Chương 167: Nhân Viên Phục Vụ
hà người ta thì con rể gặp trưởng bối sẽ hồi hộp, tình hình ở đây lại trái ngược. Xe vừa chạy đến cửa trước, Sở lão cha đã khẩn trương hỏi Hỉ Ca.
“Hay là papa chạy đi mua một ít lễ vật trước?”
“… Papa!!!” – nhìn vẻ mặt của lão cha, không biết nên gọi là “khẩn trương” hay là “hưng phấn” nữa, Hỉ Ca thật câm nín, không biết phải nói gì luôn. Kỳ thật, cô nghĩ, lão cha nên lo lắng ông có mạng để đi ra khỏi ngôi nhà hay không á.
Sở lão cha sớm biết Sở Niệm đang ngụ trong nhà Hỉ Ca. Mặc dù hai chú cháu đã nhiều năm không gặp, nhưng cảm tình vẫn rất tốt, vừa gặp lại liền lôi kéo nhau nói chuyện phiếm. Hỉ Ca vào phòng gọi điện cho A Thất.
Năm phút sau, A Thất xuất hiện ngoài cửa lớn.
“Hỉ Ca~~” – nhìn thấy người mở cửa là Hỉ Ca, A Thất trực tiếp bay đến. Sắc mặt Hỉ Ca rất tốt, phỏng chừng bệnh tình của bà nội không quá nghiêm trọng.
“Đừng nháo~.” – an toàn đem bàn tay ai đó dời khỏi người mình, biểu tình trên mặt Hỉ Ca trở nên thật nghiêm túc.
“Làm sao vậy?”
“Papa đang ở bên trong.”
“…”
Rốt cuộc có dịp nhìn thấy A Thất đổi sắc mặt. Đưa tay nhấc cằm A Thất, Hỉ Ca cười cười.
“Anh tự cầu nhiều phúc đi.”
“Anh hiện tại chạy trốn còn kịp không?” – cho dù gặp phải bom rơi đạn lạc, A Thất không hề sợ hãi, bởi vì tâm lý của hắn đã được chuẩn bị để đối phó với những nguy hiểm đó. Nhạc phụ tương lai thì… đáng sợ hơn những thứ kia nha.
“Anh nói thử xem?!” – kéo A Thất vào phòng, thuận tay đóng cửa.
“Thân ái ~ đừng tàn nhẫn với anh như vậy. Ít nhất bật mí cho anh một chút chuyện tình đi…” – A Thất trực tiếp bổ nhào vào lòng Hỉ Ca, làm nũng a làm nũng.
Tiểu Cửu đang ngồi ở phòng khách xem tivi, ách, không thấy gì hết, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn lên màn hình.
Lúc Sở lão cha từ thư phòng đi xuống, điều đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh một nam nhân đang ôm con gái ông… dám ăn đậu hủ con gái bảo bối của ta?! Ách… hình như không giống ăn đậu hủ mà là… đang làm nũng?!
Hỉ Ca đứng đối diện với cầu thang, cho nên cô ngước mắt lên liền thấy lão cha đang đi xuống, ông vừa đi vừa chăm chăm nhìn tình hình bên này. Hỉ Ca ôn nhu vuốt mái tóc mềm như tơ của A Thất, sau đó ghé vào lỗ tai hắn đạm bạc thông báo một câu.
“Papa đến rồi.”
Thân hình A Thất cứng đờ. Sau đó, hắn hít một hơi thực sâu, chậm rãi xoay người, bày ra bộ mặt tươi cười sáng sủa nhất, cúi đầu vấn an Sở lão cha.
“Sở bá bá, xin chào!” – mặc dù rất muốn gọi ngay một tiếng “nhạc phụ”, bất quá, A Thất sợ dọa đến ông, tốt nhất nên thu liễm một chút.
“À… chào cháu!”
Gặp con rể lần đầu tiên thì nên hỏi thăm chuyện gì nhỉ? Sở lão cha ngồi trên sô pha, nhìn người ngồi đối diện, trầm tư trong sầu não. Hồi xưa, ông là trực tiếp mang lão bà bỏ trốn, sau đó lần đầu tiên gặp nhạc phụ thì cho người ta một đấm chào hỏi. Kể từ đó, mỗi lần nhạc phụ đại nhân gặp ông liền tránh đi đường vòng. Cho nên, thật tình là ông không có kinh nghiệm gì hết nha. Sở lão cha trừng mắt nhìn A Thất nửa ngày, cuối cùng ngoắc ngoắc Hỉ Ca, hai cha con chui vào một góc sáng sủa, không biết bàn luận chuyện gì. A Thất ngồi trên ghế vẻ mặt mê mang.
“Con gái a~ Con nói xem papa nên hỏi thăm chuyện gì mới tốt?”
“Papa!!!!”
“Hay là papa gọi mẹ con đến?”
Nói đến ngôn luận, lão bà đại nhân đúng là có năng khiếu hơn ông. Phỏng chừng có thể thu phục được con rể. Trộm liếc A Thất một cái, phát hiện người kia hướng ông mĩm cười, ông hoảng hồn xoay đầu lại.
“… tùy papa.” – Hỉ Ca hiện tại thật dở khóc dở cười. Để mặc lão cha đi gọi điện thoại, cô chạy tới sô pha ngồi.
“Hì Ca~ nhạc phụ không thích anh à?” – A Thất thật đau lòng, phỏng chừng nhạc phụ không thích hắn nha. Nếu không, sao mỗi lần nhìn thấy hắn liền có biểu tình kinh hách như vậy a~
“Không phải. Là ông đang khẩn trương thôi.” – Hỉ Ca vừa nói vừa nhéo tay A Thất một cái. Phát hiện cả người hắn cứng ngắc. Hỉ Ca nhịn không được muốn cười. Tuy biểu tình trên mặt A Thất rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn nhất định đang cực kỳ khẩn trương.
Nửa tiếng sau, Sở lão cha rốt cuộc nói điện thoại xong, trở lại phòng khách, phát hiện A Thất đang bóc cam cho Hỉ Ca ăn. Hắc hắc… con rể xem ra có nhiều tài lẻ à nha. Thế nhưng có thể gọt vỏ cam tạo thành hình một đóa hồng. Con bà nó, tại sao ngày xưa lúc đang đeo đuổi lão bà, mình lại không nghĩ ra chiêu này a!! Nhớ lại chuyện lúc xưa ông bóc cam cho lão bà, tay chân run rẩy đến mức bóp nát hết nửa quả cam. Cũng may khi đó lão bà còn nể mặt mũi, không có ra tay bạo lực. Chứ nếu chuyện này xảy ra trong hiện tại, trái cam kia sẽ đi làm bạn với cái ót của ông.
“Sở bá bá, mời bác ăn cam ạ!” – A Thất đem múi cam trên bàn xếp thành hình một con thỏ nhỏ, sau đó mới mang cái đĩa đặt trước mặt Sở lão cha. Sở lão cha nhìn nhìn ngắm ngắm một hồi, không nỡ ăn.
“A Thất, cái kia… cháu đang làm công việc gì?” – Sở lão cha chỉ nghe phong phanh là ông nội không thích bạn trai của Hỉ Ca, chứ thân phận của A Thất thì ông không hề hay biết.
A Thất ngốc lăng một chút, quay đầu nhìn Hỉ Ca, biểu tình xin giúp đỡ.
“Khụ khụ… nhân viên phục vụ, ngành sản xuất.” – Hỉ Ca nghiêm chỉnh thay A Thất trả lời câu hỏi. Mặc dù hai chữ “phục vụ” này không thể diễn giải hết công việc của A Thất… bất quá, hiện tại xem như A Thất đã tạm thời ở ẩn rồi, nói như vậy cũng không hẳn là sai.
“Ồ, làm phục vụ cũng tốt.” – Sở lão cha nghiêm túc gật đầu. Thoạt nhìn ông thực vừa lòng. Nếu ông mà biết chân tướng, chỉ sợ sẽ bị dọa đến đứng tim.
Nghe câu trả lời của Hỉ Ca, người đang đi xuống từ lầu hai là Sở Niệm mém một chút đã lộn đầu lăn xuống cầu thang. Còn trong phòng bếp, ừ, đại khái toàn bộ chén đĩa trong bồn rửa chén đều bị Tiểu Cửu vô ý đánh rơi xuống đất. Phải nói là nghe Hỉ Ca giải thích chức nghiệp của bọn họ, ai cũng kích động đến phát run.
“Cậu à, mọi người cứ từ từ nói chuyện, cháu đi ra ngoài một chút.” – Sở Niệm đi xuống, cùng Sở lão cha nói qua một tiếng, sau đó âm thầm hướng A Thất liếc mắt một cái trước khi ra khỏi nhà.
“Ừ, đi sớm về sớm, một lát nữa mợ con sẽ tới.”
“Dạ, đã biết.”
Sặc… một người chưa đủ, lát nữa còn phải ra mắt nhạc mẫu đại nhân a~ A Thất thật muốn nhào vào lòng Hỉ Ca khóc rống. Hắn sống trên đời hơn 20 năm cũng chưa gặp qua chuyện nào kích động như hôm nay.
Sau khi Sở mụ mụ tới, đại khái Sở lão cha tìm được chỗ dựa, không còn khẩn trương như trước nữa. Thế là hai vợ chồng xoay A Thất như chóng chóng, hỏi thăm hết cái này đến cái kia. Hỉ Ca ngồi nghe mà cũng chịu không nổi, hết cách, cô phải chạy vào nhà bếp cầu cứu Tiểu Cửu.
Sở mụ mụ mặc dù khó đối phó, nhưng hôm nay xem như nể mặt mũi con gái, không đuổi cùng giết tận. Sau hôm nay, A Thất rốt cuộc hiểu biết trình độ cường hãn của nhạc mẫu. Trong lòng hắn thầm kêu may mắn, Hỉ Ca nhà hắn không giống nhạc mẫu, ngẫu nhiên có lúc bạo lực một chút nhưng chưa bao giờ thương tổn hắn nha.
Trời sập tối. Hỉ Ca lúc này mới danh chính ngôn thuận mời Sở lão cha và Sở mụ mụ trở về nhà. Sở mụ mụ vẫn còn tiếc nuối vì chưa nói hết chuyện, thế là hẹn hò A Thất gặp mặt một ngày khác để tán gẫu tiếp. Điều đáng tiếc duy nhất chính là Sở mụ mụ còn chưa gặp được Sở Niệm.
“Anh họ đi đâu rồi?” – Hỉ Ca đứng trong đình viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, tựa vào ngực A Thất, mở miệng hỏi. Anh họ lúc đi ra ngoài có điểm gì đó không đúng lắm. Sau đó A Thất dường như cũng có vẻ lo lắng.
“Hoa Đán kết hôn.” – A Thất không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hỉ Ca mà lại nói một thông tin mang 2 ý nghĩa.
“Ừm?”
“Cô ta gả cho Tần gia nhị thiếu. Tần gia và chúng ta có quan hệ không tốt lắm.”
Hội trưởng lão đúng là giúp người quyết giúp tới cùng. Không ngờ lại tìm tới Tần gia. Cũng không biết bọn họ hứa hẹn điều gì với Tần gia nữa.
Hì Ca gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: – “Tần gia thế lực rất mạnh sao?”
“Ừ, so với cô phụ (chồng của cô) còn mạnh hơn vài phần. Chính là gia thế bọn họ rất bề bộn. Không hiểu sao gần đây lại nghe nói rất nhiều người của Tần gia đột nhiên chạy đến C thị. Sở Niệm chắc là đi chào hỏi.”
Nếu đám cao tầng của Tần gia có chút đầu óc, tuyệt đối sẽ không đụng tới Sở Niệm. Tên này thoạt nhìn nhu nhược, nhưng thực lực không hề kém. Cho dù bị người ta tính kế gài bẫy, nhất định vẫn có thể sống sót trở về.
“…. anh họ không phải đi một mình đó chứ?”
“Đúng vậy. Làm sao?”
Hỉ Ca lắc đầu. Nếu cô là Hoa Đán, chỉ sợ sẽ ra tay trả thù bằng mọi giá.
Đợi đến nửa đêm, Sở Niệm vẫn chưa về. Hỉ Ca quyết định về nhà ngồi đợi. A Thất nguyên lai còn muốn chạy qua cùng Hỉ Ca bồi dưỡng tình cảm, kết quả bị Hỉ Ca một cước đá bay ra khỏi cửa. Trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, A Thất đứng bên ngoài hứng gió lạnh sương đêm nửa ngày mới không tình nguyện mang bộ mặt dỗi hờn như con nít quay vào ngôi nhà sát vách.
Trưa hôm sau, Sở Tiếu Ca từ bệnh viện chạy về. Hỉ Ca đang định vào thăm bà nội, ai biết Sở Tiếu Ca bảo ông nội không cho phép cô vào. Hơn nữa, cha mẹ vẫn canh chừng bên đó, cô đi cũng không giúp thêm được gì. Hỉ Ca ôm gối ôm ngồi trên sô pha ngoài phòng khách, vẻ mặt như đưa đám. Nhìn cái người vừa tắm rửa thay đồ chuẩn bị ra khỏi nhà là Sở Tiếu Ca, cô trừng mắt như muốn giết người.
“Chị hai, không cần trừng nữa, cũng không phải ý của em à. Đúng rồi, anh họ đâu?”
“Còn chưa về…”
A Thất hôm qua nói sẽ không xảy ra vấn đề. Chính là trong lòng Hỉ Ca vẫn bất an. Bây giờ đã gần trưa, A Thất chưa qua đây, hẳn là không có chuyện gì đi… Đang nói chuyện, chuông cửa đột nhiên vang lên. Hỉ Ca ném cái gối vào người Sở Tiếu Ca bắt cậu đi mở cửa. Sở Tiếu Ca ngoan ngoãn đi ra, nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa, cậu sửng sốt nửa ngày không thốt nên lời. Thật khó tin nha!!! A Thất và Sở Niệm đồng thời xuất hiện. Hơn nữa, hai người còn tâm bình khí hòa đứng chung một chỗ? Ngẩng đầu nhìn xem trời sắp có bão hay không? Hẳn là hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây đúng hay không? Sở Niệm vào nhà, chào hỏi mọi người xong liền trực tiếp chui vào phòng ngủ. A Thất nhìn theo, sắc mặt không tốt chút nào. Xem ra, sự tình không được thuận lợi.
“Anh họ không việc gì chứ?” – Hỉ Ca hơi nhích người, A Thất không khách khí trực tiếp xà xuống ngồi kế bên.
“Bị thương nhẹ thôi, không có gì.” – A Thất cười cười, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén cùng tàn nhẫn.
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn