Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Ti Động 38 Hào
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 172: Thành Thân
N
ắm lấy tay người.
Bên nhau đến già.
Trong mộng của ta, lại thấy hoa đào đầy trời ấy.
Chúng ta cứ như vậy nắm tay, cách cửa sổ, đứng đến tận nửa đêm.
Được, vốn Thải Mai sư cô đã sớm nói tám trăm lần phải ngủ sớm dậy sớm dưỡng tốt tinh thần, như thế rất tốt, ta cảm giác còn chưa có nằm xuống được bao lâu, mơ một giấc mộng hoa đào…
Sau đó chính là một trận tiếng huyên náo đánh thức ta.
Ta ngáp, buồn ngủ không chịu nổi, Thải Mai sư cô và những tiền bối khác, còn có đám nhện đồng thời tràn vào trong phòng làm ta tỉnh, cách bình minh còn sớm lắm, ta thống khổ rên rỉ, trên mặt bỗng nhiên lạnh tê, không biết ai lấy nước tuyết tẩm khăn trực tiếp không đầu không đuôi lau loạn cho ta một trận, buồn ngủ lập tức không còn.
Thải Mai sư cô chống nạnh, chỉ huy người trong phòng xoay quanh, bọn họ đang cầm đủ loại đồ chạy đông chạy tây, xoay làm đầu ta choáng váng hoa mắt.
Cho dù thật lâu về sau lại nhớ tới ngày đó, ta vẫn nhớ một đám người hỗn loạn ấy.
Chải đầu, trang điểm, thay quần áo, Thải Mai sư cô kích động không ngừng lau nước mắt, biết thì hiểu nàng là cưới cháu dâu, không biết còn tưởng rằng nàng là gả nữ nhi.
Ta vừa cảm động, vừa đau khổ.
Vì sao những tiền bối này rõ ràng có phép thuật, lại cứ phải gian nan dùng lược dầu bôi tóc trâm cài làm tóc cho ta chứ? Hơn nữa lại còn lấy ra sợi bông xe lông mặt cho ta!!! Không thể dùng một phép thuật, mau lẹ thuận tiện nhanh nhẹn làm xong việc này sao?
Có điều ý nghĩ này chỉ có thể để trong lòng. Thải Mai sư cô hình như mấy ngày trước đã nói. Những việc lễ nghi may mắn này không thể qua loa, nếu không sẽ không may này vân vân các loại. Nếu như không muốn bị nàng dạy dỗ nữa, đề nghị làm biếng bớt việc ta muốn chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.
Đồ trang sức trên đầu rất nặng, cát phục trên người cũng rất nặng, trên mặt trát một lớp phấn, trên môi bôi son rất thơm lại làm cho ta rất không quen. Thế nhưng chuyện thống khổ nhất, là đôi giầy đỏ chót đó. Giầy đó là đế cao! Ô, ta đương nhiên từng thấy người khác đi giày đế cao, phần lớn đều là gỗ, còn có đế sắt, nhưng ta từ trước đến giờ chưa từng đi loại giày này. Đế giày rất cứng cũng không thoải mái. Trong viện có rất nhiều người, nghe thanh âm đều là nữ khách. Còn có tiểu hài tử, ầm ầm ĩ ĩ, vô cùng náo nhiệt.
Ta có loại ảo giác.
Dường như ta không phải một yêu tinh, chỉ là một tiểu cô nương bình thường, giờ đây sắp xuất giá, gia đình bạn bè đều đến chúc mừng…
Cuối cùng Thải Mai sư cô lại đây, ánh mắt nàng đo đỏ, trên mặt cũng đo đỏ, mặt đỏ là vừa mới bị Trương tiền bối tranh thủ thời gian bôi một vốc son phấn.
Ta cảm thấy ta hình như đã quên chuyện gì… Ưm, nhưng lúc này ta thật sự nghĩ không ra.
Nàng che một mảnh khăn voan đỏ trên đầu ta.
Sau đó trước mắt ta biến thành một mảnh đỏ tươi vui mừng, vô biên.
Thải Mai sư cô và Trương tiền bối đưa ta ra cửa.
Ta bỗng nhiên cảm thấy Bàn Ti động ở đã lâu biến xa lạ, dưới đất rắc đầy hoa giấy, hạt thóc, hạt đậu màu sắc rực rỡ, đi giày đế bằng nhất định sẽ cảm thấy cộm chân, đi giày đế cao thì lo sẽ đứng không vững, phía dưới đều là hạt thóc hạt đậu tròn trơn nhỏ vụn, mỗi một bước của ta đều phải cẩn thận. Bất quá hai bên có người đỡ, vì thế giẫm trượt cũng không cần lo ngã xuống. Chỗ xa chỗ gần đều là tiếng người nhốn nháo, mọi người đang nói, cười, nghị luận, thường thường có thể nghe được một tiếng kêu la: “Tân nương tử lộ lộ mặt đi, cho chúng ta nhìn một cái!”
Thải Mai sư cô đều sẽ cười mắng lại, nhưng cũng không để ý, một mảnh hân hoan.
Trong lỗ tai ta đầu tiên là bị những âm thanh này rót đầy, sau đó tiếng kèn đán, tiếng chiêng trống, đập khí thế ngất trời, pháo cũng phóng lên, bùm bùm, rung lỗ tai ong ong, không nghe được tiếng động nào khác.
Không, còn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch, thình thịch.
Ta dè dặt nhìn dưới chân, chỉ e té ngã. Hỉ đường bố trí ở sảnh trước, bình thường cũng chỉ ba năm bước, hôm nay lại cảm thấy đi thật lâu, mới bước lên bậc thềm sảnh trước.
Trên bậc thềm trải thảm đỏ dày mềm, phía trên còn thêu sen tịnh đế (1) to.
Ta vừa muốn cất bước lên bậc thềm, bỗng nhiên không biết thứ gì ào ào từ trên đầu rơi xuống, đập vào người vang bộp bộp, rơi dưới đất còn bắn loạn nảy loạn.
Hả, kim quất?
Rất đẹp, từng quả lăn trên thảm đỏ, đỏ vàng tôn nhau lên, rất đẹp mắt.
Thế nhưng thứ này đập người đủ đau.
Những tập tục kết hôn này ta thật sự không hiểu chút nào, hoàn toàn không biết ném kim quất lại có cách nói gì, dù sao cũng hẳn lại là một loại tượng trưng may mắn.
Sau đó tới chính sảnh, Thải Mai sư cô cười khe khẽ đẩy ta về phía trước, ta thiếu chút nữa đứng không vững, nhưng một đôi tay rất nhanh đỡ lấy ta.
Đôi tay này ta lập tức đã nhận ra.
Vô nghĩa, tối hôm qua mới vừa nắm lâu như vậy, xúc cảm quá quen thuộc, nhận không ra mới là lạ đấy.
Trái tim vẫn thấp thỏm trong tiếng ồn ào ban nãy, lập tức liền yên tĩnh lại, giống như thuyền lưu lạc đã lâu trên biển, vào cảng.
Tiếng pháo cuối cùng cũng ngừng, nhưng tiếng trống nhạc cũng không dừng lại.
Nhất bái nhị bái rồi tam bái. Chúng ta đã bái thiên địa, đã bái trưởng bối, sau đó phu thê đối bái.
Bên cạnh có người lắm mồm nói câu: “Phượng vương kiếp này ngoại trừ thiên địa quân thân sư, đây có lẽ là lần đầu phải đầu gối chạm đất nhỉ?”
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường cười ồ lên, lại có người nói: “Hì, quỳ quỳ vợ có cái gì mà quan trọng, hơn nữa tân nương tử không phải cũng quỳ hắn sao, huề nhau!”
Những người này! Ô, thật sự là…
Thật ra ta cảm thấy che khăn cô dâu cũng rất tốt, miệng của ta từ lúc bắt đầu bái thiên địa vẫn toét ra, không khép lại.
Ta thực ra cũng không biết mình cười cái gì, dù sao… Mặt cũng đã cười mỏi, vẫn còn cười.
Nếu như Phượng Nghi trông thấy hình dáng ta bây giờ, đoán chừng lại phải nói ta tựa như đồ ngốc.
Đáng tiếc không biết vẻ mặt hắn bây giờ.
Sau đó còn có kính rượu, nhưng là Phượng Nghi kính, trong tay ta cũng bị nhét chén rượu.
Một kính thiên địa, vốn sẵn đẹp đôi, lâu dài như trời đất.
Rượu hắt ra.
Hai kính trưởng bối, chén kia của Phượng Nghi hẳn là kính cho sư bá hắn, chén của ta thì đưa cho Thải Mai sư cô.
Chén thứ ba là rượu giao bôi. Đây cũng là khác biệt. Ta trước kia xem, rượu giao bôi là trong buồng cưới vén khăn cô dâu mới uống, thế nhưng ở đây lại là uống ngày trên sảnh. Người bên cạnh đưa chén cho ta, trên chén rượu quấn dải lụa đỏ, đầu kia dải lụa đương nhiên là buộc trên cái chén của Phượng Nghi.
Ta nhận lấy cái chén, nhìn màu vàng bên trong, một cỗ dịch rượu thơm ngọt, nhất thời cũng đoán không ra đây là rượu gì.
Bất quá không cần ta nghĩ, bên cạnh lại có người ồn ào: “Ha ha ha, rượu tùng tử, rượu tống tử (2)! Rượu này không thể không thể uống không! Tân nương tử phải thêm sức lực, giờ này sang năm liền thêm một tiểu tử mập mạp mới phải!”
“Đúng vậy đúng vậy, ba năm ôm hai! Bất quá ta nói, chuyện này một mình tân nương tử cũng làm không được, còn phải phượng vương cũng nhiều nhiều tận lực giúp đỡ ha.”
Khụ…
Ta thiếu chút nữa bị sặc rượu.
Rượu này… Khụ, cảnh đây kiếp trước cũng không phải chưa từng thấy, dù sao rượu này cũng là lấy may mắn, người khác trêu ghẹo thì trêu ghẹo đi, dù sao không phải ác ý.
Ta uống một hơi cạn sạch rượu còn lại trong chén, phía sau lại có người nói: “Nhìn xem! Tân nương tử hào sảng biết bao, đây là chờ không kịp rồi!”
Ta định định thần, thả lại chén vào trong khay.
Sau đó Phượng Nghi cũng thả chén về.
Kết thúc buổi lễ, lại là hợp tấu trống nhạc, pháo nổ vang. Tân khách trong sảnh nhộn nhịp cổ vũ khen hay.
“Đến đến đến! Mau vén khăn, để chúng ta xem thử dung mạo của tân nương tử chứ!”
Hợ, ta chưa từng tham gia hôn lễ của thời đại này, khăn đây cũng là vén ngay tại hỉ sao.
Bất quá, trong tầm nhìn của ta, xuất hiện một bàn tay.
Tay của Phượng Nghi, rất đẹp mắt, ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay tròn trịa chỉnh tề.
Then chốt bây giờ không phải tay của hắn, mà là, tay của hắn nắm viền khăn, sau đó, chậm rãi vén lên.
Ánh mắt nhìn lâu màu đỏ vui mừng ấy, khi màu đỏ vừa bị vén lên, trong tầm mắt xuất hiện màu sắc khác, ngược lại khiến ta cảm thấy có chút choáng váng.
Thân hình Phượng Nghi xuất hiện trong mắt ta.
Hắn mặc một bộ áo choàng màu đỏ, đã lâu không thấy hắn mặc màu sắc này. Tay áo bào rộng, càng để lộ dáng người hắn cao ngất, dáng vẻ như tiên.
Sau đó, nhìn thấy gương mặt hắn.
Gương mặt hắn mang theo một vầng sáng ấm áp… Thật ra ta biết, đây là bởi vì ánh mắt nhìn màu đỏ rất lâu, sau đó lại nhìn thấy màu sắc khác nhau mới có thể như thế.
Thế nhưng… Phượng Nghi thật sự là… rất đẹp.
Màu như giao long dung mạo phượng hoàng, thiên chất tự nhiên.
Những lời này đột nhiên liền toát ra từ trong đầu ta, quên mất nhìn thấy ở đâu, nhưng cảm thấy hình dung Phượng Nghi lúc này trong mắt ta, vô cùng thích hợp.
Phượng Nghi nắm tay ta, mỉm cười.
Đột nhiên bên cạnh có người toát ra một câu: “Ừ, tân nương tử là tướng nhiều con, tương lai nhất định con nối dõi kéo dài!”
Phụt — ta thiếu chút nữa hộc máu.
“Hì hì, ta xem cũng phải…”
Được, ta coi như mình là kẻ điếc là được.
Người xung quanh ào ào trêu ghẹo, Phượng Nghi nhưng thật ra không quay lại tính cách bình thường của hắn, vui vẻ thu nhận toàn bộ. Mặc dù hắn không cười ngây ngô không ngừng giống như ta ban nãy, thế nhưng cũng có thể nhìn ra, làm tân lang này quả nhiên là một trong bốn đại hỉ sự của cuộc đời.
Ta mím chặt miệng, không cho chính mình lại vui vẻ ra mặt, để tránh người khác lưu lại “Tân nương tử này vui đến ngốc” hoặc là “Tân nương tử này thực háo sắc” hay là “Tân nương tử này rất…”
Trong đại sảnh liền mở tiệc, đầu người nhấp nhô, liếc mắt nhìn cũng không biết hôm nay đến đây bao nhiêu hạ khách, Phượng Nghi nói mấy câu cảm ơn, đơn giản là đa tạ các vị khách khứa và bạn bè tiến đến chúc mừng ngày hôm nay, chiêu đãi rất tùy tiện không chu toàn, xin mọi người thông cảm linh tinh.
Sau đó chúng ta kính chén rượu với khách khứa đầy sảnh, liền rời khỏi hậu đường.
Phòng tân hôn bố trí ở bên này, treo đỏ kết hoa, nến đỏ chiếu cao. Mấy tân khách hi hi ha ha theo sát, kết quả bị mấy người Thải Mai sư cô ngăn quát đuổi ra khỏi phòng, Phượng Nghi khép cửa lại, nhẹ nhàng thở ra.
Ta nhịn không được nói: “Nhìn chàng rất thoải mái, té ra cũng sắp không chịu nổi ha.”
Phượng Nghi quay đầu, trên mặt mang theo một nụ cười…
Hự, nụ cười kia sao lại thấy có phần không có ý tốt chứ?
“Được, đến đến, để nàng xem thử có phải không chịu nổi hay không.”
Ta sợ nhảy về phía sau: “Nè, chàng muốn làm gì?”
Phượng Nghi không nhanh không chậm, trước tiên cởi mũ chim bay ôm mây trên đỉnh đầu xuống, nói: “Nàng đoán xem?”
“Ờ, chàng…” Thế nào thoạt nhìn giống như tên lưu manh.
Tay hắn vươn qua, ta bản năng rụt đầu lại, lại vòng qua bàn.
“Đầy đầu đều là trâm nàng không mệt sao? Đợi lát nữa lại đi ra gặp khách phải thay cát phục, nàng có thể cởi bộ này trước cho nhẹ.”
Đúng ha.
Thải Mai sư cô đã nói, hôm nay phải thay mấy bộ cát phục.
Có điều cái này là nặng nhất, còn lại đều thoải mái hơn không ít.
Tay ta đặt trên cúc ở cổ áo, đang muốn cởi ra, bỗng nhiên mặt nóng lên, ngẩng đầu nói với hắn: “Chàng quay đầu đi, không cho xem!”
Chú thích
(1) sen tịnh đế: loại sen mà hai đóa hoa nở trên một cuống, được ví như tình vợ chồng mặn nồng ↑
(2) rượu tùng tử có nghĩa là rượu thông, tống tử (đồng âm với tùng tử) có nghĩa là tặng con, ý chỉ uống rượu này sẽ có con đàn cháu đống ↑
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bàn Ti Động 38 Hào
Vệ Phong
Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong
https://isach.info/story.php?story=ban_ti_dong_38_hao__ve_phong