Chương 154: Tiêu Phàm Ra Tù
hái tử điện hạ, sau khi ta chết nhất định sẽ phù hộ ngươi phát tài...
Trong ngục, Tiêu Phàm hai mắt vô thần nhìn Chu Doãn Văn, vô lực nói.
Chu Doãn Văn hít một hơi khí lạnh, cùng Tào Nghị nhất trí lui về phía sau một bước, hai người vẻ mặt rất là kinh hãi.
Tiêu Phàm u u than thở:
- Quên đi, ngươi khi đó là Hoàng đế, phỏng chừng không thể nào có hứng thú với việc phát tài... Ngươi hay là đốt nhiều tiền giấy hơn để cho ta ở dưới đó phát tài đi...
- Quả nhiên điên rồi...
Chu Doãn Văn kinh hãi nhìn Tào Nghị, sau đó rất trịnh trọng hạ kết luận.
Chu Doãn Văn hai mắt đăm đăm, hơi giật mình nhìn chằm chằm Tiêu Phàm rất lâu, đột nhiên giật mình, đột ngột nhào xuống trước mặt Tiêu Phàm, ra sức nắm tay hắn, nức nở nói:
- Tiêu thị độc, ngươi làm sao vậy? Ngươi thật sự điên rồi sao?
- Nói bậy! Ta điên chỗ nào? Vô luận là dương thế hay là âm phủ, một người muốn phát tài là một chuyện rất bình thường, sao có thể nói là điên?
Tiêu Phàm trừng mắt nhìn hắn.
Doãn Văn chép chép miệng, suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu nói với Tào Nghị:
- Một người muốn phát tài, quả thật cũng không tính là điên a...
Tào Nghị gật đầu nói:
- Quả thật không tính là điên...
Hai người vừa buông lỏng, Tiêu Phàm liền nói tiếp:
- Thái tôn điện hạ, nhanh khiến đám Thanh Lưu đại thần đàn hặc ta đi, chậm nữa là ta sẽ mất mạng a...
Hai người trầm mặc:......
Chu Doãn Văn vẻ mặt cầu xin nhìn Tiêu Phàm, trong mắt tràn ngập bi thương:
- Tiêu thị độc, ngươi thực điên rồi.
- Ngươi mới điên rồi đấy!
Tiêu Phàm buồn cười nói:
- Các đại thần không tố ta, ta khẳng định chỉ còn đường chết...
- Ngươi đã như vậy mà còn bị các đại thần đàn hặc thì ngươi nhất định phải chết...
- Bọn họ nếu không đàn hặc ta, ta mới chết chắc rồi đấy...
Chu Doãn Văn mắt rưng rưng, bi thương nói:
- Tiêu thị độc, ngươi quả thực bị nhốt lâu quá nên đầu óc choáng váng rồi... Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra!
Tiêu Phàm ngẩn người, tiếp theo thở dài, ngẩng đầu nhìn vách tường nhà tù hôn ám, vẻ mặt thâm trầm ngưng trọng, u u nói:
- Cứu ta ra ngoài thì sao? Thế giới bên ngoài cũng chỉ là một nhà giam lớn hơn một chút. Ánh sáng của sinh mệnh sáng lạn như pháo hoa, cũng ngắn ngủi như đốm lửa, nhân sinh trăm năm qua nhanh trong chớp mắt, sống có gì vui, chết có gì đáng sợ, chúng ta chung quy cũng chỉ là người khách qua đường vội vàng trong dòng lịch sử...
Chu Doãn Văn rốt cục rơi lệ đầy mặt:
- Tiêu thị độc, không nghĩ tới ngươi nguy trong sớm tối lại tìm hiểu rõ nhân sinh, bình tĩnh đối mặt với tử vong, bi tráng làm sao...
Đang nói mạch lạc, Tiêu Phàm thâm trầm biến sắc, vội vàng đáng thương hề hề cười bồi nói:
- Ai, thái tôn điện hạ, vừa mới ta chỉ là tức cảnh sinh tình, ra vẻ ngưng trọng cho bầu không khí thêm chút bi tráng thôi. Ngươi tuyệt đối đừng cho là thật, cứu ta là nhất định phải cứu, việc này nên tính toán sớm...
Chu Doãn Văn cùng Tào Nghị lại sửng sốt, thật lâu không nói gì.
Thật lâu sau, Chu Doãn Văn thở thật dài:
-... Ta đột nhiên cảm thấy, hoàng tổ phụ muốn giết ngươi, có lẽ thực đúng vậy.
Tào Nghị cũng đồng ý:
- Ta cũng cho rằng là như vậy.
.........
.........
- Vì sao nhất định phải khiến các Thanh Lưu đại thần đàn hặc ngươi?
Chu Doãn Văn rất đứng đắn hỏi. Tiêu Phàm cúi đầu, trên mặt lộ vẻ không ai có thể nhìn thấu:
- Trí chi tử địa mà sinh, phong hào quận chúa của Họa Mi không cứu được ta, chỉ có các đại thần hạch tội tấu chương, mới có thể khiến bệ ha tha cho ta một mạng...
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, rốt cục có chút lĩnh ngộ mơ hồ.
- Có lẽ... Ngươi đúng.
Tào Nghị là một người thô lỗ không quá bạch chính trị sâu cạn chốn triều đình, nghe vậy vội la lên:
- Đến cùng có ý gì nha? Các đại thần hạch tội ngươi rõ ràng chính là đổ dầu vào lửa, vì sao lại tạo thành sinh cơ cho ngươi?
Tiêu Phàm cười nói:
- Tào đại ca, việc này không thể nói rõ trong chốc lát, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, thành công chọc cơn tức của các đại thần xả ra là ta có thể nghênh ngang rời ngục.
Tào Nghị suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu rõ, chỉ phải khổ não thở dài, nói:
- Được rồi, ta sẽ làm theo lời ngươi nói, dù sao Tào mỗ cũng có chút sở trường trêu chọc người khác nổi trận lôi đình.
Chu Doãn Văn nghe vậy có chút hưng phấn nóng lòng muốn thử, gấp không thể chờ nói:
- Ta thì sao?
Tiêu Phàm ha ha cười, đang định nói gì thì thấy Chu Doãn Văn dáng người đơn bạc, khuôn mặt non nớt, bộ dạng nhu nhược đáng thương, vẻ mặt tươi cười của Tiêu Phàm tức khắc đọng lại.
Đầu không thể ngẩng, vai không thể gánh, thân phân thái tôn tôn quý nhưng lại bị gia gia mình áp chế gắt gao, một chút quyền lợi cũng không có, hắn có khả năng giúp gì mình?
Vỗ vỗ vai Chu Doãn Văn, Tiêu Phàm ngữ khí trầm trọng nói:
- Thái tôn điện hạ, ngươi cứ... Hảo hảo sống tiếp đi.
Chu Doãn Văn lã chã chực khóc: "......"
Tiêu Phàm nhìn thấy không đành lòng, đành phải nói:
- Nếu không thì như vầy, ngươi cứ duy trì biểu tình hiện tại, sau đó tới thời khắc mấu chốt đến trước hoàng tổ phụ ngươi khóc lóc, cái này tính là giúp ta đi...
Chu Doãn Văn nín khóc mỉm cười.
.........
- Đồ trẻ con, vọng tưởng đồng thời cưới hai cháu gái trẫm, quả thực không biết trời cao đất rộng!
Trong Vũ Anh điện, Chu Nguyên Chương nhìn vào thân ảnh Chu Lệ chậm rãi rời khỏi cửa điện, sắc mặt hắn trở nên tái mét.
Tiêu Phàm lúc này không giết đi, tương lai không biết hắn sẽ gây họa cho hoàng thất Đại Minh thế nào?
Nếu gả hai cháu gái cho hắn, đường đường Thiên gia há chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ? Trẫm tình nguyện phụ hai cháu gái cũng phải bảo toàn thanh danh Thiên gia.
Người này nhất định phải giết!
Một cỗ khí thế sắc bén từ lồng ngực Chu Nguyên Chương lan tràn, tràn ngập.
- Truyền chỉ, trưa ngày mai áp giải Tiêu Phàm ra chợ, bêu đầu thị chúng!
......
Cùng lúc đó, phủ Xuân Phường giảng độc quan Hoàng Trừng.
Lúc mình đêm khuya, mọi âm thanh câu tĩnh, canh tuần cái mõ tiếng một lần lại một lần, xa xa quanh quẩn tại phủ ngoại.
Nội đường Hoàng phủ ánh nến trắng rực sáng màn đêm, trung tâm là mấy chục người trẫm tĩnh ngồi trầm mặc không nói.
Rất lâu, Hoàng Quan đứng lên, nhìn sắc trời bên ngoài, vẻ mặt có chút sầu lo nói:
- Hoàng đại nhân, trong cung Nhi Niếp công công truyền lời ra, chiều hôm nay, Tứ hoàng tử Yến Vương vào cung yết kiến bệ hạ, nói hắn có quan hệ với vợ cả Tiêu Phàm, chuyện này có thể khiến điều gì ngoài ý muốn xảy ra không?
Hoàng Trừng mí mắt khép nửa, bất động giống như đang ngủ.
Lễ bộ thị lang Trần Địch đang ngồi, nghe vậy nhíu mày nói:
- Vợ cả Tiêu Phàm là ai? Cùng Yến Vương có quan hệ như thế nào?
Hoàng Quan lắc đầu, nói:
- Nhi Niếp công công truyền lời rất vội vàng, ta cũng không có nghe rõ lắm, chỉ biết mơ hồ có quan hệ với quận chúa, giống như vợ cả Tiêu Phàm cùng Yến Vương quan hệ rất sâu, là quận chúa gì đó
Trần Địch hỏi:
- Vợ cả hắn bao nhiêu tuổi rồi?
- Tầm mười hai mười ba tuổi đi.
Trần Địch nhắm mắt suy tư, thật lâu, hắn mở mắt ra, trầm giọng nói:
- Lão phu nhớ rõ mười hai mười ba năm trước, Yến Vương từ ở Bắc Bình sinh một ấu nữ, bệ hạ lúc ấy sắc phong nàng là Thường Ninh quận chúa, mệnh ta Lễ bộ tạo sách với hoàng phổ, sau đó Yến Vương lại thượng biểu xưng Thường Ninh quận chúa chết sớm, nay lại đột nhiên nhảy ra một quận chúa là sao?
Hoàng Quan nghe vậy nheo mắt, vẻ mặt nổi lên vài phần lo lắng:
- Sao có chuyện ly kỳ vậy, đã chết còn có thể sống lại?
Trần Địch mỉm cười:
- Chuyện Thiên gia ai có thể nói được rõ ràng. Từ xưa đến nay, hoàng cung đại nội phát sinh chuyện ly kỳ còn ít sao? Tỷ như nói năm đó con gái Yến Vương không phải mất sớm mà là mất tích, hiện tại tìm được không phải là lời giải thích hợp lý sao?
Hoàng Quan gương mặt co rút lại vài cái, nói:
- Nếu vợ cả Tiêu Phàm quả thực là quận chúa, vậy bệ hạ rất có khả năng thay đổi chủ ý, vì tôn nữ sẽ không giết Tiêu Phàm. Nguy rồi!
Hoàng trừng đã lâu không nói gì đột nhiên mở mắt ra, hắn vuốt râu khẽ cười nói:
- Thượng Tân nóng vội rồi, lão phu cho rằng ngươi lo lắng hoàn toàn dư thừa. Thiên tử cả đời sát phạt quả quyết, có khi nào vì tư tình mà bỏ quốc pháp với hoàng uy ra. Tiêu Phàm khi quân, phá hoại danh dự hoàng thất, cho dù vợ cả hắn là quận chúa cũng không cứu được hắn, tôn nữ và hoàng uy, bên nào nặng bên nào nhẹ lão phu tin rằng thiên tử sẽ phân biệt được.
Hoàng Quan lo lắng nói:
- Hoàng đại nhân, chúng ta... Không bằng phát động đồng nghiệp, đồng hướng thiên tử hạch tội Tiêu Phàm, khiến thiên tử thêm kiên định quyết tâm tru sát Tiêu Phàm. Nếu không vạn nhất thiên tử thay đổi chủ ý...
Hoàng Trừng vuốt râu ha ha cười, nụ cười rất trấn định, bộ dạng đã định liệu trước:
- Không cần không cần, chúng ta là thần tử hạch tội gian thần không thể quá mức thường xuyên, nếu không sẽ trêu chọc thiên tử phản cảm, lão phu dám khẳng định, Tiêu Phàm chết chắc rồi, mặc kệ quận chúa gì cũng cứu không được hắn, thiên tử không phải dễ dàng thay đổi chủ ý như vậy...
Lời còn chưa dứt, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến từng tiếng "phốc" nặng nề, sau đó là tiếng bọn hạ nhân Hoàng phủ kêu khóc thảm thiết.
Hoàng phủ khoảnh khắc trở nên huyên náo hỗn loạn, cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Hoàng Trừng vẫn đọng lại nụ cười tự tin giờ hoàn toàn co rụt lại.
Tiếng phốc phốc này rất quen thuộc.
Hoàng Quan cùng chung vẻ mặt, vén vạt quan bào lên vội vàng chạy ra, hét lớn:
- Xảy ra chuyện gì? Đêm hôm khuya khoắt, ai ồn ào?
Vừa dứt lời, chỉ thấy một khối lớn màu vàng từ trên trời giáng xuống đập vào mặt Hoàng Quan.
Phịch một tiếng trầm đục, Hoàng Quan kêu thảm một tiếng, ôm đầu nằm xuống.
Chúng đại thần tụ tập trong nội đường Hoàng phủ cả kinh, đồng loạt chạy qua ra xem Hoàng Quan. Chỉ thấy hắn đang ngoắc ngoải nằm trên sàn, thi thoảng rên hừ hừ vài tiếng, trên người bao phủ một lớp vàng vàng, dính dính, nhìn thấy đã muốn nôn. ( OH SIỆT!chuẩn shjt đấy)
Hoàng Trừng sắc mặt tức khắc trở nên tái mét, tức giận đến toàn thân run rẩy.
- Lại là shjt! Là ai? Đến tột cùng là ai làm vậy?
Hoàng Trừng lớn tiếng rống lên.
Bên ngoài nội đường vẫn vang lên từng tiếng phốc phốc trầm đục. Bọn hạ nhân Hoàng phủ như chim sợ cành cong hoảng sợ bỏ chạy, bên trong phủ một mảnh hỗn loạn. Hoàng Trừng tức đến hộc máu bước vội vào nội đường, ngửa mặt lên trời rống to:
- Tiểu nhân phương nào ám toán lão phu? Có bản lĩnh đứng ra liều mạng với lão phu! Hỗn trướng dám khi dễ lão phu.... Phốc! A!!!!!!!!!!!!!!!
Hoàng Trừng cũng trúng chiêu...
Bên ngoài tường, một giọng nói hào hùng rộ vang tiếng cười:
- Lão già họ Hoàng kia, Tiêu Phàm đã sắp bị trảm, hắn nói lâm chung có chuyện cuối cùng chết không nhắm mắt, mỗ bèn đưa chút lễ mọn đến Hoàng phủ, như vậy hắn xuống cửu tuyền cũng mỉm cười... Lễ mọn đã đưa đến, mỗ cáo từ! Ha ha...
Tiếng cười xa dần, vật rơi vào phủ như mạn thiên hoa vũ cũng ngừng lại.
Cửa nội đường, Hoàng Trừng tức giận sắp ngất đi, mấy tên hạ nhân thấy thế không ổn vội vàng chạy lên đỡ lấy hắn.
Giống như Hoàng Quan, mặt mũi, toàn thân Hoàng Trừng dính đầy thứ khiến người ta ghê tởm, bộ dạng rất chật vật.
Trần Địch tiến lên trước, hoảng sợ nói:
- Hoàng đại nhân, ngươi không sao chứ?
Hoàng Trừng toàn thân run rẩy, ánh mắt già nua đục ngầu che kín tơ máu đầy cừu hận, cắn răng hét lớn:
- Tiêu Phàm! Tiêu Phàm! Ngươi hỗn trướng vương bát đản! Sắp chết ngươi cũng không buông tha lão phu! Lão phu nếu cho ngươi chết thống khoái, ta sẽ xin lỗi ngươi!
Mạnh mẽ quay đầu, Hoàng Trừng nhìn Hoàng Quan đã được đỡ ngồi lên ghế rên rỉ âm trầm nói:
- Thượng Tân, ngươi thu thập một chút, đi liên lạc Thanh Lưu đồng nghiệp trong triều. Hai canh giờ sau, chúng ta vào cung yết kiến bệ hạ, nhất định phải hết lòng thỉnh bệ hạ đem quốc phú gian thần Tiêu Phàm này thiên đao vạn quả! Ngàn đao vạn đừng!"
Thiên tử hạ chiếu trưa mai trảm Tiêu Phàm, đạo ý chỉ này rất nhanh liền truyền tới Chiêu Nhân cung.
Giang Đô quận chúa đột ngột đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch.
Hoàng tổ phụ thật muốn giết Tiêu Phàm. Hắn... Sao có thể vô tình như thế!
Sắc mặt tuyệt vọng dần che kín khuôn mặt xinh đẹp của quận chúa.
Thôi, hoàng uy hiển hách trước mặt, hết thảy nhi nữ tình trường đều là hoa trong gương, trăng trong nước, Tiêu Phàm, ngươi chờ ta, ta sẽ xuống dưới cùng ngươi...
Quận chúa mất hết can đảm, nâng bàn tay lên, một cái trâm phượng sắc bén lặng yên hướng về phía tim, quyết tuyệt, vô hối, nước mắt trong suốt tràn ra một đóa huyết hoa đỏ tươi...
Trong Vũ Anh điện.
Bùm!
Chu Doãn Văn hướng Chu Nguyên Chương quỳ xuống, rơi lệ đầy mặt cầu xin nói:
- Hoàng tổ phụ, cầu người nhìn mặt tôn nhi, bỏ qua cho Tiêu Phàm một mạng đi, hắn là bằng hữu duy nhất kiếp này của tôn nhi, ngài nếu giết hắn, Tôn nhi cũng không muốn...
- Hỗn trướng! Ngươi là quân chủ Đại Minh tương lai, sao dám xem thường sinh tử. Đế vương nếu không thể lãnh khốc tuyệt tình, tương lai sao giữ được ngôi vị hoàng đế, giang sơn của ngươi.
Chu Nguyên Chương giận dữ nói.
- Tôn nhi tình nguyện không cần ngôi vị hoàng đế, cầu hoàng tổ phụ tha Tiêu Phàm một mạng...
Chu Nguyên Chương tức giận đến nét mặt già nua đỏ bừng, cả người run rẩy, chỉ vào Chu Doãn Văn không ngừng run run nói:
- Ngươi... Ngươi nghiệt tôn này! Ngươi muốn trẫm tức chết sao? Ngươi coi ngôi vị hoàng đế thừa kế là cái gì? Một kiện hàng hóa có thể mua bán sao? Ngươi...
Chu Doãn Văn rơi lệ khẩn cầu nói:
- Hoàng tổ phụ từng nói qua, Tiêu Phàm người này là năng thần phụ tá ngài lưu cho tôn nhi, người này tương lai kham khả trọng dụng, vì sao lời nói còn văng vẳng bên tai, ngài hôm nay lại muốn hạ chỉ giết hắn, hoàng tổ phụ, ngài nếu giết hắn, tương lai Tôn nhi còn có ai có thể sử dụng a...
Chu Nguyên Chương hừ lạnh nói:
- Đại Minh nhất thống., thiên hạ anh tài vô số, thiếu một tên Tiêu Phàm, chẳng lẽ trẫm Đại Minh sẽ mất nước diệt chủng? Trong triều đại thần nhiều như vậy, Hoàng Trừng, Tề Thái, Giải Tự, còn có xa tại Ba Thục có Phương Hiếu Nhu, những người này người nào không thể làm năng thần của ngươi? Một tiểu tú tài cũng có được không minh bạch, giết một vài người đã là gì?
- Nhưng Tôn nhi chỉ cần Tiêu Phàm làm thần tử thân cận...
Chu Doãn Văn rơi lệ không ngừng.
Chu Nguyên Chương nét mặt già nua hiện lên một tầng sắc thái kiên quyết kiên định, hắn hung hăng vung tay lên, mắt bắn ra một đạo hung quang, quả quyết nói:
- Ngươi đừng nói nữa! Hắn đùa giỡn tiểu thông minh cùng trẫm, chính là dựa thế dùng thế xiếc, cho rằng trẫm nhìn không thấu sao? Hắn cho rằng có tư tình với hai cháu gái trẫm là trẫm sẽ chùn tay sao? Hừ! Nằm mơ! Người này không chết hoàng uy Chu gia ta ở đâu,chỗ nào? Vì Đại Minh cương thường, người này trẫm phải giết, ngươi nói cái gì đều không thể thay đổi điều trẫm đã quyết định!
- Hoàng tổ phụ...
Chu Doãn Văn khuôn mặt tuấn tú một mảnh tuyệt vọng, ai ai nhìn Chu Nguyên Chương, ánh mắt tràn đầy cầu xin.
Chu Nguyên Chương cứng rắn lên, nhắm mắt lại, vẻ mặt kiên định không thấy chút buông lỏng.
Lúc này chỉ nghe ngoài điện có hoạn quan vội vàng đi vào, bái nói:
- Bệ hạ, Xuân Phường giảng độc quan Hoàng Trừng, Lễ bộ thị lang Trần Địch, Ngự sử Hoàng Quan cùng hơn mười vị đại thần ngoài điện cầu kiến.
Chu Nguyên Chương ngoài ý muốn ngây người một lần, sau đó nhàn nhạt phất ống tay áo, nói:
- Tuyên tiến!
Chu Doãn Văn trong mắt lặng yên hiện lên một tia vui mừng, vội vàng đứng lên, lung tung xoa xoa nước mắt trên mặt, quy quy cách cách đứng ở phía sau Chu Nguyên Chương.
Rất nhanh, lấy Hoàng Trừng cầm đầu một đám Thanh Lưu đại thần nối đuôi nhau mà vào, ba khấu quỳ lễ sau, chúng thần chia làm hai sắp xếp đứng trước long án của Chu Nguyên Chương.
Chu Nguyên Chương nhìn chúng đại thần trên mặt đầy vẻ oán giận, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Các khanh muộn như vậy vào cung kiến giá là có việc gì gấp sao?
Bùm!
Hoàng Trừng đứng trước Chu Nguyên Chương quỳ xuống, sau đó các đại thần còn lại cũng nhất nhất quỳ xuống.
Hoàng Trừng khấu đầu sau đó lúc đứng thẳng dậy, nét mặt già nua tang thương đã đầy lệ.
- Thần hôm nay tiến cung, thật ra là thỉnh bệ ha ra chỉ, tru sát gian tặc triều đình Tiêu Phàm, chẳng những muốn trảm đầu mà phải lăng trì toái quả, thanh lọc bầu không khí triều đường!
- Thần tán thành, thỉnh bệ hạ lăng trì Tiêu Phàm!
Chúng đại thần đi theo cùng kêu lên.
Chu Nguyên Chương mắt đột nhiên trợn to, ngoài ý muốn nói:
- Các ngươi... Các ngươi đây là...
- Tiêu Phàm nhốt trong ngục, sao hắn lại đắc tội các ngươi?
Hoàng Trừng do dự một chút, tâm niệm thay đổi thật nhanh, nếu nói Tiêu Phàm sai người quẳng mấy thứ ô uế đó vào nhà mình thì đúng là có chút ý báo thù riêng, vì tư oán mà phát động thanh lưu đại thần cùng hạch tội thì chẳng những chọc giận thiên tử mà sẽ có nguy cơ Tiêu Phàm được giảm tội. Phải kiếm cho hắn một tội danh đường đường chính chính mới được...
Nghĩ đến đây, Hoàng Trừng nghiêm nghị bẩm:
- Bệ hạ, Tiêu Phàm vọng ngữ khi quân, hủy danh dự Thiên gia, phạm thượng bất kính, những tội trạng này thiết nghĩ đã được chứng thực. Thàn và chư vị đại thần ở đây tất cả đều oán giận vạn phần. Nhớ lại bệ hạ ba mươi năm trước lĩnh nghĩa quân đánh duổi tàn Nguyên, quét ngang vũ nội, nhiều lần vào sinh ra tử chém giết đẫm máu mới lập nên Đại Minh ta càn khôn thịnh thế, thần một lòng vì nước, sao thấy đồ đại gian đại ác như thế làm bẩn danh dự Hoàng gia, khi quân phạm thượng. Vì thế thần cùng mọi người đến đây thỉnh bệ ha lăng trì gian tặc Tiêu Phàm, làm gương cho thế gian!
Chúng thần đồng loạt quỳ xuống bái nói:
- Thần tán thành, thỉnh bệ hạ lăng trì Tiêu gian tặc!
Chu Nguyên Chương không chú ý liếc mắt nhìn Chu Doãn Văn, sau đó mỉm cười, trầm mặc không nói.
Chu Doãn Văn trên mặt lại lộ ra vẻ kỳ dị không ai hiểu nổi, sau đó rất là đau lòng oán giận nói:
- Hoàng tiên sinh, ngươi... Ngươi sao có thể bỏ đá xuống giếng? Tiêu Phàm thân kiêm Đông cung thị độc, từ danh phận mà nói hắn cũng là đệ tử của ngươi, nào có đạo lý lão sư thỉnh mệnh tru diệt đệ tử?
Hoàng Trừng vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên nói:
- Thần chỉ biết trung tâm vì quân, ai là gian thần, thần liền hạch tội. Dù là đệ tử thần, vì giang sơn xã tắc Đại Minh ta, thần cũng tàn nhẫn hạ được quyết tâm quân pháp bất vị thân! Thần đối với xã tắc trung thành, nhật nguyệt sáng soi!
Chu Doãn Văn tức giận đến run rẩy, hắn bước tới trước một bước, tranh luận nói:
- Hình bộ chưa thẩm, Tiêu Phàm chưa nhận tội, Hoàng tiên sinh vì cớ gì mà nói tội trạng hắn đã được chứng thực?
Hoàng Trừng nghiêm nghị không ngại nhìn thẳng Chu Doãn Văn, nói:
- Tội trạng và chứng cớ Tiêu Phàm đã sớm được cho vào hồ sơ vụ án của Hình bộ, hôm qua Hình bộ đại đường hội thẩm, nếu không có thái tử điện hạ ra tay làm rồi thì Tiêu Phàm đã sớm định tử tội! Điện hạ ngài còn không biết sao?
Chu Doãn Văn tức giận đến quay ngón tay chỉ vào mũi mình, lớn tiếng nói:
- Ta làm rối? Ngươi nói ta làm rối.
Hoàng Trừng là lão sư Chu Doãn Văn, nên trong lòng đã sớm coi Chu Doãn Văn trở thành con cháu đệ tử hậu bối, đối với thân phận thái tôn của hắn dĩ nhiên không hề kính sợ, thấy Chu Doãn Văn tranh cãi với mình, Hoàng Trừng lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Thái tôn điện hạ, người sáng mắt không nói tiếng lóng, có phải là làm rối hay không chính ngươi trong lòng rõ ràng. Thần dĩ vãng dạy ngươi thánh nhân nói như thế nào ngươi cũng đã quên rồi sao? Quân tử thận trọng từ lời nói đến việc làm, còn đây là chính đạo, thần khuyên thái tôn điện hạ chớ nên ở cùng gian nhân, gần son thì đỏ, gần mực thì đen, tương lai thái tôn điện hạ nếu chịu gian nhân mê hoặc, biến thành bậc đại gian đại ác, thần sao có thể giải thích với bệ hạ?
Chu Doãn Văn tức giận đến lớn tiếng nói:
- Tiêu Phàm không phải người đại gian đại ác người! Các ngươi chớ vo oan cho hắn!
Hoàng Trừng không yếu thế ưỡn ngực lớn tiếng đáp lễ nói:
- Khi quân phạm thượng, điếm ô danh dự hoàng thất, điều này chẳng lẽ không thể coi là đại gian đại ác sao? Chẳng lẽ ngươi còn chờ hắn kéo cờ tạo phản mới coi hắn là gian thần?
Chúng thần trăm miệng một lời đồng thanh:
- Thần chờ tán thành lời Hoàng đại nhân nói, thái tôn điện hạ thỉnh công chính!
Chu Doãn Văn tức giận đến toàn thân run rẩy, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn kích động đến ửng đỏ, hắn duỗi tay, run rẩy chỉ vào mọi người, đôi mắt sáng ngời chớp chớp vài cái, rất nhanh nước mắt lưng tròng:
- Ngươi... Các ngươi... Các ngươi...
Chu Doãn Văn giận đến không nói nên lời, nước mắt chảy xuống từng giọt...
Lúc Chu Doãn Văn tranh luận kịch liệt tranh luận cũng là lúc Chu Nguyên Chương ngồi sau long án chấn kinh!
Một cỗ hơi thở lạnh lẽo thấu xương từ trên xuống dưới, lan tràn toàn thân.
Ánh mắt già nua đục ngầu nhìn vào các đại thần ra vẻ hiên ngang lẫm liệt trước mắt, trong lồng ngực Chu Nguyên Chương bốc lên cuồn cuộn một cỗ cảm xúc không nói rõ được là phẫn nộ hay là bi ai.
Này... Chính là gánh hát trẫm lưu lại cho Doãn Văn sao?
Này... Chính là năng thần trẫm vừa nói lưu lại cho Doãn Văn sao?
Làm cho đường đường Đại Minh thái tử khóc rống rơi lệ, bọn họ cả một đám còn thản nhiên tự nhận mình là trung thần, trên đời này có trung thần như vậy sao? Đây là làm trò trước mặt trẫm, tương lai nếu trẫm chết đi, bọn họ còn không cưỡi trên đầu trên cổ Doãn Văn.
Lưu cho Doãn Văn một triều đình như vậy, giang sơn xã tắc Đại Minh trẫm làm lụng vất vả cả đời còn lại được bao nhiêu?
Chu Nguyên Chương cả đời chuyên quyền độc đoán phẫn nộ thật rồi.
Cả đời hắn giết người, công thần, danh tướng để làm chi? Chính là để hoàng quyền tập trung! Trong mắt hắn không dung người có ý kiến bất đồng. Trong mắt mắt hoàng đế là duy ngã độc tôn, ý chí của hoàng đế cao hơn hết thảy, cho dù sai thì thần tử cũng phải kiên định chấp hành và quán triệt nó!
Từ khi nào mà nhóm đại thần này có lá gan bức hoàng đế Đại Minh tương lai đến khóc, tương lai Doãn Văn lên ngôi làm sao chế ngự được bọn hắn?
Một cỗ sát khí sắc bén từ lồng ngực Chu Nguyên Chương lan tràn, tận đáy lòng một thanh âm rống lên liên tục: "Giết bọn họ, giết sạch bọn họ! Thay một đám đại thần biết nghe lời!"
Nhưng mà lời Trương Tam Phong nói với hắn lại vang lên, một năm dương thọ! Hắn chỉ có một năm dương thọ!
Chu Nguyên Chương lại cúi đầu xuống, hắn nào có tinh lực và thời gian để bồi dưỡng một đám đại thần trung thành và có năng lực phụ tá Doãn Văn?
Sát ý dần dần biến mất, một cỗ bi ai tràn ngập trái tim Chu Nguyên Chương.
Trẫm... Thật sự là sai lầm rồi!
Lúc này, một cung nữ xinh đẹp vội vàng chạy vào trong điện, quỳ xuống run giọng nói:
- Bệ hạ, Giang Đô quận chúa lấy trâm đâm ngực tự sát, máu chảy không ngừng, may mắn cung nhân phát hiện đúng lúc, cây trâm mới chỉ đâm vào nửa tấc, không có gì nguy hiểm....
Chu Nguyên Chương hít một hơi dài, vẻ mặt hiện rõ vẻ đau thương.
Còn chưa tới kịp mở miệng, đã thấy ngoài điện lại có một gã hoạn quan vội vã đi vào, bái nói:
- Bệ hạ, tân phong Thường Ninh quận chúa thân triều phục quận chúa, tới ngoài Ngọ môn dập đầu không ngừng, hiện nay đã dập hơn một trăm cái, trán đã huyết nhục mơ hồ, tiếp tục sẽ nguy hiểm tới tính mạng, Đại Hán tướng quân hộ vệ Ngọ môn thỉnh bệ hạ can ngăn.
Chu Nguyên Chương lại hít một hơi thật dài, toàn thân vô lực ngã lên ghế.
Hoàng Trừng cùng các đại thần càng giận không thể cản, đồng loạt bái nói:
- Tiêu Phàm gây họa cho Quận chúa, đối với Thiên gia bất kính, đây là tử tội! Thần thỉnh bệ hạ lập tức tru Tần gian tặc.
Tiếng tru sát Tiêu Phàm vang vọng quanh đại điện không dứt, gây chấn động thật sâu.
Chu Nguyên Chương trong mắt tản mát ra quang mang băng lãnh, mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào mấy người trước mặt này. Lòng đầy căm phẫn các đại thần miệng hô trung quân nhưng thực chất là bức quân này.
Tiêu Phàm tuy hay đùa giỡn tiểu thông minh nhưng so với cả triều đình thì điều này quả thực có thể xem như không kể. Triều đình quả thực cần một người khác thường như vậy, chế hành lẫn nhau thì xã tắc mới có thể dài lâu a...
So với giang sơn xã tắc thì tí tiểu thông mình của Tiêu Phàm là cái gì? Gả hai cháu gái trẫm cho hắn đã là gì? Quá bé nhỏ không đáng kể! Trẫm là Hoàng đế khai quốc Đại Minh, trẫm nói cái gì, thì là cái đó! Ai dám ngăn cản trở, giết!
Trầm mặc thật lâu, Chu Nguyên Chương chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn vô cùng:
- Tiêu Phàm tuy có chút quá đáng, tội không đến chết, chỉ là việc nhỏ, trừng phạt chút là được, trẫm đã quyết ý, Tiêu Phàm ngay hôm nay ra tù, đem Thường Ninh quận chúa cùng Giang Đô quận chúa đồng thời gả cho Tiêu Phàm. Ý tứ hàm xúc quận chúa nghi tân, thực phong Tiêu Phàm làm nhất đẳng Thành Nghị bá, nguyên Cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ, Tào quốc công Lý Cảnh Long điều thiên Tả quân Đô Đốc phủ sự, Cẩm Y vệ Đô Chỉ Huy Sứ Thành Nghị bá Tiêu Phàm tiếp nhận chức vụ!
Lời vừa nói ra, chúng thần cực kỳ hoảng sợ, mà Chu Doãn Văn lại thời mừng như điên.
Hoàng Trừng đột nhiên ngẩng đầu, đang định lớn tiếng tranh kháng, lại đón nhận ánh mắt Chu Nguyên Chương lãnh băng, trong ánh mắt sát ý dạt dào, hết sức căng thẳng!
Hoàng Trừng tức khắc cả người băng lãnh, vội vàng phủ phục cúi sát đầu xuống sàn, không dám nói thêm một chữ.
Chúng thần cũng phát hiện không khí trong điện không đúng, thấy Hoàng Trừng không dám nói gì, mọi người lập tức sửa lại khẩu phong, cùng kêu lên:
- Bệ hạ anh minh ——
..............................
Thánh chỉ truyền lệnh, có người vui mừng có người âu sầu.
Ngay buổi sáng hôm đó, cửa đá ngục Cẩm Y vệ mở rộng ra, Tiêu Phàm thân mang phi ngư phục gọn gàng, cổ tay áo thêu bốn đạo kim tuyến, nét mặt tỏa sáng bước ra khỏi đại môn.
Các Cẩm Y thiêm sự, Thiên hộ, Bách hộ còn có những vị đại thần trong triều đứng chờ hai bên, bất ngờ Xuân Phường giảng độc quan Hoàng Trừng cũng đến.
Hoàng Trừng không thể không đến, bởi vì đây là Chu Nguyên Chương hạ chỉ, thiên tử vì sao hạ đạo ý chỉ này, vì sao lâm thời cải biến ý niệm giết Tiêu Phàm, ngược lại thăng quan Tiêu Phàm, càng khâm phong tước vị của hắn, thậm chí không sợ người trong thiên hạ chuyện cười, đồng thời đem hai vị quận chúa đồng thời hạ gả cho hắn, mở ra tiền lệ muôn đời.
Đủ loại nghi hoặc xoay quanh trái tim Hoàng Trừng, trong lòng hắn trăm mối không có lời giải, đến cùng chỗ nào xảy ra vấn đề?
Tiêu Phàm mới từ tuyệt cảnh đi ra đầy vẻ xuân phong đắc ý.
Hắn quả thật nên như thế.
Bởi vì hắn lại cùng Chu Nguyên Chương chơi tiểu thông minh, tiểu thông minh này đạt tới hiệu quả.
Có đôi khi, tiểu thông minh có thể cứu mạng.
Đón nhận ánh mắt vui mừng hoặc giận hoặc hận của chúng thuộc hạ và các đại thần, Tiêu Phàm hăng hái ha ha cười, sau đó bước chậm rãi tới trước mặt Hoàng Trừng và các đại thần đứng chờ.
Tiêu Phàm nhiệt tình nắm tay Hoàng Trừng, sau đó lắc lắc, lại lắc lắc, dùng một loại ngữ khí tràn ngập tình cảm cùng xin lỗi thật sâu nói:
-... Ta lại đi ra cho mọi người ngột ngạt!
Đại Minh Vương Hầu Đại Minh Vương Hầu - Tặc Mi Thử Nhãn