Q.4 - Chương 83: Trận Huyết Chiến Bên Bờ Sông.
ỹ thuật qua sông càng khiến cho Long Ưng thán phục, họ lợi dụng đặc điểm biết bơi của ngựa. Đầu tiên từng người kỵ binh xuống nước, sau đó nổi lên men theo bốn sợi dây thừng thô. Không tới nửa canh giờ sau, toàn bộ người và ngựa đã qua sông thành công. Nhạc Lưu phái hơn 100 người đi điều tra tuyến đường rút lui, và bố trí phòng bị ở những điểm quan trọng của chiến lược. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, bốn tỳ nữ gồm cả Đan Đan rời đi, những người khác thì mai phục ở vị trí có lợi ven bờ sông, chờ đợi kẻ địch tới.
Long Ưng, Thái Á, Văn Ti và một một nữ chiến sĩ tên Bạch Bích mai phục đằng sau một hàng cây thấp bên bờ, phía sau lưng là một cánh rừng, chiến mã của họ được giấu trong đó.
Đây là lần đầu tiên Long Ưng để Tuyết Nhi bơi dưới nước, nó vô cùng hưng phấn, bơi nhanh gấp đôi so với những con ngựa khác, khiến cho người Hề trầm trồ khen ngợi. Đây cũng là lần đầu tiên phát họ hiện ra sự đặc biệt của Tuyết Nhi. Cũng không biết điều này là cát hay là hung đây.
Văn Ti nói thầm vào tai hắn:
- Thái y đã luyện xong công pháp rồi sao?
Một lúc lâu sau Long Ưng mới hiểu ra, nói nhỏ:
- Cuối cùng đã thành công rồi.
Văn Ti nhẹ nhàng hoan hô, rồi quay ra hôn hắn.
Lòng Long Ưng ngập tràn cảm giác khoan khoái. Sau khi rời khỏi triều đình, tất cả đều đã thay đổi. Đó là những cảm nhận sâu sắc về nơi đất khách quê người khi ở xa quê, khiến hắn lột bỏ được sự bó buộc trước kia, rời xa người và sự việc trước đó, tìm kiếm những thứ nồng nhiệt mới mẻ.
Bơi về phía hạ lưu, nhìn sang doanh địa bên bờ đối diện, một màn đen kịt, chỉ hai đầu có đốt đèn.
Nhạc Lưu đến phía sau hắn rồi nói:
- Thái y không có cung tên không?
Long Ưng nói:
- Ta không biết bắn tên!
Nhạc Lưng nhét vào tay hắn trường cung và một hộp mũi tên, rồi nói:
- Không sao, có thêm một người bắn tên dù thế nào cũng tốt hơn.
Long Ưng bèn hỏi:
- Tại sao người của bộ Xử Hòa phải đối phó với các ngươi một cách hiểm độc như vậy?
Thái Á trả lời thay:
- Người mà họ muốn giết là đại tướng Nhạc Lưu, ông ấy không những là đại tướng tâm phúc của đại vương, mà còn là chiến sĩ dũng mãnh đáng sợ nhất của bộ A Hội chúng ta, nếu giết được ông ấy, đồng nghĩa với việc chặt cụt một cánh tay của đại vương.
Nhạc Lưu nói:
- Nếu như họ có thể bắt sống nữ thị vệ trưởng, còn có thể lừa vòng quan sát phía ngoài của chúng ta, gây khó dễ ở gần cho chúng ta thì đó là một loạt những độc kế liên hoàn.
Ngay lập tức, Long Ưng có cái nhìn khác về Nhạc Lưu, những gì y vừa nói là điều hắn chưa từng nghĩ tới. Có thể thấy rằng y là người hữu trí mà hữu dũng, hèn gì Lý Trí Cơ lại nể trọng y đến vậy.
Nhạc Lưu tiếp tục nói:
- Ta đã sai người về bẩm báo cho đại vương rồi.
Rồi y vỗ vai hắn, quay người đi về chỗ khác.
Thái Á ghé đến bên tai Long Ưng:
- Tại sao Văn Ti lại vui vẻ như vậy chứ?
Long Ưng nói:
- Bởi vĩ ta đã nói với nàng ấy, thời gian hợp thể giao hoan đã tới rồi.
Nói xong câu này hắn cảm thấy vô cùng kích thích. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy. Có lẽ là do chiến tranh sắp đến gần, hoặc cũng có thể do Thái Á thuộc về Hề Vương.
Thái Á giận dỗi nói:
- Ta không để ý tới chàng nữa, ta muốn chàng phải đích thân đòi Đại Vương để Thái Á được ngủ cùng.
Long Ưng thất thanh:
- Gì cơ!
Kẻ địch đã đến.
Từng chiếc bè gỗ nối đuôi nhau xuất hiện ở góc cong tại thượng lưu trên sông. Những chiếc bè bơi đến trong yên lặng, giống như yêu ma dưới nước vậy, đằng đằng sát khí.
Bờ đối diện vẫn tĩnh mịch như trước, nhưng mọi người đều biết rằng nó ẩn giấu đầy chết chóc. Long Ưng biết rằng mình đã để lộ quá nhiều.
Sau khi trở lại doanh trại hắn không dám quyết định thay cho người Hề nữa, tất cả đều do Nhạc Lưu quyết định.
Chiếc bè chiến nhìn thì chậm nhưng mà lại nhanh, chớp mắt đã đỗ thành một hàng dài trên dòng sông tạo ra uy thế kinh người. Trên mỗi chiếc bè có hơn 10 người, ai nấy đều cầm cung tên. Có thể ngửi thấy cả mùi dầu hỏa, điều này cho thấy rằng họ sẽ dùng hỏa tiễn, tất cả đúng như Long Ưng dự liệu.
Ánh mắt kẻ địch dồn cả lên bờ đối diện và doanh trại, mọi người liền biết rằng đối phương đã trúng kế.
Nhạc Lưu ra lệnh, hàng trăm mũi tên bắn về phía kẻ địch, ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hơn 10 chiếc bè gỗ đứng đầu phun đầy máu tươi, kẻ địch trúng tên hàng loạt, những tên không bị bắn trúng vội nhảy xuống nước thoát thân.
Bè gỗ của địch tán loạn, chúng muốn dùng cây gậy dài để chống xuống lòng sông, đẩy thuyền về bờ bên kia. Nhưng khoảng hơn 10 chiếc bè trong số đó không khống chế được tình thế, chui vào trong tầm ngắm, trở thành mục tiêu của mũi tên.
Tiếng vó ngựa vang lên từ hai bên bờ.
Quân chủ lực của đối phương tập trung tại bờ đối diện, có đến 2000 người cưỡi ngựa lao về phía hạ trại. Kẻ địch ở bờ bên này chỉ khoảng 1000 tên, nhưng mục tiêu tấn công của chúng là doanh trại. Do chệch khỏi vị trí chính xác, nên không thể uy hiếp đến mọi người.
Nhìn từ vẻ bề ngoài, họ chiếm thế thượng phong, những kẻ địch tấn công trên bè đã tan rã, nhưng thực ra nguy cơ vẫn tồn tại, chỉ 1000 tên địch này thôi cũng đủ để giết chết hết bọn họ.
Tiếng kèn vang lên, chủ soái bên địch ngay lập tức thay đổi trận pháp, chỉ huy kỵ binh tấn công họ.
Nhạc Lưu hét lớn:
- Rút lui!
Đám người rời khỏi bờ sông vào trong rừng cây, cưỡi lên lưng ngựa.
Nhạc Lưu cưỡi ngựa đến bên cạnh họ rồi nói:
- Thế lực kẻ địch mạnh, thị vệ trưởng và thái y hãy đi trước, chúng ta sẽ phụ trách cắt đuôi chúng.
Nói xong y liền cưỡi ngựa dẫn theo 400 thuộc hạ, hét lên xông về khu vực ngoài rừng cây thưa.
Long Ưng vỗ vào mông con ngựa Thái Á đang cưỡi rồi nói:
- Mọi người đi trước đi, ta sẽ theo sau.
Con chiến mã chạy vọt đi, Văn Ti và Bạch Bích đành phải đi theo sau.
Thái Á gọi lại:
- Thái y!
Long Ưng cười ha ha nói:
- Nhất định không ai có thể giết chết ta đâu.
Sau khi ba cô gái đi xa, hắn cưỡi Tuyết Nhi đang trong trạng thái vô cùng hưng phấn, uy phong lẫm liệt đến bên cạnh Nhạc Lưu, khiến cho Nhạc Lưu giật nảy mình. Khi y đang định lên tiếng, Long Ưng bèn nói:
- Nếu không hạ được chúng, ta cũng khó tránh khỏi cái chết, dù thế nào cũng phải đánh một trận!
Kẻ địch đã xông đến chỉ còn cách gần ba mươi trượng, thời gian không còn cho phép Nhạc Lưu phản đối nữa.
- Bắn tên!
Hàng trăm mũi tên được bắn ra, như một cơn mưa rơi trúng người kẻ địch khiến cho người và ngựa ngã ra đất. Lần bắn tên này ít nhất đã hạ được hơn 100 người. Nhưng thời gian không còn đủ để bắn một lần nữa.
Đây là lần đầu tiên Long Ưng lên chiến trường, hắn ngay lập tức cùng Tuyết Nhi bước vào cảnh giới Ma Cực. Vừa rút Ô Đao ra, Tuyết Nhi đã phóng vọt về phía trước, vượt qua tất cả người Hề, rồi nhảy vút lên, phút chốc đã xông vào trong đám quân địch. Nhạc Lưu kinh hãi vội hô hào tiến công, sợ rằng hắn sẽ bị kẻ địch chém chết.
Lúc này trời đã hửng sáng, có thể nhìn hơi rõ cảnh vật. Chiến sĩ của bộ A Hội và bộ Xử Hòa không những mặc quần áo khác nhau, điểm khác nhau rõ nhất là chiến sĩ bộ Xử Hòa quét sơn lên mặt, khiến Long Ưng rất dễ nhận ra.
Hai chân trước của Tuyết Nhi vừa chạm đất, Ô Đao đã đâm tới tấp về phía trước, ba tên địch như bị sét đánh trúng, bay ra xa rồi thiệt mạng, không ai có thể chống lại một đao của hắn.
Long Ưng không thể ngờ rằng Ô Đao có uy thế đáng sợ như vậy khi không bị khống chế. Lòng hắn vô cùng thoải mái, thầm nghĩ điều hay nhất của Thúc Ma chính là đây. Tuyết Nhi nhất định là một con ngựa kỳ lạ hiếu chiến, không đợi hắn dặn dò khống chế, nó đã phối hợp một cách rất nhuần nhuyễn với tâm ý của hắn, chuyên xông vào những nơi có kẻ địch mạnh. Có lúc nó còn giơ hai chân sau ra đá ngựa của đối phương, khiến cho người ta kinh ngạc. Khi nhìn thấy cảnh này, người ta cũng không tin vào mắt mình.
Chỉ chớp mắt, Long Ưng đã vào sâu trong lòng địch. Những nơi hắn đi qua, kẻ địch ngã lăn cả người lẫn lựa, tán loạn tan rã. Vốn dĩ khí thế của chúng rất mạnh mẽ, nhưng bị Ô Đao của Long Ưng chém vụn.
Đột nhiên áp lực trở nên nhỏ đi, hóa ra hắn đã xuyên qua thế trận kẻ địch, đến đằng sau lưng chúng.
Long Ưng quay đầu chạy lại, những nơi hắn tới, kẻ địch chạy tứ tung, không ai dám đối mặt với hắn nữa.
Một nghìn tên địch này nửa chết nửa bị thương, đã mất ý chí chiến đấu, quay đầu chạy thục mạng. Những tên không chạy nổi liền bị chém chết, không còn khả năng phản kích nữa.
Do có thời gian nghỉ, Long Ưng vẫn dồi dào sức lực, hắn có cảm giác không biết giải tỏa vào đâu. Hắn biết đây là ma tính khi Ma Chủng bị kích thích. Nhìn thấy kỵ binh của đối phương đang vượt sông đến viện trợ, hắn liền hét lớn:
- Nhạc Lưu huynh, lại có người đến đâm đầu vào chỗ chết kìa!
Tuyết Nhi hiểu được ý hắn, phóng vọt về bên bờ đang tập trung hơn 100 tên kỵ binh.
Trời đã sáng, tất cả trở nên rõ ràng.
Kẻ địch thấy hắn xông tới, thì tỏ vẻ khinh thường. Chúng nắm lấy cung tên, chuẩn bị coi hắn làm tấm bia sống.
Nhạc Lưu thì quá sợ hãi, vội vàng dẫn hơn 100 người đuổi theo.
Hàng trăm mũi tên cùng được bắn ra.
Long Ưng nhìn chuẩn mũi tên, dồn ma khí xuống dưới, Tuyết Nhi nhảy lên không trung, rồi vút về phía kẻ địch. Mũi tên gần nhất cũng cách vó ngựa đến mấy thước. Kẻ địch không thể ngờ Long Ưng có thể làm vậy, càng không thể ngờ rằng ngựa có thể nhảy cao hơn cả trượng. Chúng vừa không kịp bắn tên đợt thứ hai, càng thất thần không dám chiến đấu.
Long Ưng đã lao về phía chúng.
Ô Đao lóe lên, như sấm chớp, mang theo tiếng rít gió chói tai. Ma tính của Long Ưng phát ra mạnh mẽ, hắn nghiêng người về trước sau, trái phải, sử dụng thân pháp linh hoạt như thần. Tuyết Nhi trở thành “vũ khí” lợi hại nhất của hắn. Trong phạm vi cả trượng mà Tuyết Nhi làm trung tâm, tất cả đều bị Ô Đao của hắn bao vây, chiếc đao vung lên hạ xuống. Thanh binh khí nặng cả trăm cân mang theo lực lượng đến lá chắn cũng không làm gì nổi, khiến cho cả người và lá chắn của quân địch đều bị chém bay, những kẻ bị chém trúng rơi đầu nát thịt.
Hơn 100 tên kỵ binh đã bị hắn chém gọn hơn 30 người, những kẻ khác vội nhảy vào sông trốn thoát, những kẻ đang qua sông thì kinh hoàng quay đầu về. Cuối cùng Nhạc Lưu đã tới, một đám người kéo cung tên làm áu tươi nhuộm đỏ cả nước sông.
Trận chiến đã hoàn toàn thắng lợi. Điều quan trọng nhất là nó đã đem lại những kinh nghiệm chiến đấu quý giá đầu tiên cho Long Ưng. Mặc dù chỉ là cuộc chiến quy mô nhỏ, nhưng lại khiến hắn nắm vững được đặc tính của mình và Tuyết Nhi.
Dù là Ma Chủng hay Tuyết Nhi, đều là những thứ đáng sợ hiếu chiến bẩm sinh. Nhưng chiến tranh luôn là thế, nó chưa bao giờ thay đổi, không phải ngươi chết thì sẽ là ta chết.
Bên hắn chết hơn 20 người, gần trăm người bị thương. Sau khi an táng xong thi thể và băng bó vết thương, đoàn người cùng đuổi theo Thái Á. Đương nhiên Long Ưng đã thể hiện được phong thái thần y của mình, cộng thêm biển hiện kinh người vừa nãy, tất cả những chiến sĩ trong tộc Hề đều coi hắn như một huynh đệ thân thiết, không hề có sự ngăn cách nào.
Trước hoàng hôn, họ đã đuổi kịp Thái Á, Đan Đan và những người khác. Đương nhiên sẽ có một màn hoan hỉ được trùng phùng sau hiểm nguy. Lần này Nhạc Lưu không dám coi thường nữa, mà họ hạ trại ở trên một sườn núi dễ phòng thủ, rồi cắm gai nhọn ở tứ phía, phòng ngừa kẻ địch tới đột kích, y còn phái người canh gác ngầm, và người thay phiên nhau phòng hộ.
Đến khi màn đêm buông xuống, họ cũng không nhóm lửa, chỉ ăn lương khô, nhưng trong trại vẫn ngập tràn không khí vui vẻ thắng lợi.
Mọi người ngồi quây quần nói chuyện.
Nhạc Lưu khen không dứt lời về Long Ưng, y nói:
- Quý quốc có một nhân tài như thái y, chỉ cần bói một quẻ, là biết kẻ địch thế nào, ta thấy Long Ưng cũng không lợi hại bằng thái y. Ôi! Ta luôn rất tự phụ, giờ đây biết rằng người giỏi còn có người giỏi hơn. Không ngờ đám chó má của bộ Xử Hòa không có ai có thể đỡ lại một đao của thái y.
Biên Thạch nói:
- Con ngựa của thái y thật giỏi, nó thần kỳ như vậy, ta chưa từng nghe nói tới.
Long Ưng thấy Thái Á nhìn ngó thanh Ô Đao bên mình, bèn rút đao khỏi vỏ, đưa cho Thái Á rồi nói:
- Thanh đao này nặng cả trăm cân, là của tệ chủ tặng cho, thị vệ trưởng hãy cẩn thận một chút.
Đan Đan ngạc nhiên nói:
- Một thanh đao nặng cả trăm cân, sao có thể dùng nổi?
Ánh mắt Nhạc Lưu phát ra ánh sáng kỳ lạ, y nói:
- Nó được làm bằng gì vậy?
Hai tay Thái Á cầm lấy thay đao, kêu lên “ôi chà” một tiếng, lộ ra vẻ cật lực, rồi đưa sang cho Nhạc Lưu bên cạnh Long Ưng. Nhạc Lưu nhận lấy bằng một tay, vừa dùng tay rờ vào lưỡi đao, vừa gật đầu nói:
- Vừa dài vừa nặng, một thần khí đáng sợ như ma quỷ. Thái y có thể dùng thanh đao này một cách nhẹ nhàng, mà lại có thế mạnh vô cùng quả thực làm người ta kinh ngạc.
Sau khi xem một lúc, y đưa cho người bên cạch, để những người khác cùng thưởng thức thanh đao này.
Nhật Nguyệt Đương Không Nhật Nguyệt Đương Không - Huỳnh Dị