Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Tần Bá Nghiệp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 8: Tấn Công Dồn Dập.
L
ÚC canh 2, Trương Cường thức dậy dùng chút thức ăn lót dạ, bên ngoài mưa lâm râm không ngớt, thời tiết ẩm ướt thế này hỏa dược dùng giấy gói lại đã sớm bị ướt, may mà Trương Cường suy nghĩ tới đặc tính của hỏa dược, đổi dùng dầu hỏa làm đạn cháy, kế hoạch hỏa công chính diện yểm trợ cho mục đích tập kích Lưu Bang mới có thể phát huy tác dụng.
Tuy đêm nay chỉ mới tấn công thử nhưng Trương Cường vẫn thức dậy quan sát động tình quân Hán và khả năng ứng phó của chúng. Tiếng mưa tí tách pha lẫn hơi thở chết chóc, quân Tần đã chuẩn bị xong đội hình chiến đấu, chỉ còn đợi hồi trống xung trận vang lên.
Trương Cường được Hàn Hoán che dù bước ra khỏi lều, Vương Bôn liền xuất hiện nói nhỏ: “Bệ hạ, ngoài trời mưa lớn, xin bệ hạ bảo trọng long thể, đừng nên ra ngoài!”.
Trương Cường gật đầu hỏi: “Mông tướng quân đã chuẩn bị xong chưa? Trẫm phải đi xem thử”.
Dứt lời, Trương Cường sải bước ra ngoài, Hàn Hoán hối hả theo sau, nháy mắt liên tục bảo Vương Bôn can ngăn, Vương Bôn thở dài một tiếng, lại cất tiếng khuyên nhủ: “Bệ hạ, nếu long thể có gì tổn thất e thừa tướng không tha cho thần và Mông tướng quân”.
Trương Cường mỉm cười nói: “Khanh hãy đi xem thử trong quân chuẩn bị ra sao rồi, sắp phát động tấn công khanh còn ở đây nói những lời vô bổ với trẫm làm gì?”.
Vương Bôn vội nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, thần không cần đích thân xông trận nên không vội”.
Trương Cường gật đầu đề nghị: “Nếu đã không cần xông trận thì cùng trẫm đến quan sát trận chiến vậy!”.
Dứt lời, mặc kệ Vương Bôn có đồng ý hay không, Trương Cường sải bước bỏ đi, Hàn Hoán cuống cuồng bước theo che dù, đi được một lúc, Trương Cường quay đầu nhìn lại, thấy Vương Bôn bám sát theo sau, liền mỉm cười nói: “Nam nhi Đại Tần sắp phải liều chết quyết chiến với quân địch, trẫm thân làm hoàng đế Đại Tần sao có thể trốn trong lều nhàn nhã nghỉ ngơi chứ?”.
Một ngàn quân cấm vệ thấy Trương Cường bước ra lập tức tập họp đội hình đi theo Trương Cường và Vương Bôn lên đồi đất cao, đoàn quân cẩn thận cảnh giới xung quanh, sợ Trương Cường có sơ xảy gì trong màn đêm.
Trong đêm tối, chợt nghe mệnh lệnh của Mông Điềm dõng dạc vang lên: “Truyền lệnh ba quân lập tức tấn công!”.
Mệnh lệnh ban xuống, đuốc lửa được thắp lên đỏ rực cả một góc trời, tiếng trống trận hào hùng nổi lên, năm vạn quân Tần áo giáp sáng choang gào thét vung kiếm lao về phía tường thành.
Số quân Hán canh gác trên thành giật mình hốt hoảng, do cả tháng nay quân Tần không hề phát động tấn công nên chúng mất cảnh giác, tốc độ ứng chiến chậm mất nửa nhịp, thêm vào xe bắn đá ném đạn dầu vào liên tục, quân Hán bận dập lửa trong thành càng luống cuống tay chân, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã bị quân Tần xông được lên tường thành.
May mà Hàn Tín đã sớm đề phòng, sau khi nhận được cấp báo lập tức đến tận nơi chỉ huy, trải qua một cuộc giao chiến khốc liệt, cuối cùng đã đẩy lui được đợt tấn công đầu tiên của quân Tần, tiếp đến Hàn Tín truyền lệnh cho cung thủ bắn tên ào ạt về bên dưới, chỉ thấy quân Tần xông tới như từng đợt sóng dữ, Hàn Tin tức tốc chỉ huy phòng thủ chặt mọi điểm xung yếu, đến lúc trời sáng, khí thế tấn công của quân Tần mới yếu xuống.
Hàn Tín quay về lều chỉ huy, trải qua một đêm kịch chiến, không ít tướng lĩnh đều lộ vẻ mệt mỏi, Phàn Khoái cất tiếng: “Tướng quân, các huynh đệ đều đã mệt mỏi, hay là nghỉ ngơi chốc lát, quân Tần đột nhiên phát động tấn công, chúng ta tổn thất không ít, nếu tiếp tục chiến đấu e không chống đỡ được bao lâu nữa”.
Hàn Tín lạnh lùng liếc nhìn Phàn Khoái, tức giận nói: “Bản tướng quân cũng suốt đêm không ngủ, nếu ngươi sợ mệt thì cứ về nghỉ ngơi, chức phó tướng ta sẽ chọn người khác đảm nhiệm”.
Phàn Khoái mệt đứt hơi, vừa rồi nhất thời nóng nảy nên mới nói ra những lời từ nội tâm, nghe Hàn Tín nói vậy càng thêm tức giận, nhưng chỉ vì Hàn Tín là chủ soái nên đành kìm nén cơn giận, trong lòng toan tính làm thế nào thông qua Lã hậu buông lời dèm pha để lật đổ tên ngông cuồng Hàn Tín.
Lô Oàn thấy hai người hoạch họe nhau, vội chắp tay thông báo: “Tướng quân, trận chiến đêm qua quân ta thương vong hơn hai vạn, thêm vào lần trước đã tổn thất hơn vạn người, binh lực trong thành tổng cộng đã mất hơn ba vạn, nếu tiếp tục thế này e rằng tử thủ không phải là cách hay”.
Hàn Tín lạnh lùng gật đầu nói: “Lời Lô đại nhân không sai, chỉ là lần trước chúng ta đã thống nhất, chỉ cần thủ đến sang thu, quân Tần sẽ không chiến mà lui, đến lúc đó chúng ta lui về phía đông đại mạc xây dựng lại lực lượng, sau này lại phân tài cao thấp với Tần vương”.
Lô Oàn và Lưu Bang quen thân nhau từ nhỏ, lúc Lưu Bang khởi binh, Lô Oàn cũng tham gia nghĩa quân phản Tần, lúc này đang giữ chức ngự sử thay cho Trần Dư đã chết, hơn nữa còn được phong làm Trường An hầu nên càng thêm đắc ý.
Do quan hệ mật thiết giữa Lô Oàn và Lưu Bang nên Phàn Khoái không dám cãi lại, hậm hực đứng dậy nói: “Mạc tướng cảm thấy không khỏe, xin phép cáo lui!”.
Lô Oàn thấy Phàn Khoái định bỏ đi, liền mỉm cười ngăn lại nói: “Hôm nay quân ta xem như đẩy lui được quân Tần, chúa công suốt đêm không ngủ, đang đợi các vị tướng quân trong phủ mưu bàn đại sự, hai vị không nên tức giận mà khiến chúa công lo lắng”.
Nghe Lô Oàn đứng ra hòa giải, Hàn Tín và Phàn Khoái không tiện tiếp tục gây gổ, Hàn Tín chắp tay nói: “Chúa công nên giữ gìn sức khỏe, chiến sự trong thành Hàn Tín sẽ thu xếp lo liệu”.
Lô Oản lắc đầu nói: “Trận chiến đêm qua chúa công rất lo lắng, hai vị tướng quân hãy mau đến gặp chúa công, hơn nữa chúa công còn việc khác cần bàn với hai vị”.
Hàn Tín nghe vậy gật đầu nói: “Có phải chúa công lo lắng quân Tần thay đổi kế hoạch, không bắc tiến thảo phạt Hung Nô mà chuẩn bị vây khốn chúng ta”.
Lô Oàn thở dài nói: “Tướng quân quả nhiên đã đoán ra, tại sao vẫn chưa có đối sách?”.
Hàn Tín bình thản nói: “Xin đại nhân chuyển lời đến chúa công, Hàn Tín nhất định có cách đưa chúa công thoát hiểm, chỉ xin chúa công giữ gìn sức khỏe”.
Trước thái độ tự tin có phần ngạo mạn của Hàn Tín, Lô Oản tuy trong lòng không phục nhưng không dám cãi lại, chỉ cười ha hả vài tiếng, nói vài lời khách sáo: “Tướng quân quá lời rồi, chúa công tất nhiên tin tưởng tướng quân nên mới giao phó trọng trách rồi”.
Lúc này, một thân binh của Hàn Tín vào lều bẩm báo: “Tướng quân, cơm sáng đã chuẩn bị xong, mời tướng quân dùng qua mới triệu kiến các cấp tướng lĩnh”.
Hàn Tín liếc mắt về phía Phàn Khoái và Lô Oàn, gật đầu nói: “Mời đại nhân cùng Hàn Tín dùng thiện!”.
Lô Oàn vừa định lên tiếng nói chuyện, chợt nghe bên ngoài lại vang lên tiếng trống trận dồn dập, mọi người trong lều thót tim một cái, Hàn Tín vội lao ra khỏi lều, chỉ thấy một kỵ sĩ cưỡi ngựa phóng tới, lấm tấm mồ hôi thông báo: “Tướng quân, quân Tần lại phát động tấn công rồi!”.
Hàn Tín hốt hoảng suy nghĩ đối sách, quân Tần tấn công dồn dập như thế, binh sĩ thủ thành đêm qua vẫn chưa kịp nghỉ ngơi hồi sức, ngay cả cơm sáng còn chưa vào bụng lại phải dốc sức chiến đấu, chỉ e không chống đỡ được bao lâu.
Đang lúc suy nghĩ, một thân binh của Lưu Bang hối hả đến gần truyền lệnh: “Hàn tướng quân, chúa công lệnh cho ngài tức tốc vào phủ nghị sự”.
Hàn Tín leo lên chiến mã, dặn dò Phàn Khoái bố trí phòng thủ, thúc ngựa phóng về phía phủ quận thủ.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Tần Bá Nghiệp
Ngọc Vãn Lâu
Đại Tần Bá Nghiệp - Ngọc Vãn Lâu
https://isach.info/story.php?story=dai_tan_ba_nghiep__ngoc_van_lau