Mật Mã Tây Tạng epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11: Âm Mưu Và Tình Yêu - Thoát Khỏi Lao Ngục
on không cha không mẹ, trên cõi đời này chỉ còn lại một thân một mình, có gì mà không buông bỏ được chứ? Sư phụ, xin người dạy con thuật quyền mưu, đợi khi thống nhất được Yaca và Langbu, con nhất định sẽ dẫn theo đại quân, đạp bằng nơi này, mở ra một con đường thông với thế giới bên ngoài kia.”
o O o
Quách Nhật Niệm Thanh không buồn để ý đến âm thanh bên ngoài cung điện, lại hỏi tiếp: “Lão già ấy có nói gì không?”
Khước Ba Ca Nhiệt lắc đầu đáp: “Tinh thần lão không ổn lắm, dường như sắp không cầm cự được nữa rồi.”
Chỉ thấy Quách Nhật Niệm Thanh nghiêng đầu nghĩ ngợi giây lát, đoạn nói: “Đổ cho lão ít nước, duy trì sự sống.” Khi Khước Ba Ca Nhiệt ngỡ rằng Quách Nhật Niệm Thanh đang định tha cho sư phụ của mình, thì lại nghe đối phương cất tiếng hỏi: “Ngươi nói xem, có cách gì khác, khiến lão càng đau đớn hơn không?”
Lúc Quách Nhật Niệm Thanh hỏi câu này, giọng y hững hờ như thể đang hỏi làm cách nào để cưa khúc gỗ được nhỏ hơn vậy. Khước Ba Ca Nhiệt bị sự bình tĩnh đến độ bất bình thường này của y làm cho rợn cả người. Lão cũng tự cho rằng mình đã coi mạng người như cỏ rác rồi, nhưng mà, coi sư phụ hay người thân của mình như một khúc gỗ, thì lão chỉ còn nước thừa nhận mình chưa làm được đến mức ấy. Lão cẩn trọng đưa mắt nhìn cái đầu tròn ủng của Quách Nhật Niệm Thanh, thực sự không thể đoán biết bên trong cái đầu ấy chứa đựng cái gì, lẽ nào Quách Nhật Niệm Thanh đã hoàn toàn từ bỏ hết thảy mọi tình cảm của con người rồi sao?
Lúc này, tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài càng lớn hơn. Quách Nhật Niệm Thanh tức giận quát lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một tên binh sĩ chạy vào báo cáo: “Có một đám phản loạn đang tấn công người của chúng ta.”
“Phản loạn? Có bao nhiêu tên?” Quách Nhật Niệm Thanh nheo nheo mắt. Tuy đã tiến hành một cuộc thanh lọc lớn, nhưng dù sao cũng vẫn còn một phần thế lực trung thành với Tước Mẫu vương tiền nhiệm đã ẩn náu đi mất.
Mặt mày tên binh sĩ ấy ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Dạ... khắp nơi đều có, bọn chúng chỉ ám sát các đội trưởng đội tuần tra của chúng ta, có rất nhiều đội rối loạn hết cả lên, trước mắt, các đội phó đang cố gắng chỉ huy đám thuộc hạ.”
Quách Nhật Niệm Thanh tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, hỏi kỹ hơn: “Các ngươi nhìn rõ chứ? Những tên đội trưởng ấy rốt cuộc bị giết, hay chỉ bị đánh ngất thôi?”
Tên binh sĩ đáp: “Bị giết, vì vậy các đội mới rối loạn như vậy.”
Quách Nhật Niệm Thanh trầm ngâm: “Lẽ nào lão già kia đã ngấm ngầm che giấu một lực lượng, định lật ngược thế cờ lần nữa? Hay là, lão ta không định dễ dàng hoàn thành việc trao nhận quyền lực như vậy, còn muốn khảo nghiệm ta nữa?”
Tên binh sĩ kia nói: “Đám phản quân ấy hình như nắm rất rõ tuyến đường tuần tra của chúng ta, vả lại, đợt tấn công đầu tiên đều dùng cung tên tập kích.”
Quách Nhật Niệm Thanh không còn nghi hoặc gì nữa, cười khùng khục đứng lên: “Xem ra trong chúng ta cũng có vấn đề, lão già, ẩn mình sâu lắm. Đi theo ta, ta phải đích thân bố trí lại phòng ngự.”
Sau khi Quách Nhật Niệm Thanh đi khỏi một lúc, trong nhà lao, Nhạc Dương vẫn đang kiên nhẫn tả lại tình trạng của Trương Lập cho Đại Địch ô Thứ Kiệt nghe, anh không ngừng hỏi đi hỏi lại, có phải Trương Lập vậy là không sao rồi không, nhưng rốt cuộc, sau một hồi lâu, Đại Địch ô Thứ Kiệt chỉ mệt mỏi đáp lại: “Không thể nào!”
Nhạc Dương tức đến bủn rủn cả người, giận dữ gắt lên: “Ông già lừa đảo này, tôi không thèm tin ông nữa đâu, chẳng phải ông đã nói anh ấy sẽ không tỉnh lại nữa à? Sao lại tỉnh rồi đây này? Ông đọc sách vừa vừa thôi, nhiều khi sách cũng sai bét ra đấy!
Đột nhiên, anh nghe thấy có vật nặng rơi xuống đất, vội dịch đến chỗ cửa phòng giam nhìn ngó, chỉ thấy một bóng người nhẹ nhàng tung mình lộn vào trong nhà lao, chính là Mẫn Mẫn. Nhạc Dương vội vàng gọi cuống quýt: “Mẫn Mẫn, chúng tôi ở đây này...”
Mẫn Mẫn thấy Nhạc Dương, cũng mừng rỡ reo lên: “Tốt quá, quả nhiên là ở đây, tôi còn sợ các anh bị nhốt ở chỗ nào khác nữa cơ.”
Nhạc Dương ngó ra phía sau cô, lại hỏi: “Cường Ba thiếu gia đâu?”
Mẫn Mẫn đáp: “Họ ở thôn Công Nhật Lạp, giờ không phải lúc nói chuyện này, thời gian không có nhiều, tôi phải nhanh chóng đưa mọi người ra khỏi đây mới được.” Dứt lời, Mẫn Mẫn lấy thuốc nổ dẻo trong túi ra, nhai nát rồi xe thành sợi dài, cẩn thận quấn vào xích sắt trên cửa.
Nhạc Dương lẩm bẩm nói: “Mấy người Cường Ba thiếu gia đã đến thôn Công Nhật Lạp, chạy xa vậy sao, chẳng trách...”
Mẫn Mẫn vừa gài thuốc nổ, vừa liếc nhìn xuống đất, Trương Lập liền vẫy vẫy tay chào. Cô lo lắng hỏi: “Trương Lập sao vậy?”
Nhạc Dương nghiến răng: “Tên Quách Nhật Niệm Thanh đáng chết ấy... Trương Lập hôn mê hai ngày rồi, có điều giờ đã đỡ một chút, pháp sư Tháp Tây có đến không?”
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Pháp sư Tháp Tây cũng ở thôn Công Nhật Lạp, chỉ có tôi, pháp sư Á La với anh Ba Tang thôi, lùi lại đi...”
Thì ra, sau khi Trương Lập và Nhạc Dương về đến Tước Mẫu và bị bắt, nhóm của Mẫn Mẫn cũng trở về đây. Vì đi đường xa hơn, họ đến sau Trương Lập và Nhạc Dương, nhưng không giống với hai anh chàng ngốc, từ xa Ba Tang đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Sau khi dặn dò Mẫn Mẫn đợi ở khu vực an toàn, pháp sư Á La liền một mình đi trước thăm dò tình hình, biết được tin Tước Mẫu có binh biến, đồng thời, họ cũng đoán trong nhóm đã có người lọt vào tay Quách Nhật Niệm Thanh. Pháp sư Á La đã mấy lần đến thăm dò nhà lao, nhưng vì trong thành tuần tra quá nghiêm mật, thực không có cách nào vào bên trong mà không làm kinh động bất cứ ai. Ba Tang cũng đi theo một lần, suýt chút nữa thì bị phát hiện.
Mẫn Mẫn lo lắng cho Trác Mộc Cường Ba, nôn nóng muốn vào nhà lao xem xét, ba người bàn bạc đối sách, rồi quyết định để pháp sư Á La thăm dò tuyến đường tuần tra của binh lính Tước Mẫu, sau đó ông và Ba Tang sẽ cùng lúc động thủ, tạo ra hiện tượng như thể trong thành có binh sĩ muốn tạo phản, lật đổ Quách Nhật Niệm Thanh, hy vọng có thể làm rối loạn bố trí phòng ngự của bọn họ, rồi Mẫn Mẫn sẽ lẳng lặng xâm nhập tìm hiểu tình hình, nếu điều kiện cho phép thì cứu người ra luôn, còn nếu không tìm được người, vậy thì quay lại tiếp tục bàn bạc thêm. Pháp sư Á La vốn chỉ định đánh ngất, nhưng Ba Tang kiên quyết không đồng ý, nói không giết người thì không thể gây ra hỗn loạn được. Pháp sư Á La nhìn lửa giận hừng hực trong mắt Ba Tang, cũng không thể áp chế được, đành để anh ta làm theo cách của mình.
Quách Nhật Niệm Thanh đích thực rất có tài hành quân bố trận, bố trí tuần phòng đâu ra đấy, pháp sư Á La ngấm ngầm nấp trong bóng tối quan sát cả một ngày, trở về lại nghĩ ngợi suốt đêm, sử dụng một số thiết bị hiện đại mới tìm ra được một điểm sơ hở, nghĩ ra sách lược làm rối loạn toàn bộ hệ thống phòng thủ của đối phương chỉ trong một hành động. Cũng trong lúc đó, người ở thôn Công Nhật Lạp đến báo tin bị Ba Tang bắt được, vì vậy họ mới biết tình hình của đám người bọn Trác Mộc Cường Ba. Như vậy, người bị bắt trong nhà lao chỉ có thể là Trương Lập và Nhạc Dương. Họ bàn bạc ổn thỏa, liền quyết định hành động càng sớm càng tốt, muộn một phút, những người bị bắt sẽ thêm một phần nguy hiểm.
Nghe Mẫn Mẫn kể xong, Nhạc Dương mới biết giờ không phải sáng sớm mà đã gần trưa. Được tin bọn Trác Mộc Cường Ba đều an toàn, anh cũng thấy yên tâm phần nào.
Sau tiếng “xoẹt xoẹt”, ánh lửa lóe lên, dây xích bị đứt ra hai mắt, con rết lốm đốm từ trong lỗ khóa chui ra bò ngoằn ngoèo dưới đất, bị Mẫn Mẫn lấy hết dũng khí giẫm cho nát bét. Cửa phòng giam mở ra, Mẫn Mẫn bước vào đỡ Trương Lập dậy: “Đi được không?”
Nhạc Dương nói: “Để tôi cõng anh ấy.” Vừa quỳ xuống, khóe mắt anh liền liếc thấy Đại Địch ô Thứ Kiệt ở phòng giam bên cạnh. Nhạc Dương nhớ lại những lời ông ta biện hộ thay cho Quách Nhật Niệm Thanh, nhưng rốt cuộc vẫn không cương quyết được, bèn hỏi Mẫn Mẫn: “Có cứu ông ấy không?”
“Ai vậy?” Mẫn Mẫn bấy giờ mới biết, trong phòng giam tối tăm bên cạnh còn một người nữa. Nhạc Dương nói: “Ông ấy là Đại Địch ô Thứ Kiệt, cũng bị Quách Nhật Niệm Thanh bắt giam.”
Đại Địch ô Thứ Kiệt yếu ớt nói: “Ta không xong đến nơi rồi... mọi người mau chạy đi, chậm là không kịp đâu.”
Lúc này, lại có một cái bóng xám nữa lách vào trong nhà giam, lướt đến bên cạnh họ như một trận gió. Nhạc Dương và Mẫn Mẫn không hề kinh hãi, vì trận gió này khiến họ có cảm giác thân thuộc, khiến họ cảm thấy yên lòng.
“Pháp sư Á La.” Nhạc Dương vừa thấy pháp sư, liền cảm thấy vững tâm hơn nhiều.
Pháp sư Á La mặc trang phục của binh sĩ Tước Mẫu, nôn nóng thúc giục: “Còn không đi mau! Hắn ta sẽ nhanh chóng phát hiện ra mưu kế của chúng ta đó.”
Mẫn Mẫn nói: “Đại Địch ô Thứ Kiệt vẫn ở trong đó.”
Pháp sư Á La thấy Mẫn Mẫn vê vê miếng thuốc nổ dẻo, lắc đầu nói: “Chậm quá!” Ông khẽ đẩy cô ra, rút khẩu súng lục duy nhất còn lại của họ, nhằm vào xích sắt bắn liền ba phát “keng keng keng”, rồi đưa chân đạp đứt cả dây xích, xông vào bên trong. Trông thấy thân thể Đại Địch ô Thứ Kiệt, pháp sư Á La không nói một lời, lập tức rút đao chém đứt dây sắt xuyên qua gót chân ông, vung tay đánh ngất vị Địch ô già, nhanh chóng ấn mấy cái lên vai và cánh tay đối phương, kế đó vận sức nhấc lên, đưa Đại Địch ô Thứ Kiệt ra khỏi hai cái móc sắt, kế đó xé vạt áo mình, hai tay nhanh thoăn thoắt, chớp mắt sau đã buộc chặt vết thương của Đại Địch ô Thứ Kiệt lại. Xong xuôi, pháp sư liền vòng tay, đặt ông ta lên lưng mình.
Khi pháp sư Á La làm xong mọi việc ấy, Nhạc Dương cũng mới vừa đặt được Trương Lập lên lưng. Mẫn Mẫn đứng bên cạnh chỉ biết trố mắt há hốc miệng ngây người ra nhìn, pháp sư Á La xông ra ngoài đầu tiên, buông lại một câu “đi theo tôi”, sau đó biến mất bên ngoài cửa nhà lao như một cơn gió. Nhạc Dương và Mẫn Mẫn đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng vội vàng theo ra ngoài.
Quách Nhật Niệm Thanh thay đổi lại việc bố phòng, sai thủ hạ đi tìm hai ba lượt, song chẳng hề thấy một bóng quân phiến loạn nào cả. Khước Ba Ca Nhiệt không kìm được, bực tức hỏi: “Chẳng phải nói là khắp nơi toàn bọn phản loạn sao? Người đâu cả rồi?”
Tên lính thủ hạ của Quách Nhật Niệm Thanh nhăn nhó mặt mày, ủ rũ nói: “Vừa nãy đích thực là kẻ địch ở khắp nơi, có rất nhiều đội trưởng trúng tên thương vong.”
Quách Nhật Niệm Thanh vẫn ung dung hoàn thành nốt việc bố trí lại phòng ngự, rồi mới chậm rãi cất tiếng: “Không cần phải tìm nữa, làm gì có nhiều kẻ địch như vậy chứ? Lẽ nào các ngươi vẫn chưa nhìn ra? Bọn chúng đã lợi dụng khả năng tấn công từ xa của cung tên, gây ra hiện tượng giả tạo, khiến chúng ta tưởng rằng khắp nơi đều có địch, kỳ thực, phạm vi hoạt động của chúng chỉ trong khoảng một trăm bước chân thôi.”
Khước Ba Ca Nhiệt nói: “Trong vòng một trăm bước chân, không thể nào cùng lúc bắn hạ nhiều đội trưởng như vậy được!”
Quách Nhật Niệm Thanh lắc đầu: “Có người làm được, cùng lắm chúng chỉ cần hai đến ba người là đủ rồi.”
Khước Ba Ca Nhiệt ngạc nhiên thốt: “Hai, ba người, vậy không phải quân phản loạn, mà là...”
Quách Nhật Niệm Thanh mỉm cười, gật đầu: “Đúng thế, khách quý mà chúng ta đợi suốt hai ngày nay, cuối cùng cũng đến rồi. Đi thôi, cũng nên quay lại rồi. Thực ra, bọn chúng giúp ta tìm được sơ hở trong hệ thống tuần phòng, chúng ta cũng nên cảm ơn chúng mới phải, đúng không nhỉ?”
Khước Ba Ca Nhiệt hạ giọng nói: “Giờ đã quay lại luôn, liệu có hơi sớm quá không?”
Quách Nhật Niệm Thanh cười khẩy: “Sớm? Không sớm đâu, ta đã cho chúng đủ thời gian rồi, nếu như vậy mà vẫn không cứu được người thì chúng cũng chẳng đáng cho ta phải động não nữa.”
Trên đường, có binh sĩ chạy tới dâng lên một cuộn giấy. Về đến vương cung, Quách Nhật Niệm Thanh mới mở ra xem, rồi lại có người chạy vào báo cáo, mấy tên lính cai ngục đều bị đánh ngất, dựa vào vết chân để lại, phát hiện ra có hai người xông vào, cứu thoát ba người đang bị giam trong nhà lao.
Quách Nhật Niệm Thanh lại mở cuộn giấy ra, vẻ mặt xem chừng như lấy làm hứng thú: “Hai người, vậy tức là, toàn bộ bọn chúng đều không sao cả.”
Khước Ba Ca Nhiệt ở phía sau liếc trộm một cái, thắc mắc: “Ở thôn Công Nhật Lạp có ba tên, chúng ta bắt được hai tên, hai tên đến cứu, còn một tên nữa đâu?”
Quách Nhật Niệm Thanh tỏ vẻ không vui: “Sự việc không thể chỉ nhìn bề ngoài được, hai tên đi cứu người, ít nhất cũng phải để lại một tên tiếp tục quấy nhiễu chúng ta khi chúng bận rộn trong nhà lao. Ta nghĩ, bọn chúng sẽ để lại tên nhạy cảm nhất với nguy hiểm, cũng chính là tên râu ria đó. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã cảm nhận được sát khí tỏa ra hừng hực rồi. Đó là một thứ sát khí được mài giũa trên chiến trường, đặt giữa sự sống và cái chết. Trong đám người ấy, nếu nói về giết người, thì tên đó phải xếp vào hàng thứ nhất. Chúng muốn về đến thôn Công Nhật Lạp, cũng phải mất thêm một ngày đường nữa.”
Khước Ba Ca Nhiệt lại thắc mắc: “Sao ngươi chắc chắn bọn chúng sẽ quay lại Công Nhật Lạp?”
Quách Nhật Niệm Thanh nói: “Hôm nay, đám người ấy bất ngờ tấn công, rõ ràng là đã nắm rõ được tuyến đường tuần phòng của chúng ta, nhưng không phải là thông tin từ bên trong tiết lộ, mà chỉ có thể là kết quả do chúng tự quan sát. Muốn nhìn ra được khuyết điểm trong hệ thống bố phòng này, ít nhất phải quan sát trong một ngày, cũng có nghĩa là, những kẻ đến đây hôm nay sớm đã quanh quẩn ở gần Tước Mẫu này từ hôm trước rồi. Thậm chí ta còn dám khẳng định, địa điểm chúng ước định sẽ gặp nhau ban đầu, chắc chắn là Tước Mẫu, chỉ là, thời gian chúng quay lại đây hơi muộn hơn so với dự tính của ta thôi.”
Khước Ba Ca Nhiệt lại hỏi: “Thế thì liên quan gì đến Công Nhật Lạp?”
Quách Nhật Niệm Thanh kéo sợi dây mành, một tấm bản đồ địa hình liền hiện ra trước mắt. Hai vương quốc Yaca, Langbu được phân định rõ ràng, núi non sông suối thảy đều hết sức tinh xảo rành mạch. Y chỉ vào bản đồ ấy nói: “Tại sao chúng lại trở lại muộn hơn ta dự tính? Tại sao hôm nay chúng mới hành động, mà không phải hôm qua? Ngươi nhìn xem, đây là chỗ bọn chúng gặp nhau, khu vực quần cư của bọn người Lỗ Mặc trải dài quanh hồ Sinh Mệnh, phía Tây vươn đến Thác Nhật, phía Nam đến tận mép vách đá, phía Bắc là chân núi. Sau khi chúng thất bại, nơi tránh nạn gần nhất chính là Tước Mẫu; nếu không ở Tước Mẫu, thì Thác Nhật đã bị hủy, còn Giang Tu thì có núi cao, Đông Mã cũng bị sông lớn ngăn trở, phương hướng đào vong duy nhất của chúng, cũng chỉ còn có Công Nhật Lạp thôi. Vì vậy, bọn chúng chọn hôm nay hành động, chỉ có hai nguyên do: thứ nhất, từ Công Nhật Lạp đến đây, vừa khéo mất một ngày đường; thứ hai, bọn chúng tách ra làm hai nhóm, một ở gần Tước Mẫu, một nhóm đã chạy đến Công Nhật Lạp. Những tên ở gần Tước Mẫu không biết có bao nhiêu tên đồng bọn bị chúng ta bắt giữ, vậy nên phải lên kế hoạch kỹ càng, từ đó mà chậm trễ không dám động thủ, đến khi đồng bọn ở Công Nhật Lạp truyền tin, bọn chúng xác định số người bị chúng ta bắt được không nhiều, mới lựa chọn ra tay. Sau đó, tự nhiên là sẽ hẹn gặp nhau ở Công Nhật Lạp rồi, hừ, khả năng này rất lớn.”
Khước Ba Ca Nhiệt nói: “Tại sao khả năng thứ hai lại rất lớn?”
Quách Nhật Niệm Thanh “hừ” khẽ một tiếng: “Con người, không phải máy móc, ta không tin tinh thần của chúng cứng rắn hơn sắt thép.”
Khước Ba Ca Nhiệt nghe vậy liền vuốt đuôi lấy lòng: “Tước Mẫu vương quả nhiên tính toán như thần.”
Quách Nhật Niệm Thanh lại nói: “Tất cả những thứ này, ta đã nghĩ đến từ trước khi bọn chúng đụng độ với tên tóc vàng ấy rồi. Nếu bây giờ mới nghĩ thì đã quá muộn, nhìn sự việc cần phải nhìn xa một chút.”
Khước Ba Ca Nhiệt vừa nghe nhắc đến gã đàn ông tóc vàng, lập tức lại lo lắng: “Ngươi nói xem liệu bọn chúng có quay lại tìm chúng ta gây phiền phức không? Có điều, toàn bộ bọn Trác Mộc Cường Ba đều còn sống, lẽ nào tên tóc vàng ấy đã bị tiêu diệt?”
Quách Nhật Niệm Thanh nhiếc móc: “Thật không hiểu tại sao ngươi lại làm được Đại Địch ô của Yaca nữa! Bọn Trác Mộc Cường Ba đều sống nhăn ra đấy, vậy thì đám còn lại chắc chắn cũng không sao, tuy hơi sai lệch một chút so với dự kiến của ta, nhưng vậy cũng đủ khiến tên Trác Mộc Cường Ba đó và đồng bọn tổn thương nguyên khí rồi. Còn việc quay lại tìm chúng ta gây phiền phức, ngươi đừng quên đích đến của bọn chúng là Bạc Ba La thần miếu trên tầng bình đài thứ ba, chúng ta đã thay hắn giữ chân Trác Mộc Cường Ba, hắn cảm ơn còn chẳng hết nữa là. Hừ, tầng thứ ba, cấm địa của bộ tộc Qua Ba, Bạc Ba La thần miếu, bọn chúng tự tìm đường chết đấy mà.”
Khước Ba Ca Nhiệt thử thăm dò: “Phải rồi, ta từng nghe nói, trước khi hòa đàm đình chiến với Yaca chúng ta, ngươi từng một mình đi lên tầng thứ ba...” Lời còn chưa dứt, lão đã bị Quách Nhật Niệm Thanh trừng mắt cho một cái, liền giật mình không dám hỏi thêm nữa.
Quách Nhật Niệm Thanh dường như không nghe thấy câu hỏi này, lẩm bẩm tự nói một mình: “Được rồi, chướng ngại cuối cùng cũng sắp bị dẹp bỏ, để xem xem, lão già ấy có lợi hại như ngươi nói hay không.”
Dưới chân vách đá thành Tước Mẫu, pháp sư Á La cùng bọn Nhạc Dương hội hợp với Ba Tang. Pháp sư giới thiệu với Nhạc Dương: “Đây là người đưa tin từ thôn Công Nhật Lạp, đi theo anh ta, Cường Ba thiếu gia và pháp sư Á La đang ở đó đợi chúng ta.”
Nhạc Dương dỏng tai lên, nghe ngóng một hồi, lấy làm thắc mắc: “Lạ thật, bên trên sao yên tĩnh vậy nhỉ.”
Pháp sư Á La nói: “Mặc kệ bọn họ, hội hợp với Cường Ba thiếu gia trước rồi tính sau.”
Mẫn Mẫn sờ thử lên trán Trương Lập, hỏi: “Trương Lập, có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Trương Lập lẩm nhẩm: “Ừm, chẳng cảm thấy gì cả, chỉ thấy buồn ngủ thôi, a...” Anh ngáp một cái rõ to: “Chỉ muốn ngủ thêm một lúc nữa thôi.” Tinh thần Trương Lập có vẻ vô cùng ủ rũ, người đưa tin ở thôn Công Nhật Lạp, vốn trước đây từng đánh nhau với anh một trận, vậy mà anh cũng chẳng chú ý.
“Đừng ngủ, Trương Lập.” Giọng Nhạc Dương khản đặc: “Không được ngủ!” Lời nói của Đại Địch ô Thứ Kiệt vẫn luôn văng vẳng bên tai anh, vả lại, anh cũng cảm nhận được, Trương Lập trên lưng mình, dường như nhẹ hẳn đi...
Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam đi một mạch không dừng đến vùng phụ cận khu di tích của người Mục trên lưng chừng vách đá, dọc đường thi thoảng cũng gặp phải những nhóm nhỏ người Lỗ Mặc, nhưng họ đều tránh được. Có điều, lúc bắn dây móc đu lượn, cần phải tập trung tinh thần cao độ, chỉ hơi không chú ý một chút là sẽ va chạm ngay tức khắc. Tâm tư Trác Mộc Cường Ba rất hỗn loạn, đến chỗ di tích, Lữ Cánh Nam thấy gã có vẻ không chịu nổi nữa, bèn đề nghị dừng lại nghỉ ngơi giây lát. Trác Mộc Cường Ba đành gật đầu đồng ý.
Lúc leo lên con dốc thẳng đứng, Lữ Cánh Nam thấy hơi thở Trác Mộc Cường Ba nặng nề, bèn hỏi: “Sao anh hô hấp nặng nề vậy? Ở chỗ đó vẫn không có cảm giác gì à?”
Trác Mộc Cường Ba biết Lữ Cánh Nam đang nói đến “Hải để luân” của gã, bèn lắc lắc đầu, nhắc lại lời của pháp sư Tháp Tây với cô. Lữ Cánh Nam nhìn gã với ánh mắt đầy tiếc nuối, cũng không biết nên nói sao cho phải, hai người cứ thế lẳng lặng lên đến cái hang di tích của người Mục. Vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng, liền nghe tiếng Lữ Cánh Nam quát hỏi: “Ai?”
Bên trong vẳng ra một âm thanh kinh hoảng: “Qua... qua đường thôi...”
Trác Mộc Cường Ba nghe tiếng, chợt cảm thấy âm thanh này dường như rất quen thuộc, bèn cùng Lữ Cánh Nam tiến vào góc hang. Cả hai cùng giật mình kinh ngạc, thốt lên: “Tước Mẫu vương!”
Ông già cuộn mình trong ngách tối ấy tuy đã dùng quần áo cũ rách nát che đậy thân mình, nhưng Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam vẫn lập tức nhận ra, huống hồ bên cạnh ông ta còn có công chúa Lạp Mẫu vẫn đang quấn băng che mắt.
Tước Mẫu vương vừa thấy Trác Mộc Cường Ba, liền nước mắt ròng ròng, bi thương gào lên: “A, gặp được các vị ở đây, thật... thật tốt quá rồi!”
Trác Mộc Cường Ba rảo chân bước nhanh lên trước, đỡ lấy ông già cơ hồ sắp ngất xỉu, nôn nóng hỏi: “Sao ông lại ở đây? Tước Mẫu xảy ra chuyện gì rồi?” Lữ Cánh Nam cũng nắm lấy tay công chúa, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Ca Mã Cơ Bạch Đăng nói: “Ta đã không còn là Tước Mẫu vương nữa rồi, giờ đây đại vương của Langbu, là Quách Nhật Niệm Thanh.”
Trác Mộc Cường Ba tựa như sét đánh ngang tai, hai tay bất giác vận sức gồng lên, lớn tiếng quát: “Ông nói cái gì?”
Ca Mã Cơ Bạch Đăng mặt như đưa đám, ủ rũ nói: “Trong mấy năm nắm giữ quân đội Tước Mẫu, Quách Nhật Niệm Thanh sớm đã bố trí mọi thứ, tướng lĩnh trong quân đội đều bị nó thay thế bằng người của mình. Trong đội thân binh của ta cũng có người của hắn, những kẻ thực sự trung thành với ta chỉ còn có mấy người ít ỏi, chỉ có mấy người mà thôi! Hôm đó, hắn cố ý đào tẩu...”
Đoạn phía sau Trác Mộc Cường Ba đã không còn nghe rõ nữa, trong đầu gã chỉ văng vẳng vang lên câu nói “Giờ đây đại vương của Langbu, là Quách Nhật Niệm Thanh,” không ngừng lặp đi lặp lại. Gã đột nhiên cảm thấy lo lắng khôn tả. Mấy người nhóm của Mẫn Mẫn mãi vẫn không thấy về Công Nhật Lạp, liệu có phải họ đã đến Tước Mẫu rồi không? Ban đầu, cả bọn đã hẹn sẽ tập trung ở Tước Mẫu, mà bọn gã lại chính là những kẻ vạch trần âm mưu của Quách Nhật Niệm Thanh, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho họ... Mẫn Mẫn giờ sao rồi? Còn Trương Lập, Nhạc Dương? Pháp sư Á La và Ba Tang? Phải tính sao đây? Giờ phải tính sao đây?
Mật Mã Tây Tạng Mật Mã Tây Tạng - Hà Mã Mật Mã Tây Tạng