Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiếp Khuynh Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 174: Trở Về Hạ Quốc
T
ề quốc.
Thừa Thanh cung.
Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy trầm xuống khi nhìn tin tức trong tay, những ngón tay thon dài khẽ dùng sức, tờ giấy trắng liền nát vụn.
Đáy mắt hắn lộ ra một tia phẫn hận… thật đáng giận!
“Quả nhiên trong lòng Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ quan trọng hơn hết thảy. Lan Ngọc đang điều tra vị trí xưởng binh khí mà nàng lại thờ ơ cùng hắn trở về Hạ quốc! Hừ, Nguyên Kỳ chỉ giả vờ giở vài chiêu thức lừa nàng thì nàng lập tức cam tâm tình nguyện đi theo? Trẫm… có chỗ nào không sánh được với Nguyên Kỳ!”
Ánh mắt Triệu Tử Duy trở nên tàn nhẫn cùng cực.
Nghiêng đầu nhìn đống tấu chương đã chất thành núi, bây giờ hắn có rất nhiều vấn đề nan giải.
Tề quốc cũng đầy rẫy những nguy cơ rình rập, nếu hắn không sớm tìm ra biện pháp e sẽ càng rắc rối hơn! So với bất cứ ai hắn càng hiểu rõ, âm mưu chồng chất của Lan Ngọc và Triệu Tử Tận, nhưng tạm thời hắn chưa tìm ra kế sách.
Lan Ngọc giảo hoạt sẽ không để người ta có cơ hội mò được cái đuôi của mình, bằng không Nguyên Kỳ cũng sẽ không ăn một châm của Lan Ngọc trong thời điểm mấu chốt đó.
“Hoàng thượng, hãy nghỉ ngơi một lát đã.” Lương Hân Hân bưng đến một chén canh nóng, quan tâm hỏi han. Như vậy sẽ không khiến hắn chán ghét, nàng chỉ đem canh nóng đưa cho hoạn quan trước cửa, rồi cúi người rời đi ngay.
Nàng chỉ biết cầu trời khấn Phật, mong hắn có thể giải quyết mọi vấn đề một cách suông sẻ, chớ để bị uy hiếp đến tính mạng là được. Còn phía Mộ Dung Ca, nàng nghĩ tới nghĩ lui, nếu Hạ quốc thái tử vô sự như lời đồn, hiển nhiên Mộ Dung Ca cũng không sao.
Có điều, giờ phút này Mộ Dung Ca vẫn không xuất hiện đồng nghĩa nàng đã có lựa chọn, nàng chọn ở bên Hạ quốc thái tử.
Trong khắp hoàng cung Tề quốc đều biết mấy ngày gần đây, tâm trạng của Triệu Tử Duy rất kém, tâm tình bất định. Nàng đã đoán được nguyên nhân.
Lúc Triệu Tử Duy ngẩng đầu chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Lương Hân Hân, hắn khẽ nhăn mày, nói với hoạn quan: “Sau này nếu không có lệnh của trẫm, không cho phép ai tiến vào ngự thư phòng.”
“Vậy chén canh này…?” Hoạn quan run rẩy hỏi.
“Bỏ!” Triệu Tử Duy lạnh giọng nói.
....
Phủ Khánh Lâm vương.
Sau khi sẩy thai, tinh thần Nguyên Ngư sa sút, cả ngày vật vờ không nói. Mỗi ngày Triệu Tử Tận đều bận rộn bên ngoài, rất ít khi hồi phủ. Nguyên Ngư biết được cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Triệu Tử Tận rất tốt, hắn thân chinh đến phòng thăm nàng.
Nguyên Ngư thấy hắn mỉm cười vui vẻ, nhịn không được châm chọc nói: “Khánh Lâm vương cao hứng như vậy là do thiếp bị sẩy thai?”
Triệu Tử Tận nhăn mày, lập tức đứng dậy, “Đúng là không thể nói lý!” Vô tình xoay người rời đi.
Nguyên Ngư tự giễu nhìn theo bóng lưng hắn, “Ngài vui vì Mộ Dung Ca vô sự phải không? Hay mục đích của ngài lại tiến thêm một bước? Đối với việc mất đi đứa con này, ngài căn bản không hề để ý!”
Thân ảnh tuấn mỹ ngoài cửa nghe được những lời này có chút sững sờ, có chút do dự, rồi xoay người trở vào trong phòng.
Nguyên Ngư thấy hắn quay lại, có chút run sợ, nhưng vẫn thoải mái dùng giọng điệu châm chọc: “Sao Khánh Lâm vương lại hạ cố quay về? Không phải là muốn biểu hiện chút quan tâm với Hạ quốc Lục công chúa này?” Nguyên Ngư không nể tình nói thẳng vào mặt Triệu Tử Tận. Nàng sẩy thai đã nhiều ngày, hành vi bất di bất dịch của Triệu Tử Tận khiến tim nàng tan nát, không còn chút hy vọng. Nàng biết trên vai hắn gánh rất nhiều trách nhiệm, hoài bão cũng rất lớn, nàng thật sự không để tâm, nguyện toàn tâm toàn lực trợ giúp. Nhưng hắn cũng phải thật tình đối đãi với nàng mới được.
Đối với sự châm chọc của Nguyên Ngư, đôi ngươi đen của hắn hơi tối lại, lập tức bước thẳng đến trước mặt nàng, ngồi xuống, “Đã sẩy thai rồi thì bình tâm tịnh dưỡng đi, nàng nghĩ quá nhiều rồi. Bản vương đã sai người đi hầm các món ăn bổ dưỡng rồi, cứ thong thả mà nghỉ ngơi, những chuyện khác ngày sau hãy nói.
Nhìn thấy dung nhan yêu kiều của Nguyên Ngư đã tái nhợt, đáy lòng hắn cũng có chút áy náy.
“Vậy ư? Thế thì thiếp phải cảm tạ vương gia rồi.” Ngữ khí của nàng không đổi. “Xem ra tâm trạng vương gia hôm nay rất tốt. Thiếp rất muốn cám ơn Mộ Dung Ca và thái tử ca ca.” Nàng biết rất rõ bản thân chỉ là một quân cờ, nếu nàng không phải là Hạ quốc Lục công chúa, muội muội của Nguyên Kỳ, đời nào hắn sẽ nạp nàng làm phi? Từ đầu đến cuối, người khiến hắn có thể từ bỏ tất cả quyền lợi chỉ có mỗi Mộ Dung Ca mà thôi.
Nàng cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm hết thảy mọi thứ, thậm chí trả giá bằng đứa con trong bụng, song bây giờ, không những không còn đứa con, mà đến cả trái tim của hắn nàng cũng không có một vị trí nho nhỏ… có khác gì bị biếm vào lãnh cung! Thê tử sẩy thai, phu quân có mấy khi có mặt ở đó.
Nàng hận! Hận bản thân đã biết rõ mình không là gì trong lòng Triệu Tử Tận nhưng vẫn liều sống thử một lần. Nàng cũng hận Triệu Tử Duy, nếu không phải hắn thì bào thai trong bụng nàng đâu bị mất.
"Thiếp mệt rồi, xin vương gia cứ tự nhiên." Đây là lần đầu tiên nàng lên tiếng đuổi hắn, lòng rất chua xót nhưng chỉ biết quay đầu nhìn đi nơi khác.
Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Tử Tận biến động… Hắn đứng dậy rời đi.
....
Biên giới Tề quốc, quán trà ven đường.
Nhiều ngày rong đuổi, trong nửa tháng đã đến được biên giới Tề quốc.
Dọc đường đi, từ trong miệng của dân chúng, Mộ Dung Ca được biết triều đình Tề quốc đang biến động, sự kiện ám sát ở Long Nhạc sơn không hề ảnh hưởng đến Triệu Tử Tận, mà ngược lại, thế lực của Triệu
Tử Tận phát triển rất nhanh, vượt cả sự không chế của Triệu Tử Duy.
Xem ra bây giờ Triệu Tử Duy đang ở trong một thế trận nan giải!
Nguyên Kỳ hơi nhướng mày, lòng ẩn nhẫn có đáp án. Hắn thấp giọng hỏi: “Đang lo lắng cho Tề quốc hoàng thượng?"
Mộ Dung Ca hoàn hồn, mỉm cười nhìn Nguyên Kỳ: “Thái tử và Tề quốc hoàng thượng hợp mưu, Tề quốc hoàng thượng còn gì để lo lắng. Thiếp chỉ buồn vu vơ thôi chứ không có nguyên do nào cả.”
Gió thổi qua ngọn cây, mắt quang của Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, khép hờ đôi mắt để che giấu ám quang đang di động, cười nói: “Có phải trên người nàng cũng có chú cá vàng giống như đúc chú cá vàng bản cung từng tặng nàng?” Nói xong, hắn lấy từ hầu bao bên hông một chút cá vàng nhỏ và một chút vịt xà phòng đặt trước mặt Mộ Dung Ca.
Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày, giữa Nguyên Kỳ và Triệu Tử Duy không đơn giản chỉ hợp mưu với nhau, không biết đằng sau ẩn giấu điều gì? Nếu Nguyên Kỳ không muốn nói thì nàng cũng sẽ không truy hỏi… song nàng rất muốn biết. Nghĩ một lát, cúi đầu nhìn thấy cá vàng và vịt xà phòng, nàng nhịn không được cười, bỡn cợt hắn: “Đến giờ thái tử vẫn giữ bên người sao?” Nàng cũng lấy chú cá vàng giắt bên hông đặt lên bàn.
Tuy nhìn sơ qua hai chú cá vàng rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ mới phải hiện về tỉ lệ và phẩm chất, chú cá mà nàng mua ngoài chợ không khác gì đồ nhái. (nàng thầm rơi lệ)
Nguyên Kỳ mỉm cười nói: “Mộ Dung Ca, nàng không định giải thích với bản cung một chút sao, chú vịt này là có ý gì?”
Mộ Dung Ca có biết gì đâu, song khi tỉ mỉ nhìn lại, nàng chợt nhớ năm đó đã động tay chân lên cục xà phòng đó, khắc hai chữ ‘viên viên’ lên chú vịt. Nàng trừng mắt xấu hổ, “Chuyện xưa năm cũ, thái tử còn canh cánh trong lòng làm gì.”
‘Viên viên’ cũng chính là ‘Nguyên Nguyên’ (ở đây đã dùng từ đồng âm, ‘viên’ và ‘nguyên’ có phát âm giống nhau)
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ khẽ nhướng, “Nàng muốn nói qua loa cho qua chuyện là không xong đâu đấy.”
“Thái tử… nghĩ nhiều quá thôi.” Khóe miệng Mộ Dung Ca đánh đánh, cường gượng. Không ngờ một chữ nhỏ xíu mà hắn cũng nhìn thấy. Xà bông dùng để rửa tay, ai rãnh hơi đi để ý trên đó có chữ gì chứ? Đúng là nàng không nên xem nhẹ hắn, đến bây giờ còn lôi chuyện cũ ra nói.
“Từ khi nào nàng đã chuẩn bị sẵn hai xác cháy khô đó? Sau khi đón nhận một phen ngỏ lời chân tình của bản cung xong, đã khiến nàng nảy ra ý tưởng này?” Nguyên Kỳ nhàn nhạt nói. “Mộ Dung Ca, từ nay về sau không được nuôi ý định rời bỏ bản cung. Nàng phải biết, bản cung chỉ cho nàng một cơ hội, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai đâu.” Hắn tựa vào ghế, tư thái tao nhã thanh thản, song trong lời nói đã lộ chút bá đạo bức ép.
Đáy mắt Mộ Dung Ca khẽ lóe, thực ra hai ngày nay nàng đã quyết định sẽ cải tạo hắn, nhưng lòng vẫn luôn có tâm niệm sẽ ‘bỏ của chạy lấy người’ nếu công cuộc cách mạng bất thành. Không lẽ hắn đã phát hiện?
Nếu đã vậy, nàng phải nhân cơ hội này thử hắn một chút. Nghĩ là làm, nàng mỉm cười nói: “Thái tử, thiếp là một người rất nhỏ nhen, nên nếu ghen với người khác, chỉ biết quay đầu bỏ chạy mà thôi.”
Nguyên Kỳ hơi chau mày, ánh mắt mềm nhẹ sủng nịch nhìn nàng, “Mộ Dung Ca, nàng nghịch quá.”
Ánh mắt Mộ Dung Ca có chút ảm đạm.
Sau bữa trưa ăn trưa, tránh khỏi cái nóng oi bức trong ngày, mọi người tiếp tục lên đường.
Đến trước cổng thành biên giới Tề quốc, cửa thành đóng chặt không cho người ra kẻ vào.
Trên xe ngựa, Mộ Dung Ca nhìn sang Nguyên Kỳ hỏi, “Sao lại như vậy” Suốt đường đi đều thuận lợi thông suốt, sao hôm nay lại bị cản lại.
Bên ngoài truyền giọng của Gia Kiệt, “Bẩm chủ công, thủ vệ muốn đích thân gặp mặt Mộ Dung Trắc phi một lần mới ở cổng.”
Mộ Dung Ca thầm kinh ngạc, sao thủ vệ ở biên giới lại muốn gặp nàng?
Nguyên Kỳ mỉm cười nhìn Mộ Dung Ca, “Không sao đâu.” Rồi nói với Gia Kiệt đang chờ bên ngoài, “Nói với họ, bản cung là đương kim Hạ quốc thái tử."
“Chủ công, thủ vệ dù biết chủ công đang ngồi trong xe nhưng vẫn chấp nhất không cho thương lượng.”
Gia Kiệt có chút khó xử.
Mộ Dung Ca hơi nghi hoặc, chỉ là một thủ vệ cửa thành mà có gan chặn xe ngựa của Hạ quốc thái tử, mạo hiểm cũng muốn được gặp nàng… nhất định có vấn đề. Nàng xống màn lên bước xuống xe đến trước mặt thủ vệ, cười hỏi: “Ta là Mộ Dung Ca. Cho hỏi có việc gì cần gặp?”
Thủ vệ nghe vậy, đánh giá một lượt Mộ Dung Ca, quả giống với nữ tử trong bức họa, lập tức lấy từ trong ngực ra một phong thư cung kính giao cho nàng, “Có người dặn ty chức phải giao tận tay Mộ Dung Trắc phi, thỉnh Mộ Dung Trắc phi cẩn trọng xem qua.”
Mộ Dung Ca nghi ngờ nhận lá thư, hồ nghi mở ra.
Trên tờ giấy Tuyên Thành sang quý chỉ viết đơn giản mấy chư.
Hết thảy chỉ là một ván cờ.
Từ vụ ám sát ở Long Nhạc sơn, đến việc Thanh phi trở thành Mộ Dung Trắc phi của hôm nay đều được sắp đặt một cách hoàn hảo, chỉ có người trong ván cờ bị che mờ mắt mà thôi. Tay nàng khẽ run lên. Thật ra từ khi tỉnh lại ở giữa sườn núi Long Nhạc sơn đến khi tìm thấy Nguyên Kỳ… Nàng cũng đã ngầm nhận ra rồi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiếp Khuynh Thành
Thư Ca
Thiếp Khuynh Thành - Thư Ca
https://isach.info/story.php?story=thiep_khuynh_thanh__thu_ca