Chương 51: Kỵ Thích Nhất Thể (1)
ịch giả: Tinh Vặn
Những người trẻ tuổi bỗng chốc nói không nên lời, nhìn nhau, trong lòng âm thầm kinh hãi. Nội linh lực trên hai vạn ba nghìn, đây là con số khủng bố cỡ nào. Bảy người Long Hạo Thần thêm vào có được tới một vạn hay không còn chưa chắc. Huống chi linh lực sao có thể so sánh?
Thánh Nguyệt ánh mắt rơi trên người Thải Nhi.
“Hồ đồ nhất chính là con. Không sai, con sử dụng lực lượng kia đúng là có thể tạo uy hiếp cho hắn. Nhưng cũng sẽ bức hắn dùng toàn lực đối phó. Ông xuất hiện không phải vì giúp hắn mà là giúp con. Có lẽ con có thể làm hắn bị thương, nhưng con chắc chắn sẽ chết.”
Thải Nhi đứng lặng đó không nói lời nào, nàng tựa hồ không mấy thân cận ông cố.
“Long Hạo Thần, ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói.” Thánh Nguyệt ánh mắt lạnh như băng chuyển hướng Long Hạo Thần còn đang suy yếu.
Nghe tới câu này Thải Nhi rốt cuộc có phản ứng, thân hình hơi nhúc nhích.
Thánh Nguyệt liếc nàng một cái, bước ra một bước, người đã cách ba mét.
Long Hạo Thần thu hồi trang bị vũ khí, sải bước đuổi theo Thánh Nguyệt.
Cao Anh Kiệt nhìn mọi người, khuôn mặt cứng rắn hiện ý cười.
“Tuy ta ức chế thực lực, nhưng hôm nay các người có thể bức ta lấy bí ngân cơ tòa ra phòng ngự, cũng đủ tự hào rồi. Một ngày nào đó rồi các người sẽ đạt tới trình độ như ta, thậm chí vượt xa ta. Tốt lắm, hãy nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, sau đó chúng ta xuất phát.”
Lúc này Trần Anh Nhi mới hồi phục tinh thần, nhảy dựng đi tới bên cạnh Thải Nhi.
“Thải Nhi, tỷ thật lợi hại! Chiêu vừa nãy gọi là gì, oai quá.”
Thải Nhi không nói, chỉ lắc đầu sau đó ngồi bệch xuống đất, tĩnh lặng khôi phục linh lực tiêu hao. Ngoại trừ Long Hạo Thần, nàng đối với ai đều là lạnh băng, hơn nữa rất ít nói chuyện. Đây là bản tính tự nhiên chứ không phải cố ý.
Trần Anh Nhi mất mặt, làm mặt quỷ hướng Thải Nhi sau đó chạy đi tìm Vương Nguyên Nguyên.
Long Hạo Thần đi theo Thánh Nguyệt tới mé sân đấu. Thánh Nguyệt dừng bước, xoay người nhìn hắn.
“Long Hạo Thần.” Gọi tên thiếu niên trước mặt, Thánh Nguyệt không biết nên mở miệng làm sao.
Thiếu niên tuấn tú có thể nói là xinh đẹp, có rất nhiều tính chất đặc biệt bạn đồng lứa không có. Thậm chí có thể chất quang minh trong truyền thuyết. Cho dù là Thánh Nguyệt cũng khó moi móc khuyết điểm. Nhưng trong lòng ông vẫn có chút không thoải mái. Mặc kệ thế nào, là hắn đã cướp đi cháu cố gái của mình.
“Hiệp Giả đại nhân.” Long Hạo Thần hướng Thánh Nguyệt làm lễ kỵ sĩ.
Thánh Nguyệt trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói.
“Con bé Thải Nhi từ nhỏ chịu rất nhiều khổ. Ta không biết con bé vì sao coi trọng ngươi như vậy, cũng không hiểu ngươi có điều gì hấp dẫn nó. Nhưng ngươi là một kỵ sĩ, ta hy vọng tương lai khi cùng con bé chiến đấu, hãy bảo vệ nó cho tốt.”
Long Hạo Thần nghiêm nghị nói.
“Ta từng thề phải bảo vệ Thải Nhi cả đời, dùng cả sinh mệnh ta bảo vệ nàng.”
Thánh Nguyệt chăm chú nhìn hắn, sắc mặt hơi nhu hòa.
“Hãy dùng hành động cho ta thấy. Còn nữa, mới nãy ngươi cũng đã thấy năng lực Thải Nhi thi triển. Nhớ kỹ, trừ phi gặp sinh tử tồn vong, uy hiếp đến sinh mạng con bé, nếu không tuyệt đối không để nó dùng năng lực đó. Bởi vì năng lực kia sẽ khiến con bé chịu thương tổn cực lớn. Ngươi rõ chưa?”
Long Hạo Thần chấn động. Mới nãy khi Thải Nhi bộc lộ sát khí ngay cả Cao Anh Kiệt đều cảm thấy khủng bố, Long Hạo Thần làm sao không kinh? Hắn không nghĩ tới Thải Nhi mạnh đến cỡ đó, thậm chí khiến mình phải ngước nhìn. Lúc này bình tâm suy nghĩ lại, đúng vậy! Thải Nhi chỉ mới tu vi ngũ giai, sao có thể phát động năng lực mạnh cỡ đó? Thì ra là phải trả cái giá lớn.
Nàng nói bởi vì trận chiến này là lần đầu cùng mình kề vai sát cánh, nên không muốn thua. Thải Nhi a Thải Nhi, tuy ta thề sẽ bảo vệ nàng một đời, nhưng cho tới này nàng luôn vì ta trả giá quá nhiều!
Thánh Nguyệt thấy Long Hạo Thần vành mắt hơi đỏ, biết hắn nghe lọt tai.
“Đi đi. Nhớ kỹ, mặc kệ là ngươi vẫn là Thải Nhi, đối với liên minh là nói độ trọng yếu có thể so sánh thần khí. Thân là đoàn trưởng Liệp ma Đoàn, vĩnh viễn đừng để ngươi và đồng đội lâm vào tình thế nguy hiểm. Bình an trưởng thành đến tuổi hai mươi, mới là việc quan trọng ngươi và Thải Nhi cần làm. Đến lúc đó, các ngươi đã có năng lực tự bảo vệ mình.”
“Cảm ơn Hiệp Giả đại nhân đã dạy bảo.” Long Hạo Thần lần nữa hướng Thánh Nguyệt hành lễ.
Thánh Nguyệt cười nhạt, lắc đầu.
“Về sau cứ giống Thải Nhi gọi ta là ông cố đi.” Nói xong câu đó, ông lần nữa lộ ra năng lực thần long thấy đầu không gặp đuôi. Một chân bước vào hư không, biến mất không thấy.
Long Hạo Thần quay lại ngồi bên cạnh Thải Nhi. Mới nãy hắn tiêu hao linh lực cũng khá lớn, cần thời gian hồi phục.
Không tới một tiếng đồng hồ, mọi người trước sau đứng dậy. Cao Anh Kiệt dường như đã hoàn toàn khôi phục, lúc trước Long Hạo Thần tạo ra vết thương một chút đều không nhìn ra.
“Xuất phát.”
Đối với đầu lĩnh tướng mạo bình thường nhưng thực lực mạnh mẽ, các thành viên Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ đều thừa nhận.
Thực lực người ta bày ra đó, thất giai, đây là chân chính cường giả thất giai.
Rời khỏi sân kỵ sĩ, cửa khẩu có một xe ngựa vô cùng to lớn chờ bọn họ. Dùng từ to lớn đến hình dung xe ngựa này một chút cũng không quá đáng. Xe ngựa rộng khoảng ba mét, chiều dài hơn năm, sáu mét. Phía trước có tám con ngựa kéo, hai xa phu phụ trách đánh xe.
Mỗi một Tân Liệp ma Đoàn đều có đãi ngộ giống nhau. Dù sao trong đám không phải ai cũng có tọa kỵ, đâu thể đi bộ được, hiệu suất quá thấp.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị lên xe, đột nhiên có bóng người từ xa chạy tới.
Mọi người đều là cường giả ngũ giai, đương nhiên linh cảm không yếu, đều bản năng dừng bước nhìn người tới.
Đó là một nàng gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, gần bằng Vương Nguyên Nguyên, nhưng dáng người nhỏ xinh hơn. Khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào, đôi mắt linh động tràn ngập u oán. Mái tóc vàng ngắn ngủn thoạt nhìn gọn gàng, nàng bĩu môi trông vô cùng đáng yêu.
“Chú sư phụ, ngài cứ như vậy bỏ mặc con tự mình chạy mất?” Người đến bước tới trước mặt Cao Anh Kiệt, giang hai tay cản đường.
Nhìn thấy cô, nguyên bản khuôn mặt cứng rắn của Cao Anh Kiệt xuất hiện tia bất đắc dĩ.
“Hiểu Tuyết, đừng làm rộn, trở về đi. Chú phải đi chấp hành nhiệm vụ. Đợi hoàn thành nhiệm vụ thì chú sẽ trở về. Con ở nhà chăm chỉ tu luyện.”
“Không cần, con muốn cùng chú đi làm nhiệm vụ. Người ta cũng là một kỵ sĩ chứ bộ.” Nàng gái tên Hiểu Tuyết kiên định nhìn chằm chằm Cao Anh Kiệt.
Cao Anh Kiệt trầm sắc mặt.
“Hiểu Tuyết, con còn không nghe lời thì chú giận thật đấy. Con lớn rồi, không còn nhỏ nữa, không thể luôn theo sát chú được!”
Hiểu Tuyết mắt ửng đỏ.
“Cha mẹ đều đi rồi, chẳng lẽ cả chú cũng không cần con sao? Con chỉ là muốn đi theo chú, một người ở nhà, Hiểu Tuyết sợ lắm.” Càng nói thanh âm nàng đã nghẹn ngào. Rõ ràng nàng không phải giả bộ, đáy mắt đáng thương và sợ hãi không thể giả tạo. Khuôn mặt nàng lớn tuổi hơn Long Hạo Thần và Thải Nhi, nhưng nhìn qua tâm tính còn nhỏ hơn họ.
Nghe nàng nói câu này, Cao Anh Kiệt không thể trầm sắc mặt nữa, mày nhíu chặt, thở dài một tiếng.
“Được rồi, vậy con cứ đi theo. Để ta giới thiệu các người.”
Gã vừa nói vừa áy náy nhìn đội viên Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ.
“Nàng bé tên Sử Hiểu Tuyết, Trừng Giới kỵ sĩ tứ giai bậc năm.”
Long Hạo Thần tò mò hỏi.
“Tứ giai bậc năm? Lấy tu vi của nàng ấy chắc có thể tham gia thi đấu tuyển chọn Liệp ma Đoàn, nhưng dường như ta chưa từng gặp nàng ấy.”
Sử Hiểu Tuyết nghe nói thì bĩu môi bảo.
“Hừ, lỗi tại chú không cho ta tham gia, nếu không, ta thông qua vòng đấu loại chỉ là chuyện nhỏ.”
Cao Anh Kiệt thở dài một tiếng, nói.
“Cha mẹ con bé là thành viên Liệp ma Đoàn, là đồng đội của ta, trong một trận chiến đã hy sinh. Chỉ để lại một mình con bé, sao ta nhẫn tâm khiến nó gia nhập Liệp ma Đoàn đối diện nguy hiểm? Chỉ hy vọng con bé có thể bình an ở lại thánh minh. Từ khi cha mẹ qua đời, con bé bị một chứng bệnh kỳ quái, rất nhát gan, không cách xa ta được. Thật xin lỗi mọi người, có thể cho phép ta mang con bé cùng tham gia hành động lần này? Các người yên tâm, con bé tuyệt đối không gây chuyện, ta sẽ phụ trách an toàn của nó.”
Vừa nghe cha mẹ Sử Hiểu Tuyết đều mất, lại nhìn bộ dáng đáng thương của cô, mọi người sao có thể không đồng ý? Mang theo Sử Hiểu Tuyết từ buồn sang vui leo lên xe ngựa.
Trong thùng xe khá rộng rãi, còn có lương khô chuyên môn vì họ chuẩn bị. Nhưng rộng rãi một khi gia nhập Hạo Nguyệt thì thùng xe hơi chật chút.
Hạo Nguyệt thân dài tới bốn mét, dù cho nó cố gắng cuộn tròn, như cũ chiếm cứ chỗ. Hàn Vũ đã đưa Tà Nhãn trở về không gian. Nhưng Hạo Nguyệt không giống, trừ phi nó muốn, Long Hạo Thần tuyệt đối không miễn cưỡng nó. Dù sao hắn tận mắt thấy hoàn cảnh ác liệt và kẻ địch cường đại trong thế giới của nó. Hắn đơn giản hướng đồng bạn giải thích, đương nhiên mọi người đều đồng ý nó ở lại.
Dưới sự điều khiển của xa phu, tám con ngựa bốn vó tung bay kéo xe hướng ra ngoài thánh thành.
Cao Anh Kiệt ngồi ở gần phía ngoài xe, Sử Hiểu Tuyết ngồi bên cạnh gã. Nếu cẩn thận chú ý sẽ phát hiện ánh mắt nàng gái rất ít rời khỏi Cao Anh Kiệt, đối với người khác thì hầu như không thèm để ý.
“Tốt lắm, nhân đây chúng ta hãy tổng kết trận chiến vừa nãy. Tự các người hãy nói, trong trận vừa rồi biểu hiện chỗ nào tốt, chỗ nào sai lầm.” Cao Anh Kiệt trầm giọng nói.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa