Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nghề Vương Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 169: Cưỡng Bức
"K
hông được nói xấu cha ta!"
"Ta giết lão còn được, huống gì là mắng một hai câu?!"
Vân Triệt thấy hai người giương cung bạt kiếm như thế, sợ không dám nói năng gì, đứng bên cạnh xem tình hình thế nào. Bỗng hắn nghe thấy Tần Vũ Lâu nói: "Ngươi muốn giết ông, thì ngươi nhanh nhanh lên một chút, để chúng ta chết hết đi, ngươi mới có thể yên lòng được."
"Nàng không cần phải giục, bọn họ chạy cũng không được bao lâu. Chờ đến lúc bắt lão về, đem ra lăng trì (hình phạt thời xưa, trước tiên là chặt tay chân, sau đó mới chặt đầu…… quá kinh í >.xử tử, ta sẽ dẫn nàng đi xem." Rốt cuộc Vũ Lâu cũng bị những lời nói độc địa của hắn đánh bại, há miệng vài lần mà không thể phản bác câu gì. Thấy nàng không chống đỡ được, Lam Tranh càng cố ý cười vui vẻ hơn, vuốt ve mặt nàng nói: "Để cho cô con gái hiếu thuận như nàng giữ trọn đạo hiếu cuối cùng nhé."
"Hu hu hu……" nàng tức giận khóc òa lên.
Nàng vừa bật khóc thì Lam Tranh đã luống cuống chân tay, bắt đầu thấy hối hận sao lại đi chọc nàng tức giận thế này, vội vã lau nước mắt cho nàng: "Dạo này nàng làm sao thế, càng ngày càng thích khóc là thế nào."
Hắn vừa chạm vào nàng, đã khiến nàng không chỉ đau lòng mà còn tức giận nữa, Vũ Lâu cúi đầu, cắn mạnh vào mu bàn tay hắn.
Chờ đến lúc Lam Tranh buông nàng ra, mu bàn tay đã bị nàng cắn thành một vòng đỏ ửng: "Nàng dám cắn ta?!" Hắn ôm ngang hông nàng, kẹp nàng dưới nách, đi đến trước ngựa, quăng nàng nằm ngang lên lưng ngựa, rồi hắn cũng phi người lên: "Giá!" Vung roi quất vào thân ngựa, vọt đi như tên bắn.
Vân Triệt còn chưa kịp phản ứng, đứng ngẩn người ở đó một hồi lâu mới lắc đầu thở dài, định cưỡi ngựa quay về. Bỗng hắn phát hiện phía dưới gốc cây đang buộc ngựa có vật gì đó lóe sáng. Hắn khẽ gảy gảy chân, gạt lá khô ra, thấy một chiếc nhẫn hồng ngọc: "Chế tác khéo thế này, chỉ có thợ của Hoàng thất mới làm được…… sao lại ở đây nhỉ……?"
Chiếc nhẫn bị bùn đất phủ rất dầy, xem ra đã bị rơi ở đây khá lâu rồi.
Vân Triệt tiện tay cất chiếc nhẫn đi, lên ngựa quay về Vương phủ.
***
Thái giám chủ quản giáo phường tư nhìn thấy Huệ vương kéo Tần Vũ Lâu từ trên lưng ngựa xuống, bịt miệng lôi thẳng nàng vào trong nhà, khiến hắn cuống cuồng quên cả quỳ, run rẩy tiến lên nịnh nọt: "Để nô tài phái người đưa Tần Vũ Lâu vào giúp điện hạ."
"Cút‼!"
"Nô tài đáng chết!" Thái giám chủ quản bị dọa đến mềm nhũn cả hai chân, quỳ sụp xuống đất. Chờ đến lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì Huệ vương đã đưa Tần Vũ Lâu lên lầu hai.
Lam Tranh đá văng cửa phòng Vũ Lâu, đẩy mạnh nàng vào, xoay người đóng cửa lại, nói với Vũ Lâu đang ngã sõng xoài trên đất: "Ta thấy nàng có vẻ rất thích ở giáo phường tư, đã vậy, thì để ta tạo cơ hội cho nàng được làm việc!" Hắn túm áo nàng, kéo đến bên giường: "Nàng có biết mỗi lần đến thăm nàng ta phải mạo hiểm thế nào không hả?"
"Là tự ngươi nguyện ý đến, liên quan gì tới ta?"
"Sao lại không liên quan‼!" Lam Tranh ôm nàng, ném lên giường: "Nàng mê người như vậy, ta đương nhiên phải nhớ nàng, muốn tới gặp nàng."
Nàng biết hắn lại muốn làm nhục mình, cuống quít lùi vào bên trong giường: "Ngươi làm như vậy chỉ khiến ta càng chán ghét ngươi hơn mà thôi!"
Lam Tranh làm ra vẻ không để ý, khóe miệng nhếch lên: "Không sao cả, nàng muốn hận thế nào thì hận. Dù sao, ta cũng đã không còn hy vọng gì vào chuyện nàng sẽ yêu thương ta nữa rồi." Hắn nắm lấy cổ chân Vũ Lâu, kéo nàng ra, rồi đè lên người nàng, chặn đùi phải vào giữa hai chân nàng, phòng ngừa nàng khép chân lại.
Tay Vũ Lâu vẫn còn đang bị dải lụa trói, không động đậy được, đành phải không ngừng giãy dụa, vặn vẹo người chống cự lại hắn, nói: "Trừ việc làm nhục ta, ngươi còn làm được gì nữa?!" Lam Tranh lười phải cãi cọ vô nghĩa với nàng, kéo một góc áo nàng lên, nhét vào miệng Vũ Lâu.
Nàng ư ư không nói ra lời, dùng hết khí lực toàn thân để né tránh, nhưng lại hất Lam Tranh ngã xuống giường. Vũ Lâu đứng dậy muốn chạy đi, nhưng tay bị trói nên cũng không dùng được lực, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Lam Tranh túm lại.
"Nàng không chạy thoát được đâu!" Lam Tranh nắm lấy cằm nàng: "Không phải nàng nói tình nguyện bị chuyển ra quân doanh hay sao? Những tên lính lỗ mãng ngoài quân doanh làm sao dịu dàng được như ta. Nếu ngay cả ta nàng cũng không hầu hạ được, thì làm sao hầu hạ được bọn họ?"
Miệng Vũ Lâu bị bịt khăn, nghe thấy hắn nói những lời lẽ nhục mạ mình, mà lại không thể phản bác gì, khiến nàng tức giận, mặt mũi trắng bệch. Lam Tranh rút miếng vải trong miệng nàng ra, cúi xuống cắn môi nàng, đau đớn khiến nàng khẽ hé miệng, lưỡi hắn lập tức bắt lấy cơ hội này, tham tiến vào bên trong. Ngực hắn đè chặt nàng xuống, nụ hôn thô bạo làm nàng không thở nổi, hơi thở trở nên dồn dập, nỗi đau đớn trên môi khiến nàng nhíu chặt mày.
"A!" Lam Tranh đột nhiên kêu một tiếng đau đớn, nhanh chóng rời khỏi môi nàng, một tia đỏ tươi cũng tràn theo khóe miệng. Thừa lúc này, Vũ Lâu nâng đầu gối, mạnh mẽ chặn giữa nàng và hắn. Nàng há hốc mồm thở hổn hển, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống.
Lam Tranh lau vết máu ở khóe miệng, lại bổ nhào về phía nàng, kéo người nàng qua, hôn xuống đôi môi sưng đỏ của nàng, tay kia xé rách quần áo vướng bận trên người Vũ Lâu.
Hơi thở của nàng lẫn với vị ngọt tanh của máu khiến hắn như mê như say, mặc kệ nàng giãy dụa phản kháng kịch liệt, hắn vẫn quyết không chịu buông tha.
Tới tận khi hắn nếm thấy vị mặn chát của nước mắt, biết mình tạm thời thắng lợi mới chịu buông Vũ Lâu. Trải qua một trận giao tranh ác liệt, Lam Tranh cũng thở hồng hộc: "Không phải nàng hận ta đã hạ dược nàng ở Ca Phỉ Lâu, mạnh mẽ chiếm lấy nàng sao? Nàng còn nổi cáu với ta, bỏ về nhà mẹ đẻ! Đã vậy, hôm nay ta sẽ cưỡng bức nàng, để xem nàng có thể trốn đi đâu!"
Hắn cởi đai ngọc bên hông xuống, trói chặt hai tay nàng vào hai bên thành giường.
"Độc Cô Lam Tranh, đồ khốn kiếp!" Vì giãy dụa, nên cổ tay bị trói bằng đai ngọc bị trầy da ra. Lam Tranh nhìn thấy, trong lòng khẽ trầm xuống, nhưng lại tự nhủ, không được mềm lòng.
"Nàng biết là ta sẽ không thả nàng ra, ta nghĩ nàng nên tiết kiệm sức lực, nhắm mắt lại mà hưởng thụ."
"Đồ vô sỉ!" Nàng chửi hắn, chân thì đạp loạn.
Lam Tranh chặn chân nàng lại, con ngươi đen ánh lên vẻ hung ác: "Kiếp này nàng đừng mong có thể chạy trốn khỏi ta!" Hắn không chút lưu tình, kéo nốt mảnh y phục còn sót lại trên người nàng, cúi người hôn lên vết sẹo do chính tay hắn đã ấn xuống ngực trái của Vũ Lâu.
Hắn hung dữ đặt nàng dưới thân, quần áo nàng bị xé tan tành. Hắn tách hai chân nàng ra, không có màn dạo đầu, không hề dự báo trước, chỉ mạnh mẽ đâm thẳng vào. Sự khô khốc mang đến cảm giác đau đớn đến thấu xương khiến nàng hít một hơi lạnh, thở dốc vì kinh ngạc, cắn chặt răng cố nén tiếng kêu của mình.
Nỗi nhục nhã sống còn không bằng chết này khiến nàng không kìm được nước mắt. Lam Tranh cười lạnh, đưa tay lau nước mắt cho nàng, động tác vẫn thô bạo như cũ. Trong phòng không hề có ánh nến, chỉ là một khoảng không tối đen, nàng mở trừng trừng mắt nhìn Lam Tranh, nhưng cũng không nhìn được rõ mặt hắn. Sự ma sát ở thân dưới sinh ra chất dịch trơn giúp hắn ra vào dễ dàng hơn rất nhiều, mỗi một lần tiến vào, đều muốn tiến đến nơi tận cùng trong huyệt động của nàng.
Bên ngoài phòng, không khí dung tục, xa hoa, ồn ào vẫn tiếp diễn. Còn bên trong, hai người vẫn giằng co trong yên lặng. Sự vui sướng trên thân thể hắn, cũng không xóa được cảm giác đau lòng vì làm nàng bị tổn thương, nhưng hắn không muốn cúi đầu trước. Trong màn tràn ngập hương vị mãnh liệt khiến người ta không hít thở nổi, hơi thở của nàng cũng dần trở nên mị hoặc, quyến rũ.
Ý chí phản kháng của nàng vốn căng như dây cung, bỗng chốc như bị đứt thành từng đoạn. Nàng phát ra tiếng khóc nức nở tuyệt vọng, từ bỏ mũ giáp, từ bỏ sự kiên trì vốn có. Nàng đầu hàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nghề Vương Phi
Hoa Dương Hoa Ảnh
Nghề Vương Phi - Hoa Dương Hoa Ảnh
https://isach.info/story.php?story=nghe_vuong_phi__hoa_duong_hoa_anh