Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phượng Tù Hoàng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.4 - Chương 167: Một Ngày Hai Đêm
R
ời khỏi phủ công chúa, là để đi tìm Vu Văn.
Ngày đó gặp Vu Văn, Sở Ngọc hỏi thăm về người tên là Thương Hải, nhờ Vu Văn tìm và tiến cử nàng với hắn.
Một ngày trước khi về thành Kiến Khang, nàng và Vu Văn chia tay, hẹn ba ngày sau sẽ gặp lại để cùng đến gặp Thương Hải.
Sở Ngọc vẫn giữ tín vật của Dung Chỉ bên người. Nàng quyết định không đưa tín vật ra cho Vu Văn biết, nhưng vẫn tìm cách gặp Thương Hải, như vậy cũng không tính là làm trái điều Dung Chỉ dặn dò.
Trước khi đi, Sở Ngọc giao nội phủ cho Hoàn Viễn quản lý, cũng để lại một phong thư nhờ hắn chuyển cho Lưu Tử Nghiệp.
Bức thư bày tỏ mong muốn Lưu Tử Nghiệp sai người tìm tung tích toán cướp và Dung Chỉ, nhưng không phải là quân đội. Bởi vì quân đội với quy mô lớn sẽ đánh động bọn cướp, mà Tôn Lập có thể cho rằng quân đội do Dung Chỉ đưa tới, sẽ gây bất lợi cho Dung Chỉ.
“Người phân theo nhóm, vật họp theo loài”. Không biết vị có tên Thương Hải kia là người thế nào, nhưng có thể được Dung Chỉ trịnh trọng phó thác thì chắc hẳn không phải là người tầm thường.
Trừ lần đó ra, Sở Ngọc chưa từng có biểu lộ với bất kỳ người nào về vấn đề này.
Lưu Tang đã đứng đợi sẵn sàng bên cạnh xe ngựa trước cổng phủ. Cậu bé giắt đoản kiếm bên hông, trên lưng còn đeo cung và một túi tên, với dáng vẻ lên đường đánh giặc.
Mà bên cạnh Lưu Tang còn một người nằm ngoài dự kiến, da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh, tay cầm một cây thương sắt khá dài.
Dưới trời sao lấp lánh, bên cạnh xe ngựa sang trọng, tổ hợp này nhìn thế nào cũng kỳ quặc!
Sở Ngọc nhìn hai người cảm thấy thật bất lực, méo mặt một lúc rồi mới cố nén cười cất tiếng: “Các ngươi đang làm gì vậy? Không phải ta chuẩn bị đi đánh nhau!”
Lưu Tang bặm môi, khuôn mặt non nớt thể hiện vẻ nghiêm trang: “Chúng ta muốn bảo vệ công chúa, không để công chúa lại gặp nguy hiểm, đúng không, Tiểu Hắc?” Nói xong, cậu vỗ vai A Man – lúc này cũng phối hợp gật đầu một cách nghiêm túc.
Sở Ngọc rốt cuộc phì cười gật đầu, bước tới: “Tất cả lên xe đi!” Cũng may xe ngựa đủ rộng, nếu không lại phải thêm một chiếc xe khác.
Nàng vừa mới trở về, lại chỉ mang theo vài người gọn nhẹ đi suốt đêm, nếu Lưu Tử Nghiệp biết được chắc chắn sẽ không cho phép. Đến lúc đó, hoặc là hắn giữ chặt nàng ở nhà, hoặc là phái quân đội đi theo bảo vệ rầm rộ, e rằng sẽ chậm trễ hỏng việc.
Vì vậy Sở Ngọc quyết định “tiền trảm hậu tấu”, có thể Lưu Tử Nghiệp sẽ tức giận, nhưng đợi lúc trở về nàng nói ngọt với hắn vài câu thì chắc là “sau cơn mưa trời lại sáng”.
Trong khoang xe có bốn người: Hoa Thác, A Man, Lưu Tang và Sở Ngọc. Như thường lệ, Việt Tiệp Phi đảm nhận việc phu xe, thêm một hộ vệ thạo đường ngồi phía trước. Trời đêm lấp lánh sao nhưng không có trăng. Thừa dịp tối trời, xe ngựa ra khỏi thành.
***
Ngày tiếp theo.
Lưu Tử Nghiệp nắm chặt phong thư mà Hoàn Viễn vừa đưa lên, chỉ muốn vò nát. Nhưng nghĩ lại, hắn chậm rãi mở ra, ngón tay vuốt những nếp nhăn xuống.
Cầm bức thư, hắn sai thái giám Hoa Nguyện Nhi bên cạnh: “Gọi Phấn Đại đến đây!”
Phấn Đại bị triệu tới, trong lòng thấp thỏm bất an. Nhìn Lưu Tử Nghiệp đang vuốt ve bức thư, nàng thấy kỳ lạ nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cẩn thận dè dặt tiến lên hành lễ. Hôm nay hoàng đế không hề có vẻ tức giận, trông rất bình thản.
Nhưng nàng vừa tiến đến, liền nghe thấy Lưu Tử Nghiệp tùy ý cất tiếng: “Hoa Nguyện Nhi, thay ta vả miệng!”
Lưu Tử Nghiệp chậm rãi vuốt phẳng bức thư, bên tai nghe thấy từng tiếng tát nặng nề, nỗi tức giận trong lòng dần dần lắng xuống. Cho đến lúc hắn bảo ngừng lại, hai gò má Phấn Đại đã sưng lên đỏ rực như hai chiếc bánh bao.
Gấp phong thư rồi cất kỹ, Lưu Tử Nghiệp phất phất tay, cho Phấn Đại lui ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hắn không để ý, trong ánh mắt nhòe nhoẹt nước của nàng, chợt lóe lên vẻ tuyệt vọng đầy oán hận.
Ban đêm, lúc Lưu Tử Nghiệp đang ngủ, có cung nhân bẩm báo, Phấn Đại đã thắt cổ tự sát trong phòng.
***
Hôm nay sau khi bị đánh, Phấn Đại tự giam mình trong phòng, không cho cung nữ vào hầu hạ. Đến lúc sẩm tối, cung nữ mang cơm đẩy cửa vào thì thấy Phấn Đại đã treo mình lơ lửng giữa phòng. Thân hình nhỏ nhắn chỉ mặc y phục mỏng manh, toàn thân cứng ngắc không cứu được nữa.
Nghe chuyện, Lưu Tử Nghiệp biến sắc, một hồi lâu sau mới nặn trong kẽ răng được mấy chữ: “Có bao nhiêu cung nữ biết chuyện?” Giết hết!
Phong tỏa tin tức triệt để!
Tuyệt đối không để tin Phấn Đại chết truyền đến tai a tỷ!
***
Trong cung, Lưu Tử Nghiệp bị tin Phấn Đại chết làm cho chấn động, không ngủ ngon giấc. Còn nhóm Sở Ngọc, đi suốt đêm và thêm một ngày đường thì đến một thị trấn, bèn tạm nghỉ trong một tửu quán.
Sở Ngọc mới đi đường xa trở về, không được nghỉ ngơi lại lập tức ra đi, đến lúc sẩm tối thì quá mệt mỏi. Vào phòng nghỉ, nàng liền ngủ lịm không biết gì, mà ở phòng bên cạnh, Lưu Tang và A Man cũng ngủ say sưa như vậy.
Nhưng ở gian phòng cách xa Sở Ngọc nhất, Hoa Thác vẫn ngồi lẳng lặng bên cửa sổ. Đợi đến canh ba, hắn đeo trường kiếm bên người, nhảy vọt ra khỏi cửa sổ.
Lúc chạm đất, y phục Hoa Thác như cánh bướm đỏ rực đậu xuống, nhưng bị che khuất bởi màn đêm. Hắn chạy khoảng mười dặm, đến một gò đất thì dừng lại.
Người hắn cần gặp đang đứng trên gò đất, chắp tay sau lưng, trông dáng vẻ khá quen mắt.
Hít hơi mấy lần, Hoa Thác đến trước mặt người đó.
Người đó mặc áo đen, hơn nửa mặt khuất trong bóng tối. Thấy Hoa Thác, người kia không vòng vo dài dòng mà hỏi thẳng: “Ngươi nhất định cần gặp ta, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng? Ngươi nên biết, ta ở trong cung ra ngoài không dễ dàng gì, lại phải đuổi theo xe ngựa các ngươi, có chuyện gì mà khẩn cấp vậy?”
Hoa Thác thở dốc một hơi, rồi tóm tắt lại những gì Sở Ngọc đã kể: “Trước mắt chỉ sợ Dung Chỉ không ổn! Ta hi vọng ngươi điều vài người tìm cách cứu Dung Chỉ thoát hiểm…”
Hắn còn chưa nói dứt, người kia liền chặn lời: “Không thể! Những người mà ta có thể sai khiến, đều có nhiệm vụ riêng do công tử giao phó. Không thể có mảy may sơ sẩy, tránh làm hỏng việc của công tử!”
Hoa Thác nôn nóng phản bác: “Nhưng tính mạng của Dung Chỉ là quan trọng nhất! Chúng ta làm hết thảy, không phải là vì điều đó sao? Nếu Dung Chỉ chết thì tất cả những thứ khác còn có nghĩa lý gì?”
Người kia trầm mặc rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “So với ngươi, ta tin tưởng ở công tử hơn!”
Cho đến lúc gần sáng, Hoa Thác mới quay trở lại phòng, nằm được một lát thì bị Sở Ngọc sai người gọi lên đường.
Đi thêm nửa ngày, đến một thôn trang trồng rất nhiều dâu, Sở Ngọc mới gặp lại Vu Văn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phượng Tù Hoàng
Thiên Y Hữu Phong
Phượng Tù Hoàng - Thiên Y Hữu Phong
https://isach.info/story.php?story=phuong_tu_hoang__thien_y_huu_phong