Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Ti Động 38 Hào
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 180: Xuống Bếp
T
a tưởng rằng nàng nhất định là muốn đi lấy rễ linh la, thế nhưng con ngươi nàng xoay trái xoay phải, bỗng nhiên vươn tay — nắm lên chính là tơ cửu trùng.
Tơ ấy dính da thịt liền chậm rãi ngắn đi, một đầu kéo dài vào trong tay nàng, chỉ khoảng nửa khắc đã không thấy tăm hơi.
“A?” Đại Mao cũng sửng sốt: “Ngươi đây là… ngươi không muốn đi à?”
Nàng lúc này ngược lại thẳng thắn, vẻ mặt bất cứ giá nào, quỳ xuống cái bịch dập đầu về phía ta mấy cái: “Tỷ tỷ, ta biết, ta làm chuyện sai lầm, tâm địa không tốt, thế nhưng nếu tỷ tỷ có thể cho ta đi, nhất định, cũng có thể cho ta lưu lại.”
Ta và Đại Mao liếc mắt nhìn nhau, này, thật sự là không rõ, vì sao lại biến thành như vậy.
Quả nhiên nữ nhân hay thay đổi, nữ yêu tinh cũng vậy. Căm thù đến tận xương tủy với ta nàng vừa rồi còn biểu hiện, chỉ chớp mắt lại nguyện trung thành với ta! Chẳng lẽ nàng xem thấu cái gọi là tơ cửu trùng này thật ra là thứ thổi phồng dọa nạt người sao?
Ta đang ngẩn ra, nhưng nàng dường như là có suy đoán nào đó không tốt, dập đầu không ngừng bịch bịch bịch, trán máu tươi nhễ nhại đụng vào sàn đá cứng rắn.
“Việc này, ừm, không cần dập đầu, ngươi đứng lên đi.”
Nàng lau mặt, cũng lau sạch nước mắt nước mũi và máu trên trán, dường như căn bản chưa từng khóc cũng chưa từng đụng rách đầu, rất nhanh bò dậy đứng phía sau ta.
Đại Mao phản ứng nhanh hơn ta, hắn sáp qua đây nhỏ giọng nói: “Sư phó, nếu không, người tránh đi, ta ở chỗ này xem là được. Người ở chỗ này, bọn họ có lẽ sợ bên này vừa ra cửa động liền bị răng rắc…”
Cái loại chuyện mất phẩm giá ấy ta không thèm làm, nhưng người khác có thể sẽ lấy bụng bản thân đo lòng ta.
“Được rồi. Vậy ngươi để ý, có việc ngươi biết…”
“Ta biết, ta chắc chắn lập tức hô to ‘Sư phó cứu mạng’!”
Ta thiếu chút nữa bị hắn chọc cười, nhưng chỉ thiếu chút nữa thôi.
Ta vừa về phòng, đón đầu gặp phải Phượng Nghi và Tử Hằng.
“Ngươi làm sao?”
“Ta?” Ta sờ sờ mặt: “Làm sao vậy?”
Tầm mắt Tử Hằng lướt qua vai ta, nhìn về phía cảnh ầm ĩ, đầu người cuồn cuộn phía sau ta.
“Ngươi đang… làm cái gì?”
“Hả?” Ta quay đầu lại nhìn nhìn, cảm khái muôn vàn: “Đãi cát trong sóng lớn.”
Mặc dù ta nói râu ông nọ cắm cằm bà kia, thế nhưng hắn hiển nhiên là nghe hiểu, có chút ngoài ý muốn khẽ cười: “Thật sự là không thể ngờ được, thế nào, thừa dịp chúng ta không ở tự mình lập uy?”
“Không phải, ý của ta là, muốn đi thì đi, muốn ở thì, ưm, ta nghĩ có lẽ ta cũng sẽ lại thu mấy đồ đệ, dạy dỗ cho tốt, ngày khác xuất môn cũng tiền hô hậu ủng uy phong phấn chấn.”
Có điều, Phượng Nghi sao không nói lời nào.
Ta quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
“Nàng sớm nên làm như vậy.” Hắn nói, xoay người vào sân.
Ta sửng sốt, sải bước đuổi theo.
Người nào chứ, ta bây giờ cũng không phải vãn bối của hắn, còn dùng loại giọng điệu tựa như dạy dỗ hậu bối này nói chuyện với ta!
Ta nhưng là vợ của hắn, chúng ta ngang hàng!
Tử Hằng cười trộm một bên, ta trừng hắn một cái, hắn buông tay áo, quang minh chính đại lộ ra tám cái răng cười với ta.
“Ta phát hiện ngươi người này biến thành xấu.”
Hắn cho ta một câu: “Người tốt không trường mệnh, người xấu mới sống lâu.”
Ta 囧, còn thật sự gật đầu: “Ngươi nói rất đúng! Ta cũng nên học làm người xấu! Đến, đọc với ta, học tập cho tốt, giành làm người xấu!”
Lần này đến phiên hắn 囧: “Từ này của ngươi quái thật, học được từ đâu?”
“Từ không quan trọng, quan trọng là, làm người tốt vô dụng, người khác đều muốn bắt nạt ngươi. Làm người xấu rất tốt, khiến người khác sợ ngươi, không dám chọc giận ngươi, thật tốt ha.”
Hắn không cười.
Ta cười cười, cũng cười không nổi.
Đúng vậy, thói đời này không thịnh hành người tốt, ngay cả người của gia tộc ngươi, vợ ngươi, thủ hạ của ngươi… đều cảm thấy người tốt dễ bắt nạt.
Ta nghĩ, có lẽ Phượng Nghi luôn bày cái mặt thối với người ngoài, mang cái giá thật cao, với ai cũng khinh thường, châm chọc khiêu khích, cũng là một việc bất đắc dĩ mà làm.
Ta ở trong phòng vẫn có chút đứng ngồi không yên, thắp thỏm chuyện phía trước. Phượng Nghi ngẩng đầu nhìn ta: “Nàng không yên lòng, vì sao không đi xem?”
Ta bỏ tay xuống, cười khổ nói: “Ta sợ ta đi, đến phiên người khác lo lắng.”
Tử Hằng cười: “Chuyện nào có đáng gì, không đi cũng có thể xem được mà.”
“Ừ, nhưng ta cảm thấy ta dường như có chút, muốn nhìn, lại sợ nhìn…”
Tử Hằng vung tay áo xuống, tường đối diện xao động giống như gợn nước, ta nhìn thấy tình hình quảng trường lớn phía trước hiện ra.
Oa, chiêu thức ấy, không phải chiêu số của Phượng Nghi sao? Hắn cũng biết?
“Cái kia…”
“Muốn học sao? Ta có thể dạy ngươi, cũng không khó.”
“À há.”
Ta quay đầu nhìn tường ấy.
Giữa sân cũng không có vẻ lộn xộn, Đại Mao và Chu Anh Hùng bọn hắn một đứa nhìn rễ linh la, một đứa nhìn nước nguyệt giản, chỉ có tơ cửu trùng không có người coi.
Có người đi lên phía trước, bước chân rất nhanh, cầm một khúc linh la, không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Nhìn đến đây, ta không thể nói rõ… Không phải rất khó chịu, nhưng cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Mặc dù biết nhất định sẽ đi rất nhiều người, nhện cũng vậy, chuột cũng thế, đều có. Thế nhưng thực sự nhìn thấy bọn họ không quay đầu lại mà đi, ta vẫn cảm thấy trong lòng không dễ chịu.
Thế nhưng, ánh mắt lại xoay qua, cầm tơ cửu trùng, cũng có…
Hôi Mi, còn có con chuột nhỏ bình thường bị sai xoay quanh bên người Đại Mao, còn toàn bị hắn đá mông, mấy con nhện nhỏ theo ta tới Bàn Ti động sớm nhất, bọn họ đều đơn độc đứng ở một bên, đứng phía sau Đại Mao, tuy rằng ít, so với nhân số cầm đồ rời đi, ít hơn nhiều, nhưng nhìn bọn họ đứng ở nơi đó, dùng một loại vẻ mặt rất bình tĩnh, nhìn những người rời khỏi này, ta cảm thấy, cảm thấy được rất vững tâm.
Ngày này qua rất nhanh, thế nhưng ta lại cảm thấy hôm nay rất chậm.
Mãi cho đến khi bầu trời tối đen, còn có một nửa người, chưa có lựa chọn.
Bọn họ đang do dự.
Có lẽ bọn họ không muốn đi, thế nhưng không cam lòng từ nay về sau bị tơ cửu trùng ràng buộc, có lẽ bọn họ muốn rời đi, lại lo lắng tiền đồ tràn ngập nguy hiểm.
Ta hiểu, bản thân ta chính là một người do dự thiếu quyết đoán.
Ta cũng biết, đối với đại đa số con nhện và chuột mà nói, ra quyết định này thật sự không dễ dàng.
Phượng Nghi vung tay áo, bộp một tiếng vỗ một cái trên trán ta: “Đừng ngốc, Đại Mao bọn hắn không ở, những người khác cũng không ở, cơm ăn cái gì phải tự nàng lo liệu.”
Ta vén vén tay áo: “Được, các chàng muốn ăn cái gì? Chỉ cần các chàng nói ra, ta sẽ lo liệu được!”
Tử Hằng cười: “Ô, cũng thật là muốn nếm thử tài nấu nướng của ngươi. Ta cảm giác hình như từ trước đến giờ chưa từng ăn cơm ngươi xuống bếp làm nha.”
Phượng Nghi đầu cũng không nâng, ném qua một câu: “Dùng phép thuật không tính.”
Ta khẽ cắn môi: “Không dùng phép thuật ta cũng có thể làm.”
Tử Hằng cười theo: “Đúng vậy, ngươi đuổi mọi người đi rồi, chưa biết chừng sau này ngươi toàn bộ phải dựa vào chính mình rửa tay làm canh, vẫn là từ giờ trở đi học hiền huệ đi.”
Kiếp trước ta làm cơm quả thực không được tốt lắm, kiếp này lại càng rất… Khụ, rất không hiền huệ. Phía sau nhà còn có phòng bếp nhỏ, nhưng ta một lần cũng chưa từng vào. Ôi, mấy năm nay qua cũng coi là sống an nhàn sung sướng, mười ngón không dính nước mùa xuân, đối với yêu tinh mà nói, vốn ăn mặc ở cũng không phải chuyện gì quan trọng nhất thiết.
Ta búng ngón tay, củi trong bếp tự mình đốt, ngọn lửa rẹt bốc lên cao ba thước, dọa ta lui về sau một bước.
Đây không tính là dùng phép thuật, ờ, chẳng qua là nhóm cái lửa.
Không được, thế này quá mạnh, ta đang muốn nấu cơm không phải muốn đốt than.
Nhỏ một chút nhỏ một chút lại nhỏ một chút, ừ, như vậy gần được.
Ta vo gạo nấu cơm, lại không biết cho bao nhiêu nước mới vừa, thà rằng cho nhiều, không thể cho quá ít. Ta múc hai gáo nước thêm vào, lại nhìn nhìn giỏ đồ ăn, đồ ăn bên trong ngược lại rất phong phú, ta chọn một mớ cải xoong, đậu hủ, ừ, còn thuận tay lấy ra một miếng thịt.
Được rồi, ta từng làm cơm… Ừm, chính là lâu lắm không làm.
Ta vén tay áo lên, cầm dao, xoẹt xoẹt xoẹt thái cải xoong trước, lại đi chặt thịt…
Được rồi, xào rau không khó, đổ dầu, đúng đúng, còn phải rắc hành thái gì gì đó…
Ta ngừng lại, ngắm ngắm trái phải.
Ừm, hành ở đâu?
———
“A, đến xem thử tối nay có gì ăn ngon.”
Tử Hằng cười dài cùng vào ngồi với Phượng Nghi, ta bày xong đôi đũa cuối cùng, có chút chột dạ rụt trong ghế tựa: “Ừm, cơm rau dưa… chấp nhận một chút đi.”
Tử Hằng không nói chuyện, chỉ cười nhìn Phượng Nghi. Hắn tuy rằng không nói, nhưng ngụ ý ba chúng ta đều hiểu — tay nghề của ta nếu chẳng ra gì, hắn coi như chấp nhận cũng miễn cưỡng một lần, thế nhưng Phượng Nghi phải chịu cả đời.
“Ừm, nếm thử đi.”
Ta gắp một miếng đậu hủ cho mỗi người bọn hắn, sau đó chính mình cũng gắp một khối.
Cắn —
Đậu hủ rán hơi quá, dinh dính, ưm, vị muối có hơi ít.
Chính xác mà nói, hình như, đã quên cho muối.
Cải xoong xào thịt băm còn tạm được, thịt băm hơi rắn, cải nửa sống nửa chín, cái này nhưng thật ra không quên cho muối, có thểlẽ là vì bù đắp khuyết điểm của đậu hủ, vì thế cho gấp đôi.
Cơm ừm… Nước hơi nhiều, nhão nhão, ở giữa cháo và cơm khô.
Nói đến đây ta phải bội phục Phượng Nghi và Tử Hằng, món ăn như thế mà bọn họ còn rất cổ vũ, không xoi mói không ghét bỏ đều ăn, ngay cả canh trứng cũng uống hết, lộ ra hoa văn quấn vẽ trên đáy bát canh lớn.
“Rất tốt, lần đầu tiên xuống bếp, có thể làm được như vậy không dễ dàng.” Tử Hằng đầu tiên là khẳng định thành quả lao động của ta: “Có điều, lần sau đừng cuống, từ từ sẽ được.”
Phượng Nghi tao nhã uống ngụm trà, thoạt nhìn trà này là làm cho hắn hài lòng nhất tối hôm nay: “Tạm được, còn phải học làm cho tốt.”
“Tại sao là ta học? Chàng học làm cho ta không được sao?”
Phượng Nghi chỉ chỉ tường: “Nàng xem.”
Ta quay đầu, trên quảng trường chỉ có tầm một phần năm người còn chưa có chọn, rất nhiều khuôn mặt quen thuộc lẫn không quen đều không thấy.
Ta có chút mờ mịt: “Bọn họ… đều đi rồi à?”
Mặc dù ta cho bọn họ lựa chọn, thế nhưng, trong lòng ta cảm thấy…
Có chút khó chịu.
Phượng Nghi chọc chọc bả vai ta, lại chỉ chỉ một hướng khác. Ta quay đầu, nhìn về phía Phượng Nghi chỉ, Đại Mao đứng phía đó.
Phía sau hắn có rất nhiều… rất nhiều chuột và nhện, mà tơ cửu trùng trên bàn đã chẳng còn lại bao nhiêu.
Bọn họ châu đầu lại nói chuyện, có người vô cùng buồn chán ngồi dựa, còn có người dứt khoát lấy thẻ trúc ra đánh bài.
“Ừ, xem ra nàng vẫn còn rất có nhân duyên ha.” Phượng Nghi vỗ vỗ vai ta: “Chúc mừng nàng, về sau còn phải thu xếp cho nhiều cái tàu há mồm như vậy, không dễ dàng đến đâu đi.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bàn Ti Động 38 Hào
Vệ Phong
Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong
https://isach.info/story.php?story=ban_ti_dong_38_hao__ve_phong