Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 177: Ra Mặt
T
hấy con gái của mình bị người khác dẫn đi, Lăng Bảo Tương tức giận, nắm chặt nắm đấm xông về phía Lý Vượng Tài.
- Đúng là không biết sống chết!
Lý Vượng Tài thấy Lăng Bảo Tương vung tay đánh về phía mình, một bước nhẹ nhàng khéo léo, né sang một bên, ngay sau đó đánh một cái phía bên hông của Lăng Bảo Tương, “Á” tốc độ của Lăng Bảo Tương rất chậm, căn bản không né được đòn của Lý Vượng Tài, bị một chưởng của Lý Vượng Tài đánh trúng vào điểm yếu bên hông, bị đau, nửa quỳ nửa ngồi trên đất.
Lý Vượng Tài ra đòn liền trúng, cũng không vậy mà dừng tay, nhảy lên phía trước một bước, giữ lấy khớp xườn của Lăng Bảo Tương, Lăng Bảo Tương lập tức liền đau quá mà gào thét, tất cả những thôn dân lúc này đều nhìn về phía đó.
- Đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Ông đây đưa cho mày 50 ngàn đã là coi trọng mày lắm rồi! Con bé này theo tôi về Lý gia cũng là nơi tốt!
Lý Vượng Tài tức giận nhìn Lăng Bảo Tương, bất chấp những ánh nhìn của những thôn dân kia:
- Nếu không nể mày là giờ là thông gia, bây giờ tao có thể phế mày rồi!
- Mày là đồ súc sinh! Mau thả con gái tao ra!
Lăng Bảo Sương khóe miệng đã rớm máu, ánh mắt nhìn sang, Tiểu Thái Nhi đã bị đám tiểu lưu manh kia lôi vào chiếc xe đang dừng ở bên kia.
- Hừ, đừng khiêu chiến sự nhẫn nhịn của tao!
Lý Vượng Tài nghiến răng nói:
- Ở trấn Phượng Hoàng còn chưa có ai dám mắng tao! Ha Ha, làm thông gia tương lai của tao, mày là người đầu tiên! Hơn nữa cũng là người cuối cùng!
Lý Vượng Tài lại vung tay thêm chút lực, Lăng Bảo Tương cổ tay bị khống chế đau há mồm, nhưng ông cũng là một hảo hán, lại không dám kêu đau, cố nhịn, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Vượng Tài.
- Anh sai rồi, đây tuyệt đối không phải là người cuối cùng của anh!
Một người thanh niên, từ bên ngoài bãi cỏ bước vào, người thanh niên trẻ tuổi này nhìn người thôn dân chất phác kia, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người thanh niên này chính là Tiêu Thần.
Vừa nãy ở phía xa, Tiêu Thần đã quan sát rồi, Tiểu Thái Nhi xem chừng cũng mười ba mười bốn tuổi, lớn hơn Tiểu Hinh Nhi một chút, thoạt nhìn cũng là một cô bé dễ thương đáng yêu, còn tên ngốc của Lý Vượng Tài thì lại là một tên đần độn ngu ngốc, cô gái đáng yêu như vậy, sau này lại bị gả cho tên ngu ngốc kia, Tiêu Thần quả thực không nỡ.
- Còn có thể có người thứ hai, người thứ ba, người thứ một trăm sẽ chửi anh, hơn nữa đến tổ tông mười tám đời nhà anh cũng sẽ bị chửi!
Tiêu Thần chậm chạp bước về phía Lý Vượng Tài và Lăng Bảo Tương, Lý Vượng Tài và Lăng Bảo Tương ngẩng đầu lên, nhìn người thanh niên đứng trước mặt này.
Lý Vượng Tài buông Lăng Bảo Tương ra, nhếch miệng cười lớn:
- Ơ, đồ nhà quê anh cũng muốn đến khoe anh hùng à? Muốn làm chúa cứu thế sao?
Lý Vượng Tài vừa mới đứng lên, gẩy gẩy ngón tay cái đeo nhẫn ngọc, liếc Tiêu Thần một cái, tên tiểu tử này mặc dù cao, bộ dạng cũng cường tráng, nhưng trên người lại mặc bộ đồ rách nát, vừa nhìn liền biết được không phải là con nhà có của, Lý Vượng Tài căn bản không coi hắn ra cái gì.
- Mẹ nó chứ, đừng giả phú hộ trước tao.
Tiêu Thần trực tiếp mở miệng mắng, chỉ Lý Vượng Tài quát lớn:
- Một cái nhẫn ngọc đáng giá có mười tệ mà mày cũng ra vẻ, mày nghèo đến nỗi điên rồi đúng không?
- Ặc…
Lý Vượng Tài giật mình, những thôn dân khác cũng đều ngơ ngẩn, tiểu tử này điên rồi à?
- Lấy vợ cho con, mà chỉ bỏ ra được 50 ngàn, các anh có phải nghèo đến điên rồi hay không?
Tiêu Thần vẻ mặt cười nhạo, vô cùng thân mật bước đến trước mặt Lý Vượng Tài, cười nói:
- Tiếng là lấy vợ cho đứa con trai ngốc, kỳ thực là muốn lên giường trộm với Tiểu Thái Nhi chứ gì?
- Anh nói xã hội bây giờ, làm gì còn loại cầm thú như này?
Tiêu Thần vẻ mặt khó hiểu, lắc lắc đầu, cười khổ
- Cầm một cái nhẫn mười tệ mà cũng làm cao! Cầm 50 ngàn muốn đòi lấy vợ bé, lại còn phải mượn danh tiếng của cậu con trai ngốc nữa!
- Tôi có lúc còn đang cảm thán, tại sao con người lại có thể vô liêm sỉ như vậy, tại sao con người lại có thể không biết xấu hổ như vậy! Tại sao có những người được xưng là thánh nhân, có những người lại bị gọi không bằng loài chó lợn, không biết Lý đại tài chủ có thể giúp tôi giải thích được không!
Tiêu Thần bộ mặt cười nhạo nhìn Lý Vượng Tài, sắc mặt Lý Vượng Tài tím tái lại, từ trước đến giờ chỉ có gã đi nói móc ức hiếp người khác, hôm nay lại bị tên Trình Giảo Kim qua đường này làm mất mặt, người ta còn cố tình làm ra bộ mặt cười nhạo nữa.
- Ặc, tôi cảm thấy bây giờ đứng trước mặt tôi là một con súc sinh không bằng loài chó lớn, hay là anh hỏi anh ta xem tại sao lại không làm người tốt, mà thế nào lại đi làm súc sinh như vậy!
Lý Vượng Tài miệng lưỡi cũng công phu không kém, giơ tay ra không đánh mặt người cười, cũng không đánh đập tàn nhẫn, mà là châm chọc khiêu khích để có hiệu quả có được sảng khoái.
- Ha ha, chắc anh ta cũng không thể giải thích được, giải thích loài chó lợn như anh không hiểu được tiếng người.
Tiêu Thần không yếu thế chút nào, cũng không cần phải yếu thế, cúi người xuống muốn kéo Lăng Bảo Tương lên.
- Muốn chết à!
Lý Vượng Tài bị chọc giận, khuỷu tay phải nhằm đúng cổ Tiêu Thần mà đánh!
- Loài chó lợn mới muốn chết!
Tiêu Thần đã khom người xuống, một luồng gió lạnh thổi qua, Tiêu Thần vừa nhấc khủy tay trái lên, cản lại khuỷu tay phải của Lý Vượng Tài, lập tức đánh một quyền vào bụng Lý Vượng Tài, “Á” Lý Vượng Tài mồm phun máu, cả người tựa như một trang giấy, bay xa mấy thước. “Bịch” một tiếng ngã trên mặt bùn đất.
Tên tiểu tử không rõ lại lịch này, một quyền đã đánh bay Lý Vượng Tài, một đám thôn dân trong tay vẫn còn vò nát đồng nhân dân tệ, cũng đều ngơ ngác nhìn, Lăng Bảo Tương cũng ngơ ngác, đến khi Tiêu Thần kéo ông dậy, ông mới phản ứng lại.
- Tiểu huynh đệ là?
Lăng Bảo Tướng không hiểu hỏi, người thanh niên này hình như đã gặp ở đâu đó rồi, hơn nữa lại đẹp trai như vậy, màu da lại trắng, gần miền khí hậu này, người con trai rất khó có được làn da trắng như Tiêu Thần, đều đen đen giống Nhị Cẩu.
- Ha ha, cái này đợi sau này rồi nói tiếp.
Tiêu Thần hướng về phía ông cười cười, ôm đỡ Lăng Bảo Tương dậy, hai người hướng về phía Lý Vượng Tài, Lý Vượng Tài thấy Tiêu Thần bước về phía mình, sợ hãi đến độ sắc mặt trắng bệch, căn bản từng bước từng bước lùi về phía sau.
- Mau tới đây! Mấy người ngu xuẩn các người!
Lý Vượng Tài gắng hết sức mình, mấy tên lưu manh đứng bên cạnh chiếc xe ô tô, lúc này thấy Lý Vượng Tài bị người khác đánh, bốn năm người khóa Thái Nhi vào trong xe, sau đó đều chạy tới.
- Ha ha, đồng bọn của chó lợn cũng ngu xuẩn hết sao?
Tiêu Thần đỡ Lăng Bảo Tương tới trước mặt Lý Vượng Tài, mấy tên lưu manh cũng không phải loại lương thiện gì, vừa lấy mấy cây gậy sắt từ trong xe ra, bị một tên tiểu tử quê mùa như vậy mắng, sao có thể chịu được.
- Mẹ cái bọn này, sao lại có bọn chó quê này xuất hiện, lại dám bất kính với Lý đại gia!
Một tên tiểu tử dáng người gầy nhỏ trong đó cầm chặt lấy cây gậy sắt trong tay, hướng về phía Tiêu Thần đánh đập, còn những người còn lại cũng không lùi về sau, đều muốn thể hiện trước mặt Lý Vượng Tài, bốn năm người đều hướng về phía Tiêu Thần mà đánh.
Tiêu Thần đẩy Lăng Bảo Tương ra, thân mình né vài bước, hai tay một trái một phải bắt lấy hai cây gậy sắt hung hãn, hai tên súc sinh muốn xông lên thì lại bị chặn lại, Tiêu Thần dùng sức, thuận thế kéo đầu hai cây gậy, hai tên tiểu tử liền ngã gục về phía Tiêu Thần, Tiêu Thần nâng hai đầu gối lên, hung hăng đánh vào bụng hai tên đó.
- Á…
- Mẹ nó!
Hai tên hét thảm, rồi đều ngã xuống đất!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Thân Vương
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương
https://isach.info/story.php?story=cuong_da_diem_tieu_dieu__than_vuong