Chương 173a: Chuyện Xảy Ra Trên Đường Cao Tốc
úng”, Điền Cương Tín Trường cũng nhìn đồng hồ rồi nói tiếp: “Nếu như không có gì thay đổi thù bọn họ đã động thủ. Thiếu chủ, chúng ta cũng nên xuất phát thôi, tàu đã chờ ở cảng, đúng mười giờ tối là xuất phát, bất luận là nhiệm vụ có thành hay không”.
Là thành phố vùng duyên hải, cảng của thành phố T mỗi ngày có rất đông tàu thuyền của người ngoại quốc cập vào. Mặc dù có sự kiểm soát rất chặt chẽ nhưng việc nhập cư trái phép ở đây cũng không phải việc quá khó. Lúc trước bọn họ đến đây bằng tàu chở hàng, lần này trở về nước bằng tàu chở khách để che dấu thân phận.
“Được, anh lên tàu chờ tôi trước”. Tử Xuyên Khang Giới chậm rãi nói, rồi mở cửa xe Jeep chui vào. Hắn thầm nghĩ không biết phục kích trên đường cao tốc có thể thành công hay không?
…….
“Diệp Phong, tại sao chúng ta lại đi xe một mình vậy?” Cho đến khi chiếc BMW trắng đang chạy nhanh trên đường cao tốc hướng ra sân bay, Hà Tích Phượng mới không nhịn được sự nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Phong tập trung tinh thần lái xe, giữ một khoảng cách nhất định với đoàn xe chạy phía trước. Rồi thỉnh thoảng lại quan sát tình hình hai bên đường đi. Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, khi nghe người phụ nữ ngồi cạnh cất tiếng hỏi thì cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nếu như tôi nói là muốn ở riêng với chị Phượng để bồi dưỡng tình cảm, chị nghĩ sao?”.
“Hả…” Hai gò má Hà Tích Phượng chợt ửng hồng lên, hai người tuổi tác không tương xứng nên cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
“Cậu thật hay nói đùa”, Diệp Phong liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh, nghiêm mặt nói: “Có một số việc không tiện nói rõ ra, chị biết được cũng không tốt lắm. Tôi chỉ có thể nói duy nhất một điều đó là có thể là có người đang nhằm vào Gulina, phục kích tấn công cô ta. Cho nên để đảm bảo an toàn, chúng ta nên giữ một khoảng cách thích hợp.
“Phục kích tấn công sao?” Hà Tích Phượng vốn dĩ khuôn mặt đang đỏ hồng bỗng nhiên biến sắc, kinh hãi mà hét lên: “Vậy sao cậu không báo cảnh sát? Nếu như bọn Gulina gặp phải chuyện gì như lời cậu nói, thì liệu có xảy ra vấn đề gì về việc hợp tác với chúng ta không? Hơn nữa, nếu theo như đạo lý thì cũng không thể trơ mắt mà nhìn bọn họ gặp nguy hiểm, có chăng thì cũng phải…”
“Cảnh sát không giải quyết được”. Diệp Phong không có chút thái độ khẩn trương nào, nói trấn an Hà Tích Phượng: “Nhưng sẽ có người giải quyết chuyện này, nói chung là chị cứ yên tâm, tôi cũng chỉ suy đoán như vậy, cũng có thể không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đề phòng mà thôi”.
Hà Tích Phượng nhìn thần thái bình tĩnh của người đàn ông đang lái xe, một hồi lâu cũng không hề thấy hắn ta có điều gì bất thường, dường như hắn đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến sự đau khổ. Nhưng mà trong thời gian tới cô sẽ làm chung với Diệp Phong, con người hắn có rất nhiều bí mật, thật không tưởng tượng sẽ phát sinh những chuyện gì, may là cô cũng không phải là người thích truy hỏi ngọn ngành, nên ánh mắt nghi ngờ cũng dần biến mất, rồi nói sang chuyện khác: “Diệp Phong, tôi nghĩ chuyện lúc trước sắp xếp cậu cùng đi với nhóm thứ hai sang nước G có thể hoãn lại một chút, tôi muốn cùng cậu đi làm một số chuyện”.
Diệp Phong không ngờ rằng Hà Tích Phượng lại có thể đơn giản mà buông tha những lời hắn nói vừa rồi, dường như không giống với tính cách bình thường của cô, hắn còn nhớ rõ mấy ngày trước đây vì bảo đảm an toàn cho nhân viên của Hương Tạ Hiên, Hà Tích Phượng đã chuẩn bị gọi điện báp cảnh sát vụ uy hiếp thuốc nổ mà rất có thể vì chuyện đó sẽ phải trả một cái giá rất đắt là hỏng chuyện hợp tác giữa Hương Tạ Hiên và tập đoang HIDDNG.
Bây giờ, khi thấy bọn Gulina gặp nguy hiểm, vậy mà không mấy quan tâm liền bỏ qua mọi tra vấn, không hề đề cập tới, sự chuyển biến này thật sự là lớn. Nhưng điều này lại khiến hắn cảm thấy bất an.
“Chị Phượng, chẳng lẽ chị không muốn biết người đang muốn tấn công Gulina là ai sao và tại sao lại tới Trung Quốc để hành động sao?” Diệp Phong không trả lời câu hỏi vừa rồi của Hà Tích Phượng mà là tiếp tục nói về chủ đề lúc trước.
“Cho dù tôi có muốn biết thì cậu cũng có thể nói ra sao?” Hà Tích Phượng che miệng cười, dường như oán trách, “Thế giới của cậu bí ẩn như vậy, không để cho người khác rình mò tìm hiểu một chút nào, trừ phi từ chính miệng cậu nói ra thì mọi người mới có thể biết được cảnh tượng trong đó, cho nên, bất luận sau này cậu không giải thích cho tôi chuyện gì, tôi cũng sẽ không đặt câu hỏi”.
Dừng lại một chút, Hà Tích Phượng nói tiếp: “Được rồi, nói lại chuyện công việc, tôi nghĩ sau khi tiếp nhận Thính Vũ Các, cậu sẽ đến đó quản lý, cậu thấy thế nào?”
Sau sự kiện quảng cáo miễn phí tại bữa tiệc lần trước, Hà Tích Phượng đã không hề nghi ngờ gì nữa về việc Hạng Quân sẽ ngoan ngoãn giao Thính Vũ Các, giờ chẳng qua chỉ còn là vấn đề thời gian. Cho nên, hiện tại cũng nên bắt tay vào việc xây dựng kế hoạch phát triển câu lạc bộ giữa thủ đô này là vừa. Khách quan mà nói, Thính Vũ Các so với Hương Tạ Hiên thì nằm ở vị trí có ưu thế hơn.
“Xin nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo”. Diệp Phong mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng mà về phương diện đãi ngộ có tăng lên chút nào không vậy?”.
“Trời…” Một thiếu gia của băng đảng xã hội đen có tiếng mà cũng vẫn cò kè mặc cả chuyện lương tháng, Hà Tích Phượng bất giác mà mở miệng trêu đùa: “Tăng thì nhất định là có tăng rồi, tiền lương sẽ tăng lên một trăm đồng được không?”
“Đường đường là lão bản của Hương Tạ Hiên mà lại ki bo vậy sao?” Diệp Phong giả vờ tỏ vẻ quá sợ hãi mà nói. Bỗng nhiên, nhìn tình hình phía trước lông mày Diệp Phong lập tức chau lên, rồi nhanh chóng nhấn ga.
Hà Tích Phượng còn chưa kịp có phản ứng gì, cũng có cảm giác ô tô thoáng cái rẽ ra ngoài rồi nhanh chóng phi vượt lên, vừa định mở miệng phản bác thì lập tức ngưng ngay ý định, trong lòng không khỏi kinh hãi, chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi.
Lúc Hà Tích Phượng kịp phản ứng thì đã sớm không nhìn thấy đoàn xe của Hương Tạ Hiên đâu rồi, mà dường như Diệp Phong không hề có ý định đi chậm lại, chiếc BMW trắng như gào thét trên đường cao tốc, vượt qua cả chiếc ô tô tải, khiến Hà Tích Phượng cả kinh mà há to miệng mà không thể nói ra lời nào. Không biết tại sao người đàn ông bên cạnh lại học tập người khác chạy xe bão tố như vậy, chẳng lẽ thực sự đây là thói quen của khó sửa của băng đảng xã hội đen, đột nhiên không khống chế được mình nên mới vậy?
Khoảng chừng mười phút, tốc độ xe mới chậm dần lại, Diệp Phong thở phào một cái, quay đầu cười hỏi: “Chị Phượng, chạy xe với tốc độ cao vậy chị có cảm giác thế nào? Có phải là bị kích thích vô cùng không?”
“Cậu?” Hà Tích Phượng trong lòng không khỏi bốc hỏa, xem ra thật sự là bị đoán trúng tim đen, cố nén lửa giận, cắn răng nói: “Diệp Phong, đi như vậy là rất nguy hiểm cậu có biết không? Tôi vừa bị cậu hù chết một phen đấy!”.
“Cả ngày vì công việc mà phải đi sớm về khuya, thỉnh thoảng cũng nên trải nghiệm những mặt khác của cuộc sống chứ, giống như tôi đây, lúc trước vì chán ghét cuộc sống nhàm chán mới bỏ chạy đến Hương Tạ Hiên làm một tiểu viên chức, cảm giác thật sự rất hay!” Diệp Phong vừa nói, vừa tỏ vẻ thoải mái, trên miệng còn đọng lại vẻ hưng phấn, hình như thực sự hắn rất có kinh nghiệm trong việc hưởng thụ kiểu đi xe bão tố vừa rồi.
Nghe những lời giải thích của Diệp Phong, Hà Tích Phượng tạm thời hạ nhiệt xuống một chút, cô có cảm giác như vừa rồi ngồi trên chiếc xe đua vậy, thật kinh hồn bạt vía. Nhưng quả thật là sau đó tinh thần sảng khoái vô cùng, toàn thân cảm thấy thoải mái không ít. Giống như thể trọng lực đột nhiên biến mất và cơ thể từ từ bay lượn lên không trung vậy.
Với cảm giác đó, Hà Tích Phượng không khỏi nhắm mắt lại để thưởng thức nốt dư vị còn đọng lại. Sau một lúc, cô chợt mở mắt, có chút lo lắng nói: “Hình như chúng ta đã cách đoàn xe khá xa, có nên dừng lại chờ một chút không?”
“Chị Phượng, đừng quên rằng đây là đường cao tốc, không được phép đỗ xe”. Gánh nặng trong lòng Diệp Phong liền được tung ra, cuối cùng cũng đã lừa gạt được người phụ nữ này, “Tôi nghĩ rằng chúng cứ chạy xe tới trước rồi đứng chờ, chờ ở đâu cũng đều không bị cho là thất lễ mà”.
Hà Tích Phượng nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Còn việc tại sao Diệp Phong đột ngột tăng tốc như vậy, cũng không còn làm cho cô cảm thấy suy nghĩ nữa, lúc đầu cô còn có chút nghi ngờ, nhưng ngay sau đó đã biến mất không tung tích.
Chiếc BMW trắng giữ một tốc độ bình thường chạy thẳng đến phi trường.
o O o
Đang nhìn cảnh vật trên đường bỗng John thấy xuất hiện một người, hắn liền ý thức được ngay có chuyện sắp xảy ra, dù sao đây là đường cao tốc, không thể xuất hiện người đi đường, đáng tiếc hắn không phải lái xe nên không thể nào khống chế chiếc xe ngừng lại được, nếu không, bất kể hậu quả gì hắn cũng sẽ xông ra, để xem người đi đường là thế nào.
Người lái chiếc xe đi đầu tiên đạp phanh lại, khiến cho mấy chiếc xe đằng sau cũng vì thế mà dừng lại theo. Chỉ có chiếc xe cuối cùng, không những không giảm tốc độ mà còn phi như bay vượt lên. Chiếc BMW trắng không dừng lại mà thậm chí còn vhayj với tốc độ nhanh hơn.
“Cô cứ ở yên trên xe, tôi xuống dưới nhìn một chút”. Trong ánh mắt John lộ rõ vẻ cảnh giác mà nói giống như trấn an người phụ nữ ngồi cạnh hình như cũng đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Sau đó John liền tiến đến chỗ người lái xe, nói bằng giọng hán ngữ như ra lệnh: “Nếu như trong chốc lát nữa có xảy ra tình huống đặc biệt thì anh lập tức lái xe đi, biết không?”
Người lái xe không hiểu chuyện gì nhưng cũng mù mịt gật đầu, hắn không biết cái gọi là tình huống đặc biệt kia nghĩ là tình huống gì, nhưng mà đây là khách quý tới từ nước G, giám đốc Diệp đã giao cho hắn phải đối đãi cẩn thận, vì vậy, hắn không thể không biết ý mà tập trung quan sát tình thế xảy ra ở phía trước.
Một mình ra khỏi xe, vẻ mặt John âm trầm mà bước nhanh đến chỗ đoàn xe phía trước. Loại chuyện này vốn phải là người của Hương Tạ Hiên đứng ra xử lý, nhưng khi nhân viên chuyên trách nhìn thấy người khách đi ra cũng không dám ngăn cản, khom người mà theo sau. Để xem người nước ngoài sẽ xử lý việc này thế nào, xem ra hắn đang muốn ‘thăm dò’ người đàn ông đứng cách đó không xa.
Nhưng mà có thể gặp người đi đường trên đường cao tốc thì hẳn là chỉ số IQ của người đó cũng không được cao, cho dù là ai thì khi đi vào đường cao tốc là họ đã không tuân theo quy định rồi.
Chưa đến gần nhưng John đã quan sát ra rất nhiều điểm không hợp lý ở người này rồi. Mùa này ở Trung Quốc, thời tiết đã mát mẻ, vậy mà người này còn mặc loại áo khoác dài quá gối này, trừ phi là có vật gì đó cần che dấu. Nghĩ đến đó, John lập tức đề cao cảnh giác, bước chân cũng chậm dần, giữ ở khoảng cách ba, bốn mét rồi dừng lại.
John nhìn kỹ đối phương, tóc đen, mắt đen hẳn là người Trung Quốc, liền lạnh lùng nói tiếng Hán ngữ: “Anh là ai?”
Đặc Công Xuất Ngũ Đặc Công Xuất Ngũ - Lân Gia Tiểu Lục Đặc Công Xuất Ngũ