Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thổ Phỉ Công Lược
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 173: Liên Hoàn Bộ!!!
"A
i đi truyền tin?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ta!" Vật biểu tượng đồng loạt giơ tay.
Vô Ảnh đoạt lấy phong thư, nhét vào trong lòng lập tức chạy - Nếu không tìm cơ hội chuồn ra cửa, chỉ sợ tóc cũng vì sầu mà rụng một nửa. Chung quy mỗi ngày đều sẽ 'Vô tình' bị Lưu tiểu thư đụng phải, cũng thật sự không có phúc tiêu thụ.
Lúc trước Lưu Hướng Nam sở dĩ đến cầu hôn, cũng là vì muốn nhấc lên quan hệ với Thẩm Thiên Phong, để đảm bảo an toàn tính mạng cho cả nhà. Lần này mọi người đã vào ở trong nhà, tất nhiên là cảm thấy mỹ mãn, cũng sẽ không tiếp tục nhắc tới chuyện thành thân - Lui một bước mà nói, hắn thậm chí sợ nếu là nhắc tới lần nữa, Vô Ảnh không nguyện ý, sẽ dứt khoát dọa người bỏ đi, vậy mới thật sự là mất nhiều hơn được. Lưu Chấn Uy bị Tiểu Linh Tử mê hoặc đến ngất ba bốn chập, mỗi ngày sau khi xử lý xong chính sự, thì sẽ tiến vào trong phòng ngủ, thường xuyên ngay cả cơm chiều cũng trực tiếp đưa vào phòng. Lưu Uyển Chi tuy nói thích Vô Ảnh, nhưng ca ca và phụ thân đều ngậm miệng không đề cập tới, thân là một nữ nhi cũng không nên nói ra khỏi miệng, đành phải áp chế toàn bộ tâm sự xuống.
Vì thế trong Bình Lãng bang, một ngày so với một ngày gió êm sóng lặng.
"Vẫn tiếp tục ở lại đây hả?" Diệp Cẩn hỏi Ôn Liễu Niên, sau khi Thẩm Thiên Phong đến tháp Bạch Ngư vài lần, cũng không phát hiện quá nhiều đầu mối mới.
"Lưu Hướng Nam hẳn là có bí mật." Ôn Liễu Niên một tay chống quai hàm, "Tuy nói bây giờ còn chưa biết là cái gì, nhưng chỉ cần thời gian lâu, cũng có thể lộ ra dấu vết." Huống hồ bây giờ có Thượng Vân Trạch ở tại thành Đại Côn, lại có thêm Đoạn Bạch Nguyệt chiếm cứ một phương, Sở Hằng cũng không đến nỗi lật ra sóng gió quá lớn, cũng không cần gấp rút trở về.
"Cũng đúng." Diệp Cẩn đổ hai ngụm trà, "Lát nữa ta sẽ đến hiệu thuốc bắc trong thành, xem thử có vớt được Hải Lan thảo mới mẻ không, đại nhân có muốn đi cùng không?"
"Ta không đi đâu." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Sau khi dùng xong cơm trưa, thì trở về ngủ một giấc."
Diệp Cẩn hết nói nổi nhìn hắn, ăn xong liền ngủ a.
Ôn đại nhân mặt dày mày dạn nói: "Dưỡng sinh."
Diệp Cẩn: "..."
Trách không được Triệu đại đương gia trước khi đi dặn dò mình không dưới ba lần, nhất định phải mang theo đại nhân đi lại nhiều.
Thì ra thật sự lười như vậy.
Hải Lan thảo vừa ra khỏi nước sẽ khô cằn, nghĩ đến lần trước đã ước hẹn tốt thời gian với lão bản, Diệp Cẩn cũng không có tâm tư ăn cơm trưa, sau khi uống xong trà thì một thân một mình chạy ra cửa. Ôn Liễu Niên nằm sấp ở trên bàn ngáp một cái, vừa tính toán ăn điểm tâm cho tỉnh táo một chút, quan viên địa phương đã tìm tới cửa, nói là ở ngoại ô xuất hiện một cái xác không đầu.
"Xác không đầu?" Ôn Liễu Niên lập tức tỉnh táo.
"Đúng vậy." Huyện lệnh bản địa tên là Phác Hạ, là người rất thành thật, lúc này dĩ nhiên tay chân cũng có chút luống cuống, "Cũng không biết là từ đâu tới đây, hạ quan thật sự tra không rõ a."
Liên lụy tới một mạng người, Ôn Liễu Niên tất nhiên cũng không dám qua loa, vội vàng mang theo ám vệ ra cửa, một đường chạy tới ngoại ô hiệp trợ tra án.
Đợi đến khi Thẩm Thiên Phong và Lưu Hướng Nam bàn xong việc, trời đã là hoàng hôn nặng nề, trong khách viện lại trống trơn, một người cũng không có.
"Diệp cốc chủ đến hiệu thuốc bắc A Tây ở trong thành, đến bây giờ còn chưa trở về." Thủ vệ nói, "Ôn đại nhân và chư vị anh hùng Truy Ảnh cung bị Huyện thái gia mời đi, nói là có chuyện muốn nhờ."
"Đa tạ." Thẩm Thiên Phong gật đầu, một đường đến tìm Diệp Cẩn về nhà.
Hiệu thuốc bắc A Tây là hiệu thuốc lớn nhất trấn Tiêu Gia, bên trong thường xuyên sẽ có vật hiếm lạ, lúc trước khi Diệp Cẩn vừa tới, thì vô tình nhìn thấy vỏ sò cầu vòng trong biển sâu cực kỳ hiếm hoi, vì vậy cứ cách ba hôm thì sẽ đến một chuyến, chỉ là lúc này khi Thẩm Thiên Phong đến tìm, hiệu thuốc bắc cũng đã đóng cửa, bên trong tối như mực.
"Có ai không?" Thẩm Thiên Phong giơ tay gõ cửa.
"Huynh là Thẩm minh chủ hả?" Phía sau truyền đến một giọng nói non nớt.
Thẩm Thiên Phong xoay người, thì thấy một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, một tay cầm bánh quế hoa, một tay cầm phong thư.
"Đây là A Tây bá nhờ đệ đưa cho huynh." Đứa bé giao bức thư đến tay hắn, tự mình xoay người 'bịch bịch' chạy trở về nhà.
Trên giấy viết thư chỉ có vài nét bút ít ỏi, nói là người ở trên Mân sơn - công chúa phong, chỉ cần đến tìm, nếu là dám tiết lộ tin tức ra ngoài, thì chờ thu thập thay tân tiền nhiệm, trong phong thư còn mang theo một mảnh vải hình lá liễu, hiển nhiên là xé từ trên ngoại bào Diệp Cẩn xuống. Thẩm Thiên Phong sắc mặt đại biến, không kịp suy xét, lập tức giục ngựa phóng nhanh ra ngoài thành.
Mân sơn không cao, nhưng kéo dài lê thê, công chúa phong là nằm ở phía sau liên tiếp mười chín ngã rẽ, đợi đến khi Thẩm Thiên Phong tìm đến, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, màn đêm buông xuống ánh sao lấp lánh, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
"Tiểu Cẩn!" Thẩm Thiên Phong giơ đuốc, ở trên núi tìm kiếm xung quanh, Lục Thông Ngọc đi theo bên cạnh hắn, cũng thường hí dài một tiếng. Đợi đến nửa đêm, Thẩm Thiên Phong rốt cuộc tìm được Diệp Cẩn đang nằm hôn mê trong một hang động.
"Tiểu Cẩn." Thẩm Thiên Phong xông lên ôm lấy hắn, sau khi thử mạch, vươn tay giải huyệt đạo cho hắn.
Diệp Cẩn nhắm mắt lại ho khan hai tiếng, rốt cuộc xa xăm tỉnh dậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không kịp phản ứng.
"Là ai bắt ngươi?" Lòng bàn tay Thẩm Thiên Phong đều là mồ hôi lạnh, từ hiệu thuốc bắc A Tây đến đây, dường như dùng hết tất cả lo lắng và lo âu từ bé đến giờ.
Diệp Cẩn nhắm mắt lại suy nghĩ một lần, cuối cùng là lấy lại tinh thần: "Hiệu thuốc bắc kia có vấn đề!"
"Ta biết." Thẩm Thiên Phong cởi ngoại bào khoác lên người hắn, "Trước nói cho ta biết, có bị thương không?"
"Không có, ta bị người đánh ngất." Diệp Cẩn cổ hơi đau mỏi, "Chuyện sau đó cũng không biết."
"Trở về trước rồi nói tiếp." Thẩm Thiên Phong ôm ngang lấy hắn.
"Ừm." Diệp Cẩn tựa vào lồng ngực hắn, vươn tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, qua một lúc mới nhớ đến hỏi, "Chỉ nhắm vào một mình ta thôi hả? Ôn đại nhân có bị ám toán không?"
"Không biết, cho nên phải mau chóng trở về." Thẩm Thiên Phong nói, "Trước lúc đến đây thì nghe thủ vệ nói Ôn đại nhân là được huyện lệnh mời đi, lại có rất nhiều người Truy Ảnh cung bảo hộ, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện."
Diệp Cẩn gật đầu, nhưng vẫn có chút khó hiểu, trong giang hồ hẳn là không ai ngu ngốc đến mức kê đơn mình, đầu tiên là lão bản hiệu thuốc bắc vô duyên vô cớ bắt mình, rồi sao lại để Thẩm Thiên Phong tìm được mình dễ dàng như vậy, rốt cuộc là vì mục đích gì? Suy nghĩ nửa buổi cũng không có đầu mối, vừa cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, trong đầu lại đột nhiên thoáng qua một loại khả năng: "Vô Ảnh đến bờ biển truyền tin, Ôn đại nhân và Truy Ảnh cung bị huyện lệnh mời đi, ngươi ta lại ở trong này, cho nên đêm nay trong Bình Lãng bang, cũng chỉ có người Lưu gia?"
Thẩm Thiên Phong mày căng thẳng, ôm chặt hắn vung roi giục ngựa, trong lòng lại dần dần dâng lên dự cảm bất thường.
Phía Đông dần dần lộ ra mặt trời, không ít dân chúng đứng ở trước Bình Lãng bang thổn thức kêu trời - Thật sự là nghiệp chướng a, đang êm đẹp, sao lại vô duyên vô cớ xảy ra hỏa hoạn, thiêu cháy tòa nhà sạch sẽ triệt để như thế.
Huyện thái gia nghe được báo án, nhanh chóng vội vã dẫn người chạy tới đây, trong đó tất nhiên còn có Ôn Liễu Niên và mọi người Truy Ảnh cung - Án mạng xác không đầu trên núi hoang tại ngoại ô quá mức ly kỳ, xung quanh không biết vì sao lại có không ít vết máu và phù chú bị xé nát, cho nên suốt cả một đêm đều hao tổn ở đó, thẳng đến khi trời sắp sáng mới trở về muốn ngủ một trận, lại không dự đoán được cư nhiên vừa vào thành liền nghe được tin tức này.
"Vẫn là chậm một bước." Nhìn bức tường đổ nát bị cháy đen kia vẫn như trước không nguyện tiêu tán thanh yên, Diệp Cẩn sâu xa thở dài.
Mọi người Truy Ảnh cung cùng nhau hiệp trợ nha dịch, tìm mang từng khối thi thể ra, đặt ở sau viện dùng vải trắng che lại, Lưu Hướng Nam và Lưu Chấn Uy cũng không thể may mắn thoát khỏi, án trạng này cơ hồ có thể hình dung là vô cùng thê thảm. Ám vệ kiểm tra qua nói: "Đều có vết đao chém."
Ôn Liễu Niên ảo não vạn phần, đối phương rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, trước tiên dựng lên một hiện trường án mạng ở ngoại ô, dẫn dắt mình và Truy Ảnh cung rời đi, rồi sau đó lại bắt cóc Diệp Cẩn dẫn dắt Thẩm Thiên Phong rời đi, như vậy rõ ràng là liên hoàn bộ, cư nhiên quả thật đạt được đến mức độ này, gây ra thảm án diệt môn.
"Đại nhân không cần tự trách." Ám vệ nói, "Việc cấp bách là phải điều tra rõ hung phạm là ai."
"Trong thi thể có Tiểu Linh Tử không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Ám vệ lắc đầu: "Nhất thời nửa khắc sẽ không phân biệt ra được, bất quá dựa theo trình độ thông minh của nàng, có lẽ là không có việc gì."
Tại khách điếm bên trong thành, Diệp Cẩn nấu một chén canh an thần, bưng đặt ở trước mặt Thẩm Thiên Phong.
"Sao lại dậy rồi." Thẩm Thiên Phong kéo hắn vào trong lòng, vươn tay sờ trán, "Còn nóng, mau trở về phòng ngủ chút đi."
"Tự trách thì có tác dụng gì?" Diệp Cẩn hỏi.
"Ta..." Thẩm Thiên Phong nghẹn lời.
"Ngươi là minh chủ võ lâm, ta biết." Diệp Cẩn nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương giúp hắn, thấp giọng nói, "Đã hai ngày không ngủ rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
Thẩm Thiên Phong lắc đầu: "Ta không sao."
"Nếu không có ta, ngươi cũng sẽ không rời khỏi Bình Lãng bang." Diệp Cẩn nói, "Cho dù muốn tự trách, cũng nên là ta mới đúng."
"Lại nói bậy bạ gì vậy, chuyện này thì có liên quan gì đến ngươi." Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, "Ta đi nghỉ ngơi là được."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì không cần làm minh chủ gì nữa." Diệp Cẩn nói, "Giang hồ lớn như vậy, nếu ai có năng lực duy trì an ổn, thì để cho người đó làm đi, chúng ta về nhà sống yên ổn."
Thẩm Thiên Phong nắm tay hắn, ghé vào bên miệng hôn hôn.
"Ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói chuyện không?" Diệp Cẩn nhíu mày.
"Tất nhiên là có." Thẩm Thiên Phong để hắn tựa vào trước ngực mình, nói xin lỗi, "Ta chỉ là muốn suy nghĩ chuyện này rõ ràng, để ngươi lo lắng rồi."
"Uống canh." Diệp Cẩn nhét bát vào trong tay hắn, ra lệnh nói, "Sau đó ngủ."
Thẩm Thiên Phong gật đầu: "Được."
Trong phòng đốt hương an thần, trong canh an thần lại bỏ thêm không ít dược liệu, vì vậy Thẩm Thiên Phong cơ hồ vừa vừa dính vào gối đầu, thì đã ngủ say. Nhìn giữa mày hắn khó nén mệt mỏi, Diệp Cẩn lấy ngón tay nhẹ nhàng đè giãn ra, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn, trong lòng lại thở dài.
Trong giang hồ này, sao lại không thể an ổn được một lát chứ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thổ Phỉ Công Lược
Ngữ Tiếu Lan San
Thổ Phỉ Công Lược - Ngữ Tiếu Lan San
https://isach.info/story.php?story=tho_phi_cong_luoc__ngu_tieu_lan_san