Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đại Tần Bá Nghiệp
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 24: Không Nuối Tiếc.
T
háng năm giữa mùa hạ, đúng là thời kỳ mùa hè nóng bức khó chịu, lúa gạo Giang Nam đã chín, Quận Nhạn Môn ở phương Bắc của bản đồ Đại Tần vẫn là cảnh tượng cuối xuân bởi vì vừa mới xuống mấy trận mưa nhỏ, cỏ dại hạn hán mượn nước mưa hiếm có sinh trường rất nhanh, giống như là trong một đêm, màu xanh biếc nộn nộn liền phủ kín đại địa.
Tường thành cao lớn trong quận Nhạn Môn đắm chìm trong gió Đông ấm áp, mưa nhỏ xuống không khí mang theo một vẻ ướt át hiếm có, khiến cho phương bắc vốn dĩ khô ráo lại có vài phần hương vị Giang Nam.
Quận Nhạn Môn sớm nhất là do nước Triệu xây dựng thời Chiến quốc, để ngăn cản Hung Nô phương bắc quấy rầy, Triệu tướng Lý Mục, một trong tứ đại danh tướng của Chiến quốc đã từng đóng ở đây nhiều năm. Nhạn Môn Quan uy danh hiển hách cũng bởi vậy mà có tiếng, Tần Thủy Hoàng mười ba năm trước đã đưa vào bản đồ Đại Tần.
Lúc này, trong phủ quận thủ, một bữa yến hội phong phú vừa mới bắt đầu, Lưu Bang lúc này đã năm mươi tuổi, tại thời đại này xem như đã già. Tuy qua nhiều năm chinh chiến, nhưng bên ngoài thoạt nhìn không có vẻ già.
Trong đại sảnh cũng không rộng lắm đặt ba bàn, phân biệt là Lưu Bang và Lữ Hậu trên cùng, hai bàn phía dưới phân biệt là Đại tướng quân Hàn Tín và Thừa tướng Trần Bình.
Bởi vì Lữ Hậu thuận lợi trở lại Quận Nhạn Môn, mang đến tin tức Lỗ Nguyên mang thai, biết được Lỗ Nguyên được Tần vương sủng ái, biết Tần vương vẫn chưa khả nghi với mình, trát được cục đá ở trong lòng. Mượn cơ hội Lữ Hậu tẩy trần bèn tổ chức yến hội, đến chúc mùng tin tức tốt làm người ta phấn chấn này.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm món. Lưu Bang hài lòng uống một hơi rượu ngon trong bình đồng cạn sạch, lúc này mới hướng về ba người đang ngồi gật đầu nói: “Lỗ Nguyên cuối cùng không phụ kỳ vọng, có thể mang cốt nhục Tần vương, làm chúng ta cuối cùng vượt qua một khoảng thời gian nguy hiểm nhất. Hy vọng sau này Tần vương sẽ tin tưởng chúng ta một ít ngày. Như vậy, đại sự của chúng ta có thể bày mưu!
Trần Bình nghe vậy, buông chén rượu trong tay, vuốt râu dài trước ngực, thong dong cười nói: “Y theo lời nói Tần vương, trước mắt cung phi mang thai bên trong Tần cung chỉ có Lỗ Nguyên tiểu thư vị trí cao nhất, nếu sau này hoàng hậu và Tuệ phi vẫn không có, mà Lỗ Nguyên tiểu thư có thể hạ sinh hoàng tử, rất có có thể trở thành thái tử Đại Tần, nói không chùng cả nhà chủ công ngày sau có thể hiển quý, Lỗ Nguyên tiểu thư nói không chùng ngày sau có thể là mẫu nghi thiên hạ”.
Nói xong, đưa mắt nhìn thần tình vui sướng của Lưu Bang, trịnh trọng chắp tay nói: “Chủ công nếu là nguyện ý an hưởng phú quý cũng không phải là không có không thế. Chính là, phú quý này chỉ là nắm giữ trong tay người khác. Tất cả còn phải dựa vào ân sủng của Tần vương”.
Không đợi Lưu Bang mờ miệng, Lữ Hậu liền lạnh lùng nhíu mày nói: “Chẳng lẽ phụ thuộc vào thế này? Các vị đều lấy danh hiệu anh hùng đương thời dưới thiên hạ, nếu là thật sự cam nguyện làm thần, chẳng lẽ không phải làm người trong thiên hạ nhạo báng!”.
Hàn Tín vẫn trầm mặc không nói gì, bỗng nhiên chắp tay nói: “Nếu là chủ công thật sự quyết định làm bản phận hoàng thân quốc thích, xin thứ cho Hàn Tín cáo từ!”.
Trần Bình nghe vậy vội vàng chắp tay nói với Hàn Tín: “Tướng quân chớ gấp. Việc trọng đại, quan hệ tới tính mạng của chúng ta sau này, chủ công đương nhiên phải suy nghĩ kỹ”.
Hàn Tín gật đầu cười gượng nói: “Hàn Tín xuất thân nghèo hèn, khó được chủ công tín nhiệm, đương nhiên là phải đi theo chủ công. Chính là, Hàn Tín từng chịu khố chịu nhục, nếu là đi theo chủ công hàng Tần, nhất định không thể tái tiếp tục đảm đương chức tướng quân này, nói không chừng, phải chào từ biệt chủ công”. Nói xong, thần sắc ảm đạm nhìn Trần Bình, không hề nói thêm cái gì.
Lưu Bang cẩn thận suy nghĩ một lát, Sau một lúc lâu, mới quay đầu lại nhìn Lữ Hậu, khẽ gật đầu nói: “Kế hoạch bắc tiến của chúng ta vẫn tiếp tục. Nếu là con trai Lỗ Nguyên thật sự có thể được lập thái tử, cả nhà Lưu thị dù sao tay cầm trọng binh, chắn giữ Nhạn Môn, Tần vương nói không chừng sẽ càng thêm đề phòng, nếu là một khi có gì nguy hiểm, chúng ta liền xuất binh bắc tiến. Tự bảo vệ mình. Nếu là Tần vương cũng không muốn lập con trai của Lỗ Nguyên, hoặc là Lỗ Nguyên hạ sinh công chúa, chúng ta liền vẫn tiến hành theo kế hoạch cũ. Huống hồ con trai của Lỗ Nguyên mặc dù được lập làm thái tử, Tần vương chỉ sợ cũng không muốn thấy chúng ta lớn mạnh, đến lúc đó nói không chừng vẫn phải khởi binh phản Tần!”.
Nói tới đây, lạnh lùng nhìn Trần Bình, Hàn Tín, gật đầu nói: “Hai vị một văn một võ, là huynh đệ sinh tử Lưu Bang ta, Lưu Bang tuyệt không dám phụ, nghiệp lớn tương lai, còn phải dựa vào chư vị!”.
Nghe Lưu Bang nói như vậy, Trần Bình hai mắt sáng ngời, trịnh trọng chắp tay nói: “Chủ công lòng mang chí lớn, tương lai nhất định thành nghiệp lớn. Chúng ta hiện tại có binh lực hai mươi vạn, sau khi Triệu Vương quy hàng, hiện giờ chiến tướng hơn mười tên, cũng có Hàn Tín, Trương Nhĩ, Trần Dư một đám chí sĩ hào kiệt, chỉ cần cẩn thận mưu tính nhất định có được đền đáp xứng đáng!”.
Lữ Hậu nhìn thoáng qua Lưu Bang trầm tư, gật đầu nói: “Thân vương đã quyết định Bắc phạt quân Hung Nô, làm sao không phải là cơ hội của chúng ta chư?”.
Trần Bình nghe vậy kinh ngạc nhìn thoáng qua Lữ Hậu, vui vẻ nói: “Tần vương sắp Bắc phạt quân Hung Nô?”.
Lữ Hậu gật đầu nói: “Ta chính là có được tin tức này, mới vượt bao gian khổ vội vàng từ Hàm Dương chạy về, tên ngự y Tần vương phái tới kia đã dàn xếp thỏa đáng, hiện giờ thùa dịp Tần vương còn đang chuẩn bị Bắc phạt, chúng ta cũng phải làm lập tức hành động, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, tương lai Tần Hung quyết chiến, là cơ hội của chúng ta đã đến!”.
Trần Bình nghe vậy liên tục gật đầu, chỉ là trên mặt vẫn mang vẻ nặng nề, suy nghĩ thật lâu sau mới nghi hoặc nói: “Tần vương bắc phạt quân Hung Nô, lương thảo tuy rằng có thể bào đảm, nhưng nếu là chính diện khai chiến cùng Hung Nô, số lượng chiến mã cần thiết thật kinh người, theo thực lực của một nước Đại Tần trước mắt căn bản là không có khà năng gánh vác, lời này của Tần vương có thể cố ý mê hoặc phu nhân. Trần Bình cảm thấy được, việc này chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn!”.
Lữ Hậu biến sắc, bất mãn nói: “Tần vương luôn luôn gian giảo, làm việc khó có thể nắm bắt, nếu nói vì chiến mã rất ít mà không thể khai triển cùng Hung Nô, mọi người cũng quá xem thường Tần vương!”.
Lưu Bang nghe vậy, liếc mắt một cái, nhìn Hàn Tín và Trần Bình, gật đầu nói: “Tướng hàng của Triệu Vương mang đến, còn rất thoải mái. Mười vạn đại quân đã phái ra quan ngoại, toàn bộ điều trở về Quận Nhạn Môn, từ ngày hôm nay, đã bắt đầu nghĩ tất cả biện pháp tìm kiếm lương thảo.
Nói tới đây, do dự nhìn Trần Bình, nhíu mày nói: “Tự kiếm lương thảo cần âm thầm tiến hành, không thế kinh động quan viên khác trong nội cảnh, như thế mong lang trang nghĩ một biện pháp thỏa đáng”.
Hàn Tín lúc này chắp tay nói: “Theo giao tình của chủ công và Mặc Đốn Thiền Vu, tin tức Tần vương bắc chinh có nên báo cho Mặc Đốn?”.
Lưu Bang lạnh lùng cười: “Tin tức này, Mặc Đốn tất nhiên khó tin, nói không chừng còn ngược lại hoài nghi chúng ta có ý đồ khác, đến lúc đó thật sự hai mặt đều không được, Lưu Bang ta không ngu xuẩn như vậy!”.
Hàn Tín cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chắp tay nói: “Chuyện điều động đại quân vẫn là giao cho Hàn Tín đi làm, Trần Dư dù sao cũng là người của Triệu Vương, chúng ta nên phòng hắn một chút.
Lưu Bang vuốt cằm nói: “Đúng vậy, việc này quyết định như vậy, mọi người nhanh đi chuẩn bị, ta đi gặp ngự y của Tần vương phái tới, cũng dễ tránh được tai mắt”.
Hàn Tín và Trần Bình nghe vậy, đồng thời đứng dậy cáo từ, vội vàng mà đi.
Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Lưu Bang bình thản lắc đầu thở dài: “Không thể tường được hôm nay lại phải hy sinh cốt nhục để hoàn thành cái gọi là nghiệp lớn hư vô mờ ảo này! Nghĩ đến Lỗ Nguyên, cảm thấy đau lòng...
Lữ Hậu thần sắc bình tĩnh trầm giọng nói: “Việc gì cũng đều phải trả giá mới có thể đạt được, một việc có được hay không, phải xem hồi báo lớn thế nào. Nếu là nghiệp lớn quà thực có thế thành, vì Lưu thị thiên thu muôn đòi, Lỗ Nguyên hy sinh là đáng giá. Chỉ có người vĩnh viễn trên cao mới là an toàn nhất, nếu không chỉ có thể phụ thuộc, suốt ngày sinh hoạt trong cẩn thận buồn thương qua ngày, nói không chừng ngày nào đó lòng nghi ngờ của Tần vương nối lên, cũng có thể diệt tộc Lưu thị!”.
Lưu Bang bùi ngùi thở dài nói: “Lời nói của phu nhân, ta đương nhiên biết, chỉ là không chịu nhẫn. Nếu là nghiệp lớn ngày sau có thể thành, Lỗ Nguyên được an toàn, lúc đó có thể bù đắp cho nó!...
Cung Hàm Dương, trong tẩm điện, Trương Cường còn đang đọc tấu chương của Tiêu Hà dâng lên, bởi vì “Quốc trái” chính thức thi hành, hơn nữa lúa gạo của phía nam và Thục đã lần lượt chín, lương thảo dự trữ quốc khố đã càng ngày càng nhiều, ngoài thỏa mãn tiêu hao cho năm mươi vạn đại quân trong kế hoạch bắc chinh Hung Nô ra, lương thảo trong quốc khố cũng dần dần đầy đủ hơn.
Chẳng những kế hoạch dụng binh của Trương Cường có thể thực thi, ngay cả một số thứ dân bởi vì mấy năm liên tục chiến loạn và tài hóa mà trôi giạt khắp nơi đều được triều đình cứu tế, ở phương diện lớn chẳng những cứu vãn được danh dự của triều đình, càng thêm ảnh hưởng đến thái độ của thứ dân vốn đã trải qua nền chính trị hà khắc và chiến loạn cuối đòi Tần. Thứ dân của bày thành bắt đầu an tâm sản xuất, thừa nhận sự thống trị của Đại Tần từ tâm lý, khiến cho kinh tế bắt đầu nhanh chóng khôi phục và phát triển.
Nhìn thấy tấu chương về tình hình thu thuế của các nơi như tuyết rơi bay đến trên bàn, Trương Cường thật sự cảm khái vô hạn, nghĩ đến đế quốc Đại Tần đầy tàn tích trong lịch sử, cùng với sự sụp đổ của nó, làm cho Trương Cường không khỏi cảm thấy một sự tự tin mạnh mẽ chưa tùng có. Chỉ là bởi vì lịch sử của thời này đã hoàn toàn thay đổi, những hiểu biết từ tương lai của mình đã ngày càng không thế dựa vào, hiện tại có thế dựa vào chỉ là kinh nghiệm và tri thức nhiều hơn so với người của thời đại này hơn hai ngàn năm.
Nhìn từng bức tấu chương trên bàn Trương Cường quả nhiên rất vui mừng, nhìn đế quốc chính mình tự tay cửu vãn từ cái chết kề cận, kiệt lực cường mạnh dần dần trường thành, cảm giác thành tựu này quả nhiên là không gì sánh kịp.
Đang miên man suy nghĩ hết sức, chỉ nghe Hàn Hoán cúi đầu bẩm tấu nói: “Bệ hạ, Lưu mỹ nhân ở ngoài điện cầu kiến”.
Trương Cường nghe vậy, trong lòng rang động, gật đầu nói: “Lỗ Nguyên.
o O o
Vừa dứt lời, liền gặp Lỗ Nguyên mặc y phục gấm lụa màu hồng nhạt, được hai cung nữ nâng đỡ, chậm rãi đi vào trong điện, bởi vì có bầu đã hơn năm tháng, eo lưng đã có thể nhìn thấy được.
Nhìn thấy Trương Cường trên ngự tháp đang mỉm cười nhìn lại, ngọc dung động lòng người của Lỗ Nguyên lại hơi đỏ lên. Đang muốn quỳ gối hành lễ, bèn cảm thấy hai khuỷu của mình bị một đôi bàn tay to cầm chặt lấy, đưa mắt nhìn lại, đúng là phụ thân của cốt nhục trong bụng, Đại Tần Nhị Thế hoàng đế! Bất giác thân thể mềm mại khẽ ran lên, đang muốn mở mồm.
Chỉ nghe Trương Cường đỡ Lỗ Nguyên thản nhiên cười nói: “Mỹ nhân thân mình nặng nề, sau này kiến giá không cần hành lễ”.
Nói tới đây, không đợi Lỗ Nguyên tạ ơn, liền lại cười nói: “Mỹ nhân chỉ là vì Bái Công mà đến gặp trầm?”.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đại Tần Bá Nghiệp
Ngọc Vãn Lâu
Đại Tần Bá Nghiệp - Ngọc Vãn Lâu
https://isach.info/story.php?story=dai_tan_ba_nghiep__ngoc_van_lau