Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Mỹ Ngọc Thiên Thành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 171: Sóng Gió Lại Đến
N
ghi phạm tấn công Tống Tiềm bị bắt, đối với Tống gia mà nói đương nhiên là tin tức tốt, nhưng đối với một số người lại là tin dữ.
Chung Bố Y gánh vác áp lực khổng lồ cuối cùng cũng bắt được hai tên lưu manh lập mưu phục kích Tống Tiềm, hắn biết nếu không bắt được người, kết quả của hắn tuyệt đối sẽ không tốt hơn Hoàng Lễ Thư bao nhiêu. Một khi hoàng đế hạ quyết tâm muốn lập uy, làm sao hắn sẽ đặt một tuần sứ (*) nho nhỏ ở trong mắt?
(*) người chuyên đi kiểm tra, giống Thanh tra bây giờ.
Bởi vì thư đồng Tiểu Khánh của Tống Tiềm đã từng nhìn thấy hình dáng thật sự của nam tử kia, vì vậy mấy ngày qua Chung Bố Y liên tục mang theo hắn đi tra án. Thông qua manh mối thu thập được ở hiện trường và tin tức mua được từ bọn lưu manh, cuối cùng cũng bắt được hai tên lưu manh đã ẩn núp nhiều ngày trong một thôn gần Lâm An!
Tống Tiềm còn đang mang bệnh, nhưng Chung Bố Y vẫn khẩn cầu hắn đến nhận diện người, hắn cũng lại đi đến nha môn một chuyến.
Sau khi tỉnh lại Tống Tiềm mới biết được vì mình mà Hoàng Lễ Thư mất chức quan. Nếu đổi thành người khác, tất nhiên sẽ sợ hãi áy náy hoặc là rơi nước mắt cảm ơn hoàng đế, nhưng với trí tuệ của Tống Tiềm chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay là Triệu Yểu muốn mượn cơ hội làm văn (*). Chung Bố Y lại vô tình nhưng cố ý để lộ chi tiết chuyện ngày Hoàng Lễ Thư bị bãi chức với Tống Tiềm, Tống Tiềm càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
(*) thổi phồng một việc nào đó để đi rêu rao.
Tống Tiềm không khỏi có chút lo lắng, hoàng thượng muốn dấy lên trận phong ba này trong triều đình, mình nên diễn vai một nhân vật như thế nào đây?
Tống Tiềm đã từng đi qua trước mặt tử thần một lần, nên càng thêm quý trọng mỗi một khắc được ở cùng người thân. Hắn không muốn bị cuốn vào sự tranh quyền đoạt thế trong triều đình, nhưng thân ở trong triều đình, thật sự có thể chỉ lo cho thân mình thôi sao?
Một khắc = 15 phút.
Tống Tiềm hồi tưởng lại hoàn cảnh vào thời điểm lần đầu gặp mặt Triệu Yểu, khi đó Triệu Yểu tràn đầy khát vọng, muốn trục xuất Thát Lỗ ra khỏi non sông ta - trí nhớ của Tống Tiềm đã hoàn toàn khôi phục. Bây giờ, chẳng lẽ Triệu Yểu chỉ đắm chìm vào việc tranh đấu trong triều đình, mà quên mất lý tưởng của bản thân trước khi nắm quyền lực rồi sao?
"Mau tới đây, để phụ thân ôm Minh nhi nào..." Tống Tiềm vừa về nhà thì thấy Tiểu Ngọc đang ôm nhi tử tản bộ ở trong viện, cười thầm, đi tới bên cạnh Tiểu Ngọc đòi ôm nhi tử.
"Chàng có thể hay không.... thôi, chàng vẫn còn là một bệnh nhân hai tay chẳng có chút sức lực, đừng có làm ngã nhi tử bảo bối của thiếp. Mau vào nhà nghỉ ngơi một chút đi!" Từ khi Tiểu Ngọc làm mẫu thân, khi quản Tống Tiềm càng có khí thế của "tiểu nương" (Bà mẹ trẻ) rồi.
Tống Tiềm thật sự sợ bộ dạng đó của Tiểu Ngọc, vội rút tay về rồi đi vào trong nhà, ha ha cười nói: "Tiểu Ngọc, tại sao ta cảm thấy nàng càng lúc càng giống mẫu thân của ta rồi hả?"
Gương mặt Tiểu Ngọc hơi biến sắc, trước kia nàng đã xem qua những tạp chí dành cho phái nữ, đều nói khi nam nhân nói một nữ nhân giống như mẫu thân của hắn, thì chín mười phần là chê nữ nhân đó phiền phức. Nàng bước nhỏ đi theo sau lưng Tống Tiềm, không yên lòng vỗ nhẹ Minh nhi, không cẩn thận nên vấp vào bậc thang.
"Phù!" Tiểu Ngọc thở nhẹ một tiếng, Tống Tiềm vội vàng quay đầu lại, thấy thị nữ thiếp thân Tiểu Trân đã kịp thời đỡ Tiểu Ngọc.
"Tiểu Ngọc, làm sao thế?"
Đôi mắt đẹp của Tiểu Ngọc nổi lên một tầng hơi nước, nhịn đau nói: "Chân đau..."
"Tại sao lại không cẩn thận như vậy!"
Tống Tiềm chưa bao giờ nỡ trách mắng Tiểu Ngọc, mới nói một câu như vậy đã tính là nói nặng lời rồi. Tiểu Ngọc tự biết đuối lý, đành phải giao Minh nhi cho Tiểu Trân ôm, rồi ngồi ở bậc thang xoa bóp mắt cá chân, khó chịu không lên tiếng. Trái ngược với mẫu thân, Minh nhi ở trong ngực Tiểu Trân bỗng khóc lớn lên, Tiểu Trân vội dỗ tiểu thiếu gia.
Tống Tiềm thấy Tiểu Ngọc không lên tiếng, trong lòng ngược lại có chút trống rỗng, cũng vẫn tiến lại gần dỗ nhi tử. Ai ngờ Minh nhi lại không cho phụ thân một chút mặt mũi, càng khóc lớn hơn.
Lúc này Tiểu Ngọc mới nâng mắt lên nhìn, gọi Tiểu Trân: "Vẫn là để cho ta ôm đi!"
Tiểu Trân đành phải là đưa Minh nhi cho Tiểu Ngọc.
"Minh nhi đói bụng rồi.... ừ, Tiểu Trân, đỡ ta vào trong, để ta cho hài tử bú sữa." Tiểu Ngọc cảm thấy chân không còn đau nữa, đứng lên liền đi vào trong nhà. Tống Tiềm cũng không hiểu tại sao thoáng cái Tiểu Ngọc đã mất hứng, cảm thấy lo sợ. Vào trong nhà, chờ Tiểu Ngọc cho hài tử ăn xong, vội hỏi: "Tiểu Ngọc, nàng làm sao vậy, không thoải mái sao?"
"Chàng mới không thoải mái, cả nhà chàng không thoải mái!" Tiểu Ngọc đang rất buồn rầu, buột miệng nói ra ngôn ngữ sau này thường được dùng trên Internet. Ừ.... hình như đã rất lâu không có nói như vậy. Nàng trừng mắt hạnh, nhìn chíp bông Tống Tiềm.
"Được được được, là ta không thoải mái. Cô nãi nãi (bà cô), rốt cuộc nàng làm sao vậy?" Lần này Tống Tiềm có ngốc nữa cũng biết là hắn đã chọc tới Tiểu Ngọc rồi, nhưng lúc nãy bản thân cũng không có làm gì mà? Lòng của nữ nhân, thật sự là kim dưới đáy biển mà.....
"Cô nãi nãi? Thiếp đã già như vậy sao? Mới vừa rồi nói thiếp giống như mẫu thân của chàng, bây giờ còn gọi thiếp là cô nãi nãi..... Thiên Thành, chàng.... chàng là một tên xấu xa!" Tiểu Ngọc dùng sức đánh Tống Tiềm một cái, tức giận phẫn nộ mà nói: "Chàng ghét bỏ thiếp, chàng chính là ghét bỏ thiếp!"
Ghét bỏ?
Thời đại của Tống Tiềm còn chưa có diễn vở《Nỗi oan của Đậu Nga làm cảm động trời đất》, nếu không hắn nhất định sẽ cảm thấy mình còn oan uổng hơn Đậu Nga. Đây là bắt nguồn từ đâu vậy!
"Làm sao ta lại ghét bỏ nàng? Có thể cố gắng lấy được một người dịu dàng hiền thục, tú ngoại tuệ trung (*), xinh đẹp động lòng người như nàng làm lão bà, là ta đã tu ba đời ba kiếp mới có được phúc phận như vậy, nào dám ghét bỏ nàng? Ta chỉ sợ nàng ghét bỏ ta thôi!"
(*) ngoài tú lệ, trong thông minh. Giống như câu ‘tài sắc vẹn toàn’.
Đừng thấy bình thường Tống Tiềm dày dạn kinh nghiệm, trầm ổn, dưới tình thế cấp bách cũng biết nói "lời nịnh hót", các loại lời ngon tiếng ngọt. "Xì" một tiếng, Tiểu Ngọc lập tức bật cười, vừa vội vàng căng mặt xoay đầu sang hướng khác vừa không để ý tới hắn.
Có hy vọng! Tống Tiềm thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Lão bà tốt, lão bà tốt của ta! Nàng đừng không để ý tới ta mà, muốn giết người cũng phải làm rõ mọi chuyện, trước khi nàng phán cho ta tội tử hình cũng phải nói cho ta biết tội danh của mình chứ, đúng không? Đương nhiên, đều là do ta không tốt, chọc lão bà xinh đẹp tuyệt trần sắc nước hương trời thấu tình đạt lý tức giận, ta đáng đánh!"
Hắn kéo bàn tay mềm mại của Tiểu Ngọc đánh lên trên mặt mình, nhưng lại sợ làm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Ngọc bị đau, sử dụng lực đạo nhẹ nhàng giống như là **. Tiểu Ngọc rút tay của mình về, sẵng giọng: "Nhi tử còn ở chỗ này đấy, chớ cợt nhả."
"Lão bà tốt, nàng có thể giáo huấn ta.... nhưng ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng đến thân thể, nếu không ta sẽ đau lòng chết mất." Tống Tiềm biết Tiểu Ngọc mềm lòng, cười hì hì ôm cổ nàng và hài tử, cười đến vui vẻ miễn bàn.
"Đồ ngốc!" Tiểu Ngọc bị Tống Tiềm ôm một cái, cảm giác khó chịu trong lòng nhất thời tan thành mây khói, mới bằng lòng nói chuyện với Tống Tiềm. Tống Tiềm nghe Tiểu Ngọc nói chuyện hắn so sánh nàng như mẫu thân của hắn, ghét bỏ sau khi nàng sinh hài tử thì đã không còn trẻ, thật là dở khóc dở cười. Sao hai chuyện này lại thành một?
"Tiểu Ngọc, ta đã từng nói với nàng, vĩnh viễn sẽ không phụ nàng. Có chút lòng tin với ta, được không?" Tống Tiềm nắm tay Tiểu Ngọc, rất nghiêm túc nói.
Tiểu Ngọc dĩ nhiên biết Tống Tiềm đối với mình là thật lòng. Chỉ là nữ nhân chính là động vật có cảm xúc rất kỳ quái, sẽ bởi vì một hành động nho nhỏ của người yêu mà suy đoán cả buổi sáng, lo được lo mất không thể yên lòng. Vẻ mặt do dự của nàng bị Tống Tiềm đặt ở trong mắt, hắn đau lòng ôm nàng càng chặt hơn... Có lẽ, đây là lúc thích hợp để nói cho nàng đi?
Vì vậy, Tống Tiềm nói hết từng chuyện một với Tiểu Ngọc, từ lúc bản thân bị ngã ngựa rơi xuống hang đá, sau đó lại bị mất đi trí nhớ, rồi được Thích Thăng tìm về, cùng nàng thư từ qua lại mà yêu nàng lần nữa cho đến khi bị tấn công khôi phục trí nhớ. Tiểu Ngọc mới hiểu được tại sao trong đoạn thời gian vừa mới cùng hắn thư từ qua lại đó, giọng điệu của hắn lại khách sáo mà xa cách, càng về sau mới từ từ nhiệt tình trở lại...
Hắn vậy mà đã trải qua biến cố lớn như vậy, mà bản thân mình lại không thể ở bên cạnh bảo vệ cho hắn!
"Thiên Thành...." Tiểu Ngọc rúc vào trong ngực Tống Tiềm, cảm nhận được vòng ôm mất đi mà có lại được của người yêu là trân quý nhường nào. Nếu Thích Thăng không tìm về được Tống Tiềm.... Chẳng lẽ kiếp này bọn họ sẽ không thể gặp lại nhau? Mới nghĩ đến đây, sống lưng Tiểu Ngọc đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nguy hiểm thật!
"Tại sao trời cao lại sắp đặt nhiều trắc trở và đau khổ cho chúng ta như vậy?" Tiểu Ngọc cảm thấy xấu hổ vì chút tính khí vừa rồi. Vào giờ phút này cả nhà ba người bọn họ có thể đoàn tụ, quả thực là kỳ tích trong kỳ tích! Mà nàng còn cáu giận vô cớ với hắn....
"Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt, tranh đắc mai hoa phốc tỷ hương (*). Không phải bây giờ chúng ta rất tốt sao, hả?" Tống Tiềm sờ sờ lỗ mũi của Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc bị hắn trêu chọc không tự chủ được nở nụ cười.
(*) Được trích trong bài thơ:
Trần lao quýnh thoát sự phi thường,
Hệ bã thằng đầu tố nhất trường.
Bất thị nhất phiên hàn triệt cốt,
Tranh đắc mai hoa phốc tỷ hương.
Nghĩa:
Vượt khỏi trần lao việc phi thường,
Ðầu dây nắm chặt giữ lập trường.
Nếu chẳng một phen sương lạnh buốt,
Hoa mai đâu dễ ngát mùi hương.
Chân thành hi vọng, về sau sẽ không phải xa Thiên Thành nữa!
Sau khi biết chuyện Tống Tiềm đã từng mất trí nhớ, Tiểu Ngọc mới nghĩ đến việc nên trịnh trọng đi cảm tạ Thích Thăng. Nói ra, Thích Thăng thật sự đã giúp bọn họ rất nhiều. Chuyện tìm Tống Tiềm về và lần này bị tập kích đều làm phiền cha con Thích Thăng, không đích thân tới cửa cảm tạ thì thật không phải phép.
Lần này, Tiểu Ngọc chuẩn bị một hộp lễ vật rất lớn, đặt bốn món quà bốn màu vào, bảo gia đinh chọn đường Thanh Phong mà đi. Minh nhi mới khỏi bệnh, nên không mang theo ra ngoài, chỉ dẫn theo hai người Tiểu Trân và Trần Phú cùng ngồi kiệu với nàng. Lúc đi ngang qua thiên phố, Tiểu Ngọc tò mò vén rèm lên nhìn đường phố bên ngoài, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Tế Thế đường đông nghịt người, có không ít cô nương trẻ tuổi đang cố gắng chen vào bên trong. Tế Thế đường buôn bán tốt như vậy sao?
"Ngươi cũng quá khách khí rồi, Tống gia." Thích Thăng nhìn thấy Tiểu Ngọc, dĩ nhiên rất vui mừng. Nhưng mà khi nghe thấy Tiểu Ngọc tới là để cảm tạ, lại hơi trách cứ nói nàng một câu.
Tiểu Ngọc cười mà không nói, ngồi một hồi lại hỏi phụ thân của Thích Thăng đang ở đâu, nàng muốn cảm tạ hắn lần nữa. Thích Thăng nói phụ thân vừa mới đi ra ngoài thăm hỏi bằng hữu, nên đề nghị cùng nàng đến Mỹ Ngọc phường xem một chút, những cô nương ở đó đều nhớ nàng rất nhiều.
Tiểu Ngọc đã sớm muốn đến Mỹ Ngọc phường, chỉ là trước đó vài ngày làm gì có tâm tình? Thích Thăng đề nghị vừa khéo trùng ý nàng, hai người liền đi đến Mỹ Ngọc phường.
Thủy Thanh Vân và các cô nương đang tiếp đón khách nhân, nhìn thấy Tiểu Ngọc đột ngột xuất hiện, cảm giác hưng phấn khó có thể che giấu, năm sáu người lập tức vây quanh Tiểu Ngọc, líu ríu nói chuyện không ngừng.
"Phu nhân, ngài trở lại rồi, cuối cùng chúng ta cũng có người tâm phúc!" Thủy Thanh Vân vui mừng muốn khóc.
Mạnh Hạ nhanh nhảu nói: "Đúng đấy, nếu không thì Tế Thế đường kia lại dẫm lên trên đầu chúng ta...."
Tiểu Ngọc cảm thấy rùng mình, nhớ tới cảnh rầm rộ mình mới vừa thấy ở Tế Thế đường. Nàng nhìn Thích Thăng: "Bàng Nhất Hưng lại làm trò thiêu thân gì đây? Hắn thật đúng là vừa lành sẹo đã quên đau rồi!"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Mỹ Ngọc Thiên Thành
Trầm Nhiêu
Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
https://isach.info/story.php?story=my_ngoc_thien_thanh__tram_nhieu