Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.9 - Chương 16
T
rước mắt Dung Hàm hiện lên một bóng người nhỏ nhắn, váy áo trắng tinh, tóc dài như nước, dường như không chân thực, đứng trên mặt tuyết dưới gốc mai nhìn về phương xa không hề nhúc nhích, trên người ngoài nỗi đau lạnh lẽo còn có sự nhớ nhung không sao tan được, giống hệt sự dịu dàng trên khóe miệng Lâu Dự lúc này.
Trong lòng đau xót, sự ghen tị cháy bùng mà không tự biết, đuôi lông mày xếch lên, giọng Dung Hàm mang theo ý khiêu khích: "Lâu Dự, ngươi có xem thường Loan Loan bởi vì cô ấy câm không?"
Lâu Dự không đổi sắc mặt, mơ hồ hỏi ngược lại: "Vậy còn ngươi? Ngươi có xem nhẹ cô ấy, rời xa cô ấy, không còn thích cô ấy vì chuyện đó không?"
"Đương nhiên là không". Dung Hàm buột miệng nói không kịp suy nghĩ".
Lời vừa ra khỏi miệng, Dung Hàm đã sững sờ. Hai người đã nói chuyện với nhau rất lâu, nhưng lúc này y mới quay sang nhìn Lâu Dự lần đầu tiên, một hồi lâu sau mới nói: "Ngươi biết ta thích cô ấy?"
Mặc dù dùng câu nghi vấn nhưng ngữ khí lại kiên định không thể nghi ngờ.
Lâu Dự gật đầu, cũng quay sang nhìn y, lại bỏ qua câu hỏi của y vừa rồi, quay trở lại vấn đề trước đó: "Ta cũng không".
Giọng nói cũng kiên định không thể nghi ngờ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nơi ánh mắt giao nhau như có tia lửa tóe ra, đều cứng rắn kiên quyết không lùi nửa bước.
Nhiệt độ xung quanh dường như chợt hạ thấp, ngay cả Hầu Hành Tiễn đứng cách đó hơn một trượng cũng bị hơi lạnh lan đến, rùng mình một cái, vừa nôn nóng vừa ngán ngẩm nhìn hai người, lại không dám đi tới khuyên bảo một câu.
Dường như sau một thời gian rất dài, cuối cùng Lâu Dự cũng quay mặt đi, giọng nói mang vẻ đau buồn nồng đậm: "Dung Hàm, Loan Loan bị câm thế nào?"
Loan Loan trên chiến trường gào thét bất chấp tất cả, cổ họng bị thương, sau đó lại bị hàn độc nhiễm vào, cổ họng gần như hoàn toàn bị phá hủy, chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe như tiếng dao cứa.
Vì vậy cô ấy không chịu nói nữa.
Như mĩ ngọc lưu li bị sứt một góc, nói không hết những tiếc nuối và đau lòng, mỗi khi nhớ tới tiếng cười vui vẻ như ngọc trai rơi xuống đĩa ngọc quay tròn lanh lảnh của Loan Loan, Dung Hàm lại đau buồn tột độ.
Lúc này nghe thấy Lâu Dự hỏi, lửa giận lập tức bốc cao, giọng nói trở nên cay nghiệt và sắc bén hiếm thấy: "Cô ấy không chết đã là vô cùng may mắn rồi.
Nhưng nhờ ngươi mà mấy năm nay cô ấy vẫn chìm trong ác mộng, nếu không dùng ngân châm châm cứu, cả đêm sẽ không ngủ yên được một khắc. Cô ấy nói trong mơ nhìn thấy Tống thúc thúc, Triệu Vô Cực, Lưu Chinh, còn có rất nhiều người khác".
Y dừng lại một lát, chỉ Hầu Hành Tiễn nói: "Mặc dù năm đó mệnh lệnh tiếp viện Sa Loan bị hắn giấu đi, nhưng Lâu Dự, hôm nay ta hỏi ngươi một câu, nếu
khi đó ngươi biết tình hình chân thực ở Sa Loan, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Cứu viện hay không cứu viện?"
Một lời như kiếm, đâm thẳng vào tim.
Sắc mặt Lâu Dự chợt trắng bệch, tay phải lộ ra gân xanh nắm chặt lan can sơn đỏ bên hành lang gấp khúc trước mặt, trong mắt toàn là sự đau khổ sâu sắc nặng nề.
Đây là câu hỏi nhiều năm qua chàng vẫn né tránh không dám suy nghĩ.
Một chiêu đó của Ân Minh cực kì tàn nhẫn ác độc, đẩy chàng vào hoàn cảnh cực kì khó khăn. Yên Cát đang đánh thảm thiết, nếu chàng vì bản thân mà bỏ mặc chiến trường Yên Cát chia quân tiếp viện Sa Loan, chẳng lẽ lại không phụ lòng các tướng sĩ đang anh dũng chém giết hoặc đã hi sinh vì nước tại Yên Cát? Nhưng nếu không tiếp viện Sa Loan, mình làm sao có thể trơ mắt nhìn Loan Loan và đám người Tống thúc thúc chết đi?
Bất kể ở thời đại nào, mâu thuẫn giữa giang sơn và mĩ nhân vĩnh viễn đều là vấn đề khó khăn nhất mà các bậc kiêu hùng hào kiệt phải đối mặt. Độ khó của nó cũng giống như câu hỏi mãi mãi không thay đổi "vợ và mẹ ngã xuống nước cứu ai trước", rối rắm khó giải quyết, chọn thế nào cũng sai.
Nếu không phải khi đó Hầu Hành Tiễn dũng cảm đứng ra lựa chọn giúp chàng bất chấp khả năng bị người đời nguyền rủa, không biết chừng, không đúng, là chắc chắn, khi đó tinh thần chàng đã sụp đổ, nổi điên không biết làm sao.
Áy náy, hối hận, đau buồn, tiến thoái lưỡng nan trở thành một nút thắt vĩnh viễn không thể cởi bỏ trong đáy lòng chàng, sau đó mỗi một đêm lạnh, chàng đứng ngoài sân nhớ tới Loan Loan và năm ngàn tướng sĩ Hắc Vân, trái tim lại đau đến dường như bị xé thành hai nửa.
"Nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?" Lâu Dự cắn chặt răng, mỗi một chữ đều mang đau đớn vô tận như bị ép bật ra qua kẽ răng.
"Ta không phải ngươi, cho nên ta không cần lựa chọn". Dung Hàm nói lạnh lùng: "Thân phận của ngươi nhất định sẽ đẩy cô ấy vào đủ loại hãm hại, âm mưu và giết chóc đẫm máu. Mấy năm nay ta dẫn cô ấy lang bạt khắp nơi chính là để tránh né ngươi, rời xa các loại tổn thương ngươi sẽ mang tới cho cô ấy".
Lâu Dự nắm chặt lan can sơn đỏ như người đuối nước nắm lấy bó rơm cứu mạng duy nhất, năm ngón tay gần như đâm vào trong gỗ, vụn gỗ rơi xuống sàn sạt.
Dung Hàm nhìn dáng vẻ của Lâu Dự, trong lòng lại không có sự sảng khoái như tưởng tượng mà thầm dâng lên một sự thương xót và thông cảm.
Loan Loan cần cuộc sống yên bình êm ả, ngươi vĩnh viễn không thể cho cô ấy. Lâu Dự, xin lỗi, vì cô ấy, ta cũng phải dẫn cô ấy rời khỏi ngươi!
Dung Hàm luôn luôn khiêm tốn điềm đạm lại tàn nhẫn chém ra một đao mãnh liệt cuối cùng: "Loan Loan không chỉ tổn thương như thế. Bởi vì bị thương quá nặng, dùng thuốc quá độ, cô ấy đã mất vị giác, từ đó trăm vị nhân gian đều nhạt như nước ốc".
Răng rắc! Lan can gỗ lim trong tay Lâu Dự gãy vụn, dằm gỗ dài nhọn đâm vào bàn tay chàng đầm đìa máu tươi.
***
"Trẫm muốn nàng". Ân Minh ngồi trên ngai rồng, nhìn thẳng vào Lưu Hoài Ân, ra lệnh gọn gàng dứt khoát.
"Ả là một thích khách". Lưu Hoài Ân cúi đầu, giọng nói bình tĩnh biểu đạt sự phản đối mãnh liệt: "Lão nô không hề cho rằng để một người muốn lấy mạng mình ở bên người là việc bệ hạ sẽ làm".
"Để một người muốn lấy mạng mình ở bên người cũng giống như nuôi một con mãnh hổ bất cứ lúc nào cũng có thể lộ vuốt sắc ra, rồi có ngày mãnh hổ sẽ được nuôi dưỡng thành một con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời, chẳng phải là rất thú vị sao?" Ân Minh nói.
Đúng là một sở thích quái ác, biến thái mà nhàm chán. Lưu Hoài Ân thầm khinh thường trong lòng: "Chỉ sợ mãnh hổ còn chưa nuôi thành thú cưng, bệ hạ đã bị nó cắn đứt cổ".
Lời này đại bất kính, cho thấy tâm tình cáu kỉnh không kiềm chế được trong lòng tổng quản Ưng Đình luôn luôn kính cẩn ngoan ngoãn. Ân Minh lại không hề để tâm, xòe hai tay mình ra quan sát kĩ càng. Khớp xương đều đặn, tay trắng ngón dài, chỉ có ngón giữa có một vết chai do cầm bút viết chữ trong thời gian dài.
"Đôi tay này của Trẫm mặc dù chưa nhuốm máu nhưng có vô số người trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Trẫm. Người muốn Trẫm chết trong ngoài triều nhiều không kể xiết, nhưng bề ngoài kẻ nào cũng cung kính, dù đầy bụng căm hận cũng không để lộ ra mặt một chút nào. Quá giả tạo, quá dối trá, nhìn càng nhiều càng khiến Trẫm buồn nôn". Ân Minh hai mắt tỏa sáng, nói bừng bừng hào hứng: "Nhưng nàng không như vậy. Trong đôi mắt đó không hề che giấu thù hận thấu xương, thú vị hơn nữa là đáy mắt lại có sự coi thường mạng sống bất chấp tất cả. Nàng muốn chết, lại muốn kéo Trẫm chết theo, thảo nào bây giờ khắp nơi đều đồn đại thích khách là tình nhân cũ của Trẫm khi phiêu bạt dân gian".
Ân Minh vỗ tay cười to: "Thú vị, quá mức thú vị".
Lưu Hoài Ân nghiến răng nghiến lợi: "Tin đồn mê hoặc dân ngu, lạm nhục uy vọng đế quân. Lão nô sẽ đi bắt kẻ truyền bá tin đồn hỏi tội".
"Tin đồn dừng lại ở kẻ trí, khanh cần gì phải sốt ruột?" Ân Minh thể hiện ra sự khoan hồng độ lượng hiếm thấy, nói: "Khanh có muốn bắt thì mau đi bắt cô nàng đó về cho Trẫm".
Lưu Hoài Ân vừa đau đầu vừa ngán ngẩm: "Giai lệ trong hậu cung dù không được ba ngàn nhưng cũng có tám trăm, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, dịu dàng như nước, có ai không hơn thích khách đó cả trăm lần, bệ hạ cần gì phải cố chấp?"
"Những phụ nữ trong hậu cung đều uốn éo giả tạo, làm bộ làm tịch, sao có thể so với nàng được?" Ân Minh khinh thường phất tay như đuổi mấy con ruồi kêu ong ong: "Ngang tàng hết mức, võ nghệ siêu quần, cứng đầu cứng cổ, đằng đằng sát khí, tràn ngập ý chí chiến đấu và sự kiên nghị không đạt được mục tiêu không từ bỏ ý định, giống hệt một con thú non không chịu thuần phục, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ họng ngươi. Ngươi không cảm thấy phụ nữ như vậy rất hiếm thấy, rất có tính thách thức sao? Nàng rất giống Trẫm". Hắn dừng lại một chút, trong mắt toàn là quyết đoán: "Chỉ có một phụ nữ như vậy mới xứng đứng bên cạnh Trẫm, cùng Trẫm thực hiện hoành đồ bá nghiệp thống nhất thiên hạ".
Lưu Hoài Ân quả thực ngán ngẩm đến sụp đổ trước quan điểm về tình yêu méo mó vặn vẹo của hắn, cưỡng chế đè nén dục vọng gào thét, hít một hơi thật sâu, nói: "Nhưng đã tìm bao nhiêu lâu mà không tìm được, núi sau đã tìm khắp lượt, ngay cả trong thành cũng tìm khắp rồi, thích khách dường như có cánh, đến giờ vẫn không thấy tung tích".
Ân Minh suy nghĩ một lát, chợt có tia chớp lóe lên trong đầu: "Dịch quán nơi sứ thần Lương triều ở đã tìm chưa? Đến đó tìm xem".
Nghĩ đến biểu hiện cực kì khác thường của Lâu Dự khi thích khách xuất hiện hôm đó, ánh mắt Lưu Hoài Ân sắc lạnh, thầm hạ quyết tâm "nếu tìm được nữ thích khách này phải giết chết tại chỗ", buông mắt cúi đầu đáp: "Tuân chỉ".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây
Nha Nha A Đại
Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây - Nha Nha A Đại
https://isach.info/story.php?story=trang_sang_chieu_lau_tay__nha_nha_a_dai