Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lăng Thiên Truyền Thuyết
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 4: Tiến Nhập Thừa Thiên
H
ai mắt Lăng Kiếm không khỏi ướt đẫm. Mặc dù đang bị răn dạy nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc và vui sướng.
Bên kia Ngọc Mãn Thiên lại rất không vui "Này, ngươi nói ai vậy. Bạch y tiểu tử, ai là đại ngu hùng, bất quá Tam gia ta do vừa giao đấu với tiểu tử nọ một hồi, không còn khí lực nên mới để cho ngươi chiếm một chút tiện nghi, ngươi chẳng lẽ thật sự tưởng rằng công phu của ngươi cao hơn Tam gia ta sao. Thật sự là nực cười mà. Chờ Tam gia ta hồi phục, tái đấu cho ngươi biết Tam gia ta lợi hại, ngươi có nghe thấy không, tiểu tử kia."
"Ồ" Lăng Thiên khóe miệng mang theo vẻ trào phúng:" Như vậy mới vừa rồi là ta nhìn lầm rồi. Mới vừa rồi người chật vật chạy trối chết dưới tay ta, té lộn nhào trên mặt đất không phải là Tam gia ngươi."
"Ngươi.... Hỗn đản." Ngọc Mãn Thiên tức giận hét lên, mặc dù bây giờ tánh mạng đang nằm trong tay người ta nhưng Ngọc Tam Gia vẫn muốn mắng là mắng, không có nửa điểm cố kỵ: "Chờ Tam gia ta dưỡng thương xong, sớm muộn gì cũng cho ngươi biết Tam gia ta lợi hại. Làm cho ngươi biết tại sao hoa đào lại có màu hồng."
"Tam gia. Nghe tên thì ngươi hẳn là đứng hàng thứ ba hả, nhưng không biết là Tam gia nhà nào" Lăng Thiên khóe miệng nhếch cười, xưng hô một câu "Tam gia" này lại khiến Lăng Thiên nhớ lại, không kìm hãm được nghĩ đến một tòa sơn điêu.
"Tam gia ta là… Ta là ai ngươi quản được sao." Ngọc Mãn Thiên ngẩng đầu, đang muốn tự hào nói ra thân phận thì nghĩ lại vừa rồi chật vật dưới tay người ta, nói ra thân phận bản thân chẳng phải là đánh mất thể diện Ngọc Gia hay sao. Lời nói vừa tới miệng không khỏi nuốt trở về.
"Ồ, đã như vậy thì không nói nhiều nữa, ngươi mến tài huynh đệ ta. Huynh đệ ta vừa rồi lại cầu ta giữ lại mạng cho ngươi. Bổn công tử hôm nay cũng không làm khó ngươi, cáo từ". Lăng Thiên thản nhiên nói rồi xoay người đi đến bên Lăng Kiếm.
"Chậm đã." Ngọc Mãn Thiên vội vàng gọi giật lại, nói đùa à, ngươi vỗ mông bỏ đi, sau khi ta dưỡng thương xong biết tìm ai luận võ? "Ngươi muốn đi không thành vấn đề nhưng phải nói cho ta biết, ngươi tên là gì. Huynh đệ ngươi tên gọi là gì, các ngươi ở chỗ nào? Tam gia sau này đến chỗ nào tìm huynh đệ các ngươi?" Ngọc Tam Gia ra vẻ vênh mặt hất hàm hỏi thăm, hồn nhiên chưa phát giác ra trên mặt mình đầy bùn đất, quần áo trên người sớm đã tan nát, chật vật đến cực điểm. Bây giờ trên đường cái tùy tiện tìm một gã ăn mày khéo ăn mặc còn chỉnh tề hơn hắn nhiều.
"Ồ, Tam gia, người khác gọi ta là công tử, ngươi cũng gọi như vậy là được" Lăng Thiên cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói. Ngươi tự xưng Tam gia, sớm đã đem thân phận bại lộ mấy lần, dĩ nhiên còn tưởng rằng người khác đoán không ra. Đã như vậy bổn công tử lấy cách này trả lại cho ngươi, làm lão tiểu tử này buồn bực một phen.
Ách. Ngọc Mãn Thiên buồn bực một trận. Ngẫm lại cũng không sai, mới vừa rồi người ta hỏi lai lịch ngươi, chính mình cũng không nói. Bây giờ đến phiên mình hỏi người ta, người ta đương nhiên sẽ không nói.
Người nào ngu như vậy, đem toàn bộ thông tin bản thân nói cho địch nhân.
Sau khi điều tức một hồi, Ngọc Mãn Thiên cảm giác khôi phục được một ít. Thấy Lăng Thiên đỡ Lăng Kiếm lên ngựa thì không nhịn được lại đi theo cất tiếng oang oang nói: "Tam gia ta cũng không có việc gì, nhìn các ngươi có người bị thương, không bằng ta hộ tống các ngươi một đoạn đường. Dù sao vị này cũng là do ta đả thương. Các ngươi ngược lại bỏ qua cho ta, nếu các ngươi trên đường có vấn đề gì thì Tam gia ta trong lòng không khỏi áy náy".
Vừa nghe được lời này, không chỉ Lăng Thiên có chút không biết nên khóc hay cười, ngay cả Lăng Kiếm mang trọng thương trong người cũng nhịn không được có chút trợn mắt há mồm. Chưa từng gặp qua ai da mặt dày như vị Ngọc Gia Tam gia này, hai người quả nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy.
Rõ ràng mới vừa rồi đánh người ta tơi bời, bây giờ dĩ nhiên đường hoàng nhảy ra, dõng dạc nói phải bảo vệ người ta.
Chính mình cũng biết được có chút không có ý tứ, Ngọc Mãn Thiên gãi gãi đầu ngượng ngùng nói:" Tam gia nói cho ngươi, mới vừa rồi do Tam gia kịch đấu, khí lực không còn rồi lại bị hắc y tiểu tử làm cho tức giận, tâm tình kích động nên mới để cho ngươi chiếm tiện nghi. Không phải Tam gia ta khoe khoang, nếu Tam gia ta hoàn toàn khôi phục, hắc hắc, tiểu tử ngươi tất nhiên không phải đối thủ của ta. Tam gia ta nội công so với ngươi thâm hậu hơn nhiều, tiểu tử ngươi có dũng khí thừa nhận không."
Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm hai người nhìn nhau, không khỏi đồng thời cười ha ha. Hai người cùng như là nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, cười nghiêng cười ngả.
Lăng Kiếm trên người có thương tích, sau khi cười hai tiếng thì ho khụ khụ mấy tiếng nhưng vẫn không nhịn được cười, khuôn mặt tái nhợt chợt đỏ bừng.
Thấy vậy, Ngọc Mãn Thiên giận dữ, đỏ mặt gân cổ quát: "Có cái gì buồn cười. Nếu không, hai ta bây giờ tái đấu một hồi. Tam gia ta công lực khẳng định thâm hậu hơn ngươi, nếu không thể đánh lại ngươi... nếu không thể đánh lại ngươi..." Nếu không thể đánh được ngươi gì.. hắn lắp bắp mãi nói không nên lời. Hắn cũng tự biết mình mang việc trong người, bây giờ chính mình thật sự không thể mua thêm việc vào người. Công lực của Ngọc Mãn Thiên quả thật so với Lăng Thiên cao hơn một bậc, nhưng bất quá cũng chỉ giới hạn trong phạm vi công lực. Nói đến cái khác, vô luận là chiêu số, khinh công, hai người hoàn toàn không cùng cấp bậc. Cho dù đơn độc nói về công lực, Ngọc Mãn Thiên cũng không nhất định có thể thắng, ngày đó thi đấu nội công, Lăng Thiên cơ hồ cùng Diệp Khinh Trần đánh ngang tay. Ngọc Mãn Thiên công lực mặc dù cao, nhưng so với thế ngoại cao nhân thanh y tướng sĩ Diệp Khinh Trần thì vẫn còn có một khoảng cách.
Lăng Thiên cười nói:" Nếu vẫn không thể đánh được ta thì thừa nhận về mặt anh tuấn tiêu sái Tam gia thua ta." Lăng Thiên vừa nói dứt, Lăng Kiếm càng không nhịn được cười, công tử gia rất có khiếu hài hước đó chứ.
Ngọc Mãn Thiên "phì" một tiếng, mặc dù trong lòng hắn cũng hiểu được tiểu tử này quả thật rất anh tuấn tiêu sái nhưng bây giờ tuyệt đối không thể thừa nhận
Cười một hồi, Lăng Thiên nói:" Nếu Tam gia không phục, như vậy đi, lúc nào Tam gia chính thức khôi phục, bổn công tử sẽ gặp để lãnh giáo cao chiêu của Tam gia một chút. Như thế nào. Dù sao vị huynh đệ này của ta cũng rất tán thưởng Tam gia."
Trong lòng Lăng Thiên đối với võ công của Ngọc Mãn Thiên cũng rất bội phục. Vị Tam gia này da dày thịt béo đến dọa người. Sau khi quấn đấu với Lăng Kiếm hồi lâu, trên người đã bị thương nhiều chỗ, nội lực cũng đã tiêu hao bảy tám thành nhưng dĩ nhiên còn có thể ngăn cản được ba chưởng của mình. Kế tiếp lại chỉ ói ra một ngụm máu nhỏ, lăn mấy vòng mà thôi.
Sau khi điều tức một hồi là lập tức long tinh hổ mãnh nhảy dựng lên. Năng lực chống đỡ của hắn thực không cần phải bàn cãi.
Từ khi Lăng Thiên xuất thế tới nay, trừ thanh y tướng sĩ Diệp Khinh Trần ra, Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam Gia này thật sự là nhân vật đệ nhị.
Sau khi Lăng Kiếm nói đây là Tam gia nhà Ngọc gia, Lăng Thiên liền lập tức đoán được vị Tam gia này là ai. Tâm lý lo lắng việc lần này bát phương phong vũ tụ hội về Thừa Thiên mà không có Ngọc Gia thì mất vui không ít. Vậy mà không biết từ đâu chui ra một vị Ngọc Tam Gia này. Điều này đối với Lăng Thiên mà nói, chẳng khác gì kho vàng từ trên trời rơi lên đầu. Tư nguyên tuyệt diệu như thế mà không lợi dụng thì Lăng Thiên cũng sẽ không phải là Lăng Thiên nữa.
Cự tuyệt Ngọc Mãn Thiên đồng hành vốn chỉ là giả vờ, thấy hắn bây giờ thật sự nóng nảy, Lăng Thiên đương nhiên sẽ không thật sự đuổi hắn đi. Ngược lại có ý kết giao.
Ba người hai con ngựa, Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm cưỡi một, Ngọc Mãn Thiên cưỡi một. Dọc theo đường đi ba người vừa chữa thương, vừa nói chuyện nhân sinh. Lấy khẩu tài của Lăng Thiên, đương nhiên nói mấy câu khiến Ngọc Mãn Thiên vui vẻ. Ngọc Mãn Thiên nhất thời có chút vui đến quên cả trời đất. Dọc theo đường đi thường há mồm cười, rất có phong phạm chỉ điểm giang sơn, hồn nhiên quên mất mình mới vừa rồi còn bị đối phương cho nếm không ít đau khổ. Trên đường đi thoải mái luận đàm, nói về các nhân vật trong thiên hạ, bình luận võ công thiên hạ, rất có phong độ "thiên hạ anh hùng, ngoài ta còn có người nào ". Bất quá, Ngọc Mãn Thiên kinh nghiệm nhiều năm lại cũng không phải là hư đàm, hai người Lăng Thiên đều cảm giác được có điều ích lợi.
Dọc theo đường đi, Lăng Thiên cùng Lăng Kiếm hai người kẻ xướng người hoạ, không ngừng quanh co lòng vòng hỏi Ngọc Mãn Thiên một ít vấn đề về Ngọc Gia. Đương nhiên, dưới kỹ xảo của Lăng Thiên, đều hỏi một ít vấn đề thoạt nghe cũng không có gì quan trọng vân vân. Ngọc Mãn Thiên không chút nào để ý đến hai vị này đang dụ hắn, tinh thần như diều gặp gió, không kiêng nể gì mở miệng bắn liên thanh.
Ba người, cứ như vậy chậm rãi đi tới, hai người minh bạch mà giả dạng hồ đồ, một người hồ đồ lại thực sự là hồ đồ, cứ như vậy đàm tiếu phong sanh, vô cùng hòa hợp hướng Thừa Thiên thành đi đến.
Đến dưới chân Thừa Thiên thành, ba người đã thân thiện tới trình độ xưng huynh gọi đệ.
Sắc trời đã tối.
"Ách, ta mời vị Tam gia võ nghệ cao siêu này đến bổn phủ ở một thời gian, dù sao bổn thiếu gia cũng rất hâm mộ cao nhân như ngài, như thế nào." Trong ngữ khí của Lăng Thiên mang theo vẻ khách sáo rõ ràng.
Đáng tiếc việc này lại ứng với câu "trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất”. Lăng Thiên nói cũng không ngẫm lại xem vị Ngọc Tam Gia này là cái dạng người gì, ngươi "khách sáo" như vậy nhưng hắn lại muốn làm thật sự.
Quả nhiên, Ngọc Mãn Thiên nghe xong, trên mặt dĩ nhiên tỏ vẻ động lòng rất rõ ràng, Lăng Thiên trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, vạn nhất vị Tam gia thần kinh bất ổn này nghe không ra chân ý trong lời nói của mình, dĩ nhiên đáp ứng rồi thì thật đúng là "Hàm giả vô tư, tổng hữu vận bạn", ta nên làm thế nào cho phải. Dẫn đến Lăng gia đại trạch ư. Việc này rõ ràng là không được a.
May mắn, Ngọc Mãn Thiên chần trừ một lúc rồi mới phi thường tiếc nuối cả giận nói: "Không được, ta trước tiên phải đi tìm đưa cháu gái đã, ngoài ra còn có chánh sự phải làm. Được rồi, huynh đệ, nhà ngươi ở đâu. Không ngại thì nói cho ta biết, chờ ta dưỡng thương xong chúng ta tái hảo hảo đánh một hồi. Ta cũng rất tán thưởng ngươi, còn có hắc y tiểu tử bên kia nữa."
Lăng Thiên đảo cặp mắt trắng dã, nói:" Ha ha, Tam gia, nhà của ta ở trong Thừa Thiên thành nhưng tạm thời không tiện nói cho ngươi. Bất quá, chờ ngươi chừng nào tìm được ta thì chúng ta sẽ chánh thức kết giao, đến lúc đó ngươi muốn đánh, ta nhất định sẽ phụng bồi, như thế nào."
Ngọc Mãn Thiên cười to nói:" Được, chúng ta một lời đã định." Trong lòng thầm nghĩ tại địa phương lớn như vậy muốn tìm một người cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuy nhiên tiểu tử này võ công cao minh như thế, trong thành người biết đến chắc cũng không ít.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Phong Lăng Thiên Hạ
Lăng Thiên Truyền Thuyết - Phong Lăng Thiên Hạ
https://isach.info/story.php?story=lang_thien_truyen_thuyet__phong_lang_thien_ha