Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giang Hồ Nghĩa Hiệp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 168: Thuyền Đẹp
T
ình hình ở Lâm Ấp Phố đến nửa đêm đã yên đi rất nhiều, chỉ có mấy toán quan binh di tuần ở phía tây. Còn Ở phía đông ngày thường nhộn nhịp thâu đêm, đèn treo đỏ dọc hai bên đường, các tiểu điếm, lầu cát vang rộn tiếng kèn nhạc vui vẻ thì lúc này lặng im đi rất nhiều. Xem chừng cảnh tịch trước mắt khó nhận ra được vẻ sầm uất, giàu có bật nhất Chiêm Thành.
Quan binh lần này tập trung cả ở bến cảng, tình hình vô cùng nghiêm ngặt.
Ba người Lê, Cao, Trúc đến bến cảng thì đi bộ dọc con sông tìm một con thuyền thuận mắt để đi nhờ. Nào ngờ suốt nửa canh giờ cũng chỉ thấy mấy chiếc thuyền nhỏ, còn thuyền lớn đều đậu ở giữa sông hết cả rồi.
Nhìn từ xa thấy một đội kỵ mã đèn đuốc sáng rực, cờ trướng tung bay phấp phới xem ra ở đó có nhân vật phẩm chức không nhỏ. Cả ba chạy đến gần xem thì nhìn thấy rõ ngay người ngồi trên một con ngựa đen đứng đầu là La Khải, hai bên là mấy trăm tùy tùng, quan tướng, dáng vẻ oai phong lẩm lẩm liệt liệt.
Lê Hiểu Bình nhìn chằm chằm về phía đó, vẻ mặt có chút biến sắc, Cao Bát thấy vậy liền hỏi “Đệ sao vậy?”
“Chẳng phải đó là con Truy Long Bích của đệ hay sao!” Lê Hiểu Bình trỏ tay con ngựa La Khãi đang ngồi vẻ mặt mấy phần bực bội.
Cao Bát đưa mắt nhìn kỹ gật đầu nói “Đúng là nó rồi.”
Lê Hiểu Bình định thần sải bước đi về phía đó, thì Cao Bát liền chạy theo ngăn lại hỏi “Đệ định làm gì vậy?”
“Đệ tới đòi lại con ngựa Truy Long Bích, rõ ràng là ngựa của đệ mà.”
Cao Bát nghe gã nói như không thì nheo mày nói “Đệ ngốc thật! Chuyện đó tính sau đi. Lúc này ta tìm cách lên một con thuyền lớn quay về Đại Việt mới là thượng sách hơn cả.”
Lê Hiểu Bình tặc lưỡi nói ‘Nhưng đó là ngựa của đệ, đệ…!”
Vừa lúc Trúc Mỹ Nữ bước tới cạnh gã thở dài một tiếng nói “Tên La Khải đó tính khí tự cao tự đại, bản chất xấu xa lòng dạ khó dò. Đệ làm sao có thể lấy lại được ngựa kia chứ, chúng ta đừng dây chuyện với hắn mới phải.”
Cao Bát nghe nàng nói ít nhiều cũng hiểu được lòng dạ nàng lúc này, liền gật đầu nói “Trúc cô nương nói đúng lắm. Lê đệ, lúc này chưa phải lúc đâu. Bên cạnh hắn có rất nhiều quan binh, nhỡ xảy ra chuyện chúng ta cũng khó lòng mà thoát khỏi đây được chứ đừng nói là quay về Đại Việt. Con ngựa đó ta nhất quyết sẽ lấy lại giúp đệ chỉ là lúc này…”
“Chỉ là…!”Lê Hiểu Bình thở dài khi hai người Cao, Trúc cùng lúc kéo tay gã đi. Mắt gã vẫn không sao rời ra khỏi phía con Truy Long Bích cho được. Con ngựa phía xa như cảm giác ra chuyện gì đó hý vang lên mấy tiếng kích động. La Khải vẻ mặt đắc ý chợt thấy ngựa hý vang thì tái sẩm mặt mày quát lớn “Chuyện gì vậy!”
Cả ba phát hoảng khi thấy con ngựa đưa mắt nhìn về phía mình, liền tản lờ đi mau “Không xong rồi, xuýt chút nữa là bị lộ rồi!” Cao Bát la hoảng kéo cả hai đi mau về phía bến cảng tránh càng xa con ngựa càng tốt.
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Nó là con ngựa rất thông mình hẳn là đã nhận ra đệ rồi thì phải. Hừm, chỉ là đệ không nỡ bỏ nó lại để người khác cưỡi mà thôi.”
Cao Bát bật cười dài nói “Ta không biết Lê Quý Lý có ý gì khi tặng con ngựa quý đó cho đệ, thật bên trong ta rất lấy làm khó hiểu lắm.”
Lê Hiểu Bình nghe Cao Bát nói vậy có ý không vui nhưng nghĩ cũng không sai nói “Đúng là như vậy đó, đệ cũng mấy lần nghĩ như vậy mà chẳng biết nguyên cớ bên trong. Rõ ràng con Truy Long Bích là ngựa quý hiếm có!”
“Lần trước ta nghe Võ Danh nói đến chuyện lão Lê Quý Lý ban ngựa cho đệ ta rất lấy làm khó hiểu, hẳn bên trong phải có nguyên do gì đó mới phải. Lê Quý Ly trước giờ là người đa nghi, hành sự chu toàn, gặp đệ lần đầu tiên đã ban ngựa quý thế mới khó hiểu.” Cao Bát vừa nói vừa gãi đầu gãi tai cũng đành chịu không sao nghĩ ra nguyên nhân bên trong. Lê Hiểu Bình thì càng không hiểu gì, nhưng tự nhiên thấy ngựa quý bị người khác lấy mất không khỏi khó chịu tấm tức trong lòng.
Cả ba đang nói chuyện thì nghe phía xa mấy tên quan binh quát lớn nói “Trên thuyền thiếu mấy người, ngươi mau đi tìm thêm người đi.”
Cả ba nhìn thấy phía trước là một con thuyền lớn, cờ xí ngợp trời, còn có cả hỏa pháo hai bên mạn tàu thì không khỏi mừng rỡ. Ba người đảo mắt nhìn lên lầu thuyền thì tên tổng binh đứng trên cầu ván trỏ ba người hỏi “Ba tên kia!”
Cao Bát bật cười nói “Đại nhân không biết gọi chúng tôi có chuyện gì?”
Hắn nhìn kỹ ba người phì một tiếng nói “Các ngươi thuộc binh đội nào mà tới đây ngó nghiên, nhìn gì?”
Cao Bát nghe hắn hỏi đâm luống cuống chẳng biết trả lời làm sao cho phải, thì tên lính vừa rồi chạy đi quay lại nói lớn “Thưa đại nhân, binh lính lúc này đã tập hợp cả bên kia theo lệnh của tướng quân không có ai là rảnh rang.”
Tên tổng binh nhìn ba người Lê, Cao, Trúc nói “Các ngươi mau lên thuyền cho ta.”
Cao Bát gãi đầu gãi tai nói “Bọn chúng tôi là bộ binh không rành di thủy.”
Hắn nghe nói vậy sẩm mắt quát “Ta nói các ngươi còn cải à! Ta cần người điều thuyền, làm việc tốt thì không sợ thiếu ngân lượng tiêu đâu, lên đi!”
Cả ba vờ lưỡng lự một lúc mới đi lên thuyền. Tên tổng binh cho tên lính gọi hết người còn đứng gần đó lên thuyền, liền cho người kéo cầu ván, dây neo thuyên lên. Cả bọn liền lúc xúm nhau kéo buồm, một số xuống khoang thuyền điều khiển chèo, hướng mũi thuyền ra giữa dòng.
Ba người Lê, Cao, Trúc xuống khoang thuyền lái chèo được nữa canh giờ thì nghe gọi bên ngoài đã có gió mới được nghĩ ngơi. Đám quân binh liền lúc mắng rủa mấy câu “Đồ khốn kiếp, bắt chúng ta lái thuyền, có phải là hầu nô của bọn người Ăngkor đó đâu chứ.”
‘Đúng đó!”
Một tên bước vào suỵt một tiếng nói “Các ngươi không muốn chết hay sao, đã vào đây rồi thì chỉ có tuân lệnh hoặc chết mà thôi. Đừng có nhiều lời, chết hết cả bây giờ.”
Ba người Lê, Cao, Trúc lúc này mới tá hỏa hiểu ra đám quân binh trên thuyền đều là người bị bức ép làm việc, không khỏi thở dài ngao ngán. Ba người mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi lên khoang trên hóng mát, thấy đám quan binh ở đây đều cởi trần cả. Trúc My Nữ không khỏi đỏ mặt xấu hổ, Cao Bát thấy vậy đưa nàng qua một ngăn khác thì nghe nói thuyền đang hướng lên thượng nguồn sông truy đuổi tàn dư đám áo đen đã bắt kịp. Tên tổng bình xuống khoang thuyền bắt mọi người chuẩn bị gươm giáo đợi lệnh. Thấy tên tổng bình vừa đi rồi thì lầm bầm nói “Chúng ta làm sao phải bán mạng cho họ được.”
“Nghe nói bên cạnh còn có rất nhiều thuyền của quân triều đình, ta lựa cơ hội mà qua đó thoát cái ách khốn khổ này mới được.”
“Trốn thôi!”
Lê Hiểu Bình chạy đến cạnh Cao Bát, Trúc My Nữ thở dài một tiếng “Quái lạ, trên thuyền rõ là họ muốn trốn đi cả!”
Cao Bát thở dài ngao ngán nói “Hẳn trên thuyền đều là người xấu xa, nên họ mới không hài lòng như vậy, lở chúng mà trốn hết chẳng phải chúng ta khổ lây hay sao. Để ta lên đó xem sao, nếu không xong chúng ta cũng tìm cách mà trốn thôi.”
Lê Hiểu Bình gật đầu nói “Không biết lại có chuyện gì nữa đây.”
Chợt phía trên mấy tên lính chạy xuống nói “Mẹ nó, chỉ là ba lão già thôi không đánh đấm gì cả. Chúng ta khổ to rồi.”
Đám quân binh nấp dưới khoang thuyền nghe vậy thì thở dài khổ sở, vứt hết gươm giáo vào một góc lại chụm đầu vào nhau nói chuyện.
Cả ba người Lê, Cao, Trúc bò lên khoang thuyền nhìn vào trong lâu thuyền thấy đứng quanh đều là người trong giang hồ, nhìn rất quen mắt, chợt thấy gần đó hai lão trọc đầu đứng ở mạn thuyền chỉ trỏ về phía trước. Rõ ràng hai người đó ba người đều biết mặt thì hú một tiếng nói “Chẳng phải là người của phiệt trấn Bạch Long hay sao!”
Cả ba người lại quay xuống khoang dưới, vẻ mặt Cao Bát thất sắc, Lê Hiểu Bình thấy vậy liền hỏi “Đại ca không sao cả chứ?”
“Lúc này thì không sao, nhưng về sau ắt sẽ phiền to.” Cao Bát thở dài nói.
Trúc My Nữ liền nói “Tiểu nữ cò nhớ họ, chẳng phải lần trước ở Hương Lâu Cát công tử đã một lần…!”
Cao Bát đưa tay lên miệng suỵt một tiếng nói “Chuyện này nên nói khẽ mà thôi, lỡ họ nhận ra ta thì thật khó nói lắm.”
Lê Hiểu Bình thấy vẻ mặt y có chút biến động thì lại hỏi “Đại ca lo chuyện gì hay sao?”
“Ta lần trước chẳng may bị họ cho uống phải Thảo Ngũ Độc cứ ba mươi ngày lại phải uống thuốc một lần mới dữ được tính mạng. May là lần đó ta bị nhốt ở thất ngục, công chúa Lệ Qua đã đưa cho ta đủ thuốc dùng trong nửa năm, hiện tại thì không nguy hại gì nhưng về sau ắt khó mà thoát khỏi quỵ lụy họ.”
Lê Hiểu Bình cùng Trúc My Nữ nghe vậy thì thất kinh nói “Họ muốn gì ở đại ca chứ!”
Cao Bát lắc đầu “Ta làm sao biết được, người của Bạch Long hành sự rất mờ ám, không chừng chính họ và người của Nam Lĩnh Hội lại dính dáng đến chuyện ở Lâm Ấp Phố. Ta ít nhiều đã biết được chuyện này, chỉ là…hừm.” Nói rồi kéo hai người đi xuống khoang dưới cùng, chớ để người của phiệt trấn Bạch Long nhìn ra. Đi thẳng vào khoang bếp dùng ít nhọ nồi xoa lên mặt thì mới an tâm đi ra ngoài. Chợt nghe phía trên khoang thứ hai một giọng nói lớn “Phía trước không có đại địch gì cả, nên thuyền sẽ xuôi dòng ra biển lên phương bắc”
Đám quân binh đứng ở khoang thứ hai nghe vậy đều bất nhẫn than thở, Cao Bát chạy đến hỏi đã có chuyện gì xảy ra phía trên thì tên mới nói thở dài ngao ngán đáp “Lần này thì khổ rồi! Hẳn ba người là người mới lên thuyền lúc chạng vạng sáng này, xem chừng mấy ngày nữa sẽ rõ hết cả thôi.”
Cao Bát nghe vậy chẳng hiểu ra làm sao nói “Vị đại ca này nói vậy là sao, chúng tôi đây thì có tội gì!”
“Tên lính lắc đầu nói “Có tội thì ngục tù, còn chúng ta thì tệ hơn là bị ngục tù, thậm chí còn bị mất mạng nữa đó. Lúc đó ngươi sẽ biết thôi!”
Đám quân binh ồ lên nói “Đám người trên thuyền này tính khí tàn độc, mọi việc đều bắt chúng ta làm cật lực, đã không dưới mười mấy người chết, hôm qua khốn nạn thay có mấy người bỏ trốn bị bắt được đều đem ra giết hết, bọn ta có dám đào tẩu đâu, vừa rồi còn nghe sắp có đánh nhau tưởng lấy đó lựa thời cơ mà trốn qua thuyền khác, hừm…khổ cả rồi!”
Cao Bát gật gật đầu nói “Bên trong lâu thuyền đó hẳn là công chúa Ăngkor phải không?’
Mấy tên lính gật đầu nói “Chỉ là nghe vậy chứ chúng ta có tới gần đó mà nhìn thấy đâu, ta nghe vị công chúa đó là đại mỹ nhân thiên hạ, rất xinh đẹp.”
Cả bọn đang bàn tán chợt nghe một giọng nói lớn át đến “Các ngươi đang nói chuyện gì đó!” Cả bọn nghe thấy đều thất kinh tránh cả qua một bên. Ba người đưa mắt nhìn lên thấy đó là Thích Đạt Lâm thì cúi gầm mặt xuống không dám ngước lên nhìn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giang Hồ Nghĩa Hiệp
Lê Thanh Lâm
Giang Hồ Nghĩa Hiệp - Lê Thanh Lâm
https://isach.info/story.php?story=giang_ho_nghia_hiep__le_thanh_lam