Chương 166 : Tiên Chi Truyền Thừa(2)
gươi muốn luyện đan gì?
Sở Ngọc Yên bị Mạnh Hạo ôm vào trong ngực, lúc này rất khó thích ứng, sau khi hạ xuống thì lùi về sau vài bước, sau đó trừng mắt nhìn hắn, rồi bình tĩnh nói.
- Thất Lôi Đan.
Mạnh Hạo chậm rãi nói, thần sắc bình thản.
- Thất Lôi Đan?
Sở Ngọc Yên nhíu đôi mày thanh tú, tên này nàng chưa hề được nghe qua.
- Đây là một loại đan dược mà Mạnh mỗ đạt được một đan phương cổ truyền lại, có thể dẫn lôi đình đánh xuống, nếu như ngươi có thể luyện thành thì chúng ta có thể thoát khỏi nơi này.
Mạnh Hạo cũng không nhiều lời, quan hệ đôi bên còn không tốt, nếu giải thích quá nhiều sẽ khiến cho nàng ta nghi ngờ, chẳng bằng cứ để cho Sở Ngọc Yên tự mình suy ngẫm đi.
- Luyện đan, cần có lò luyện đan.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, trong lòng khẽ suy tư, thật sự cũng có chút hoài nghi với thứ gọi là Thất Lôi Đan này, dù sao thì nàng ta cũng đã được tận mắt nhìn thấy quầng sáng này.
Mạnh Hạo vỗ lên túi trữ, trong tay hắn lập tức có một lò luyện đan nhỏ bằng lòng bàn tay, thứ đó chính là lò luyện đan do Thượng Quan Tu chuẩn bị để luyện chế Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan.
- Thất tinh ngọc lô!
Sở Ngọc Yên khi thấy lò luyện đan này thì đầy vẻ kinh ngạc, bởi lò luyện này phẩm chất không hề tầm thường, vô cùng xa xỉ.
- Luyện đan còn cần có thiên địa chi hỏa.
Sở Ngọc Yên chuyển ánh mắt từ lò luyện đan về phía Mạnh Hạo.
Tay phải hắn đảo, hai thanh mộc kiếm bay ra, đâm thẳng xuống mặt đất, bắt đầu xoay tròn tựa như mũi khoan đâm xuống, chỉ một lúc sau, một tiếng nổ vang lên. Rồi một đạo khí tức nóng bỏng đẩy lên, hai thanh kiếm bay về, khi chúng lao ra ngoài, để lại hai cái lỗ nhỏ trên mặt đất, từ đó từng trận tinh mang diễm hồng phun lên, đó là địa hỏa.
Nơi này là miệng núi lửa, mà núi lửa còn chưa có tắt hẳn, cho nên khi Mạnh Hạo khôi phục lại chút tu vi thì cũng phát hiện ra, có bảy tám phần nắm chắc.
- Lò luyện đan, địa hỏa đều có rồi, ngươi còn muốn gì?
Mạnh Hạo trầm giọng hỏi.
Sở Ngọc Yên nhìn thoáng qua từng đợt sóng nhiệt từng cái lỗ nhỏ kia phát ra, cảm nhận được độ nóng ấm của ngọn lửa đập vào mặt, lại nhìn lò luyện đan trên tay Mạnh Hạo. Thực sự thì nàng không thể không thừa nhận nơi này thực sự đã thích hợp luyện đan.
- Ta cần khôi phục lại tu vi.
Hai mắt nàng ta có chút tinh mang chiếu về phía Mạnh Hạo.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, khẽ phất tay, một khối hạ phẩm bay ra phiêu phù trước mặt nàng, tinh thần Sở Ngọc Yên có chút rung động. Nàng vội đưa ngọc thủ lên bắt lấy linh thạch, cắn răng, học cách của Mạnh Hạo, dùng một cạnh sắc của nham thạch để rạch bàn tay ra. Sự đau đớn khiến cho sắc mặt nàng tái nhợt, thân người run rẩy không thôi, nhưng nàng cắn chặt răng mà cố nhét linh thạch kia vào trong huyết nhục.
Sau đó nàng ta khoanh chân ngồi xuống, chừng một lúc sau, khi nàng ta mở mắt ra thì tu vi cũng quay về tầm Ngưng Khí tầng ba, tầng hai rồi.
- Đưa đan phương cho ta, ta còn cần một cái túi trữ vật nữa.
Sở Ngọc Yên đứng lên, da thịt nhờ có tu vi được khôi phục cho nên cũng sáng bóng lên, nàng ta khẽ vuốt mấy sợi tóc, nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo lấy một viên ngọc giản, đặt trên mi tâm, một lúc sau ném cho Sở Ngọc Yên rồi lấy ra mấy cây dược thảo.
- Thất Lôi đan, trước tiên là cần luyện ra bảy viên đan dược khác nhau. Trong ngọc giản này là đan phương của viên thứ nhất, còn tài liệu này chỉ có hai phần mà thôi. Mà dược tài cũng chỉ có thế cho nên nếu cả hai lần ngươi đều thất bại thì, ngươi và ta đều không thể nào ra ngoài được nữa.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, sau đó ném lò luyện đan tới, rồi tìm một cái túi trữ vật trống, vứt cho nàng ta. Hắn cũng không nói gì thêm chỉ ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa.
Sở Ngọc Yên nhíu nhíu mày, sau khi nhặt lên lò luyện đan, dùng túi trữ vật thu đám dược thảo kia lại, đi tới chỗ địa hỏa đang phun ra, sau khi xem xét cẩn thận địa hỏa, nàng mới khoanh chân ngồi xuống, lấy ngọc giản ra cẩn thận tìm hiểu.
Hai mắt Mạnh Hạo khẽ mở ra, nhìn Sở Ngọc Yên một hồi lâu rồi mắt nhắm lại.
Hắn muốn luyện chế tất nhiên không phải Thất Lôi Đan gì, mà là Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan, một khi viên đan này luyện chế thành công, hắn mà dùng thì lôi kiếp sẽ giáng lâm, kiếp nạn này có thể phá hủy được cái quầng sáng kia rồi.
Về phần trong quá trình luyện đan Sở Ngọc Yên có nghi ngờ gì thì hắn cũng không để ý cho lắm. Bởi Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan cần bảy viên phân đan, thiếu một cũng không được, hơn nữa dùng riêng từng viên thì cũng chả có tác dụng gì, chỉ có dùng cùng một lúc bảy viên, thì mới có thể nảy sinh biến hóa được.
Mà trong tay Mạnh Hạo đã có hai viên thành phẩm rồi, cho nên Sở Ngọc Yên không thể nào làm trò được.
- Nơi này vô cùng quỷ dị, nay đã khôi phục lại tu vi hẳn là nên đi xem mọi nơi, nhất là huyết hồ kia.
Hắn hơi ngẫm nghĩ một chút, sờ túi Càn Khôn, trong đó có một tấm Xuân Thu Mộc.
Một lát sau, hắn đứng dậy, cũng không để ý tới Sở Ngọc Yên đang nghiên cứu đan phương, bước về phía trước, dần dần biến mất trong màn sương mù nhàn nhạt kia.
Sau khi Mạnh Hạo đi khỏi, Sở Ngọc Yên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạnh Hạo rời đi, sau đó lại nhìn viên linh thạch ở trong lòng bàn tay mình.
- Một khối linh thạch hạ phẩm không thể nào kích phát được lạc ấn trong cơ thể ta... Ít nhất cũng cần có một khối linh thạch trung phẩm mới được, thậm chí dùng linh thạch trung phẩm cũng không có nắm chắc lắm.
Đã hơn một tháng qua rồi, mà tông môn còn chưa tới được, chứng tỏ là quầng sáng kia có thể áp chế được tất cả dao động. Thôi vậy, Thất Lôi Đan này ta luyện cho hắn, cũng chỉ có như thế mới có cơ hội thoát thân mà thôi.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, than nhẹ một tiếng, rồi lại tiếp tục cầm ngọc giản lên ngâm cứu tiếp, sự chăm chỉ này thực sự là vượt qua khoảng thời gian trước học tập cùng với sư tôn trong tông môn.
Thời gian lại chớp một cái qua bảy ngày nữa, Mạnh Hạo chưa quay lại động khẩu, mà hắn ngồi ở bên vòng ngoài một trăm trượng của huyết hồ. Mặt nham bích nơi này đã bị hắn tạo ra một cái động khẩu nho nhỏ vào bảy ngày trước.
Trước mặt hắn, giờ đã có mười cây Xuân Thu Mộc, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, thân hình run rẩy, đưa tay cầm lấy một cây, sau một lát thì mở mắt ra, hắn khẽ thở dài một hơi.
Một ngụm khí kia phả ra đã biến ngay thành một mặt quỷ hoa ba màu, nở nụ cười dữ tợn với hắn, rồi dần dần tiêu tán.
- Xuân Thu Mộc quả nhiên có thể áp chế được độc trong cơ thể ta.
Mạnh Hạo đảo mắt qua mười cây Xuân Thu Mộc này, bởi một nén nhang trước hắn đã phát độc, nhưng nhờ có Xuân Thu Mộc nên mới áp chế thành công.
Hắn lại phất tay áo thu đám Xuân Thu Mộc lại, Mạnh Hạo khẽ điều tức linh lực bản thân, một lát sau, khi hắn mở mắt ra, nhìn huyết hồ kia rồi dần lộ ra vẻ quyết đoán.
- Nơi này thực quỷ dị, đã bị phong ấn lại còn có một cái huyết hồ... ta bị vây ở đây cũng hai tháng rồi, trừ lần đầu tiên đi vào quá gần, thì những lúc khác cũng không hề cảm nhận được nguy hiểm gì.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên