Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngọc Tiên Duyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.6 - Chương 12: Biên Quan Trọng Trấn
R
ừng già bạt ngàn vô tận, tầng tầng lớp lớp tạo thành một thế giới xanh mướt tràn trề sinh lực. Nhưng mấy ai ngờ rằng mảng xanh mướt bừng bừng nhựa sống đó lại được người đời đặt cho cái tên đầy khủng bố: “Tử Vong Hắc Sâm Lâm”.
Từ trên không trung nhìn xuống, Hoa Lân phát hiện bên trong khu rừng rậm, từng cành cây ngọn cỏ đều ẩn dấu độc vật, hơn nữa tận sâu thẳm lại thường xuyên có sự rung chuyển từng hồi, hàng loạt tiếng gầm thét trầm trầm bên tai, làm cho chim muông hoảng sợ bay tán loạn. Hoa Lân cũng cảm thấy lạnh gáy, người run lên từng trận, nếu không phải đang đứng trên thân kiếm của Lộ Á Phi thì bản thân hắn có lẽ mười ngày cũng không qua được mảnh đất đáng sợ này.
Sau năm canh giờ phi hành, mặt trời cũng đã khuất dạng dưới núi nhưng theo lời Lộ Á Phi nói phải còn tám trăm dặm nữa mới tới nơi. Bất đắc dĩ, hai người bàn bạc với nhau rồi quyết định nghỉ qua đêm tại một cây đại thụ khổng lồ, cành lá vươn tới tận mây xanh.
Đêm xuống, Hoa Lân nằm ngay trên một nhánh cây lớn, trằn trọc mãi không thể nào ngủ được, xung quanh văng vẳng tiếng gào hú của đủ loại quái thú, thêm vào đó tương lai hắn giờ đây cùng vô cùng mờ mịt nên trong lòng cảm thấy không khỏi rối loạn và bất lực.
Lúc này Lộ Á Phi cũng đã sớm ngả lưng trên một nhánh cây khác, phát ra tiếng ngáy đều đều. Hoa Lân ngồi dậy, lấy cành cây chọc vào tay Lộ Á Phi rồi gọi: “Uy! Lộ Thiểu! Ngươi mau dậy đi, cùng ta trò chuyện một lát được không?”.
Lộ Á Phi mơ mơ màng màng gạt cành cây ra, miệng lẩm nhẩm: “Không được! Đừng có ồn ào!” rồi lại ngáy “khò khò...” ngủ tiếp.
Hoa Lân bất đắc dĩ đành lấy Hà Chiếu Kiếm ra, bắt đầu nghiên cứu. Trước tiên, hắn thử phát động nội lực để hoá giải hàn khí nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Xem ra trừ phi sử dụng ngọn lửa của “Phần Tinh Luân” may ra mới có thể thu được hiệu quả. Nhưng phương pháp này hắn nào dám tuỳ tiện đem ra thử nên quyết định dùng tâm pháp thủy hệ của Thánh Thanh Viện tạo cảm ứng với Hà Chiếu Kiếm. Hắc hắc. Dù cho Hà Chiếu Kiếm cũng khẽ có phản ứng lại nhưng thật tâm Hoa Lân vẫn không hài lòng. Trước đây, trong lúc vô ý, hắn sử dụng “Tinh khí luyện chế pháp” luyện thành phi kiếm, nhưng bây giờ hắn dùng thủ pháp thấp hơn một bậc là “Dẫn đạo cảm ứng pháp” mà chỉ thu được chút thành tựu nhỏ nhoi bảo sao hắn có thể chấp nhận được. Vì vậy trong lòng Hoa Lân buồn phiền lắm, bèn quẳng thanh kiếm sang một bên, bắt đầu tập trung tu luyện “Phạm Mật Tâm Kinh”.
Đây là lần thứ ba Hoa Lân đem “Phạm Mật Tâm Kinh” ra luyện, hắn phát hiện nó thực sự là pháp thuật vô cùng lợi hại. Chỉ có điều rất nhiều đoạn hắn không thể tham ngộ được, mới chỉ luyện đến chương thứ năm “Độ Thần” đã bế tắc, “...thần du thái hư, nghịch chuyển càn khôn...” chẳng thể nào hiểu nổi là kiểu quỷ quái gì. Hồi lâu sau, càng suy nghĩ càng mơ hồ, hơn nữa tâm tình lúc này cũng rối loạn, tư tưởng hoàn toàn bị phân tán, hắn căn bản không thể nào tĩnh tâm lại được.
Loay hoay mãi rồi cũng chán, lại thấy Lộ Á Phi đang nằm ngủ ngon lành, Hoa Lân cao hứng trong đầu nảy ra trò đùa, cầm lấy que củi thúc mạnh vào Lộ Á Phi hô lên: “Oa nha nha! Quái thú tấn công, chạy mau nào...”.
Lộ Á Phi nghe vậy bật choàng dậy, hoảng hốt quan sát xung quanh nhưng không hề phát hiện điều gì dị thường, lại thấy Hoa Lân nói lớn: “Ài! Vừa rồi ta gặp ác mộng, sợ muốn chết....Đều do ngươi kể mấy câu chuyện về quái thú ăn thịt người, còn nói nó có thể biến thành hình dạng tử thần, làm ta sợ tới mức ngủ cũng không yên...”
Lộ Á Phi lúc nãy cũng thật sự hoảng sợ, lại thấy hắn đổ lỗi cho mình, không khỏi giận dữ quát lên: “Uy! Ngươi ngủ mơ mà lại gào to được như thế hả? Phải chăng cố tình hù doạ ta?”
Hoa Lân nhấc tay lau mồ hôi trên trán, tỉnh bơ đáp: “Ta vừa rồi gặp ác mộng thật mà, đâu cố ý doạ ngươi!”
Lộ Á Phi cả giận: “Hừ! Hừ! Ngươi nhớ mặt ta đấy nhé...!”
Hoa Lân hắc hắc cười: “Không phải vậy chứ? Ngay cả ta ngươi cũng ghi thù nhớ hận ư?....Đúng rồi! Ngươi chắc chắn có thể tìm được tung tích của Phần Âm Tông chứ?”
Lộ Á Phi đáp: “Ta đã nói với ngươi vài lần rồi mà! Ta thực sự không hề biết điểm toạ lạc của Phần Âm Tông. Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng. Thiên Hồ Thành là một đại hội thương mại thường niên, khẳng định sẽ có rất nhiều cao thủ tu chân tham dự, đến lúc đó ta dò hỏi là biết được thôi. Còn nữa, Đại Tống Quốc gì gì đó của ngươi, không chừng có người biết đấy. Ngươi hỏi xong rồi giờ đi ngủ được chưa?”
Hoa Lân: “Ài! Đã là một người tu chân, thiếu ngủ một đêm ngươi chết được à?”
Lộ Á Phi: “Ngươi tha cho ta được không? Hồi ở trong Phệ Hồn Cốc, ta không chợp mắt suốt bảy ngày trời, thử hỏi cho dù là thần tiên cũng có chịu nổi không?”.
Hoa Lân cũng không để cho hắn ngủ tiếp, lại hỏi: “Ta nhớ hình như ban ngày ngươi nói: muốn đến Thiên Hồ Thành thì phải trải qua ít nhất năm ngàn dặm. Cho nên ta muốn hỏi: liệu trên đường đi có chỗ nào bán cơm không?”
Lộ Á Phi vớ lấy một cành cây quăng mạnh vào người Hoa Lân rồi nói: “Ta sợ ngươi quá rồi!...Trước tiên chúng ta rời khỏi rừng rậm, sau đó lại từ Kì Long Quan tống trận (kiểu như một trạm dịch chuyển tức thời từ vùng này qua vùng khác-dịch giả), giờ ngươi hài lòng chưa?”
Hoa Lân: “Kì Long Quan là nơi nào? Truyện tống là vật gì vậy?”
Lộ Á Phi bực mình cằn nhằn: “Ta thực sự không đủ sức giải thích cho ngươi! Ngươi đi mà hỏi người khác!”
*****
Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời còn lờ mờ, Hoa Lân cùng Lộ Á Phi đã khởi hành lên đường. Từ trên phi kiếm nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới thác chảy ào ào, núi non hùng vĩ bao bọc trùng trùng, phong cảnh thực là cực kì tú lệ, thế nhưng trong rừng rậm thỉnh thoảng xuất hiện từng đoàn quái thú khổng lồ bắt đầu săn mồi, làm cho khắp chốn đều trở nên hỗn loạn. Hai người cũng không dám dừng lại, giữ nguyên độ cao mà bay đi. Cứ thế mải miết phi hành suốt một ngày, lúc này mặt trời cũng đã lặn về phía tây, rốt cục rừng già phía dưới cũng dần dần thưa thớt hơn.
Lộ Á Phi phấn khởi tinh thần reo lên: “Nhờ trời phù hộ, chúng ta cuối cùng cũng đến được bìa rừng rồi!”
Hoa Lân thấy bộ dạng bơ phờ, mồ hôi đầm đìa toàn thân của hắn, trong lòng có điểm bất nhẫn, bèn bật cười ha hả: “Công lực của ngươi quả nhiên vượt trội ta, bay cả ngày như vậy vẫn mở miệng nói được, bái phục, bái phục!”
Lộ Á Phi quả nhiên thập phần cao hứng: “Đương nhiên rồi! Truyền nhân của Lộ gia từ trước đến giờ luôn lợi hại hơn người thường, ta cũng không phải ngoại lệ, hắc hắc...Tiến thêm mười dặm nữa chính là Kì Long Quan lừng danh thiên hạ. Ngươi đừng tưởng Kì Long Quan chỉ đơn thuần là một trạm chuyển tiếp. Số lượng người tu chân ở đó không hề thua kém Thiên Hồ Thành đâu. Sáng ngày mai ta sẽ dẫn ngươi vào thành để ngươi được mở rộng tầm mắt”.
Hoa Lân cũng rất hưng phấn, nhằm về phía xa xa quan sát, chỉ thấy ở cuối rừng rậm, một toà thành quách trải rộng hơn mười dặm, ngoài thành thấp thoáng một đỉnh băng sơn. Bóng chiều chầm chậm buông xuống, khoảng không phía trên toà thành bao trùm một màn kim quang nhàn nhạt. Hoa Lân còn đang kinh ngạc thì Lộ Á Phi đã cất giọng giới thiệu: “Bên ngoài Kì Long Thành có chín toà tháp cự đại, hợp thành một Cửu Cung Kỳ Môn Trận, tác dụng chủ yếu là ngăn chặn quái thú từ Hắc Sâm Lâm. Vị trí địa lý của nó vô cùng trọng yếu, mặt bắc phòng thủ Hắc Sâm Lâm, phía tây tiếp giáp với Mê Ảo Chiểu Trạch, bên trong thành thật sự phồn hoa vô cùng, đầy đủ cả kì trân dị thú...Được rồi! Chúng ta cùng xuống nào!”
Nói xong, Lộ Á Phi đã đưa Hoa Lân đáp xuống một đại lộ ngoài thành, người đi đường cạnh đó lập tức nhìn họ với ánh mắt thập phần ngưỡng mộ. Còn chưa tiếp cận cửa thành đã thấy đoàn người tấp nập, vượt qua màn đêm tối tăm hướng đến Kì Long Thành. Hoa Lân tò mò đảo mắt quan sát xung quanh, nhận ra cảnh tượng nơi này thật rất phồn vinh, không thua kém gì kinh thành của Đại Tống.
Đột nhiên nghe thấy bên cạnh phát ra một tiếng kêu lớn, “líu la líu lô” vài câu mà chẳng hiểu được gì. Hoa Lân vừa quay đầu nhìn lại, hồn vía chợt bay lên mây, lập tức “Tranh!” một tiếng rút ra Hà Chiếu Kiếm, miệng oa oa kêu lên: “Á!...Rõ ràng ban ngày mà lại gặp quỷ!!!”
Lộ Á Phi cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gã “Hàn á nhân” tráng kiện lướt qua bên người. Thân hình gã cao lớn như trâu mộng, trên người mọc đầy vẩy trắng xoá, tóc dài hơn hai thước phấp phới trên vờ vai, từng bước chân đều vang lên tiếng động lớn.
Lộ Á Phi lập tức nhận ra là Hoa Lân đã hiểu lầm, vội vàng giữ lấy tay hắn rồi lớn giọng: “Huynh đệ! Ngươi định làm gì thế? Hắn chỉ là một gã đến từ Hàn Phong Quốc thôi mà. Nói cho cùng bọn hắn mới là chủ nhân chính thức của vùng đất này.”
Hoa Lân lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy gã “Hàn á nhân” kia trợn trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Hoa Lân cùng với Lộ Á Phi ngự kiếm mà tới, không chừng hắn đã xả Hoa Lân làm hai mảnh.
Hoa Lân gãi gãi đầu, nhìn hắn nhếch mép cười nói: “Xin lỗi! Xin lỗi nhé!....”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngọc Tiên Duyên
Phiêu Ẩn
Ngọc Tiên Duyên - Phiêu Ẩn
https://isach.info/story.php?story=ngoc_tien_duyen__phieu_an