Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bia Đỡ Đạn Phản Công
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 177: Cậu Bé Tự Bế (12)
B
ùi Tuấn vô cùng nhạy cảm với sự thay đổi tâm lý của người khác, nếu là người cậu không để ý thì không sao nhưng cậu đang để ý đến Bách Hợp, đương nhiên không muốn cô lộ ra vẻ như thế. Bách Hợp nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra thì đã bình tĩnh hơn. Cô nâng mặt Bùi Tuấn lên, dán môi mình vào môi cậu, không phải đụng nhẹ như trước mà còn liếm nhẹ lên môi cậu. Toàn thân Bùi Tuấn chấn động, mở to mắt nhìn chòng chọc vào cô.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia có mấy phần ngượng ngùng và bối rối, không tỉnh táo như ngày thường. Bách Hợp không dám nhìn vào mắt cậu, vươn tay che mắt cậu lại. Bùi Tuấn muốn kéo tay cô ra nhưng Bách Hợp lập tức nhào vào trong lòng cậu, đôi tay đưa lên vai cậu, cậu định nói chuyện với cô, đôi môi vừa mở ra thì đầu lưỡi Bách Hợp bất ngờ tiến vào trong miệng cậu.
Cả hai người đều run rẩy, Bách Hợp muốn quay mặt đi nhưng Bùi Tuấn lại ôm cô càng chặt hơn. Trước kia không có ai dạy cậu chuyện này, cậu chỉ học quản lý nhà họ Bùi như thế nào, làm sao chống lại đám trộm cắp, cách để khống chế cảm xúc của bản thân. Bây giờ Bùi Tuấn muốn học cách thân mật với người khác.
Khi chú Chu mở cửa xe ra, Bách Hợp cúi thấp đầu ngồi cạnh Bùi Tuấn, thanh niên đẹp trai lạnh lùng vươn tay ôm lấy eo cô, cười với chú Chu: “Tiểu Hợp sẽ đến công ty với cháu.”
Từ khi thiếu gia và phu nhân gặp không may, đã mười mấy năm trôi qua chú Chu làm tài xế cho Bùi Tuấn, ngày nào ông cũng đưa Bùi Tuấn đến công ty rồi về nhà, trước giờ chưa từng thấy cậu cười với mình. Chú Chu chợt sinh ra loại cảm giác được yêu quý mà sợ hãi, ông ngạc nhiên nhìn về phía Bách Hợp vài lần, nếu ông Bùi biết Bùi Tuấn cười với mình thì nhất định ông ấy sẽ ghen tỵ cho xem!
Không ngờ Lâm tiểu thư này lại có bản lĩnh thay đổi được quyết định của Bùi Tuấn, hơn nữa nhìn vẻ mặt cậu thì chứng tỏ tâm trạng rất tốt, thần thái tươi sáng thế này chưa từng có trên mặt cậu. Chú Chu nhẹ nhàng lên xe, lái xe tới công ty. Sau khi xe khởi động, Bùi Tuấn không nói chuyện, người vẫn thẳng tắp, gương mặt quay về phía cửa sổ.
Ban đầu Bách Hợp còn hơi ngại ngùng. Chỉ ngẩng đầu nhìn động tác của Bùi Tuấn thì lòng cô lại hơi chột dạ. Thấy lỗ tai Bùi Tuấn còn đỏ bừng, cô không nhịn được nhìn vẻ mặt cậu. Ai ngờ vừa nhìn, cứ tưởng cậu đang ngẩn người nhưng cậu lại quay đầu, ngượng ngùng nhìn cô một cái, một tay ôm cô vẫn như cũ nhưng tay còn lại nắm chặt thành đấm đặt lên đầu gối.
Đây là hành động khi cậu muốn làm bản thân tỉnh táo, Bách Hợp thấy thế thì cũng không ngại nữa, tựa đầu lên vai cậu, híp mắt nghỉ ngơi.
Trong nhà họ Bùi, trừ Ông Bùi là người có địa vị rất lớn trên chính đàn ở Hoa Hạ. Mẹ Bùi Tuấn cũng để lại khối gia sản khổng lồ, những thứ đó không phức tạp như chính trị, ông Bùi cũng không cần khoản tiền này nên giao cho Bùi Tuấn xử lý, tiện thể rèn luyện năng lực của cậu, cũng để cậu có việc làm, không cần ngơ ngẩn cả ngày ở nhà hoặc chỉ vùi đầu vào học tập.
Người trong công ty đều biết ở tầng cao nhất có một ông chủ trẻ tuổi không thích xã giao với người khác. Ngày thường, khi Bùi Tuấn vào công ty cũng có nhiều người nhìn cậu, nhưng không nhiều bằng hôm nay. Bởi vì bình thường Bùi Tuấn luôn không có biểu cảm, thậm chí còn có vẻ u ám nay lại nắm tay Bách Hợp vào công ty, thậm chí trên môi còn nở nụ cười. Nụ cười này khiến người trong công ty choáng váng, mãi tới khi hai người vào thang máy thì mọi người mới phản ứng lại. Tiền sảnh nổ tanh bành, cho dù biết lúc làm việc không thể nói chuyện phiếm nhưng vẫn rất nhiều người không nhịn được đi phán đoán thân phận của Bách Hợp.
“Nghe nói đó là vị hôn thê của thái tử, là thanh mai trúc mã từ nhỏ.” Một vài người làm việc lâu năm ở công ty nói ra, lập tức rất nhiều người vây quanh, mồm năm miệng mười moi móc thông tin về Bách Hợp. Có một số người ghen tỵ với cô, bắt đầu bàn tán.
“Sao trước kia lại không thấy nhỉ?”
“Chắc là do thái tử bảo vệ quá tốt.”
“…”
Lúc này, Bách Hợp và Bùi Tuấn đang ở trong thang máy riêng. Không phải cậu thích hưởng đặc quyền mà là không thích mình vào thang máy có quá nhiều dấu chân và mùi của người khác. Bình thường, ngay cả chú Chu vào chung thang máy với cậu cũng hận không thể co mình thành một khối nhỏ. Bây giờ Bùi Tuấn lại thoải mái dắt Bách Hợp vào thang máy, nghĩ tới chuyện ở trên xe, tai lại nóng lên.
Cậu muốn chia tất cả những gì mình có cho Bách Hợp, bởi vì cô khác mọi người.
Nhưng khác ở điểm nào thì cậu lại không nói nên lời, cho nên cậu chỉ muốn Bách Hợp vào thang máy với mình, dắt tay cô, dường như chỉ có vậy mới chứng tỏ rằng trong lòng cậu rất vui. Cậu giống như một đứa trẻ nóng lòng muốn hiến vật quý, muốn cho Bách Hợp thấy tất cả những gì mình để ý, để cô bước vào cuộc sống của mình.
Cả ngày, Bách Hợp chơi máy vi tính ở một bên, thỉnh thoảng cũng cảm giác được Bùi Tuấn đang nhìn mình, cô liền ngẩng đầu cười với Bùi Tuấn. Ban đầu Bùi Tuấn cũng toét miệng cười với cô, nhưng khi tỉnh táo lại thì cuống quít cúi đầu, lỗ tai cũng hơi đỏ lên. Bách Hợp chưa kịp thẹn thùng thì cậu đã thẹn thùng trước, điều này khiến Bách Hợp vô cùng buồn cười.
Cô đeo tai nghe, nằm trên ghế sofa xem ti vi, ánh mắt Bùi Tuấn thi thoảng lại liếc về phía cô, thấy cô không quay lại cười với mình như lúc trước, tâm trạng cậu bắt đầu trở nên tối tăm. Cậu hy vọng Bách Hợp luôn chú ý đến cậu chứ không phải máy vi tính. Trong lòng cậu chợt cảm thấy thất lạc, tay cũng tăng thêm lực, ngòi bút kéo một vết mực dài trên giấy, lông mày Bùi Tuấn hơi nhíu lại.
Thấy phần chữ ký trong tờ hợp đồng tự nhiên có thêm một vết mực làm cậu không thích, nhưng cũng không thấy chướng mắt nhiều như ngày trước, hơn một nửa sự chú ý của cậu đã phân cho Bách Hợp. Bùi Tuấn do dự một chút rồi lấy hợp đồng mới ra, tiếp tục ký tên, trong lòng hơi khó chịu vì Bách Hợp không để ý đến mình.
“Tiểu Hợp…” Cậu u oán gọi một câu, bình thường cậu có ngồi một mình cả ngày cũng không cảm thấy thời gian quá dài, nhưng hôm nay chưa ngồi được bao lâu đã cảm giác thời gian trôi rất chậm. Lần đầu tiên cậu gọi, Bách Hợp đeo tai nghe, bên tai cô toàn âm thành ầm ĩ của bộ phim đang đến lúc gay cấn nên không chú ý tới Bùi Tuấn gọi.
Thường ngày chỉ có cậu lờ người khác đi, lần đầu tiên bị người ta bỏ qua, Bùi Tuấn không vui chút nào. Môi cậu mím lại, chờ tới khi Bách Hợp nhận ra thì Bùi Tuấn đã ngồi xổm trước mặt cô, kéo máy tính bảng ra, tiện thể kéo luôn cả tai nghe của cô xuống. Tay cậu áp lên mặt Bách Hợp, nghiêm túc nói: “Tiểu Hợp, anh không thích như thế này.”
Không hiểu tại sao tự nhiên cậu lại cảm thấy không thoải mái, Bách Hợp thở dài, vừa định nói chuyện thì Bùi Tuấn đã áp sát mặt cô, đôi môi ấn lên môi cô.
Cả buổi chiều hầu như không có ai dám vào phòng làm việc của Bùi Tuấn, đây đúng là cơ hội tốt cho cậu. Bách Hợp để mặc cậu ôm vào ngực, chờ tời giờ tan làm, cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, quyết định về sau không thể theo Bùi Tuấn đi làm nữa. Ngày mai cô nhất định phải cất tiền trong người, đi bên ngoài chơi cả ngày hoặc tự về nhà họ Bùi, đợi tới chiều tối sẽ ngồi xe tới trường chờ cậu. Không thể vì Bùi Tuấn hướng nội hơn mọi người mà cho rằng cậu không nguy hiểm, cho dù cậu tự kỷ thì vẫn là một người đàn ông.
Chạng vạng năm giờ, chú Chu đã chờ sẵn ở ngoài phòng làm việc. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Bùi Tuấn cũng có vài ưu điểm, ví dụ thời gian tan làm của cậu đặc biệt chuẩn. Trừ một số nhân viên có kế hoạch quan trọng phải làm nên tăng ca, còn lại gần như đã về hết, chỉ có chú Chu chờ vài phút mà không thấy Bùi Tuấn dọn đồ ra ngoài nên hơi lo lắng. Lúc sau thấy hai người nắm tay nhau đi ra, Bách Hợp thì không nói, quan trọng là Bùi Tuấn đã ra trễ mấy phút nhưng lại có vẻ vô cùng vui sướng. Chú Chu nhìn anh một lúc, thấy Bùi Tuấn thậm chí còn quên cả mặc áo khoác thì á khẩu, không biết phải nói gì.
Trước đây, Bùi Tuấn tuyệt đối không quên bất cứ việc gì, cậu không cần thư ký, không thích có người ở bên cạnh, phòng làm việc chính là cấm địa của cậu. Trừ khi dọn dẹp, người ngoài không được vào, ngay cả đưa tài liệu cũng chỉ để ở ngoài. Mỗi ngày, cậu ăn gì, mặc gì, làm gì cũng như lên lịch sẵn trong não, làm vô cùng nghiêm túc. Bao nhiêu năm ở cạnh cậu, đây là lần đầu tiên chú Chu thấy Bùi Tuấn quên đồ.
Nhìn thoáng qua cửa phòng làm việc chưa đóng, nơi mà bình thường sạch sẽ như phòng trưng bày thì bây giờ bừa bộn vô cùng. Trên ghế sofa vẫn còn tai nghe và máy tính bảng, trên bàn làm việc còn tài liệu chưa xếp gọn.
“Cậu chủ, cậu làm xong mọi việc rồi nên về nhà luôn à?” Chú Chu không nhịn được hỏi một câu. Khuôn mặt Bùi Tuấn chợt hồng lên, hình như nghĩ tới cái gì, cậu cuống quít kéo Bách Hợp quay lại phòng làm việc. Lần này cậu không định đóng cửa, ngồi xuống bàn, nhanh chóng ký nốt chỗ hợp đồng còn lại, những việc chưa làm xong thì cho vào túi mang về nhà. Trước đây cậu không thích mang việc ở công ty về vì cảm thấy không thoải mái, nhưng cả ngày nay cậu chỉ tập trung vào Bách Hợp nên chưa làm xong việc, đành phải về nhà làm tiếp.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bia Đỡ Đạn Phản Công
Hoàn Nhĩ WR
Bia Đỡ Đạn Phản Công - Hoàn Nhĩ WR
https://isach.info/story.php?story=bia_do_dan_phan_cong__hoan_nhi_wr