Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Sáp Huyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 176: Đối Công (3)
Đôi mi thanh tú của thiếu nữ kia nhăn lại, thất thanh nói:
-Trại Đức Tĩnh làm sao có thể có người ra đi cầu viện được?
Thọ Vô Cương khó hiểu hỏi:
-Vì sao không thể?
Thiếu nữ nọ kêu lên:
-Trại Đức Tĩnh đã thất thủ rồi, Lưu đại nhân đã chết rồi! Trại Đức Tĩnh toàn quân bị diệt, làm thế nào còn có người đi cầu cứu đây?
Trong đầu Thọ Vô Cương nổ ầm một tiếng, thất thanh nói:
-Vậy thì những gì tên kia nói là sao? Gã tên là Vân Sơn, gã nói quân Đảng Hạng bỏ chạy hết rồi, mời Địch chỉ huy đi trợ giúp.
Sắc mặt thiếu nữ kia liền trở nên trắng bệch, giọng run run nói:
-Vậy gã nhất định là gian tế, là gian tế do người Đảng Hạng phái tới. Bọn chúng chính là sử dụng gian tế trà trộn vào trại Đức Tĩnh nên mới có thể nhân lúc Lưu đại nhân ra ngoài tác chiến, mà khống chế trại Đức Tĩnh. Bọn chúng dụ người của các ngươi đi, phía trước nhất định sẽ có mai phục…
Thọ Vô Cương không đợi thiếu nữ nói xong thì y đã đứng lên, chạy về phía quân Tân Trại vừa mới rời đi, nhưng quân Tân Trại đã rời đi được một lúc lâu, lại đi rất vội vã, y làm sao có thể đuổi kịp đây?
Thọ Vô Cương mặc kệ, y chỉ biết dùng toàn lực để chạy, mồ hôi chảy ra mờ cả hai mắt, trong lòng y như có một giọng nói đang gào thét: “Chỉ Huy Sứ, phía trước có mai phục!”
Giờ phút này, Địch Thanh đã đi được hơn mười dặm, nhưng hắn không thể đi nhanh hơn được, bởi vì trong đội ngũ của hắn chỉ có hơn năm mươi kỵ binh, còn lại chừng hơn một trăm người thì đều phải khiêng mấy chục cân trang bị mà đi bằng hai chân.
Thấy Địch Thanh ghìm cương ngựa để chờ những người phía sau, Vân Sơn có chút vội vàng, nói:
-Chỉ Huy Sứ, nếu không thì…chúng ta đi trước đi.
Địch Thanh nhìn vào trong mắt Vân Sơn, đột nhiên nói một câu rất kỳ quái:
-Vội vã như vậy làm gì? Vội vã đi tìm chết sao?
Khuôn mặt Vân Sơn đột nhiên xám xịt, kích động nói:
-Chỉ Huy Sứ ngài…có ý gì? Chẳng lẽ ngài không muốn đi cứu người?
Giọng nói của Địch Thanh có chút mỉa mai nói:
-Ta chỉ là không muốn đi chịu chết thôi.
Cái này liền khiến đám kỵ binh cảm thấy Địch Thanh có chút không ổn, nhưng Địch Thanh là Chỉ Huy Sứ của bọn họ, bọn họ tuy hoang mang nhưng cũng chỉ có thể duy trì im lặng.
Vân Sơn cắn răng nói:
-Không ngờ Chỉ Huy Sứ nói thật hay, nhưng lại yếu đuối như thế. Tốt, ngài không đi, ty chức đi! Lưu đại nhân trông chờ mỏi mòn ở trại Đức Tĩnh, những người có lương tâm đều đã đi cả. Ti chức cho dù biết là phải chết, cũng phải chết cùng các huynh đệ!
Lúc hắn thúc ngựa chạy đi, lại liếc mắt nhìn quân Tân Trại một cái.
Quân Tân Trại tất cả đều đang nhìn Địch Thanh. Bọn họ mặc dù không đồng ý với những lời mà Địch Thanh nói, nhưng nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Địch Thanh.
Địch Thanh ngược lại càng thêm lạnh lùng, bỗng nhiên nói:
-Thương thế của ngươi tốt hơn rồi sao?
Vân Sơn ngẩn ra, cười ha ha hỏi:
-Ngài…nói cái gì?
Hắn mới vừa rồi giống như bị kích động mà quên đi mình đang bị thương. Lúc này, hắn nghe Địch Thanh nói đến thương thế của mình thì lập tức miệng hắn thở gấp, trông có vẻ không thể chống chọi thêm nữa. Lúc này, quân Tân Trại đã đến đông đủ toàn bộ, nghe Địch Thanh và Vân Sơn nói chuyện lạnh lùng như vậy, khiến ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.
Vẻ mặt Địch Thanh có chút trào phúng nói:
-Ngươi đừng để hộc máu lần nữa nhé, trong tay ngươi lén lút nắm túi thuốc nhuộm màu đỏ kia đã lộ ra rồi kìa.
Sắc mặt Vân Sơn hiện giờ xám ngoét, thân hình y run lên lập cập.
Sắc mặt của quân Tân Trại đều đã thay đổi, thầm nghĩ: “Nếu những gì Địch chỉ huy nói là sự thật, cái tên kia là giả bộ hộc máu, chẳng lẽ lần cầu viện này có gì gian trá?
Ánh mắt Địch Thanh giống như châm chọc, đâm vào lòng Vân Sơn, hắn nói:
-Ta vẫn luôn cảm thấy quái lạ là vì sao ngươi thoạt nhìn có khi giống như bị thương rất nặng, nhưng cũng có khi giống như không có chuyện gì? Ngươi cuối cùng muốn che dấu cái gì? Ta cố ý lau mặt cho ngươi, ngươi sợ lộ ra sơ hở nên không cho ta lau dùm, nhưng không ngờ được khi chính ngươi tự dùng tay lau mặt thì lại lộ ra đoạn cánh tay kia. Trên bàn tay người quả thật là vết máu và bụi bặm, nhưng cánh tay ngươi thế nào lại sạch như tắm thế? Ngươi ra vẻ đã chém giết rất nhiều người, nhưng lại quên rằng nếu đã chém giết thì trên cánh tay sẽ không sạch sẽ như vậy được.
Vân Sơn không tự chủ được rũ ống tay áo xuống che lại hai cánh tay.
Địch Thanh lại nói:
-Ngươi căn bản là không có dáng vẻ cùng người khác huyết chiến, trên mặt ngươi chỉ có máu, nhưng không có vết mồ hôi chảy xuống, tóc tuy có bụi nhưng lại thiếu mồ hôi bết vào. Ngươi chẳng qua chỉ là lấy máu bôi lên mà thôi! Ngươi không hề bị thương cho nên vừa rồi mới không dám để cho Thọ Vô Cương trị thương!
Đám người Liêu Phong nghe xong, thầm hổ thẹn trong lòng. Địch Thanh nói ra những chi tiết này, bọn họ đều không có ai có thể nhìn ra.
Nhưng vừa nghe Địch Thanh nói xong, tất cả mọi người ở đây đều biết Vân Sơn có vấn đề!
Sắc mặt Vân Sơn trắng bệch, khàn giọng nói:
-Ngươi nếu biết ta dụ người tới, vì sao còn phải làm bộ tin lời của ta?
Gã vừa nói như vậy, không thể nghi ngờ là đã thừa nhận phán đoán của Địch Thanh.
Địch Thanh nói:
-Ta chỉ là muốn xem ngươi đi hướng nào thôi, từ đó mới có thể xác định các ngươi mai phục như thế nào. Chính ngươi đã thừa nhận, vậy thì không còn gì tốt hơn. Theo những gì ngươi nói thì Lưu Hoài Trung đã chết rồi phải không?
Trong lòng Địch Thanh suy nghĩ, Lưu Hoài Trung nếu như không chết, người bên ngoài làm sao có thể dễ dàng có thủ dụ của hắn? Nói như vậy trại Đức Tĩnh đã bị phá rồi sao? Cam Phong vẫn còn ở ngoài mười dặm, hiện giờ chưa có cánh bảo gì, nếu như có mai phục, thì hiện tại lui lại còn kịp.
Hắn cũng không hi vọng xa vời có thể từ miệng của Vân Sơn thu được tin tức gì. Quả nhiên, Vân Sơn cười ha ha, nói:
-Chết ư, ta đương nhiên phải chết! Nhưng các ngươi cũng không ngoại lệ, tất cả đều phải chết. Người đừng vội đắc ý, ngươi cũng đã biết bọn họ sắp tới đây rồi.
Còn chưa dứt lời, Vân Sơn đột nhiên hai chân dùng lực, thúc ngựa chạy về phía bắc.
Địch Thanh cảm thấy hơi rét, đột nhiên hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn.
Đó chính là cái cảm giác mà chỉ mỗi hắn có đươc, cảm giác trước lúc gặp nguy hiểm.
Một âm thanh “vù” vang lên, một mũi tên xé rách không khí bay ra, nhắm vào giữa ngực Vân Sơn.
Vân Sơn kêu lên một tiếng trầm đục, mũi tên xuyên qua ngực chũi ra, thân thể hắn lập tức nghiêng ngả rồi ngã xuống.
Người bắn tên lại chính là Lỗ Đại Hải. Trong quân Tân Trại thì tài bắn cung Lỗ Đại Hải có thể nói là như thần.
Lỗ Đại Hải một mũi tên bắn chết Vân Sơn, sau đó y xếp cung tên lại, híp mắt cười cười, nhưng cũng không nói gì. Liêu Phong nhịn không được nói:
-Chỉ Huy Sứ, nếu phía trước có mai phục, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Cảm giác tim đập nhanh của Địch Thanh ngày càng mãnh liệt, hắn đột nhiên nói:
-Ta đã từng tới nơi này, ta biết ở phía tây nam cách đây ba mươi dặm có một dãy núi.
Đám người Liêu Phong khó hiểu, đồng loạt hỏi:
-Chỉ Huy Sứ, ý ngài muốn nói cái gì?
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi, quát:
-Bắt đầu từ bây giờ, tất cả toàn lực chạy về phía tây nam thật nhanh!
Vừa mới nói xong, trên mặt Địch Thanh lộ vẻ sầu thảm, hắn nhìn thấy phía bắc trong thoáng chốc đã bốc lên một đám khói.
Đám khói này chia cách trời xanh mây trắng, tiêu sát vô tình.
Sau đó, môt con ngựa chạy như bay đến, không đợi đến gần, người nọ đã lập tức kêu lên:
-Chỉ Huy Sứ, người Đảng Hạng đánh tới rồi, là Thiết Diều Hâu!
Tên trại binh kia khàn cả giọng, đã lộ ra vẻ tuyệt vọng trong đó.
Tên binh sĩ này chính là khoái mã Cam Phong.
Con ngựa chưa tới nơi đã hí lên một tiếng thảm thiết, bốn chân lảo đảo, ngã xuống mà chết. Cam Phong ngã lăn ra đất, toàn thân mềm oặt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi tuyệt vọng.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt ai nấy đều biến đổi, tim trong ngực cứ đập ầm ầm, giống như nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thiết Diều Hâu? Bọn họ vừa đến quân Bảo An thì đã gặp ngay công kích của Thiết Diều tử?
Thiết Diều Tử đương nhiên không phải để chỉ diều hâu làm bằng sắt. Diều hâu không có gì đáng sợ, mấy ngàn con diều hâu, cũng địch không lại với một Thiếu Diều Tử.
Nguyên Hạo trọng võ, ở biên thùy lập ra bát bộ, xây dựng ngũ quân. Trong bát bộ cao thủ nhiều như mây, trong ngũ quân lớn nhất là quân Cầm Sinh, có hai trăm ngàn quân.
Nhưng trong ngũ quân, sắc bén nhất lại không phải là quân Cầm Sinh mà là Thiết Diều Tử!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Sáp Huyết
Mặc Vũ
Sáp Huyết - Mặc Vũ
https://isach.info/story.php?story=sap_huyet__mac_vu