Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thương Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 166: Phật Ngữ Cửu Biến Bạch Phát Hoàn
K
hu vực ngoại ô thành Hàng Châu bạch quang rực rỡ một vùng, giống như thần thánh hiển linh, không ít người gần đó thấy vậy liền quỳ xuống đất mà vái lạy... Phật quang hiện thế, phổ độ chúng sinh.
Bên trong ngôi miếu đổ nát, Nhạc Phàm và Khấu Phỉ trong vòng Phật quang bao phủ, bị cảnh tượng kỳ lạ đó hấp dẫn, đứng ngây ra nhìn Ngọc Phật. Chỉ có Tiểu Hắc Khuê là há rộng miệng, nhe hàm răng lởm chởm, phun phì phì ra bốn phía vào Phật quang, không thèm hưởng thụ.
Mỗi hạt cát là một thế giới, mỗi cái cây là một gốc Bồ đề.
Nhắm hai mắt lại, Nhạc Phàm không khỏi bay bổng khỏi mặt đất, tựa như đang ở trong huyễn cảnh, cảm thụ sự trống rỗng, hiu quạnh...
"Cực chuyển kim thân, nhất pháp nhất biến… viên mãn vi cảnh, tự tại vi tâm… thiên địa tái tình, không không bất dữ…"" Một đoạn kinh văn huyền diệu thoáng qua trong đầu Nhạc Phàm, nhờ đó hiểu thêm được rất nhiều điều điều.
Phật quang xâm nhập vào thân thể Nhạc Phàm, cuối cùng biến mất, tựa như là bị hắn hấp thu.
Trong cơ thể, một luồng khí tức màu trắng ấm áp yên bình và thuần khiết tuần hoàn khắp chân thân, làm cho kinh mạch cùng gân cốt của Nhạc Phàm thật dễ chịu.
Nhạc Phàm cảm thấy thân thể được tôi luyện từng chút một, lột xác biến hóa từng bước một, so với trước đây thì mềm dẻo hơn vài phần. Bên ngoài cơ thể của hắn phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, thần thánh trang nghiêm, có điều Khấu Phỉ không phát giác ra được.
Trải qua cay đắng chốn đời thường, giấc mộng tựa như ngàn năm. Nhạc Phàm tỉnh lại mơ hồ đạt đến giao điểm của thế gian, trong lòng dấy lên một tia cảm động. Giờ khắc này hắn hiểu rõ được rất nhiều.
Một khắc trôi qua, Phật quang tiêu tán, mọi người lúc bấy giờ mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại.
Nhạc Phàm nhìn Ngọc Phật trong tay lúc này đã trở nên ảm đạm, nhớ lại sự việc phát sinh vừa rồi.
Nguyên lai pho tượng Phật bằng ngọc này là thánh vật của Phật giáo Tây phương, ẩn chứa Phật khí cực lớn, có tác dụng trừ ma vệ đạo, đời đời tương truyền, tự nhiên lại bị lưu lạc tại Đông thổ. Chỉ vì Nhạc Phàm thân không tà niệm, lại tu luyện được Phật môn chính tông công pháp "Kim cương kinh - Long cực cửu biến", vô hình trung đã khởi động Phật khí bên trong pho tượng ngọc, mới có thể gặp được kỳ tích như thế.
Từ khi Nhạc Phàm đạt tới Đoán cốt tiểu thừa cảnh giới, khó đột phá trên thân thể được nữa. Thứ nhất do đối với lĩnh ngộ Phật ngữ không đủ, thứ hai là vì chưa khai mở được cảnh giới tu luyện phía sau, hết thảy chỉ có thể từ từ tìm hiểu.
Nhưng mà vừa rồi trong đầu Nhạc Phàm thoáng hiện lên một đoạn văn tự, chính là phần sau của phương pháp tu luyện "Kim cương kinh - Long cực cửu biến", cơ duyên bên ngoài nhập vào bên trong cương khí phát ra, tu luyện kim thân đã thành chính quả... Phật dạy: "Cửu biến".
"Cửu biến"... Tên gọi giống như ý nghĩa, môn công pháp này chia ra chín tầng. Lấy hộ thể cương khí để nghiên cứu, từ thấp đến cao chia ra: trắng, hồng, cam, vàng, lục, lam, xanh, tím, vàng kim chín loại. Như thế môn công pháp này chính là luyện thể thuật, không luyện kinh mạch, nếu không phải người có nghị lực cực lớn thì căn bản không thể có thành tựu, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói, đây chính là phương pháp tu luyện thích hợp nhất. Hắn đã trở thành người đầu tiên trên giang hồ, từ tu luyện ngoại gia công phu mà đạt được tới mức phát ra cương khí hộ thể.
Nhạc Phàm nhìn lại mình thấy da dẻ trở n nhẵn mịn, sức lực sung mãn từ trong từng đường gân thớ thịt mãnh liệt tuôn ra, vẻ mặt kích động và hưng phấn. Tâm niệm vừa động, cương khí hộ thể trong nháy mắt bao phủ toàn thân, phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt... không chỉ có vậy, Nhạc Phàm phát hiện một luồng khí trắng xoay quanh thân mình, luồng khí này có thành hình rồng. Khó trách bí pháp này lại có tên "Long cực cửu biến" quả nhiên là thần kỳ độc đáo.
"Tiểu... tiểu tử, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một lúc lâu sau Khấu Phỉ mới hoàn hồn, kinh ngạc hỏi.
Nhạc Phàm không giấu diếm, kể lại: "Ngọc Phật này là thánh vật của Phật giáo, bởi ta đã tu luyện qua Phật môn công pháp, cho nên đã khai thông được Phật khí ở bên trong..."
"A!" Khấu Phỉ kinh hãi kêu lên, chỉ vào đầu Nhạc Phàm lắp bắp: "Ngươi... tóc trên đầu ngươi..."
"Tóc trên đầu ta?" Nhạc Phàm nghi hoặc hỏi: "Tóc trên đầu ta làm sao? Không phải là có gì không hay chứ?" Sau đó cũng quay ra xem, tức thì hắn kinh sợ ngây người!
"Đen à!? Đây có phải tóc của ta không nhỉ? Không thể nào... Tóc trên đầu ta đã biến thành đen!" Mặc dù Nhạc Phàm tinh thần mạnh mẽ, nhưng giờ phút này tâm linh của hắn cũng bị rung động. Nhiều năm qua, bản thân tuy đã quen thuộc với mái tóc bạc trắng, nhưng mà dù sao trong lòng hắn cũng đau đớn. Hôm nay dưới sự tu dưỡng của Phật khí, tóc bạc đã hồi phục trở nên bóng mượt đen nhánh. Thử hỏi như thế nào có thể khiến người không rung động? Theo sự biến đổi của mái tóc thành đen, tâm cảnh của Nhạc Phàm cũng đang phát sinh từng đợt chuyển biến.
"Thế giới thật rộng lớn, không có gì kỳ lạ là không có!" Khấu Phỉ âm thầm cảm thán từ sâu thẳm trong lòng.
"Úi..." Nhạc Phàm chợt động tâm, một rung động thân thiết lại truyền đến trên cánh tay, chính là Tiểu Khuê cùng hắn có sự tương thông. Hăn ngay lập tức cười khổ nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi đến thật hay, ngủ lâu như vậy bây giờ có nơi tốt đẹp rồi thì tỉnh lại. Thực sự là thông minh! Ha ha..."
Tiểu Khuê thân mình bắn ra, nhảy nhót loạn xạ bốn phía, nhất thời bóng đen ngợp trời, phảng phất vừa rất vui sướng khoan khoái, vừa như có sự huyền diệu. Tốc độ của nó thật kinh người, khiến cho hai người Nhạc Phàm choáng cả người.
Một lát sau, Tiểu Khuê quay lại trên người Nhạc Phàm, ngơ ngác cọ cọ vào người Nhạc Phàm mấy cái rồi mới yên tĩnh xuống, một lần nữa quấn quanh vài vòng trên cánh tay Nhạc Phàm.
Khấu Phỉ nhìn Nhạc Phàm như muốn nói điều gì đó, nhưng còn không có mở miệng.
Nhạc Phàm hững hờ nói: "Trên đời còn rất nhiều chuyện đều không nghĩ ra, cần gì phải suy nghĩ nhiều. Chúng ta đi thôi!"
Khấu Phỉ nghe vậy nở nụ cười, thanh thản đi rất nhiều. Lão nhìn lên Quan Tâm trên bệ thờ, nói: "Vậy còn con bé này và tên nằm dưới đất làm sao bây giờ?"
"Chỉ chốc lát nữa là nàng tỉnh lại, đến khi đó tên nằm dưới đất cứ để cho nàng ta tự mình xử lý đi".
"Ừ, như vậy thật hay."
Tiếp theo, hai người chuyển thân rời khỏi Long Tổ miếu đổ nát.
Bên trong ngôi miếu đổ nát, mi mắt của Quan Tâm chuyển động, tựa hồ sắp tỉnh lại.
"Ái, đau đầu quá... Gì! Đây là nơi nào?" Quan Tâm cảm thấy mình có chút không đúng, lập tức cảnh giác, kiểm tra từ đầu tới chân một lượt, không phát hiện mình có gì đó bất thường, lúc ấy mới nhẹ người đi vài phần.
Đánh giá bốn phía xung quanh một chút, quang cảnh đều là tan hoang không chịu nổi...chỉ có duy nhất một gã che mặt đang nằm trên mặt đất.
Quan Tâm kinh hãi, chuyển niệm vô số, cũng đoán ra từ đầu chí cuối sự tình. Nghĩ lại, hẳn là trong lúc mình hôn mê, bị kẻ này mang tới nơi đây ý đồ không tốt. Về sau có người xuất thủ tương trợ, mới khiến cho mình bình an vô sự.
Vừa nghĩ đến tình cảnh mình thiếu chút nữa đã bị ô nhục, Quan Tâm mồ hôi lạnh túa ra, sau một lúc kinh sợ, chỉ còn lại hận ý.
Lột khăn gã che mặt, Quan Tâm thốt nhiên ngây người: "Là... là hắn! Sao lại là hắn!?"
Mấy hôm nay, Quan Tâm tâm tình rất kém, thường lấy rượu làm bạn. Khéo sao lại gặp được người đồng đạo, chính là gã này, Mạnh Ly thiếu chủ Ngũ Độc giáo.
Quan Tâm thấy hắn khẩu khí bất phàm, lại vừa ôn hòa hào phóng, vì vậy hai người dần trở thành tri kỷ... ai có thể ngờ được dưới lớp vỏ đó lại là một tên mặt người dạ thú!
Quan Tâm càng nghĩ càng giận, dưới cơn giận nhắm vào gã dưới đất đấm đá liên hồi
"A..." Tiếng kêu thảm thiết vang vọng màn đêm, thật là thê lương.
"Ngươi... uổng cho ta coi ngươi như tri kỷ, nhưng ngươi lại muốn làm ra cái việc không bằng chó lợn như thế!"
"Nữ chủ nhân tha mạng, nữ chủ nhân xin tha mạng! Hôm nay ta đã bị phế võ công, đã là phế nhân rồi, người bỏ qua cho ta đi!" Mạnh Ly đau thương nói.
"Khai mau! Nói, từ đầu tới cuối chuyện đã xảy ra như thế nào? Sao lại xuống tay với ta? Là ai đã cứu ta? Ngươi mà dám lừa gạt ta, ngươi sẽ được nếm lần lượt bảy mươi hai hình phạt trong Thiên Tà của ta, nói vậy chắc ngươi đã biết hậu quả ra sao.
"Ta nói, ta nói..." Mạnh Ly nghe thấy hình phạt, toàn thân sợ run lên. Tiếp theo, đem chuyện xấu của mình bắt đầu ra sao, kế hoạch như thế nào, xuống tay ra sao toàn bộ kể ra hết. Kế hoạch như thế, xem ra âm mưu của hắn đã sớm chuẩn bị từ lâu.
Khi Mạnh Ly kể tới đoạn Nhạc Phàm và Khấu Phỉ ngăn chặn hắn, Quan Tâm không sao tin được, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, sao có khả năng như vậy? Hắn tại sao lại cứu ta? Sao có thể được, không có khả năng..."
Một lát sau, Quan Tâm nhét Mạnh Ly vào trong bao, nhấc hắn lên đi ra ngoài.
Ánh sáng ban ngày xua đi màn đêm, lúc này trời đã hửng sáng...
Quan Tâm vừa rời khỏi Long Tổ miếu không lâu, tiếp theo lại có một người tới chốn này... Thân mặc cà sa, tay cầm Phật châu, chính là hòa thượng Tiểu Thiên.
Xem xét xong dấu vết xung quanh, Tiểu Thiên xoay về hướng hai người Nhạc Phàm đã rời đi chạy theo.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thương Thiên
Tử Mộc Vạn Quân
Thương Thiên - Tử Mộc Vạn Quân
https://isach.info/story.php?story=thuong_thien__tu_moc_van_quan