Chương 164: Đến Lãnh Người
ặc dù biết sẽ gặp phiền toái, nhưng đi xuyên qua cái thôn nhỏ là thông lộ duy nhất để trở về Băng Nguyên thành. Sau khi thương lượng, cả đội thống nhất tự sát về thôn. Tại điểm hồi sinh trong thôn, Hỉ Ca mở mắt nhìn, hiện tại số người đang có mặt ở nơi này phải gấp mười lần số người có mặt lúc cô mới tới. Thành viên của Thần Điện ở bên trong thôn. Bên ngoài thôn toàn bộ là người của Huyết Sát Giang Hồ. Chỉ cần bước ra cửa thôn, bất kể là người mang huy hiệu Thần Điện hay bang phái khác, đều sẽ bị giết trở về. Huyết Sát chính là sợ có người mang kiến thành lệnh chuồn ra ngoài, cho nên mới xuất chiêu “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”.
Kỳ thật, người đang ở trong thôn hết 95% là thành viên của Thần Điện. Lúc Huyết Sát mới tới đã thả đi một đám ngoạn gia không liên can. Bất quá, một số người là giống như bọn Hỉ Ca, ra ngoài xoát quái thăng cấp xong tự sát trở về. Hay còn gọi là những người gặp vận xúi quẩy.
Âm Huyết dẫn cả đội đi đến cửa thôn liền bị ngăn lại.
“Hiện tại không thể rời đi.”
Người nói chuyện là một thành viên của Huyết Sát, mở miệng xem như khách khí, bởi vì hắn nhìn thấy bọn Hỉ Ca là từ điểm hồi sinh đi ra, hơn nữa không có tiếp xúc với người của Thần Điện.
“Vậy khi nào mới cho chúng ta đi?” – Tay Trái Nắm Tay Phải hỏi.
“Đợi đến khi Cuồng Thần giao đồ vật ra.” – người trả lời là một nam nhân tóc dài, xuyên một thân Thiên Yêu Cẩm Bào màu vàng, cổ áo trễ sâu, lộ cả lông ngực, có điểm hơi phản cảm nhưng phong cách này lại rất hợp với khuôn mặt xinh đẹp của anh ta. Anh ta không che giấu tên, gọi là Sơn Dã Nhân. Người này Hỉ Ca có biết, lúc đọc tư liệu về Huyết Sát Giang Hồ, cô từng nhìn thấy tên của anh ta. Là người giữ chức vị trưởng lão, rất có thực quyền.
“Bọn tôi là từ điểm xoát quái trở về. Vừa rồi anh cũng thấy đó, bọn tôi không tiếp xúc với người của Thần Điện.”
“Đây là quy củ.” – Nam nhân chỉ mĩm cười.
Nghe Sơn Dã Nhân nói, Hỉ Ca có chút mê mang. Quy củ gì chứ? Chính là kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu phải tuân thủ quy tắc trò chơi do bọn họ đề ra mà thôi. Trước đây cô vẫn nghĩ chuyện này không sao cả. Đột nhiên bây giờ lại thấy hơi khó chịu. Giả sử, mọi chuyện vẫn như trước kia, cô đứng ở trên cao, là người có thể đặt ra quy củ, có phải cô cũng có bộ dạng giống như người trước mặt này? Hồi xưa cảm thấy chuyện này thực hiển nhiên. Giống như cô giết Minh Độ Thiên, không ai dám động đến cô. Giống như cô hạ lệnh truy nã Phù Đồ khiến tên kia bị tẩy bạch, đến nay Vực Sâu cũng không dám làm gì. Chắc chắn nguyên nhân sâu xa không phải vì bản thân cô. Ai cũng biết, sau lưng cô chính là Thứ. Hiện giờ còn thêm một cái Thương Lan công hội. Cho dù Sở Nhị không nói rõ quan hệ giữa hai người, nhưng nếu Hỉ Ca xảy ra chuyện gì, Sở Nhị tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn. Bởi vì có núi cao để dựa vào, cho nên cô mới có tâm tư giống như trước kia sao? Nói thật, nếu cô chịu an phận, vì sao lại gia nhập Vực Sâu chứ? vì sao lại muốn Vực Sâu được công nhận là một trong bát đại công hội?
Hỉ Ca trầm ngâm suy nghĩ, mơ hồ đã có đáp án ở trong lòng, chính là cô không muốn thừa nhận. Cô không muốn thừa nhận thất bại của bản thân. Cô luôn nghĩ, nếu không theo đuổi đến cùng, sẽ không biết được kết cục có phải vẫn giống như ngày trước hay không? (bị mất ngôi nữ vương và bị Minh Độ Thiên giết á) Phần Thiên mang đến cho cô một tia hy vọng. Hy vọng đó giờ đã vỡ tan. Có phải cô nên tự cấp cho mình một tia hy vọng khác hay không? Hỉ Ca còn đang sững sờ lọt trong mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, thông tấn khí đột nhiên vang lên. Mở ra, là Sở Tiếu Ca.
“Chị hai, không phải chị vẫn còn ở Băng Xuyên Giáp đó chứ?” – âm thanh hơi hỗn loạn, mơ hồ còn nghe tiếng gió, giống như hắn đang chạy.
“Ừ, vẫn còn bị nhốt. Lại có chuyện gì nữa?”
“Thất ca bảo em tới đón chị về. Người của chúng ta đang chạy qua Băng Xuyên Giáp, lập tức đến, chị đợi một lát.” – Sở Tiếu Ca nói xong liền cắt. Vốn dĩ cậu đang cùng người khác đánh bản sao, ai biết Thất Tử gửi qua tin nhắn, kéo hết 10 người trong bản sao ra ngoài, bảo bọn họ đi đón Hỉ Ca.
Đối với mệnh lệnh của anh rể, Sở Tiếu Ca là rắp rắp tuân theo. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ, Hỉ Ca cùng Thất Tử tán gẫu suốt mấy tiếng đồng hồ, cơ bản đã báo cáo cho Thất Tử biết toàn bộ lộ trình đi qua ngày hôm nay. Thất Tử đang làm nhiệm vụ cưỡng chế, trong lúc nhất thời không thể chạy về, bằng không hắn đã sớm chạy qua đón người. Nghe nói Hỉ Ca đang ở cùng một đội ngũ toàn nam nhân, Thất Tử có thể không sốt ruột được sao? Cho dù biết rõ sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh… bất quá, hắn là nam nhân nha… Hôm nay, nhìn thấy trên kênh thế giới, Thần Điện cùng Huyết Sát Giang Hồ tranh cãi ầm ĩ, Thất Tử liền lo lắng Hỉ Ca bị người nhốt trong thôn. Thế là hắn tìm Sở Tiếu Ca, kêu Sở Tiếu Ca chạy qua đón người. Thời gian tính toán rất chuẩn xác.
Buông thông tấn khí, Hỉ Ca nhếch miệng cười. Đồng thời trong lòng hạ một quyết định. Mặc kệ sau này có hối hận hay không, hiện tại, cô rất muốn biết, bản thân cô có thể đi được bao xa. Lúc này đây, cô sẽ không đứng sau lưng người khác nữa.
Tay Trái Nắm Tay Phải vẫn cùng Sơn Dã Nhân thương lượng. Ngữ khí và thái độ của Sơn Dã Nhân tốt đến không thể chê vào đâu được, nhưng… không thả người chính là không thả người. Dằn dưa đến độ Tay Trái Nắm Tay Phải muốn nổi xung thiên. Nhưng người ta giữ thái độ hòa nhã như vậy xem như cấp mặt mũi cho mình, Tay Trái Nắm Tay Phải không thể làm gì khác hơn. Sơn Dã Nhân thấy đối phương đã muốn từ bỏ ý định, cười cười chuẩn bị rời đi. Đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng người.
“Tránh ra!”
Hắn nghe tiếng liền quay đầu lại nhìn. Vừa thấy người tới thì trên mặt chỉ còn lại sự kinh ngạc tột độ.
Người tới là 50 thích khách. Mỗi người có ít nhất 2 kiện truyền kỳ trang bị. Người đi đầu là một thư sinh da trắng, mặc hắc y, ngồi trên Hắc Long Câu. Con Hắc Long Câu đạp trên bốn đóa hỏa diễm, đứng trên đường rất gây chú ý. Hắc Long Câu là boss mạnh nhất của bản sao cấp 80 ở Nam Uyên Đại Lục, hơn nữa tỷ lệ bạo rớt là một phần ngàn. Sơn Dã Nhân luôn muốn có một con Hắc Long Câu để làm tọa kỵ, đáng tiếc xoát hơn 10 lần bản sao vẫn tìm không ra.
Nhìn Sở Tiếu Ca ngồi trên Hắc Long Câu, trong mắt Hỉ Ca có chút phấn khích không rõ. Nói thật, nếu tên nhóc này không phải em ruột của cô, bộ dáng của nó lúc này đảm bảo đủ sức mê hoặc cô.
Năm mươi người, số lượng căn bản không đủ đối đầu với Huyết Sát Giang Hồ. Nói dễ nghe một chút, Huyết Sát Giang Hồ chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước miếng liền có thể dìm chết bọn họ. Có điều, hiện tại không phải là thời điểm so sánh số lượng a.
Sơn Dã Nhân nhìn đám người vừa đến, trong lòng căn thẳng, sợ rằng chuyện này phiền phức không nhỏ. Chỉ cần là người có mắt liền nhìn ra, những người mới tới không phải là dân hiền lành gì. Năm mươi thích khách khi ở dã ngoại, sức mạnh của họ không giống với lúc bình thường. Huống hồ, năm mươi người này đều là hàng tinh anh.
Sở Tiếu Ca cách cửa thôn chừng 50 thước liền dừng lại, nguyên một đám đồng thời xuống ngựa. Sau đó, toàn bộ đội ngũ đều đứng yên bất động, chỉ có Sở Tiếu Ca một mình đi lại.
“Ngươi là trưởng lão của Huyết Sát?” – Sở Tiếu Ca trực tiếp hỏi Sơn Dã Nhân. Tạm thời, ở nơi này, Sơn Dã Nhân là người có quyền lực lớn nhất. Từ đầu đến cuối, bang chủ lẫn phó bang chủ của Huyết Sát đều không xuất hiện.
“Đúng vậy. Xin hỏi ngươi là…?”
“Thứ, tứ đương gia (đương gia = giống như lão đại, người nắm quyền). Ta đến lãnh người.” – Sở Tiếu Ca cùng người xa lạ nói chuyện đúng là không tốt. Ngữ khí mười phần lạnh lùng. Rất có dáng cao thủ. Sự thật thì, Hỉ Ca chẳng xem tên nhóc này vào mắt.
Sơn Dã Nhân đương nhiên nghe qua danh tiếng của Thứ. Hắn còn biết Thứ có tổng cộng bốn đương gia. Bất quá, hắn trước kia không thường xuyên đến Nam Uyên, cho nên chưa gặp qua Sở Tiếu Ca. Nhìn tình hình trước mặt, phỏng chừng sẽ không có người dám giả mạo thân phận. Người trên thế giới đều biết, bốn đương gia của Thứ có gần 100 thích khách tinh anh dưới trướng. Những thích khách này đều nằm trong top 1000. Đừng nghĩ như thế là ít, nếu thực sự thả bọn họ ra ngoài, đảm bảo gây ra họa lớn.
“Lãnh người? Là người của Thần Điện sao?” – Sơn Dã Nhân nhíu mày. Là người nào có thể điều động nhân vật lớn như vậy đến lãnh người chứ? Cho dù Thần Điện thành lập ở Nam Uyên, có lẽ có quan hệ gì đó với Thứ, nhưng nhất định Cuồng Thần không có bản lĩnh cao như vậy.
“Đồng ý hay là không đồng ý?”
“… Nếu không đồng ý, ngươi chuẩn bị làm gì?” – Sơn Dã Nhân có chút mong chờ muốn thử. Lý trí nói cho hắn không nên chọc vào người trước mặt, nhưng lời nói ra miệng lại hoàn toàn trái ngược. Hắn đương nhiên không muốn trở thành đối địch với Thứ. Chính là muốn biết, kẻ làm cho người ta nhắc đến liền run rẩy sợ hãi rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ mà thôi.
Sở Tiếu Ca gật đầu, hướng Sơn Dã Nhân mĩm cười, đồng thời bóng dáng đột nhiên biến mất. Năm mươi thích khách đằng sau cũng đồng dạng mất đi bóng dáng.
Sơn Dã Nhân còn chưa kịp phản ứng, một thanh chủy thủ đã đặt ngay trên cổ, âm thanh nhàn nhạt theo phía sau lưng truyền tới.
“Các ngươi mang tới 5 đường chủ, 4 chấp pháp, 2 trưởng lão và 30 thành viên 80 cấp, đúng hay không?”
“Thật xin lỗi. Vừa rồi đã đắc tội.” – Sơn Dã Nhân cười khổ, hắn nhìn lướt qua đội ngũ, những người mà Sở Tiếu Ca vừa nhắc qua, hiện tại sau lưng đều nhiều thêm một bóng người. Đây là thực lực kiểu gì???
“Ngươi cùng Thần Điện náo loạn chuyện gì ta đây mặc kệ. Nếu ngươi còn tiếp tục chắn đường chị của ta, lần sau, người đến không chỉ có vài người chúng ta thôi đâu.” – Sở Tiếu Ca nhỏ giọng, chỉ có Sơn Dã Nhân nghe thấy, coi như cấp cho người ta chút mặt mũi.
Nói xong, Sở Tiếu Ca trực tiếp đi vào thôn, đến trước mặt Hỉ Ca, trên mặt là nụ cười xán lạn.
“Chị hai, em đến rồi. Chúng ta về thôi.” – không quản ở chốn đông người, Sở Tiếu Ca trực tiếp nắm tay Hỉ Ca, dắt ra ngoài.
“Tẩu tử, hảo!” (Chị dâu, xin chào!) – đám người đi theo Sở Tiếu Ca đều biết quan hệ giữa Hỉ Ca và Thất Tử, nhìn thấy cô liền thành thật vấn an.
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn