Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Đường Đạo Soái
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 181: Tất Cả Đều Là Mưu Kế
Đ
êm tối tháng hai, yên tĩnh mà tuyệt đẹp, ánh trăng sáng tỏ bao phủ khắp Trường An, khiến cảnh vật trở nên vô cùng lãng mạn.
Ở phía trước công trường đang thi công có hai bó đuốc cháy rừng rực, xung quanh bó đuốc có hai mươi mấy người công nhân đang ngồi nói chuyện phiếm, ăn bữa khuya mà Đỗ phủ đã chuẩn bị.
Vũ Văn Thần đứng dậy, ngắm nhìn xung quanh nói:
- Nhiệm vụ tiếp theo đòi hỏi khéo léo, nhiều người ngược lại hỏng việc, chi bằng như vậy, chúng ta chia làm hai tổ, một tổ nghỉ ngơi trước, một tổ khác làm việc, đợi đến lúc rạng sáng sẽ thay phiên, các ngươi thấy thế nào?
Hắn vốn là chỉ huy công trường, Đỗ Hà lại giao tất cả quyền lợi cho hắn quản lý, hắn mà nói đương nhiên không có ai phản đối.
- Nếu không có người nào phản đối, vậy những người được gọi lập tức bắt đầu làm việc, những người khác nghỉ ngơi!
- Ngụy Phong Vân, Trương Văn Bảo, Chu Văn, Triệu Binh.
Hắn gọi một hơi mười hai người, người được gọi cũng không do dự trực tiếp đi làm.
Tiếp theo không biết hắn lấy từ chỗ nào một bình rượu, cười nói:
- Đêm lạnh, mọi người uống hớp rượu cho ấm người.
Rượu cổ đại chú trọng hương vị thuần khiết, nồng độ không mạnh, mười lăm người còn lại đều uống hoặc nhiều hoặc ít, rượu này vừa vào bụng, tất cả mọi người giống như heo chết ngã trên mặt đất, chỉ có hai người vẫn ngồi như trước: Một là Vũ Văn Thần, người còn lại là Hầu Bằng, chén rượu trong tay bọn họ vẫn còn đầy rượu.
Vũ Văn Thần nhìn đám công nhân ngã trên đất, khẽ mỉm cười, vì phòng ngừa Đỗ Hà hoài nghi, ngoài gọi 13 người của mình, hắn còn đặc biệt gọi 15 người không liên quan gì, nghe nhìn lẫn lộn. Vì phòng ngừa bọn họ làm hỏng việc, sớm chuẩn bị cho bọn họ rượu tẩm thuốc mê, phân lượng đủ để bọn họ ngủ suốt một đêm.
Hắn khẽ quát:
- Hầu Bằng, phát tín hiệu đi!
Hầu Bằng lấy từ trong đống lửa ra một thanh gỗ lửa, vẫy ba cái ngoài phủ.
Không bao lâu, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, hơn năm mươi người mang theo đủ loại trang bị vọt vào phủ đệ.
Trong mắt bọn họ tràn đầy cuồng nhiệt, không ai lên tiếng, đi thẳng về hướng hậu viện.
- Hầu Bằng, tai mắt của ngươi nhanh nhạy nhất, phòng thủ ở đây. Nếu có tình thế khẩn cấp, lập tức cảnh báo!
Vũ Văn Thần thấp giọng nói, sau khi phân phó cũng đi tới hậu viện.
Ở hậu viện công trường, có hơn 60 người vây quanh bên cạnh đường nước, lo lắng chờ đợi.
- Tình hình như thế nào?
Vũ Văn Thần đi đến, những người khác tự động tránh xa, mở đường cho hắn đi đến gần đường nước.
Ngụy Phong Vân ở bên cạnh nói:
- Trương Văn Bảo đã xuống nước rồi, trước đó có ngoi lên nói tìm được cửa động, nhưng cửa động bị đá vụn bịt lối, đang nghĩ cách đẩy tảng đá đi.
Vũ Văn Thần khẽ gật đầu, những đá vụn kia là phòng ngừa cửa vào bị phát hiện, mới kêu người bịt lại. Nếu cửa động vẫn bị bịt, chứng tỏ không có người nào tiến vào.
Chờ hồi lâu, Trương Văn Bảo chui ra khỏi mặt nước, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Thật tốt quá, cửa động đã mở rồi, kế tiếp phải làm gì?
Vũ Văn Thần cầm chiếc túi trong tay người phía sau, một đầu túi được buộc dây thừng, ném cho Trương Văn Bảo:
- Ngươi cầm cái túi này, lặn xuống nước, đặt cái túi ở lối vào đáy nước, sau đó tiến sâu vào trong nhà kho, bỏ vàng bạc vào trong túi, sau khi đầy túi, dùng sức lắc dây thừng, tác, chúng ta sẽ kéo lên, số túi này được may bằng năm lớp da cá sấu, có thể kháng cự đao kiếm, đương nhiên cũng không cần lo lắng bị mài rách.
Trương Văn Bảo lên tiếng, chui xuống dưới.
Vũ Văn Thần lại gọi mấy người quen bơi lội tới giúp đỡ vận chuyện.
Đợi ước chừng một phút, dây thừng lay động, Vũ Văn Thần lại kêu người kéo chiếc túi chứa đầy vàng lên.
Nhìn 300 cục vàng thỏi trong túi, những người ở đây đều âm thầm nuốt nước miếng, trong mắt hiện lên vẻ tham lam.
Vì kinh tế Đường triều rất phát đạt, giá hàng lại thấp, hơn ba trăm cục vàng thỏi, tương ứng với hơn trăm triệu nhân dân tệ, đúng là món tiền khổng lồ hiếm thấy, mọi người không động tâm mới lạ.
Vũ Văn Thần vẫn xem như một nhân vật lợi hại, cũng không tâm động, kêu người mang túi tới.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, mới đầu một phút đưa lên một lần, nhưng càng ngày càng quen tay, một phút có thể mang lên hai chuyến, trong hai canh giờ, mười một rương vàng thỏi đã được đưa lên toàn bộ, đồng thời cũng vận chuyện 11 rương ngân lượng.
Vũ Văn Thần nhìn đồng hồ, phân phó nói:
- Còn một chuyến cuối cùng vận chuyển một rương ngân lượng, hôm nay dừng ở đây thôi, ngày mai lại đến lấy!
Ngụy Phong Vân giật mình, kinh ngạc nói:
- Hiện tại còn sớm, vì sao không lấy luôn hết đi, để tránh đêm dài lắm mộng?
- Không được!
Vũ Văn Thần nói:
- Thời gian không cho phép, còn lại phải trang bị, ít nhất phải tiêu tốn hai canh giờ, khi đó trời đã mờ sáng, cự ly mấy trăm bước có thể thấy rõ ràng. Đoàn người chúng ta rất dễ khiến người khác chú ý, nếu bị binh lính tuần tra phát hiện thì sẽ thất bại trong gang tấc, không thể mạo hiểm như vậy, dù sao việc này không gấp.
Ngụy Phong Vân cũng cảm thấy có lý, không nói nhiều nữa.
Bọn người Trương Văn Bảo đem rương bạc cuối cùng lên.
- Chỉnh đốn tất cả, đi!
Vũ Văn Thần lại kêu người đem tất cả vàng bạc bỏ vào bao tải, cõng trên lưng, hạ lệnh rút lui.
- Đi? Không biết Vũ Văn huynh muốn đi đâu?
Đỗ Hà từ trong chỗ tối đi ra, hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra thần sắc đùa giỡn.
Thanh âm của Đỗ Hà không lớn, hơn nữa rất nhu hòa, nhưng lúc này trong tai bọn người Vũ Văn Thần, Ngụy Phong Vân, Trương Văn Bảo lại như tiếng sấm nổ.
Bọn họ thấy Đỗ Hà đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Vũ Văn Thần mặt không có chút máu, nghẹn ngào kêu lên:
- Đỗ Hà, ngươi…
Hắn há to miệng, cũng không biết phải nói cái gì?
- Bất ngờ lắm sao?
Đỗ Hà lắc đầu:
- Ta lại hoàn toàn không bất ngờ, ta đứng ở đó quan sát hơn một canh giờ, chỉ là các ngươi không phát giác ra mà thôi.
- Không thể nào, không thể nào.
Hai mắt Vũ Văn Thần đầy hoảng hốt, vẻ mặt khó tin, thần thái tự nhiên hoàn toàn biến mất, kêu lên:
- Hầu Bằng đâu rồi, Hầu Bằng ở đâu?
- Hầu Bằng?
Đỗ Hà khinh thường nhếch miệng, nói:
- Ngươi nói tên giống như con khỉ đó sao? Tên đó, nhìn mặt có vẻ khôn khéo, nhưng trên thực tế vụng về như heo, ta đứng sau lưng một hồi lâu hắn cũng không phát giác!
Khi hắn nói lời này, trong giọng nói lộ ra tự tin cường đại, với khinh công của hắn, mặc dù không lướt đi được như gió, nhưng trên thế giới này tuyệt đối không có mấy người có thể sánh ngang với hắn.Cho dù có thì cũng toàn là những nhân vật trên bốn mươi, năm mươi tuổi.
Ngụy Phong Vân hung hăng nói:
- Sợ cái gì, hắn chỉ có một mình, giết hắn đi!
Đỗ Hà lại lắc đầu, thở dài:
- Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Lý Kiến Thành thất bại, có bọn bộ hạ như các ngươi, nếu hắn có thể thắng, heo mẹ thật sự biết leo cây rồi, ngươi thật sự cho rằng, dưới tình huống này, ta lại một mình đến khiêu khích các ngươi?
Đối mặt với cười nhạo của hắn, Vũ Văn Thần, Ngụy Phong Vân, Trương Văn Bảo chẳng những không tức giận, mà chỉ cảm thấy sợ hãi.
Đỗ Hà nói ra Lý Kiến Thành cũng có ý nghĩa đã biết thân phận của bọn hắn, toàn bộ mọi việc đã bại lộ.
- Không đúng!
Vũ Văn Thần đột nhiên kêu lên, lần này Đỗ Hà rõ ràng muốn hốt gọn bọn họ, mà thực lực của bọn họ không tầm thường, muốn tiêu diệt toàn bộ thiết yếu phải có chuẩn bị đầy đủ, trong đêm tối như vậy, muốn xuất động binh mã lặng lẽ bao vây bọn hắn tuyệt đối không phải chuyện dễ, Đỗ Hà một mình xuất hiện, rõ ràng là muốn trì hoãn thời gian.
- Xông lên, mang theo vàng bạc, cùng nhau lao ra!
Đỗ Hà cười nói:
- Cũng không tệ lắm, cuối cùng cũng bị ngươi phát hiện ra, đáng tiếc, muộn mất rồi.
Dưới hiệu lệnh của Vũ Văn Thần, một đám tráng sĩ rút binh khí ra, lao về phía hắn, nhưng còn chưa đến gần, một tiếng “vù” vang lên, kẻ lao lên đầu tiên bị một mũi tên xuyên qua lồng ngực.
Sau lưng Đỗ Hà, hơn hai trăm xạ thủ cầm cung nỏ trong tay, cầm cung nỏ lạnh lùng nhắm vào bọn hắn.
Những người vừa xông lên lập tức dừng lại, đối mặt với cung nỏ trong khoảng cách gần như vậy, cho dù là võ tướng mạnh nhất trong lịch sử như Hạng Vũ cũng chưa chắc có năng lực né tránh, huống chi là bọn hắn
- Leo tường!
Trong đám người truyền đến tiếng hô quát, có người lập tức trèo qua tường vây, chỉ có điều hắn vừa ló đầu ra, lập tức đã có mười mấy mũi tên xé gió ban đến.
Người định theo tường đào tẩu mạnh mẽ ngã xuống, trên khuôn mặt nhỏ gầy cắm chín mũi tên.
Nhìn thấy tình huống này, bọn người Vũ Văn Thần, Ngụy Phong Vân, Trương Văn Bảo mặt như tro tàn, vô cùng kinh hãi.
- Các ngươi không chạy thoát được đâu, xung quanh ta đã an bài một ngàn tên xạ thủ, cho dù các ngươi có bá vương thế nào, hôm nay cũng không chạy thoát.
Đỗ Hà tiến lên một bước, trong lời nói tràn đầy tự tin.
- Làm sao có thể?
Vũ Văn Thần lại biến sắc!
Đỗ Hà cười nói:
- Chỉ cần có tâm, không gì không thể, ta cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, từ khi ngươi yêu cầu tăng ca buổi tối, toàn bộ binh lính tuần tra buổi tối của phường Nhân Sùng đều là người của ta, các ngươi sớm đã như cá trong chậu rồi. Sở dĩ ta chậm chạp không động thủ, chỉ là muốn tìm một thời cơ thỏa đáng nhất mà thôi
Thân hình Vũ Văn Thần thoáng lung lay, suýt nữa không đứng vững, cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả nguyên do, thất thanh nói:
- Vậy tất cả đều là diễn kịch? Ngay từ khi bắt đầu các ngươi đã diễn trò?
- Không sai!
Lúc này Đỗ Hà cũng không vội vã bắt người, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, trả lời vấn đề của Vũ Văn Thần:
- Có thể nói đúng, cũng có thể nói không đúng. Trưởng Tôn Trùng phối hợp diễn kịch với ta, say rượu khóc lóc om sòm là chuyện mà chúng ta đã sớm ước định, nhưng Trưởng Tôn Hàn thì không, hắn tính tình lỗ mãng, chịu xui khiến, có thể làm ra tất cả mọi chuyện. Nhưng cũng vì tính cách của hắn như vậy, cho nên mới có thể diễn xuất xuất sắc như vậy.
- Trưởng Tôn Trùng không phải tử địch của ngươi sao, làm sao có thể giúp ngươi, phối hợp diễn kịch với ngươi?
Vũ Văn Thần thần sắc vẫn không thể tin, nhưng trên thực tế đã dần dần khôi phục bình tĩnh, cố gắng kéo dài thời gian.
Đỗ Hà sớm đã nhìn ra dụng ý của hắn, lộ ra vẻ giễu cợt, nhưng ra vẻ không biết, lấy thánh chỉ từ trong lòng ra:
- Ta có nó, ai dám không theo.
Hắn tự ngạo nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mình mang thánh chỉ xông vào phủ Triệu Quốc công.
Đại Đường Đạo Soái
-- o --
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Đường Đạo Soái
Đạo Soái Nhị Đại
Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại
https://isach.info/story.php?story=dai_duong_dao_soai__dao_soai_nhi_dai