nhìn lại, uống rượu chúng ta mang đến, còn cả rượu hài tử kia tặng, tôm thúc đã hoàn toàn đỏ, co lại thành một đống, nằm dưới đáy bàn ngủ bất tỉnh nhân sự. Phượng Nghi trao đổi ánh mắt với ta, ta đứng lên, búng búng ngón tay biến chính mình thành bộ dáng của tôm thúc, sau đó sải bước ra ngoài mở cửa.
Lúc băng qua sân ta quay đầu liếc mắt nhìn gian phòng của Tử Hằng.
Hắn tám phần là nhập định, bằng không động tĩnh lớn như vậy không thể không nghe thấy.
Ta vừa mở cửa, hài tử kia lập tức ngã vào, hai tay chặn ngang ôm lấy ta, khóc hô: “Tôm thúc! Xin ngươi, mau cứu ca ca ta đi!”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bàn Ti Động 38 Hào
Vệ Phong
Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong
https://isach.info/story.php?story=ban_ti_dong_38_hao__ve_phong