Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quyền Thần
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 169 : Bữa Tiệc Máu
D
ương lão lục chưa dứt lời, từ bên cửa hơn 10 gã đàn ông to cao lũ lượt đi ra, bên hông mang đao, đứng thẳng người, như để bảo vệ. Mọi người thấy rõ là chuyện thường ngày nên không ai có ý kiến.
Dương lão lục tươi cười, đi ra cửa bên trái :
- Thả Nam phong trư!
Vừa dứt lời, lập tức thấy bên cửa trái đi ra hai người mặc áo da thú, đầu tóc giống như tù phạm, chân đi đất, trên chân có vết máu dày đặc. Hai người dáng vẻ gầy yếu, bước đi không vững. Người trong võ lâm chỉ cần liếc mắt cái cũng biết hai người không có võ công, hơn nữa thể lực suy yếu.
Hai người tóc tai bù xù, ánh mắt ảm đạm thất thần, thoạt nhìn tựa như hai bóng ma vậy.
- Thả Ngụy quốc cẩu!
Đợi cho Nam phong nhân đến giữa đài, Dương lão lục lại hô về phía cửa phải.
Rất nhanh, từ bên phải đi ra hai người khác, mặc áo thô, chân đi giày của Ngụy quốc. Bọn họ có thói quen mặc quần bó sát, khác hằn người Yến quốc thích phục sức rộng rãi. Hai người uể oải như tượng gỗ đi vào giữa đài, đứng phía đối mặt Nam phong nhân.
Nam phong nhân ngẩng đầu nhìn người nước Ngụy. Mà người nước Ngụy cũng nhìn Nam phong nhân. Bốn người tám con mắt đều đờ đẫn mụ mị, không có một tia sinh khí.
Hàn Mạc lúc này đã hiểu rốt cục Kim Tiền Phường chơi trò gì.
Nếu hắn đoán không sai, đây là trò võ sĩ giác đấu thời La Mã cổ, là sinh tử quyết đấu, máu tanh tàn khốc.
Tuy nhiên hắn không sao hình dung nổi bốn người bình thường này làm thế nào để có thể tạo thành không khí phấn kích?
Dương lão lục đi vào giữa, cười tủm tỉm:
- Các vị, đây là hàng của hôm nay, là Kim lão bản mua từ ngoại địa, không có võ công, tuy nhiên sau mấy ngày huấn luyện, biết cách dùng binh khí.
Lão nở nụ cười hiểm ác:
- Vì để cho kích thích, bọn họ bị bỏ đói hai ngày, chưa từng ăn uống.
Lập tức có vị khách cười nói :
- Lần này mặt hàng đúng là không tồi.
Liền lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, nói:
- Năm trăm lượng, đặt Ngụy quốc nhân thắng!
- Ba trăm lượng, đặt cho người nước Ngụy! Lập tức có người khác kêu lên.
Tiêu Minh Đường cũng nói:
- Năm trăm lượng, đặt Ngụy quốc nhân thắng!
- Ta đặt ba trăm lượng, Nam phong nhân thắng
- Ba trăm lượng, Nam phong nhân!
- Năm trăm lượng, Ngụy quốc nhân!
- Ba trăm lượng, Ngụy quốc nhân!
Mọi người ở đây đều lấy bạc đặt cược, có kẻ tôi tớ ghi lại và thu ngân phiếu.
Hàn Tân có chút xấu hổ, quay đầu lại thấp giọng hỏi:
- Tiểu Ngô, chúng ta cược ai thắng?
Hàn Mạc ghé người gần lại, thấp giọng nói:
- Bất kể ngươi cược ai thắng, người nào cũng là người thua.
-Vì sao? Hàn Tân khó hiểu hỏi.
Hàn Mạc thản nhiên trả lời:
- Vì Kim lão bản không trả tiền thắng bạc cho ngươi.
Bên người Hàn Tân, nữ nhân mỉm cười duyên dáng nói:
- Tam thiếu gia, ngài xem người Ngụy quốc đầu to, chắc chắn sẽ thắng, ngài đặt họ sẽ thắng.
Lúc này, Dương lão lục tiến đến hỏi :
- Tam thiếu gia, người đặt bao nhiêu?
Hàn Tân không mang tiền theo bên người, có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Cái này…à…!
Dương lão lục hai mắt đảo lia lịa, miệng cười tinh quái, ghé sát lại, rỉ tai:
- Tam thiếu gia, ngươi cứ lên tiếng, không cần lấy bạc, ta ứng trước cho.
Vừa dứt lời, trước mắt lập tức xuất hiện một chồng ngân phiếu, rất dày, gã người hầu phía sau Hàn tam thiếu dõng dạc lên tiếng:
- Tam thiếu gia đặt năm trăm lượng bạc!
Hàn Tân ngẩn ra. Dương lão lục lại càng kinh ngạc. Hắn không lường được Hàn Tân lại có khả năng tài vật lớn như vậy.
Chợt ngẩn người chốc lát, băn khoăn không biết nên làm như thế nào.
Có bạc, Hàn Tân kiêu ngạo cực kì, ho khan một tiếng, nói:
- Dương lão lục, con mẹ ngươi bị quỷ nhập à, còn không thu bạc đi.
Dương lão lục miễn cưỡng cười nói:
- Không biết Tam thiếu gia mua bên nào thắng?
Hàn Tân quay đầu lại nhìn Hàn Mạc, Hàn Mạc thản nhiên:
- Ngươi xem làm đi, mua ai đều được.
- Này... việc này không hợp quy củ!
Dương lão lục cười rất khó ưa:
- Tam thiếu gia, hay là chọn một đi.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Thiếu gia nhà tôi ý tứ rất rõ ràng, cho ngươi tùy thích, đừng nhiều lời nữa.
Hàn Tân lập tức nói:
- Không tồi, đặt tuỳ thích, đừng nhiều lời vô nghĩa.
Dương lão lục cười khổ nói:
- Vậy áp người nước Ngụy đi. Bọn họ thân hình cao lớn, khả năng thắng nhiều hơn một chút.
Thu bạc lui xuống, lão không quên quay đầu lại nhìn Hàn Tân, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hàn Tân có bao nhiêu tiền bạc, Kim Tiền Phường đã điều tra qua. Một tháng bất quá hắn có trăm lượng để dùng. Nếu hắn có dư nhiều bạc như vậy, đến quỷ cũng không tin nổi.
Năm trăm lượng bạc không phải số lượng nhỏ, với lại theo Kim tài phường điều tra tin tức không thấy Hàn Tân có nguồn thu nào khác.
Hàn Tân quay lại, gật đầu cảm ơn Hàn Mạc.
Hàn Mạc thản nhiên cười, quan sát bốn phía. Chợt thấy trên lầu một cảnh tượng kì lạ. Trong một gian phòng khá tao nhã, một nữ nhân đầu quấn khăn tơ tằm màu đen đang đứng nhìn xuống từ cánh cửa sổ khép hờ.
Hàn Mạc có thể khẳng định đó là nữ nhân, do nhìn không rõ lắm, nhưng cũng đủ thấy cổ nàng làn da trắng lóa mắt.
Hàn Tân theo hướng Hàn Mạc nhìn lên, cẩn thận thấp giọng nói:
- Không có gì lạ, trong kinh thành không chỉ có nam nhân đến nơi này, cũng không ít phu nhân thậm chí là quý tộc tiểu thư cũng tới. Bbên trên nhã các có không ít nữ nhân nhìn xuống. Dừng một chút, hắn cười hắc hắc nói:
- Cũng không phải chỉ có nam nhân yêu kích thích!
Hàn Mạc “a” một tiếng, cũng không phải hắn không biết. Trước đây hắn từng nghe nói nam nữ quý tộc trong kinh thành hủ bại, Kim tài phường có nữ khách nhân, không có gì đáng ngạc nhiên.
Kiểm tra bản ghi chép của người nhận đặt cược cẩn thận đâu đó rồi, Dương lão lục đi lên đài, a a cười nói:
- Tốt lắm, đặt tiền đã xong, trò chơi bắt đầu. Người đâu, lấy binh khí cho bọn họ.
Trong phòng ngập ngụa mùi rượu và thức ăn. Đó đều là những món ăn hảo hạng, sơn hào hải vị đủ cả, mùi thơm lan ra cả phòng. Bốn gã trai thấy trên bàn ê hề thức ăn, hai mắt sáng rực, không còn vẻ rũ rượi thiểu não như vừa rồi. Bọn họ nuốt nước bọt ừng ực. Lúc này đồ ăn trên bàn hấp dẫn bọn họ hơn bất kì thứ gì trên đời.
Bốn gã bàn tay nắm chặt, nhìn trên bàn thức ăn, thấy mấy người bảo vệ cường tráng mang đại đao, bàn tay nắm chặt lại từ từ buông lỏng.
Vũ khí được đưa lên, hai thanh thiết xoa (dùng chữ đinh ba được không – thanhco), hai thanh cương đao, sắc bén cực kì.
Hai người Nam phong, lấy một đao một xoa, người Ngụy cũng vậy.
- Người Ngụy luôn đánh nước các ngươi, giết các ngươi vô số đồng bào.
Dương lão lục nhìn hai gã người Nam phong, cười lạnh nhạt:
- Cầm lấy vũ khí, giết chết hai người Ngụy quốc. Chỉ cần các người làm được, các người sẽ có đủ tiền bạc về lại nơi núi rừng của các ngươi.
Hắn xoay người, nói với hai gã Ngụy nhân:
- Ta nghe nói mỗi người nước Ngụy đều anh dũng thiện chiến. Đây là cơ hội cho các ngươi chứng minh mình là chủng tộc dũng mãnh nhất trên đời. Giết chết hai gã Nam phong, các người cũng sẽ có đủ tiền để trở về Ngụy quốc
Lão nói xong, cười lạnh một tiếng:
- Đương nhiên, người thắng, còn có rất nhiều đồ ăn cùng rượu, vì chính mình, giết chết đối phương!
Chỉ với thực phẩm cũng đã đủ hấp dẫn bọn họ đánh nhau bất kể mạng sống, mà bây giờ còn biết có thể “áo gấm về nhà”, 8 ánh mắt trầm lặng lập tức sáng lên. Đó là ánh mắt khi nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Bất kể kẻ nào dù bần tiện đến đâu đi chăng nữa cũng đều không muốn chết. Trước cái chết, có một đường sống, thì dù hi vọng đó chỉ nhỏ bằng tơ nhện, sẽ không một ai buông tha.
- Giết chết đối phương!
Trong nháy mắt, bốn gã chân bước một nửa vào vực thẳm tử vong, lập lức lóe lên suy nghĩ.
Bọn họ không có vũ lực mạnh mẽ, thậm chí thể lực tối thiểu cũng không đủ, nhưng chính vì thế càng kích thích lớp quý tộc ở đây. Họ muốn xem cảnh tượng người nguyên thủy đánh nhau đẫm máu.
Cái gọi là nhốt thú đánh nhau kích thích không kém cảnh các cao thủ so tài cao thấp, dù sao loại quyết đấu dạng này cũng rất chân thật.
Chỉ một con đường hoặc sống hoặc chết, nên cảnh quyết đấu này thực vô cùng tàn khốc.
Người Ngụy vốn hiếu chiến hơn, Dương lão lục vừa dứt tiếng, người Ngụy dơ cao đại đao, dồn hết sức lực chém xuống một gã Nam phong.
Gã Nam phong hiển nhiên bất ngờ, không lường được gã Ngụy quốc nói đánh là đánh. Người Ngụy ra tay đột ngột, nhưng do thể lực quá yếu, lực đạo và độ nhanh không đủ, người Nam phong tận lực né tránh, đáng ra đao chém trúng đầu lại chém hụt xuống vai hắn.
Máu tươi vọt ra.
Một cánh tay từ trên người Nam phong rơi ra, máu đổ ra như suối, người Nam phong kêu thảm một tiếng.
Một đao chém trúng, người Ngụy được đà chém thêm một đao về phía cổ địch nhân. Hắn muốn chém đầu đối thủ, chỉ là đại đao chưa đến đích thì đã thấy một xoa đâm tới, là người nam phong còn lại tấn công. Cùng ngồi lên một chiếc thuyền sinh tử, gã đương nhiên không để đồng đội bị giết, nếu đồng đội chết đi, một đánh hai, càng không có khả năng thắng lợi.
Gã người Ngụy cầm xoa cũng xông lên.
Qua vài giây, bọn họ bốn người hỗn chiến tại chỗ.
Bên ngoài khách nhân quý tộc hò hét, hào hứng chứng kiến cảnh đánh nhau máu tanh chết thật đầy kích thích này. Với bọn họ, đánh nhau cũng hấp dẫn không kém nữ sắc. Những nữ nhân trong lòng họ dường như cũng đã quen cảnh đánh nhau đẫm máu, không tỏ ra kinh sợ, ngược lại nụ cười càng thêm quyến rũ, lẳng lơ.
Hàn Mạc nét mặt vô cảm, không hề bận tâm. Một hồi sau, cảnh chiến đấu nguyên thủy tàn khốc bắt đầu đẩy lên đỉnh điểm.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyền Thần
Sa Mạc
Quyền Thần - Sa Mạc
https://isach.info/story.php?story=quyen_than__sa_mac