Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cổ Đại Thí Hôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 182: Hai Tòa Mỏ Phế
H
àn Thị một mặt khua chiêng gõ trống an bài Minh Châu về với ông bà, một mặt lo lắng chờ tin tức Cổ tiên sinh.
Ngày hôm đó, trong một tòa nhà hơi cũ ở Bắc thành, Tôn tiên sinh hoang mang: “Cổ tiên sinh, ông đây không phải hại ta sao? Ta nghe ngóng được, Hoàng gia căn bản không có đầu tư mỏ than ở Sơn Tây, Ninh Vương cũng mở mỏ nhưng ông không phải người thăm dò, những chuyện này ta có thể thay ông gạt, chỉ cần kiếm bạc, nhưng hiện tại ông nói, hai mỏ mà phu nhân mua đều là phế mỏ, ông nói ta khai báo lại với phu nhân thế nào?”
Cổ tiên sinh ngồi đối diện cau mày tiếc nuối nói: “Ông cho rằng ta muốn như vậy? Bản thân tham gia cũng phải đổ hết số tiền dành dụm mấy năm nay, ta oán người nào đây? Nghĩ muốn phát tài thì phải mạo hiểm lớn, buôn bán là do vận khí, ai biết mỏ tầng than này mỏng, chỉ có chút như vậy...”
Tôn tiên sinh vò vò tay áo, bày ra điệu bộ như thế, chuyện này không phải là đùa giỡn, không cẩn thận là dính vào kiện cáo.
“Ông thế nào ta mặc kệ, ban đầu là ông bảo ta yên tâm, đây là cơ hội ngàn năm có một, ta mới nói tốt cho ông trước mặt phu nhân, ông phải nghĩ biện pháp lấy được tiền ra, bằng không, phu nhân nhất định kéo ta và ông đi gặp quan phủ.”
Cổ tiên sinh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tôn tiên sinh hồi lâu, cười một tiếng, mỉa mai nói: “Ta nói Tôn tiên sinh, cơ hội ngàn năm kiếm tiền thì đâu chắc chắn là sẽ kiếm được? Có phải ông đọc sách nhiều quá bị loạn rồi không.”
Tôn tiên sinh ngẩn người, nói: “Vậy chuyện Hoàng gia cùng Ninh vương giải thích thế nào?”
Cổ tiên sinh không chút hoang mang nói: "Ta nói ra Hoàng gia cùng Ninh vương sao?”
Tôn tiên sinh lại lần nữa nghẹn họng, chỉ vào Cổ tiên sinh, lớn miệng nói: “Ông... Ông định ăn quỵt hay sao?”
Cổ tiên sinh từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh Tôn tiên sinh vỗ vỗ bả vai hắn, để cho hắn ngồi xuống, chậm rãi nói: “Tôn lão đệ, chuyện biến thành như vậy, không ai muốn cả, ta thua lỗ, phu nhân cũng thua lỗ, nhưng là Tôn lão đệ à, ông không thiếu một hào, phải không nào?”
Mặt Tôn tiên sinh cứng đờ.
“Cổ mỗ ta là người mà một người no cả nhà không đói bụng, nếu phu nhân lôi ta đi gặp quan, ta không sợ, chuyện khai thác mỏ là hai bên tự nguyện, phu nhân tự tay thảo văn tự, nghĩ kiện ta lừa gạt? Ha ha, không dễ vậy đâu... Hơn nữa, nếu ta xui xẻo thì ông có lợi ích gì? Chẳng lẽ ông muốn bạc tới tay rồi còn phải thả ra? Để cho vợ và mẹ ông phải chuyển từ chỗ ở tử tế ra chỗ khác sao? Nơi ở bây giờ so với ngôi nhà ngói thì...”
Cổ tiên sinh thong thả nói lại càng khiến Tôn tiên sinh hoảng hốt, hắn nghi hoặc nhìn Cổ tiên sinh: “Sao ông biết...”
Cổ tiên sinh hắng giọng cười một tiếng: "Đừng quên ta từng làm gì, không dám nói huynh đệ khắp thiên hạ, chỉ là, muốn biết chuyện gì thì cũng không khó đâu.”
Mặt Tôn tiên sinh trắng bệch, ngồi không yên, vọt đứng lên: “Ông muốn như thế nào?”
Cổ tiên sinh ý bảo hắn ngồi xuống, nụ cười ôn hòa nhưng ánh mắt thì sắc bén, lộ ra uy hiếp: “Tôn lão đệ bình tĩnh chớ nóng, ta chỉ là hi vọng ông hiểu được, nếu phu nhân biết được chuyện này, liệu bà ấy còn tin tưởng ông? Nói không chừng còn cho rằng hai chúng ta hợp tác lừa bà ấy, ta là người ngoài thì không sao, ông là người trong nhà thì không thể tha thứ, cho nên, hôm nay chúng ta cùng chung một thuyền, thuyền lật thì cả hai cùng chìm.”
Tôn tiên sinh thống khổ ôm đầu, trầm mặc một lúc lâu, lên tiếng: “Ông nói nên làm gì bây giờ?”
Cổ tiên sinh cười nhạt, chậm rãi nói: “Chỉ cần ông phối hợp với ta cho tốt, chuyện này không khó giải quyết, sản nghiệp Lý gia lớn như thế, thiếu chút bạc có là gì, sau này, ông ra ngoài mà mở tiệm tạp hóa.”
Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ, bạc đến tay rồi hắn không muốn phải nhả ra, dù sao sản nghiệp Lý gia cũng rất nhiều, thiếu chút cũng không chết, Tôn tiên sinh vỗ án kiên định nói: “Hảo, hết thảy nghe theo ông.”
Hàn Thị cùng Khương mama, Diêu mama ở trong khố phòng chọn lựa hạ lễ đưa về tặng đại lão gia.
“Phu nhân, lão nô cảm thấy tấm vải gấm này rất thích hợp.” Khương mama ôm một tấm vải nói.
Hàn Thị sờ sờ qua, thở dài: “Đây vốn định giữ lại cho lão gia, thôi, thêm vào đi, thêm cả tấm thêu hoa vàng kia, đưa cho đại bá mẫu.”
Diêu mama vội vàng sai người đem hai tấm vải ra, ghi lại vào danh sách xuất nhập của khố phòng.
“Khương mama, ngươi chọn thêm hai tấm sa tanh, ta nhớ còn có bức màn lụa tím, thêm một đôi ngọc như ý, coi như là sính lễ cho Du gia.” Hàn Thị không tình nguyện chút nào phân phó, nếu không phải lão thái thái dặn dò, mụ không đời nào lại làm cái tiết mục chuẩn bị sính lễ này.
Khương mama cùng Diêu mama liếc nhau một cái, Khương mama ra hiệu cho Diêu mama, Diêu mama chọn lấy hai tấm vải còn dư từ năm ngoái.
Xuân Hạnh tới báo, nói Tôn tiên sinh cầu kiến.
Hàn Thị biến sắc, nói: “Diêu mama, ngươi nhanh chóng chuẩn bị đồ cho xong, Khương mama, đi theo ta.”
Hàn Thị vội vàng đi tới sảnh lớn, thấy Tôn tiên sinh dẫn theo cả Cổ tiên sinh, mụ thoáng vui mừng, nhưng nhìn vẻ mặt sầu khổ của Cổ tiên sinh... lần trước lúc đưa tiền lãi sắc mặt hắn rất vui mừng...lòng Hàn Thị không khỏi trầm xuống, ánh mắt chuyển hướng Tôn tiên sinh, Tôn tiên sinh cúi đầu, Hàn Thị càng bất an.
Cổ tiên sinh tiến lên hành lễ: "Lý phu nhân.”
Hàn Thị đi thẳng vào vấn đề: “Cổ tiên sinh, chuyện bên Sơn Tây thế nào?” Mấy ngày qua gọi Tôn tiên sinh đi hỏi thăm tin tức, hắn không nghe ngóng được gì khiến mụ tức giận mà không dám làm lớn, sợ lão gia biết, hại mụ không ăn không ngủ được, mọi người lại tưởng mụ bị sao, lão thái thái thì cho rằng mụ vì chuyện của Du Liên mà buồn bực, lần nữa khuyên giải mụ, haiz, sự thật lúc này mụ chẳng còn tâm tư nào mà quản chuyện con tiện nhân hư hỏng kia.
Sắc mặt Cổ tiên sinh buồn bã: “Lý phu nhân, có chuyện này, Cổ mỗ thật không biết nên mở miệng như thế nào.”
Hàn Thị cảm thấy chân tay lạnh buốt, giọng run lẩy bẩy: “Ngươi nói thẳng đi.” Trong khoảng thời gian này mụ suy nghĩ rất nhiều, xấu nhất là mụ bị Cổ tiên sinh lừa, nhưng hôm nay Cổ tiên đứng đây, khả năng này có thể loại bỏ, còn dư lại khả năng chính là mỏ than của mụ kiếm được ít tiền, thiếu một chút cũng không sao, những chuyện này mụ có thể chấp nhận được, nhưng là, tư vị thất bại thật sự không dễ chịu.
“Lý phu nhân, mỏ này, ban đầu Cổ mỗ tự mình đi xem, tỷ lệ than đá vô cùng tốt, lại ở tầng trên, dễ dàng đào, tất cả mọi người đều nói chỗ này thật dễ kiếm nhiều tiền, quả thật hai tháng đầu kiếm không ít bạc, nhưng là... Đào xuống dưới đều là phế thạch, thật vô cùng chán nản, Cổ mỗ không cam lòng, sai người tiếp tục đào sâu... nhưng là, vẫn như vậy.” Cổ tiên sinh hối lỗi nói.
“Vậy mỏ kia?” Hàn Thị vội hỏi.
Cổ tiên sinh lắc đầu thở dài: "Hai mỏ quặng này ở một khối, tình hình như nhau.”
Hàn Thị thẫn thờ, hoảng hốt nói: “Vậy ý ngươi là là... Không kiếm được bạc? Vậy tiền vốn? Tiền vốn thì sao lấy lại được?”
Cổ tiên sinh lần nữa lắc đầu: "Chỉ sợ là rất khó.”
Khương mama vội la lên: "Nhưng không phải ban đầu ngươi nói, hai mỏ này vô cùng tốt, nhất định có thể kiếm tiền?”
Cổ tiên sinh hổ thẹn nói: "Theo như lẽ thường là như thế, nhưng ngay cả thợ mỏ kinh nghiệm còn có khi nhìn nhầm chỗ, ta cũng thế, vật chôn dưới đất, chúng ta đâu có thể nhìn thấu? Khai thác mỏ núi vốn là nguy hiểm lớn,đào trúng thì chỉ việc ngồi đếm bạc, đào không trúng thì chỉ là một đống phế thạch.”
Hàn Thị ngồi đó cả người rét run, lảo đảo muốn ngã, chống cự nhiều ngày liên tục, nay tâm lực tiều tụy, lần này thật không chịu nổi, thở dồn dập một hồi, Hàn Thị đè nén lo âu cùng thất vọng trong lòng, mắt sáng như đuốc, lạnh giọng hỏi Cổ tiên sinh: “Ban đầu ngươi nói Hoàng gia có tham gia, nhưng theo ta biết được, Hoàng gia không hề biết chuyện này, ngươi giải thích thế nào?”
Cổ tiên sinh ra vẻ kinh ngạc nói: "Khó trách Hoàng phu nhân cứ trách ta không giữ mồm giữ miệng, ai nha, Lý phu nhân, sao phu nhân lại đi hỏi Hoàng phu nhân, ban đầu ta đáp ứng bà ấy tuyệt không đem việc này truyền ra ngoài, là ta thấy phu nhân do dự nên mới nói ra Hoàng gia, để cho phu nhân an tâm.”
Hàn Thị hoài nghi: “Vậy sao? Chúng ta nộp nhiều bạc cho ngươi như thế, hiện tại ngươi nói một câu, không có bạc... Kiếm tiền không được, chuyện này tính sao? Ngươi nghĩ chúng ta là gì chứ...”
Cổ tiên sinh ngắt lời nói: "Lý phu nhân, Cổ mỗ biết chuyện này khiến phu nhân thất vọng, không dối gạt Lý phu nhân, trước khi tới Lý phủ, Cổ mỗ đã tới Hoàng gia cùng một ông chủ khác, nói ra chuyện này, ban đầu Cổ mỗ cũng đã nói, chuyện này nguy hiểm lớn, nếu mọi người không tin, mỗi nhà phái một người theo Cổ mỗ đi Sơn Tây một chuyến, xem xong liền biết Cổ mỗ có lừa gạt không.”
Hàn Thị cố gắng trấn định: “Ngươi thực sự không lừa ta? Ta sẽ cho người liên lạc với Hoàng gia, cùng đi Sơn Tây một chuyến.”
“Lý phu nhân, chuyện liên lạc, Cổ mỗ khuyên Lý phu nhân bỏ ý niệm này đi, đầu tư mỏ cần bao nhiêu tiền vốn, phu nhân biết đấy, phu nhân hai tòa núi, một nhà hai tòa, một nhà ba tòa, tiền vốn của bọn họ cũng ngang phu nhân, nếu hai nhà là thương nhân, không sao, tùy ý liên lạc, nhưng hai nhà đều là quan gia, hai vị lão gia đều đang giữ chức vị quan trọng, chỉ bằng chút bổng lộc, đâu có nhiều bạc đầu tư mỏ như vậy? Dĩ nhiên, Cổ mỗ biết bạc của Lý phu nhân là trong sạch, sản nghiệp Lý gia nhiều như vậy, nhiều năm để dành, chút bạc này có là gì? Nhưng Ngự sử sẽ không nghĩ như vậy, dân chúng bên ngoài cũng không nghĩ như vậy, đến lúc đó, sợ rằng điều tiếng sẽ bất lợi cho các vị lão gia. Lời Cổ mỗ là tâm huyết, kính xin Lý phu nhân nghĩ lại, bên Hoàng gia liên tục dặn dò không được truyền ra ngoài, còn có một nhà khác địa vị hiển hách, cảnh cáo Cổ mỗ, nếu rò rỉ chút thông tin nào sẽ lấy đầu Cổ mỗ... Phu nhân, chuyện của phu nhân Cổ mỗ cũng không hề nhắc đến với ai. Dĩ nhiên, nếu Lý đại nhân không ngần ngại lời ra tiếng vào... Cổ mỗ không còn ý kiến.” Cổ tiên sinh thành khẩn nói.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cổ Đại Thí Hôn
Tử Y 281
Cổ Đại Thí Hôn - Tử Y 281
https://isach.info/story.php?story=co_dai_thi_hon__tu_y_281