Chương 178: Vô Song Thống Khổ
hản bội Tần Vô Song hay là thương tổn Tần Vô Phong???
Vân Khuynh phát hiện y ghét phải đối mặt với lựa chọn như vậy, cực kỳ ghét!!!
Bởi vì y hai cái đều không muốn chọn, nếu như có thể, y mong muốn vĩnh viễn làm con đà điểu, cái gì cũng không cần đối mặt.
Thế nhưng, sự thực luôn luôn đi ngược lại với ý nghĩ của người.
Vân Khuynh chậm rãi thở dài một tiếng, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy sốt ruột và khát vọng, lại hỗn loạn thấp thỏm bất an của Tần Vô Phong.
Y ngẩng đầu, nhắm mắt giấu đi ý nghĩ trong mắt y, lông mi dày dài run rẩy không ngừng, y nhẹ nhàng mở miệng, tuyên án cho Tần Vô Phong: “Đại ca... Xin lỗi.”
Y không phải có ý muốn tổn thương Tần Vô Phong.
Thế nhưng, y thực sự khó có thể lựa chọn.
Nếu như, không thể lựa chọn theo tâm ý, ngực không thể làm ra lựa chọn tốt nhất, như vậy, y liền lựa chọn hợp lẽ thường nhất, tuyển chọn nên làm nhất.
Nghe Vân Khuynh nói, Tần Vô Phong giống như là bị người hung hăng đánh một quyền, thân thể hắn loạng choạng, lui về phía sau một bước.
“Không... Không...”
Ngón tay thon dài nắm lấy vai Vân Khuynh chậm rãi siết lại, con mắt thường ngày tối tăm lãnh tĩnh của Tần Vô Phong hoàn toàn bùng cháy: “Cái gì xin lỗi??? Ta không cần xin lỗi...
Ngươi biết ta yêu ngươi đúng không, hơn nữa, Vân nhi, ngươi đối với ta, cũng không phải không chút thiện cảm, đúng không???”
Vấn đề này...
Tâm của Vân Khuynh hung hăng cứng lại, chậm rãi lui thành một đoàn.
Vấn đề này, so với vấn đề kia còn khó trả lời hơn..
Y thương hắn sao???
Y yêu Tần Vô Phong sao???
Nếu như, biết đáp án Tần Vô Phong thương y là khẳng định, như vậy, chính y có yêu Tần Vô Phong hay không, y hoàn toàn không biết, y mê man.
Yêu một người, rốt cuộc là như thế nào???
Rốt cuộc nên làm thế nào???
Đời trước, thống khổ chấp nhất đối với Ngụy Quang Hàn là một loại yêu, đời này, toàn tâm tín nhiệm đối với Tần Vô Song là một loại yêu khác...
Như vậy, những ngày qua, bình yên tin cậy đối với Tần Vô Phong, rốt cuộc có phải là yêu hay không???
Y không biết!!!
Đáy lòng Vân Khuynh loạn thành một đoàn, y đầy mặt mê man, hoảng hốt như đang ở cảnh trong mơ.
Yêu, chỉ là một chữ, cũng cực kỳ dễ nói ra miệng, thế nhưng, lại không ai có thể chân chính biểu đạt ra ý nghĩa của nó, không ai có thể tuyệt đối nói cái này là yêu, cái kia không phải yêu.
“Quan trọng sao???”
Đúng vậy, yêu hay không yêu, có quan trọng sao???
Yêu thì đã sao???
Không yêu thì sao???
Cho dù yêu, bọn họ như trước sẽ không ở bên nhau, như trước không thể có được hạnh phúc, y như trước vẫn là đệ muội của Tần Vô Phong.
Kết cục yêu hay không yêu, hoàn toàn như nhau!!!
“Đại ca, ngươi đừng ép ta.”
Vân Khuynh giống như bừng tỉnh giấc mộng, thì thào lẩm bẩm: “Ta yêu Vô Song, hơn nữa ta là thê tử của Vô Song, đây mới là quan trọng nhất.”
Tần Vô Phong lắc đầu: “Vân nhi, ngươi yêu hay không yêu, đối với đại ca mà nói là rất quan trọng, Vân nhi, đại ca cũng không muốn ép ngươi, thế nhưng đáp án này thực sự rất quan trọng...
Ngươi yêu ta sao???”
Tần Vô Phong lại một lần nữa hỏi.
Tần Vô Song đứng ở ngoài cửa cánh tay cứng ngắc, duy trì liên tục động tác muốn đẩy cửa ra.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không đẩy cửa.
Lão quản gia Tần phủ, ở phía sau hắn, cũng đem lời hai người trong phòng nói ra nghe rất rõ ràng.
Hắn hít sâu một hơi.
Hắn không dám không tin, Tần Vô Phong cho tới nay là huynh trưởng mẫu mực, là người hắn cho rằng khiến kẻ khác yên tâm nhất trong ba huynh đệ Tần gia, dĩ nhiên lại làm ra loại chuyện xung động như vậy, dĩ nhiên sẽ nói ra loại lời điên cuồng này.
Hắn dĩ nhiên ép hỏi đệ muội của hắn có thương hắn hay không???
Cảm tình của Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh hắn từ trước kia đã nhìn ra đầu mối, nhưng ở trong lòng hắn, Tần Vô Phong vẫn là một hài tử kiềm chế hiểu được ẩn nhẫn, hắn cho rằng Tần Vô Phong sẽ đem cảm tình như vậy giấu ở đáy lòng, hắn là nằm mơ cũng nghĩ không ra Tần Vô Phong dĩ nhiên lại làm như vậy.
Kỳ thực, nếu không có đêm giao thừa kia, Tần Vô Phong đích xác dự định đem phần cảm tình này luôn luôn giấu ở đáy lòng, chỉ là, sau khi có cơ duyên như vậy, hắn liền không nỡ buông tay Vân Khuynh.
Trong lòng lão tổng quản Tần phủ hiện lên tất cả tâm tình, cuối cùng hóa thành một hơi thở dài vì nhóm tiểu bối của Tần phủ.
Hắn lo lắng nhìn Tần Vô Song thân thể run run sắc mặt tái nhợt: “Nhị công tử...”
Bởi vì sợ kinh động người trong phòng, thanh âm của lão tổng quản Tần phủ áp xuống rất thấp.
Tần Vô Song vẫn duy trì liên tục động tác vươn cánh tay, hắn buông đầu xuống, giống như là hóa thành một pho tượng đá tĩnh lặng.
Thanh âm của Tần phủ lão tổng quản, giống như là đem hắn bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vô tư từ lâu đã vặn vẹo không bình thường.
Đáy mắt trong trẻo lóe lên ngọn lửa, hắn lắc lắc đầu, không ngừng lui về phía sau, giống như cự tuyệt nội dung hắn vừa nghe thấy.
Tần Vô Song giống như lâm vào thế giới của chính mình, trên khuôn mặt vặn vẹo của hắn mang theo đau đớn tàn nhẫn và tuyệt vọng.
Ánh mắt hắn không có nửa phần tiêu cự, hắn liên tục lắc đầu liên tục lui về phía sau, hắn mở mở miệng, nhưng lại như là không có bất cứ sức lực nào nói ra một câu.
Bởi vì hắn vẫn lui về phía sau, quên mất phía sau có bậc thang, cho nên Tần phủ lão tổng quản bước nhanh tới, đi đến phía sau hắn, đỡ lấy hắn, lần thứ hai lo lắng kêu lên: “Nhị công tử???”
Tần Vô Song đờ đẫn quay đầu, nhìn về phía Tần phủ tổng quản, như thì thào tự nói, hắn hỏi: “Hồng thúc.”
Lão tổng quản khẩn trương nhìn hắn: “Nhị công tử, ngươi bình tĩnh trước đã...”
Tần Vô Song giống như không nghe thấy hắn nói, chỉ là tiếp tục mở miệng: “Hồng thúc, ngươi có nghe hay không???
Ngươi nhất định nghe được đúng không???
Ca ca của ta, đối với thê tử của ta, nói hắn thương y... Lại còn ép hỏi y có yêu hắn hay không???”
Sắc mặt Tần Vô Song âm trầm, trầm đến mức giống như là có thể nhỏ ra nước, thanh âm cũng càng ngày càng lạnh, lạnh giống như có thể kết thành hàn băng.
Trong lòng Tần phủ lão tổng quản thầm kêu hỏng bét, xem tình hình này, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều bị vây trong trạng thái cực độ không bình tĩnh.
Mong muốn hai người huynh đệ này không nên xảy ra rắc rối.
Nghĩ hắn lập tức mở miệng giải thích cho Tần Vô Phong: “Nhị công tử, ngươi bình tĩnh đã, tỉnh táo lại trước.
Ngươi hẳn là rõ ràng đại công tử hắn không phải loại người sẽ đi đoạt thê tử của người khác, huống hồ, ngươi chính là đệ đệ của hắn, trung gian này nhất định có nỗi khổ.”
“Nỗi khổ???”
Tần Vô Song híp mắt: “Hắn có nỗi khổ??? Là loại khổ gì khiến hắn nói với đệ muội của hắn, Khuynh nhi của ta rằng hắn thương y???
Là loại khổ gì mới có thể khiến cho Tần Vô Phong làm ra chuyện như vậy???”
Sau khi lạnh lùng nói ra những lời này, hắn mới coi như chân chính lấy lại tinh thần.
Hắn một lần nữa bước nhanh tới cửa.
Nhưng lời nói tiếp theo của Tần Vô Phong ở trong phòng, lần thứ hai khiến hắn không thể tin tưởng đứng ở tại chỗ.
“Vân nhi, ngươi vì sao muốn chạy trốn tâm của ngươi??? Ngay cả nương cũng nhìn ra ngươi có tình với ta, vì sao ngươi không chịu thừa nhận???”
Vô luận Tần Vô Phong nôn nóng thế nào, chất vấn Vân Khuynh thế nào, Vân Khuynh vẫn luôn trầm mặc im miệng, Tần Vô Phong rốt cục không thể nhịn được nữa, nói ra một câu không hợp thời thế.
Tâm Tần Vô Song trong nháy mắt lạnh buốt, hắn bỗng nhiên nhớ tới sáng nay lúc đi bái phỏng đa nương, trong lời nói của nương hắn, tán thưởng Tần Vô Phong cẩn thận chiếu cố Vân Khuynh như thế nào.
Vậy ra...
Phản bội hắn, không chỉ là thê tử hắn, ca ca hắn, còn có mẫu thân hắn.
Tần Vô Song hắn, rốt cuộc đã làm ra chuyện ác tày trời gì, hắn vất vả trăm cay nghìn đắng đi cầu dược cho thê tử, nhưng ca ca hắn, thê tử hắn, lại vào lúc hắn rời đi song song phản bội hắn.
Rõ ràng là phản bội trái với luân lý, nhưng nương hắn, lại còn đứng về phía ca ca hắn??
Vì sao???
Vì sao ông trời lại muốn nghiêm phạt hắn như vậy???
Không...
Hắn không tin, hắn không tin Vân Khuynh sẽ yêu Tần Vô Phong, hắn không tin mẫu thân hắn sẽ bất công như vậy.
“Tần Vô Phong, ngươi nói bậy!!!”
Không thể tin được sự thực chính mình nghe thấy, Tần Vô Song không nhịn được nữa, một cước đá văng cửa phòng.
Hắn không thể nhịn nữa, hắn không tin loại chuyện tàn nhẫn như vậy trên đời này, lại phát sinh ở trên người hắn.
Khuynh Tẫn Triền Miên Khuynh Tẫn Triền Miên - Vô Hoan Dã Tiếu Khuynh Tẫn Triền Miên