Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quỷ Hành Thiên Hạ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.6 - Chương 16: Lang Lai Liễu [Sói Đến Rồi]
Đ
ại hội Thiếu Lâm Tự đêm đó, nghe nói chẳng có được mấy môn phái tham dự, khiến cho các võ lâm bắc đẩu có mặt cực kì giận dữ. Nhưng lúc này đang là thời điểm loạn lạc, mọi người cũng không tiện tính toán, chỉ đành chờ đến đại hội Thiên Nhai Cốc.
Hơn nữa hiện tại lại như rắn mất đầu, vốn đại hội này trông cậy vào hai vị cao nhân Phúc Thiển và Hạc Vạn Niên chủ trì, nhưng sau trận chiến ở bến tàu, hai vị cao thủ mất hết mặt mũi, không còn dám gặp ai.
Bách Hoa Minh cũng như rắn mất đầu, Tần Gia Bảo chậm chạp chưa đến, Thiên Tôn Ân Hậu cũng không thấy bóng, Thiên Ma Cung thì mắt không thấy lòng không phiền, cả đoàn lão nhân gia nấp trong thuyền lớn của Hồng Ân Trại ăn uống vui vẻ, mọi chuyện như bị kẹt lại.
.
.
Bình an vô sự qua hai ngày.
.
.
Sáng sớm hôm nay, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dậy sớm ra sân thì thấy Bàng Dục xách theo điểm tâm đến thăm, đang kể lại tin tức nghe được trong quán trà cho Triệu Phổ, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn đang mơ màng chưa tỉnh.
“Tạ Bách Hoa thê thảm vậy sao?” Câu này của Công Tôn khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chú ý, hai người đi đến ngồi xuống.
Tiểu Ngọc chạy đến thêm chén đũa, vừa múc cháo vừa tiếp lời Bàng Dục nói với mọi người, “Đúng vậy, tối hôm qua nô tỳ đi mua thức ăn cũng nghe nói, Tạ Bách Hoa đó đã bị thủ hạ trong Bách Hoa Minh đuổi đi rồi.”
“Có câu giậu đổ bìm leo mà.” Triệu Phổ nhét cái bánh bao gạch cua vào miệng Công Tôn vẫn mang bận rộn đút Tiểu Tứ Tử, nói: “Trong võ lâm trước nay lấy võ phục người, không có võ công, đương nhiên không còn tư cách làm chưởng môn, nhưng dù sao cũng từng là đồng môn, thủ hạ của Tạ Bách Hoa đối xử với hắn như vậy cũng hơi quá đáng.”
“Tạ Bách Hoa đó ngày thường ngang ngược kiêu ngạo, không chừa đường sống cho ai, cũng khó trách người ta bỏ đá xuống giếng.” Bao Duyên chậc lưỡi lắc đầu.
“Bách Hoa Minh có lẽ sẽ không đến tìm ngươi gây rối nữa.” Bàng Dục vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nghĩ xem, tên phó bang chủ có muốn chiếm chỗ còn không kịp, ngươi cho người ta cơ hội ra tay, nếu không bọn họ bị Tạ Bách Hoa chèn ép cả đời cũng không có cơ hội chuyển mình, hắn lẽ ra phải cảm tạ ngươi mới đúng.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, “Thượng bất chính hạ tắc loạn, ta thấy kẻ có thể giành được vị trí minh chủ Bách Hoa Minh tiếp theo cũng chẳng phải quân tử gì.”
“Đồng ý.” Triển Chiêu có vẻ cực kì căm ghét tứ đại phái, có lẽ là do bọn họ luôn tìm đủ cách hãm hại ngoại công hắn.
“Oáp ha~”
Công Tôn đang nhét điểm tâm vào miệng Tiểu Tứ Tử, nhét nhét nhét nhét đột nhiên không nhét được nữa, cúi đầu nhìn, Tiểu Tứ Tử còn đang mơ mơ màng màng buồn ngủ.
“Ăn no rồi?” Công Tôn nhéo nhéo tai bảo bối, “Chỉ mới ăn mấy viên hoành thánh, ăn thêm một cái bánh bao!”
Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay Công Tôn chui chui vào lòng hắn, “Buồn ngủ.”
Công Tôn cười hỏi, “Tối qua con vào phòng các a di làm gì?”
“Ơ?” Tiểu Tứ Tử ôm ly trà đặc của Triệu Phổ nhấp một ngụm, đắng thè lưỡi, thần thần bí bí nói, “Thương lượng chút chuyện.” Rồi liếc nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thầm hoảng hốt, nói mới nhớ, sáng sớm nay Triển Thiên Hành và Bạch Hạ đã cùng Bao Chửng, Bàng Cát đi đến chỗ Bát vương gia uống trà sáng rồi, Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ đâu? Từ sáng sớm đã không thấy đâu…
Thật ra, tối hôm qua Tiểu Tứ Tử và hai vị mẫu thân cùng thương lượng kế hoạch, thương lượng đến quá khuya cho nên không ngủ đủ, Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi từ sớm tinh mơ đã chạy đi chuẩn bị rồi.
“Hiện tại Tạ Bách Hoa đang gặp khó khăn, các môn phái khác không giúp hắn sao?” Bao Duyên tò mò hỏi Bàng Dục: “Không phải trước đây quan hệ của hắn với Tiết Thiên Ưng, Ô Tại Vân tốt lắm sao?”
“Xí, ta thấy bọn họ trốn hắn còn không kịp.” Bàng Dục bĩu môi, “Ta nghe nói Tạ Bách Hoa bị hai phó minh chủ vẫn thường bị hắn hà hiếp đánh một trận, bắt hắn quỳ xuống cầu xin mới thả cho đi. Cuối cùng dường như hắn đã trốn khỏi Khai Phong rồi, có lẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ gì đó.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, không nói gì, hắn thật không ngờ Bách Hoa Minh lại vô tình vô nghĩa như vậy. Hắn vốn đã tha mạng cho Tạ Bách Hoa, để hắn tự xét lại mình mà làm lại lần nữa, không ngờ còn không bằng chết, đây hẳn là ác giả ác báo.
Triển Chiêu cho là Bạch Ngọc Đường thương hại cho hoàn cảnh của Tạ Bách Hoa, áp sát đến nói: “Hắn đã hại không ít người, hôm đó thiếu chút nữa đã dùng Thiên Ma Tán giết hết mọi người trong khách điếm, còn trồng Huyết Đảm Hồng, người này tâm địa độc ác, nếu đưa tội trạng ra trước công đường, thì đã sớm bị chém đầu rồi.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn hắn, nhéo tai, “Miêu Nhi, ngươi nghĩ ta là ai? Có rảnh rỗi thương hại loại người đó sao.”
Triển Chiêu xoa tai, yên tâm.
Dùng điểm tâm xong, mọi người ai làm việc nấy.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục ra khu rừng tìm kiếm tung tích huyết ma, ngoài ra, Ân Hậu và Thiên Tôn lại mất tích, hai người bận rộn tìm các lão nhân gia, hỏi chuyện huyết ma.
Đi ra con đường lớn đông đúc của Khai Phong, nghe nói Thiên Ưng Sơn Trang sắp dựng lôi đài, để người của Bách Hoa Minh tự tranh cao thấp, chọn ra minh chủ đời tiếp theo, còn về Tạ Bách Hoa, đã không còn ai nhắc đến.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, lắc đầu bất đắc dĩ, cảm thán võ lâm tàn khốc, bước nhanh đi.
.
.
Ngay trước khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến khu rừng ở ngoại thành, có một người đã đến trước, chính là Tạ Bách Hoa nay đã sa sút như chó chết chủ.
Tạ Bách Hoa hôm nay áo quần rách rưới, chẳng còn chút khí thế, kẻ luôn thuận buồm xuôi gió như hắn nào có từng phải chịu cảnh như thế này, nghĩ đến tiền đồ bản thân đã bị hủy không còn cơ hội lật ngược, lại thêm bị người khác lăng nhục sống chẳng bằng chết. Nhưng lòng báo thù của hắn rất nặng, hận Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến cực điểm, lảo đảo chạy bừa một hướng, chỉ muốn tìm một nơi không có ai trốn trước một thời gian.
Hắn chạy vào rừng, đi sâu vào trong, đi được một lúc thì chợt ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt.
Tuy võ công của Tạ Bách Hoa đã bị phế, nhưng dù sao cũng đã lăn lộn giang hồ nhiều năm, nhận ra khác thường, có thể cũng là do đã bất cần, hắn đi theo mùi máu, đến trước một vách núi.
Mùi máu tỏa ra từ một hang động trên vách núi, hắn đi đến trước cửa động nhìn vào trong, tối đen.
Vốn, Triệu Phổ muốn sắp xếp các ảnh vệ và quan binh canh giữ trong rừng chờ huyết ma, nhưng Triển Chiêu nghĩ huyết ma cực kì hung hãn, hơn nữa võ công rất cao, phái các nha dịch quan binh bình thường đi gác chẳng qua là cung cấp thức ăn cho hắn mà thôi.
Huyết ma không được hút máu một ngày sẽ chết, cho nên quan trọng là phải cắt đứt nguồn thức ăn của hắn.
Thế là, các quan binh đi đến các thôn làng, khuyên người trong thôn chuyển đi, để núi này thành núi hoang, để huyết ma đói vài bữa rồi tính tiếp.
Tạ Bách Hoa chó ngáp phải ruồi, không gặp phải quan binh, cũng không gặp trở ngại gì, chạy thẳng đến cửa động huyết ma, nhìn vào trong, trong hang động tối om u ám đột nhiên, có hai chấm đỏ xuất hiện.
Khi ý thức được đó là một đôi mắt đỏ như máu, Tạ Bách Hoa liên tưởng đến con quái vật khát máu trong Thiên Ưng Sơn Trang, thầm kêu một tiếng không hay. Lúc này, hắn cũng đã tỉnh táo hơn, thấy đôi mắt đó nhìn mình chằm chằm, hơn nữa lại có thứ gì đang chạy ra, kinh hãi vội xoay người chạy.
Chỉ tiếc hắn đang bị thương, lại đói rét không còn sức lực, chạy chưa được vài bước đã nghe gió ập đến sau lưng, Tạ Bách Hoa biết trời muốn diệt mình, lần này có lẽ không giữ được mạng nữa. Quả nhiên, một cặp vuốt đã đặt lên lưng đè hắn xuống mặt đất.
Móng vuốt sắc nhọn dường như đã đâm thủng da thịt, Tạ Bách Hoa đau đớn nhắm mắt, cắn răng gào rống: “Lão thiên, hôm nay Tạ Bách Hoa ta đã định sẽ mất mạng ở đây! Chỉ xin ngươi mau cho ta đầu thai làm người, thiên phú dị bẩm, có thể học được võ công tuyệt thế, đến lúc đó, sẽ tìm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trả mối nợ máu này!”
Cảm giác được huyết ma há miệng, hơi thở ngập mùi tanh hôi, cả người lạnh buốt tận xương, vết thương đau đớn. Tạ Bách Hoa cam chịu từ bỏ giãy dụa, chuẩn bị làm bữa trưa của huyết ma.
Nhưng ngay trước khi huyết ma cắn chết hắn, chợt từ trong rừng, có tiếng cười trầm đục.
Huyết ma đột nhiên dừng lại.
Tạ Bách Hoa cũng cảm nhận được là có người, ngẩng đầu lên, một đôi giày xuất hiện trước mắt.
Hắn ngửa mặt lên nhìn, người trước mắt mặc y phục đen, chất liệu tương đối đắt tiền, có thể thấy là thân phận không thấp. Tạ Bách Hoa thấy huyết ma trên lưng mình bò xuống, đi ra sau lưng người kia, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Cố nhịn đau đớn trên người, Tạ Bách Hoa bò dậy, ngẩng đầu nhìn, thấy được người kia đeo một tấm mặt nạ. Mặt nạ màu đen mắt đỏ lại thêm miệng đỏ đầy máu, khá đáng sợ. Thân hình cao lớn khôi ngô, có lẽ tuổi không cao, nhưng dáng vẻ ngạo mạn ngẩng cao đầu, dường như có chút địa vị.
Người đeo mặt nạ hơi cúi đầu, như đang đánh giá Tạ Bách Hoa, vì khuôn mặt đã bị mặt nạ che khuất, cho nên không nhìn thấy được sắc mặt, nhưng Tạ Bách Hoa chắc chắn mình không biết người này, liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Người kia im lặng một lúc, đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười rất kinh khủng, giọng khàn đục, mang âm giả, hẳn là cố ý ép xuống.
Sau khi cười vài tiếng, người kia ngồi xuống, qua lỗ thủng tối om trên mắt tấm mặt nạ, chỉ có thể thấy được hai đồng tử, màu sắc rất lạ, dường như là màu đỏ, nhưng phải nhìn kĩ, vì màu sắc rất đậm.
Người kia nghe Tạ Bách Hoa hỏi, cười lạnh một tiếng, hỏi lại, “Có muốn trở lại như trước đây, thậm chí còn mạnh hơn?”
Tạ Bách Hoa cười lớn, “Võ công của ta đã bị phế, làm sao trở lại? Bây giờ ta như chó chết chủ, chẳng bằng làm thức ăn cho quái vật ngươi nuôi còn có ích hơn.”
Người kia lắc đầu, “Ngươi thật sự muốn chết? Ta thấy trong lòng ngươi còn có mối hận.”
“Đương nhiên có!” Tạ Bách Hoa nghiến răng nghiến lợi, “Ta không cam lòng, ta muốn Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, tất cả người trong Thiên Ma Cung, phủ Khai Phong đều bị phân thây thành trăm mảnh!”
Người kia lại cười lên: “Chỉ với ngươi? Cho dù là võ công khôi phục như trước, ngươi cũng không làm được. Cho dù là địa vị, xuất thân, võ công, tài năng, ngươi đều thua bọn họ quá xa.”
Tạ Bách Hoa cắn răng, “Ta thành quỷ cũng không tha cho bọn chúng…”
“Ngươi dự định đi đâu làm quỷ?” Người đeo mặt nạ có vẻ rất hứng thú.
Tạ Bách Hoa buồn cười, “Làm quỷ thì còn có thể đi đâu? Đương nhiên là địa phủ.”
“Vậy còn làm quỷ ở nhân gian thì sao?” Người kia vừa nói vừa đưa tay xoa huyết ma ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn, “Giống như nó… A, hẳn là, mạnh hơn nó một chút?”
Tạ Bách Hoa kinh ngạc nhìn quái vật bên cạnh, “Mạnh hơn cả hắn?”
“Hơn nữa, mỗi ngày trôi qua có thể trở nên lợi hại hơn, tiềm lực của ngươi sẽ là vô tận, tương lai không xa, cả võ lâm, duy ngã độc tôn… Ngươi trồng nhiều Huyết Đảm Hồng như vậy, không phải cũng vì một ngày như thế sao?”
Theo từng lời người đeo mặt nạ nói, sắc mặt Tạ Bách Hoa dần hưng phấn lên, cuối cùng giật mình, “Biến thành huyết ma? Nhưng mà, ăn Huyết Ma Đảm rồi cũng không thể trở thành huyết ma, ta đã nghiên cứu nhiều năm rồi…”
“Ai, bọn họ không làm được, không có nghĩa ta không làm được.”
Tạ Bách Hoa chụp lấy vạt áo hắc y nhân, “Ngươi có cách?”
Hắc y nhân cười, “Vậy ngươi có chịu làm quỷ không? Làm quỷ sẽ phải trả giá rất đắt.”
“Giá thế nào?” Tạ Bách Hoa sốt ruột nói: “Chỉ cần có thể báo thù, bảo ta chết cũng được!”
“Chậc chậc.” Người đeo mặt nạ lắc đầu, “Nhớ kĩ, quy tắc làm quỷ thứ nhất.”
Tạ Bách Hoa tập trung nghe.
“Chỉ có người khác chết, ngàn vạn lần đừng để bản thân chết.” Người đeo mặt nạ vừa nói vừa lấy một cái hộp gấm trong ngực áo ra đưa cho Tạ Bách Hoa.
Tạ Bách Hoa nhận lấy, thấy người kia đứng lên, xoay người đi, hơi khó hiểu, “Chỉ như vậy?”
Người đeo mặt nạ không quay lại, đi thẳng vào rừng, biến mất, khiến cho Tạ Bách Hoa suýt nữa cho là mình bị thương nặng gặp ảo giác.
Run rẩy mở chiếc hộp gấm ra, bên trong là một loại quả hình dạng như túi mật, đỏ rực như máu, có vết chấm đen nhỏ, nhìn kĩ, còn có hoa văn như mạng nhện.
Tạ Bách Hoa hơi nhíu mày, loại trái này, hơi giống Huyết Ma Đảm nhưng dường như không phải…
Nghĩ đến tình cảnh thê thảm sau khi ăn Huyết Ma Đảm, Tạ Bách Hoa do dự, nhưng bên tai lại vô thức thoáng vang lên những lời người đeo mặt nạ khi nãy đã nói, nghĩ nếu như cứ tiếp tục thế này cũng chỉ còn đường chết, không bằng đánh cược một lần. Hắn hạ quyết tâm, cầm loại quả đỏ kia lên cho vào miệng…
.
.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi lên núi, người trong vòng phạm vị mấy dặm xung quanh đã được sơ tán, cho nên rất yên tĩnh, hai người lại tán gẫu, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ngươi có cảm thấy, mẫu thân chúng ta đang tính toán gì đó?”
Triển Chiêu nghe thấy mấy chữ “mẫu thân chúng ta” cũng vô thức vui lên, “Ừm, đi cùng Tiểu Tứ Tử, đương nhiên sẽ quậy phá một chút.”
“Chúng ta phải cẩn thận một chút, Tiểu Tứ Tử tối đa là ồn ào mấy câu, mẫu thân thì sẽ làm thật.” Bạch Ngọc Đường cười nói.
“Biết rồi.” Triển Chiêu cười hì hì phẩy tay, “Quân đến tướng ngăn nước đến đắp đập!”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn đột nhiên vui lên, không biết có phải nhờ hiệu quả câu “mẫu thân chúng ta” khi nãy không.
.
.
Hai người đi thêm một lúc, đến một ngã rẽ, đang suy nghĩ xem nên rẽ trái hay rẽ phải, thì chợt nghe thấy tiếng “A!” thảm thiết. Hai người cau mày, ở đây lẽ ra phải không có người mới đúng!
Cả hai vội chạy đến hướng âm thanh, vạch lùm cỏ ra, liền nhìn thấy mấy người nằm ngổn ngang trên mặt đất, mùi máu tanh và xác thối nồng nặc.
Hai người thật sự quen thuộc và chán ghét thứ mùi này đến cùng cực.
Lao đến một khoảnh đất trống trong rừng, liền thấy máu tươi ướt đẫm mặt đất.
Có ba người nằm trên mặt đất, đã không còn nhìn ra dung mạo, cả ba đều bê bết máu, mặc đồ da thú đeo cung tên, hẳn là thợ săn lên núi săn thú. Gần đây đang là mùa săn, thường có thợ săn không sợ chết ỷ mình tuổi trẻ khỏe mạnh xông lên núi, quả nhiên đã gặp chuyện!
Ba người đều đẫm máu, hai trong số đó đã trở thành xác khô, còn một người dường như vẫn còn thở, nằm co giật, máu trong người cũng gần khô cạn, cực kì đáng thương.
Triển Chiêu đi đến đỡ hắn, “Này, ngươi thế nào rồi?”
Người kia chỉ còn một hơi cuối cùng, Triển Chiêu thấy hắn đã sắp tắt thở, vội điểm huyệt bảo vệ tâm mạch, nhưng Bạch Ngọc Đường đưa tay thử bắt mạch hắn, nhíu mày nhìn Triển Chiêu lắc đầu nhẹ.
Triển Chiêu cúi xuống, kề sát tai hắn hỏi, “Ngươi tên gì? Có người nhà không?”
Bạch Ngọc Đường nhẹ thở dài, Triển Chiêu vẫn rất tốt bụng, đây có lẽ là câu cuối cùng người này nói được, con mèo này không hỏi manh mối, mà hỏi người nhà của hắn.
Người thợ săn kia hé môi, một lúc lâu sau, chỉ nói được ba chữ: “Bạch y… quỷ.”
Nói xong, tắt thở bỏ mình.
Triển Chiêu đặt hắn xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cau mày, hạ giọng hỏi Triển Chiêu, “Huyết ma… hôm qua gặp, mặc toàn đen đúng không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Chẳng lẽ còn biết thay y phục?”
Hai người đứng lên tìm kiếm xung quanh một lát, Triển Chiêu tìm được một cái hộp gấm mở toang cạnh thi thể một thợ săn.
Hắn đưa cho Bạch Ngọc Đường xem.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy, không hiểu, lắc đầu, “Hộp gấm?”
Triển Chiêu nhíu mày, chỉ chỉ dấu chân trên mặt đất, “Dấu chân không giống như trước, cảm giác thân thể nhỏ đi một chút.”
“Vết thương dường như cũng không giống.” Bạch Ngọc Đường kiểm tra miệng vết thương.
Hai người im lặng nhìn nhau, đều hiểu tình hình không ổn, xuất hiện hai huyết ma! Thứ này thật sự chạy đầy đường sao?
.
.
Hai người tìm kiếm đến chạng vạng mới rời đi, ôm bụng đói quay về. Đi suốt con đường không ai nói gì, khi vào cửa thành Khai Phong, cuối cùng cũng nghe Bạch Ngọc Đường nói một câu: “Miêu Nhi, ngươi cảm nhận được không?”
Triển Chiêu lắc đầu, nói nhỏ, “Có cảm giác không lành.”
“Ta cũng vậy.” Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, “Cảm giác đặc biệt tà ác.”
“Ngươi cũng thấy vậy sao?” Khi nãy Triển Chiêu vẫn không biết phải hình dung cảm giác này thế nào, bây giờ nghĩ lại, đúng là vậy!
.
.
Hai người vừa nghĩ sẽ ăn chút gì đó rồi báo cáo với Bao Chửng phát hiện hôm nay, vừa đến cửa Thái Bạch Cư thì một hạt đậu phộng đáp xuống. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đưa tay đón, ngẩng đầu nhìn, Tiểu Tứ Tử đang chồm người khỏi bệ cửa sổ, vẫy tay với hai người.
Công Tôn cũng có mặt, thò đầu ra hỏi, “Dùng cơm chưa? Trễ vậy rồi mới về, có đói không?”
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong thì bụng hai người kêu ọt ọt, vội lên lầu.
Trên lầu, mọi người đều có mặt, vừa ăn được một nửa, Ân Lan Từ đặc biệt chạy vào trù phòng bảo làm thêm thức ăn, gọi hai người ngồi xuống ăn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, cầm chén nghe mọi người nói tiếp chuyện đang nói.
Bàng Dục chậc lưỡi, “Tuy ta không biết võ công, nhưng võ công các phó minh chủ của Bách Hoa Minh đều rất bình thường!”
“Đúng vậy!” Tiêu Lương gật đầu, “Chẳng lẽ không còn cao thủ nào khác?”
“Cho nên trước đây mới sợ Tạ Bách Hoa như vậy.” Triệu Phổ lắc đầu.
Triển Chiêu hỏi, “Vậy đã đánh xong chưa? Tân minh chủ cuối cùng là ai?”
“Vẫn chưa tìm được, chỉ còn lại hai người cuối cùng, một tên Trương Khả một tên Ngô Bân, đều là phó minh chủ, tối nay sẽ đánh trận cuối cùng, ở ngay trên lôi đài bên ngoài Thiên Ưng Sơn Trang.” Ân Lan Từ gắp thức ăn cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Một lát nữa chúng ta ăn xong sẽ đi xem.”
“Bạch Bạch và Miêu Miêu cũng đi chứ?” Tiểu Tứ Tử múc cho hai người hai chén canh, cười tủm tỉm có vẻ như đang vui.
“Cứ đi như vậy?” Triển Chiêu hơi lo lắng, “Có khi nào đến đó sẽ đánh nhau không.”
“Không đâu, người của Bách Hoa Minh dường như đều rất ghét Tạ Bách Hoa, bây giờ cũng không biết hắn còn sống hay đã chết, bị cô lập hoàn toàn.” Lục Tuyết Nhi phẩy tay, “Ta thấy chờ bọn họ chọn được minh chủ, nói không chừng sẽ kéo đến dập đầu cảm tạ Ngọc Đường tập thể.” Nói xong, lại gắp thêm thức ăn cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn thức ăn trong chén, sao nguyên liệu có vẻ lạ, nhìn hai vị mẫu thân thắc mắc, hỏi: “Đây là gì?”
“Chẳng lẽ mẫu thân lại hạ độc con sao?!” Ân Lan Từ trừng.
“Đúng vậy!” Lục Tuyết Nhi cầm muỗng đút canh cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ăn vào thấy có vị lạ, bên cạnh, Công Tôn khụ một cái, “Khụ khụ, ăn nhiều một chút, đại bổ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Bạch Ngọc Đường thấy trong chén có một miếng thịt đen bóng, thắc mắc, “Đây là canh gì? Gà ác?”
“Đúng vậy, mùi là lạ.” Triển Chiêu ôm chén nhìn, phát hiện không ai ăn, chỉ có mình và Bạch Ngọc Đường ăn, nhịn không được híp mắt, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Là thứ gì?”
Tiểu Tứ Tử há mồm, “Cái đó… là canh bổ.”
Bạch Ngọc Đường cầm lấy chén canh trong tay Lục Tuyết Nhi nghiên cứu, dùng đũa gắp thứ bên trong ra nhìn, hỏi Đường Thạch Đầu: “Là thứ gì?”
Đường Thạch Đầu đương nhiên không dám giấu sư phụ, hơn nữa dù sao hắn cũng không biết nói dối, thành thật trả lời: “Pín chó mực.”
…
Mọi người im lặng một lúc, Triển Chiêu nhe răng, Bạch Ngọc Đường che miệng lao ra ngoài, tìm chỗ nào không người, nôn hết mấy thứ vừa ăn ra.
Triển Chiêu gắp rau xanh ăn tẩy trùng, híp mắt nhìn Ân Lan Từ.
Ân Lan Từ không hiểu, “Ai da, sao Ngọc Đường nôn rồi? Ăn phải thứ gì không sạch sẽ sao?”
Lục Tuyết Nhi phẩy tay, “Tiểu hài tử cáu kỉnh thôi.”
Vừa nói vừa gắp cá cho Triển Chiêu, “Ăn nhiều chút Chiêu Chiêu.”
Triển Chiêu thuận thế gắp cá bỏ vào chén của Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vừa định đưa đũa, Công Tôn vội gắp ra, “Được nấu với đảng sâm, ăn coi chừng thượng hỏa, miệng lở rồi không ăn được gì nữa!”
Tiểu Tứ Tử vội bỏ đũa xuống, há mồm đón viên tứ hỉ Tiêu Lương đưa sang.
Triển Chiêu để đũa xuống, nhìn Ân Lan Từ.
Ân Lan Từ ôm cánh tay Triển Thiên Hành, giả vờ như không thấy thấy sắc mặt Triển Chiêu, “Thiên Hành, một lát nữa đi dạo phố không?”
Triển Thiên Hành thở dài.
Chợt, dưới lầu có tiếng chiêng, nói là trận đánh cuối cùng của Trương Khả và Ngô Bân đã bắt đầu rồi.
“Khoa trương vậy sao?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đã về, định cho hắn ăn thứ gì khác, nhưng Bạch Ngọc Đường đã mất hết khẩu vị.
Lục Tuyết Nhi ban đầu thấy Ân Lan Từ gọi một bàn thức ăn tráng dương đại bổ, cảm giác có hy vọng, có lẽ các hài tử không đủ hỏa khí, bồi bổ cũng tốt.
Nhưng thấy Bạch Ngọc Đường buồn nôn không ăn được gì nữa, cũng biết nhi tử nhà mình có tật xấu, lại đau lòng, hung hăng trừng Ân Lan Từ một cái.
Ân Lan Từ cũng ngại ngùng, không phải ban đầu kế hoạch rất thuận lợi sao.
Triển Chiêu đang nghĩ xem có cần chuẩn bị đồ ăn khuya cho Bạch Ngọc Đường không, Tiểu Tứ Tử bên cạnh bưng chén đưa cho hắn, “Miêu Miêu, cho Bạch Bạch ăn tứ hỉ, rất thanh đạm!”
Triển Chiêu cầm lấy, múc một viên lên nếm thử, rất thơm, đút vào miệng Bạch Ngọc Đường một viên.
Vốn dĩ, với tính cách của Bạch Ngọc Đường, có lẽ phải thôi ăn ba bữa uống rượu rửa ruột, nhưng viên tứ hỉ Triển Chiêu đút vào miệng rất thơm, không buồn nôn nữa, vị lạ trong miệng cũng không còn.
Ăn hết ba viên tứ hỉ, Tiểu Tứ Tử lẳng lặng đưa một chén cơm qua, Triển Chiêu gắp thức ăn, lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường không kén chọn, ngoan ngoãn ăn hết một chén cơm.
Lục Tuyết Nhi và Bạch Hạ trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau, Bạch Hạ túm lấy Triển Thiên Hành, “Ai da, Chiêu Chiêu nhà bên ấy chúng ta nhất định phải đón về! Ngọc Đường nhà ta lớn như vậy, bữa cơm này ăn ngoan nhất!”
Bạch Ngọc Đường ngượng, bị sặc cơm.
Tiểu Tứ Tử vội đưa chén canh qua.
Triển Chiêu vỗ ngực cho hắn, Bạch Ngọc Đường cầm chén canh lên uống một hơi cạn chén, không hề chú ý nó chính là chén canh pín khi nãy.
Triển Chiêu nhịn cười không nhắc hắn, Tiểu Tứ Tử vội hỏi Công Tôn, “Cha, chúng ta đi xem lôi đài chưa?” Tay thì bỏ chén canh vào tay Triệu Phổ, giấu đi!
Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi nhìn nhau, tiểu gia hỏa quả nhiên không tầm thường!
Triệu Phổ phối hợp rất ăn ý, đứng lên, “Nên đi thôi, xem xem chuyện phát triển thế nào.”
Mọi người gật đầu, Bạch Hạ và Triển Thiên Hành đi thanh toán, Ân Lan Từ và Lục Tuyết Nhi ép đối phương bỏ bạc, Tiểu Lục Tử cười hì hì, “Tiểu hầu gia đã thanh toán rồi.”
Bàng Dục cười hà hà, gần đây hắn được nhận một chức vị nghiêm túc bắt đầu làm việc, cho nên không cần xài tiền của phụ thân nữa, khi mời khách sảng khoái hơn hẳn.
Mọi người vội xuống lầu, cùng đi đến lôi đài trước Thiên Ưng Sơn Trang xem náo nhiệt.
.
.
Lúc này, tỉ thí đã bắt đầu, hai phó bang chủ đang đánh bất phân thắng bại.
Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng giữa đoàn người xem, đang cảm giác nhàm chán, đột nhiên, giữa không trung có tiếng cười lạnh, “Môn quy thứ nhất của Bách Hoa Minh, phản bội minh chủ, giết không tha.”
Mọi vừa nghe thấy giọng nói này đều ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nhìn nhau, đây chẳng phải giọng của Tạ Bách Hoa sao?
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, một nam tử bạch y đứng trên đỉnh một tòa nhà cao cách đó không xa. Y phục sạch sẽ cầu kì, cử chỉ có chút nữ tính, nhưng thật sự là nam, chính là Tạ Bách Hoa tương truyền đã bị phế võ công không rõ sống chết.
Tạ Bách Hoa nhìn quét qua đám người dưới lầu, đột nhiên có cảm giác như đang giẫm lên chúng sinh, cảm giác sung sướng cao cao tại thượng khiến hắn dễ chịu không tả nổi. Đặc biệt là khi thấy bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Tạ Bách Hoa cảm giác mối hận kia xông thẳng lên đầu, trong lòng hắn biết, trước mắt còn chưa phải lúc, chờ hắn thành công rồi, nhất định phải báo thù triệt để hai người này, tốt nhất là khiến hai kẻ đó thân bại danh liệt, không ngày ngóc đầu!
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi chắc chắn đã phế võ công hắn?”
Bạch Ngọc Đường lại càng thắc mắc hơn, một chưởng ấy của mình tuyệt đối không thể đánh nhầm, chuyện gì thế này? Tạ Bách Hoa lúc này xem ra không những võ công không bị phế, mà ngược lại càng lợi hại hơn?!
Công Tôn hơi nhíu mày, “Tạ Bách Hoa này, sao lại cảm giác không như trước nữa?”
“Đương nhiên là không như trước.” Triệu Phổ thuận miệng đáp một câu, “Trước đây là ẻo lả, bây giờ thăng cấp thành nhân yêu rồi, ngươi xem miệng hắn kìa!”
Nghe lời Triệu Phổ nói, mọi nhìn kĩ, phát hiện mặt Tạ Bách Hoa rất trắng, môi tương đối đỏ, đã vượt qua ngưỡng môi hồng răng trắng rồi, như đã bôi một lớp phấn dày lên mặt, sau đó tô môi đỏ rực.
“Hắn trang điểm sao?” Bạch Hạ hỏi Lục Tuyết Nhi, cảm thấy mặt này nữ nhân có kinh nghiệm hơn.
“Không phải đâu.” Lục Tuyết Nhi và Ân Lan Từ cùng lắc đầu, “Cảm giác như hắn vừa bò từ dưới mộ lên!”
Nhưng hiện tại kẻ căng thẳng nhất thật ra là người của Bách Hoa Minh, bọn họ nhíu mày nhìn Tạ Bách Hoa bên trên, hai phó minh chủ đều không dám tin, Tạ Bách Hoa khi bị bọn hắn đuổi đi, vẫn nhếch nhác chẳng ra sao, còn nghĩ là hắn đã chết rồi, nhưng sao mới nháy mắt đã sống lại rồi?
Tạ Bách Hoa nhìn các đệ tử Bách Hoa Minh đang trợn mắt há hốc mồm, cười lạnh, “Kẻ nào không tuân môn quy, thì xử phạt theo môn quy!” Vừa dứt lời, mọi người nhìn lại, hắn đã đáp xuống lôi đài.
Giang hồ quần hùng đều nhịn không được kêu ra tiếng, mọi người nhìn nhau, Tạ Bách Hoa thật sự bị mọi người phế võ công rồi sao? Sao còn lợi hại hơn trước đây?
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Không đúng, công lực của hắn tăng mạnh!”
Ân Lan Từ xoa cằm: “Kỳ quái.”
Lục Tuyết Nhi cười, “Ngươi cũng thấy vậy?”
Bọn Triển Chiêu quay đầu lại hỏi hai người: “Chuyện gì vậy?”
Ân Lan Từ cười cười, “Vẫn thường nghe người ta nói sói đến rồi, sói đến rồi.”
Lục Tuyết Nhi gật đầu, bất đắc dĩ, “Lần này sói đến thật rồi.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quỷ Hành Thiên Hạ
Nhĩ Nhã
Quỷ Hành Thiên Hạ - Nhĩ Nhã
https://isach.info/story.php?story=quy_hanh_thien_ha__nhi_nha